Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 352

Nha hoàn không kịp phản ứng, chẳng lẽ phu nhân bị lão phu nhân hành hạ đến thần trí không rõ rồi sao?
“Đúng rồi, mua hai phần. Nhất định là do nhị tỷ Mật gia tự tay nướng đấy.” Liễu thị còn không quên nhắc nhở thêm một câu.
Rất nhanh nàng đã được ăn bánh gạo nướng.
“Lão bản nói bánh gạo nướng quá đơn điệu, từ trong thành đến ngoài thành chỉ có một món ăn không thay đổi, cho nên lại bỏ thêm những món nướng khác nữa.” Tỳ nữ vừa nói, vừa bày các món ăn từ trong hộp ra.
“Thì ra là nhà nàng.” Liễu thị cảm khái một câu, “Trước đây cũng đã từng ăn vài lần mỹ thực nhà nàng, hóa ra sớm đã có duyên phận.” Chỉ là ban đầu là Diệp gia, cửa hàng chính hiệu, giờ sao lại thành Mật gia rồi?
Nữ tì biết nguyên do, liền kể lại cho Liễu thị nghe.
“Là một đứa con hiếu thảo, thương mẹ.” Liễu thị không hề giống những người hay xét nét kia trách cứ Diệp Trản, còn nói đỡ cho nàng.
“Đem phần dư ra kia đưa cho lão phu nhân.” Nàng vẫn không quên dặn dò.
“Lão phu nhân ạ?”
“Đúng, đưa qua bên kia, cứ nói là của Mật gia tửu lâu.” Liễu thị ngẫm nghĩ rồi đáp.
Tỳ nữ tuy không hiểu nguyên do, nhưng vẫn mang qua, trong lòng thầm nghĩ: Lão phu nhân và bên này nhiều năm không hợp, sao có thể nhận đồ ăn do phu nhân đưa chứ?
Nhưng khiến nàng kinh ngạc là, sau khi báo là của Mật gia tửu lâu, lão phu nhân liền nhận lấy.
Thật là kỳ lạ.
Khi nàng trở về thì đồ ăn cũng đã bày xong, Liễu thị bắt đầu dùng bữa.
Ngoài các món nướng còn có lòng già nướng, thịt dê nướng, nghêu sò nướng, cánh gà quay, cà tím nướng, nấm hương nướng…, bày trên bàn trông vô cùng hấp dẫn.
Liễu thị lần lượt gắp thử:
Lòng già được kho trước rồi mới nướng, nên khi ăn có cả hương vị của nước kho lẫn hương thơm của nướng, lòng già lại đầy đặn, ăn rất dai.
Cánh gà nướng không biết được phết thứ gì, vỏ ngoài có màu vàng kim hấp dẫn, cánh gà vẫn còn mỡ đang sôi sùng sục, cắn một miếng rất béo ngậy, thịt gà bên trong lại mềm, còn chảy nước gà, rất tươi ngon.
Đến món nấm hương nướng, Liễu thị trước kia chưa biết nấm hương có thể nướng BBQ, lúc này ăn một miếng cảm giác miệng đầy đặn, nước sốt đậm đà từ khe hở của nấm hương chảy ra, dư vị đầy miệng.
Cuối cùng là bánh gạo.
Bánh gạo trắng tinh sau khi nướng xong liền phồng lên, trở nên trắng trẻo mập mạp, trông rất đáng yêu.
Cầm lên đưa vào miệng, độ nóng vừa phải, chắc là rắc một lớp đường phấn, nên có vị ngọt nhẹ, kết hợp với vị tươi mát của gạo thì quả là tuyệt vời.
Bánh gạo lại dẻo lại ngọt ngào, nhai kỹ thì miệng toàn vị gạo tươi, thực sự khiến người ta không muốn dừng lại.
Chỉ là ăn vào quả nhiên rất dính, gần như muốn dính cả răng vào nhau.
Liễu thị ăn rồi bỗng bật cười khúc khích: “Quả nhiên là bánh gạo hồ.” Cái kiểu nhão dính thế này, cùng với cái kiểu đầu óc toàn hồ nhão dùng để mắng người giống nhau.
Liễu thị ăn xong thì buông đũa, phân phó tỳ nữ: “Đi Mật gia tửu lâu đặt một bàn tiệc rượu cho ngày mai, giá cả thế nào cũng được, nhưng nhất định phải do đích thân nhị tỷ Mật gia làm mới được, nếu nàng tỏ vẻ khó xử, thì nói lão phu nhân và ta mời khách, thiếu gia đi nha môn không có nhà.” Tỳ nữ gật đầu đáp ứng, phu nhân đây là ăn xong đồ ăn Mật gia tửu lâu rồi thích đấy mà.
May mắn chủ quán Mật gia tửu lâu nghe xong vẫn chưa tỏ vẻ khó xử, mà gật gật đầu: “Cần mười lượng thù lao.”
“Được.” Tỳ nữ đồng ý ngay.
Diệp Trản kinh ngạc, nàng vốn không muốn đến Bùi gia, muốn dùng thù lao cao để khiến người ta biết khó mà lui, ai ngờ đối phương không chút do dự đồng ý, như vậy lại làm khó nàng.
“Để ta đi có được không?” Ngọc Tỷ Nhi ghé lại gần.
“Lão phu nhân và phu nhân nhà ta nói, phải là tay nghề nhị tỷ Mật gia, để chiêu đãi khách quý.” Tỳ nữ theo những lời mà phu nhân đã dặn dò kỹ càng trước đó mà nói.
Ngọc Tỷ Nhi còn muốn tranh thủ, Diệp Trản đã lên tiếng trước: “Cũng được, theo ta đi thôi.” Dù gì thì cũng phải đối mặt với chuyến này, lại nói nếu gặp được Bùi Chiêu thì tốt, nàng cũng muốn chất vấn hắn vì sao bỗng nhiên lại không có tin tức gì.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên trong lòng bùng lên một ý chí chiến đấu.
Vì yến hội vào buổi chiều, lại nói rõ chỉ cần mười món, không tính là đại yến tiệc, Diệp Trản sáng hôm sau mới đến Bùi gia.
Vừa vào cửa thì có một vị phu nhân ra đón tiếp nàng: “Nghe danh trù nghệ nhị tỷ Mật gia đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến.” Bà có khuôn mặt trái xoan, tuổi chừng trung niên, trên người không có trang sức hoa lệ gì, đều là quần áo và trang sức ở nhà, nụ cười thân thiện, khiến Diệp Trản vừa thấy đã cảm thấy gần gũi.
Chưởng sự nương tử bên cạnh giới thiệu: “Đây là đương gia phu nhân nhà ta, họ Liễu.” Hóa ra là mẫu thân của Bùi Chiêu.
Diệp Trản vội vàng hành lễ: “Chào phu nhân.”
“Mau miễn lễ.” Bùi phu nhân thân đỡ nàng dậy, “Nói ra ta cũng đã từng ăn vài lần đồ ăn tửu lâu nhà cô rồi đấy, chỉ là không có duyên gặp mặt.” Dứt lời lại gọi người pha trà cho nàng, dịu dàng nói cho nàng biết về buổi yến hội chiều nay: “Thật ra là lão phu nhân coi cô như bạn vong niên, muốn mời cô đến dự tiệc, chỉ là lo sợ giao tình không sâu cô sẽ không đến, nên đành phải dùng biện pháp này mời cô đến, nói ra cô mới là khách nhân đàng hoàng hôm nay.” Sao lại có cách hành xử như vậy? Đầu bếp mà lại là khách nhân? Diệp Trản nghĩ bụng, Bùi lão phu nhân xưa nay tính tình quái đản, có thể làm ra việc này e cũng không hiếm lạ.
Đã định bước chân rồi, nhưng nhớ đến lão phu nhân xưa nay đối đãi với mình rất tốt, nên nàng dập tắt ý định, an tâm ngồi.
Lại nghĩ đến chuyện trước đây nghe nói về hiềm khích giữa Bùi phu nhân và lão phu nhân, Diệp Trản đoán Bùi phu nhân bị kẹp ở giữa cũng khó, gật gật đầu: “Dạ, đều nghe theo sự sắp xếp của lão phu nhân.”
Bùi phu nhân quả nhiên cao hứng hẳn lên, cùng nàng đi xuống bếp: “Lão phu nhân tinh thần không tốt, còn đang ngủ, phải đến lúc khai tiệc mới ra, cô cứ tùy tôi ngồi chơi một lát đã.” Nhưng mười lượng bạc đã cầm rồi, Diệp Trản tự thấy hổ thẹn, liền chủ động đề nghị: “Ta đã nhận thù lao của phu nhân rồi, hay là cứ xuống bếp nấu ăn đi, đến lúc khai tiệc lại qua đó sau.” Dù sao mặc kệ dự tiệc hay không, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua tiền.
“Đâu có đâu có.” Bùi phu nhân vội xua tay, “Sao có thể để khách nhân xuống bếp được? Đó chỉ là cái cớ để mời cô đến đây thôi mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận