Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 179
Người ta thường nói cửa trúc đối cửa trúc, cửa gỗ đối cửa gỗ, nhà Mẫn gia chính là quan lại. Mật Phượng Nương lo lắng nói: "Kết giao với nhà như vậy là để cầu tài chứ không phải kết thân, Ngọc tỷ nhi của chúng ta cũng không phải loại người có thể chịu được ấm ức."
"Cứ chờ xem." Diệp Đại Phú chắc chắn, "Ta đã ra tay rồi."
Ngày hôm sau, Mẫn công tử đến nhà. Hắn đã gột rửa hết vẻ phong trần mệt mỏi, mặc một thân bạch y, phe phẩy quạt đàn hương, vẫn là bộ dáng phong lưu công tử.
Diệp Trản có ý định mở lời trước: "Mẫn công tử đã về rồi?"
Mẫn Mục vội vàng hành một đại lễ: "Đa tạ Diệp nhị tỷ chỉ điểm giúp ta thức tỉnh, nhờ đó mà kiếm được rất nhiều tiền."
"Vẫn là do chính ngươi có quyết đoán, có mắt nhìn đá kỳ dị mới có thể kiếm tiền, nếu không thì người bình thường chúng ta dù biết cách kiếm tiền này cũng chọn không ra đá kỳ lạ." Diệp Trản không tính nhận công.
"Vẫn là phải cảm ơn tỷ, ta mang chút đặc sản đến biếu." Mẫn Mục ngẩng đầu đánh giá, "Đại tỷ đâu?"
Ngọc tỷ nhi từ xa thấy hắn đã trốn ra ngoài, đương nhiên không thấy mặt.
Diệp Trản bèn nói: "Không biết đi đâu rồi, Mẫn công tử đến dùng bữa sao? Vậy hôm nay bữa này ta xin, coi như là cảm tạ lễ đáp của ngài."
Mẫn công tử cũng không khách khí, lên tiếng rồi ngồi xuống ghế chờ, nhưng không biết đang đợi ai.
Người đến trước lại là Diệp Đại Phú. Ông cười tủm tỉm bước vào, chào hỏi Mẫn công tử.
Hai người mấy ngày nay đi cùng thuyền nên đặc biệt quen thuộc, vì vậy Mẫn công tử cũng rất thân thiện, nói chuyện vài câu.
Diệp Đại Phú lại đột nhiên chuyển đề tài, hỏi Diệp Trản: "Bếp núc có rảnh không? Tối qua Ngọc tỷ nhi kêu đau đầu vì gió đêm thổi, ta muốn nấu cho con bé một bát cơm ké đầu ngựa."
Diệp Trản tuy không biết vì sao cha mình lại nói vậy, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời: "Có ạ, cha cứ dùng." Mật Phượng Nương trù nghệ không tốt, đồ ăn trong nhà đều do Diệp Đại Phú làm, cho nên tài nghệ của ông không tệ.
Vẫn là Mật Phượng Nương nhắc đến, Diệp Trản mới biết lá non của cây ké đầu ngựa lại có thể ăn, hái lá non xanh mướt như tai chuột, dùng dao thái vụn, thêm gừng tươi và khổ tửu, cuối cùng rắc chút muối thô. Dân gian cho rằng cơm ké đầu ngựa này có thể trị phong thấp.
Mẫn Mục mắt thấy Diệp Đại Phú làm món cơm, quả thực trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ Diệp Đại Phú, người tính toán mọi chuyện trên giường khoang thuyền, lại có một mặt cẩn thận như vậy.
Diệp Đại Phú làm đồ ăn xong không vội bưng lên, mà lại sai Diệp Trản đi: "Con đi tìm tỷ tỷ con, kêu nó đến ăn cơm." Đợi Diệp Trản rời đi, Diệp Đại Phú mới thở dài: "Sinh con ra rồi mới biết lòng cha mẹ."
Mật Phượng Nương cũng phụ họa: "Đại tỷ vừa kêu đau đầu là ông đã nấu cơm cho nó, đúng là có lòng thương con."
"Ta không cầu con gái đại phú đại quý, chỉ cầu mấy đứa con gái đều gặp được người biết thương biết xót, như vậy ta làm cha mới yên tâm." Diệp Đại Phú nói.
Ông lại hướng về phía Mẫn Mục nói lớn hơn: "Ngay trong lúc này, vị tỷ nhi nào kêu đau đầu mà được phu quân làm ngay cho một bát cơm ké đầu ngựa thì đó chính là thượng tuyển."
Hai người liếc nhau, tự giác rất ăn ý.
Khi Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi cùng nhau trở về, liền cảm thấy không khí trong tiệm quái quái, như có người sau lưng mình ăn vụng cái gì đó. Nhưng nhìn thần sắc mấy người trong phòng, lại không nhìn ra điều gì.
Diệp Trản không suy nghĩ kỹ là chuyện gì, cha mẹ đã rời đi rồi, Mẫn gia công tử ngồi tại chỗ như đang suy tư điều gì, còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Giang gia tiểu thiếu gia đi đến.
Từ khi Giang gia tiểu hài tử được tìm về thì số lượng người hầu bên cạnh đã tăng gấp đôi, tuy là như thế, mỗi lần cậu ta đến tiệm ăn cơm thì mẹ cậu vẫn phải đi theo.
Lần này cậu ta đến là để cảm ơn bánh kem Diệp Trản đã tặng. Lần trước Giang gia tặng lễ, Diệp Trản đáp lễ bằng bánh kem, không ngờ Giang gia tiểu thiếu gia lại thích mê.
Đối phó với tiểu hài tử thích ăn ngọt đương nhiên phải dùng đồ ngọt, Diệp Trản muốn làm một món clafoutis, đây là một món điểm tâm ngọt kiểu Pháp.
Món này yêu cầu trộn đều trứng gà, đường trắng, sữa bò và bột mì, rắc lên trên quả mận thái vụn, rồi cho vào lò nướng.
Nhắc đến quả mận, Ngọc tỷ nhi bực bội: "Sao muội muội cứ mỗi lần nói đến Gia Khánh tử đều gọi là quả mận vậy?"
Bởi vì đời sau có một vị hoàng đế trùng tên, để tránh tên húy nên tất cả Gia Khánh tử đều phải đổi tên, Diệp Trản thầm nghĩ trong lòng.
Món điểm tâm ngọt này cực kỳ dễ làm, nhưng hình thức lại rất đẹp, nên thuộc về thần khí dỗ dành tiểu hài tử.
Quả nhiên Giang thiếu gia vừa thấy đã trợn tròn mắt: "Cái gì? Ta muốn."
Nếu câu "ta muốn" này cậu ta quay sang nói với mẹ thì còn gì bằng, vì cậu ta chưa từng thấy món ăn nào đẹp như vậy.
Mẫn Mục cũng đi theo xem: "Ta cũng muốn một phần." Lại nhìn nhìn Ngọc tỷ nhi: "Đầu còn đau không? Ăn chút đồ ngọt có được không?" Đợi điểm tâm ngọt mang lên, chính hắn lại không ăn, đẩy đến trước mặt Ngọc tỷ nhi: "Ăn xong cơm ké đầu ngựa rồi ăn cái này nhé?" Cơm ké đầu ngựa có vị hơi đắng, Ngọc tỷ nhi hẳn là không thích ăn, thêm chút đồ ngọt sẽ dễ ăn hơn.
Bánh kem mềm mại, nhưng món điểm tâm này lại rất mịn, phần nhân thì như bùn, sau khi nướng thì bên ngoài vàng giòn, ăn càng thêm ngon miệng.
Giang gia tiểu thiếu gia càng ăn càng thích, chính mình còn chưa ăn đủ, một hơi đã gọi bảy tám phần, riêng biệt muốn tặng cho ông bà nội ngoại, bạn thân thích, cuối cùng còn không quên Ngọc tỷ nhi: "Cho nương tử ta cũng đưa một phần." Mẫn Mục: ?
Ngọc tỷ nhi vội vàng sửa lại cho cậu: "Lúc trước ngươi kinh hoảng thất thố nên ta chưa sửa, ngươi còn nhỏ, người lớn và trẻ con không thể thành hôn. Đó là chiếm tiện nghi của trẻ con. Nếu có ai nói với ngươi có thể thành hôn thì ngươi cứ mắng cho một trận để người lớn biết."
Giang gia phu nhân hòa khí nói: "Gần đây nó mới hiểu ý nghĩa của thành hôn, mỗi ngày đối tượng thành hôn một kiểu. Hôm qua là bát cơm, hôm nay là chim én dưới mái hiên, đếm không xuể."
Nếu chỉ là khẩu khí nhất thời đặc trưng của trẻ con, Ngọc tỷ nhi liền cũng không hề như lâm đại địch, ngược lại cười hì hì đi trêu Giang gia tiểu công tử: "Ta sau này sẽ rất biết ăn đó, phải trong nhà có đủ bạc núi vàng mới cung nổi ta ăn uống cơ."
"Ta nuôi nổi, ta trong phòng những cái đồ chơi quý giá đều cho ngươi, tiền mừng tuổi cha mẹ cho ta đều cho ngươi, sau này đều giao cho ngươi." Giang gia tiểu công tử nói năng có khí phách.
Mẫn Mục ngồi một bên mặt mày tái mét.
Hắn đích xác nhất kiến chung tình với Ngọc tỷ nhi, lần đầu gặp mặt đã thích khí chất phóng khoáng của nàng, chờ quen thuộc rồi thì phát hiện Ngọc tỷ nhi thuộc tuýp người tâm khoan thể béo nhưng lại nơi chốn lộ ra vẻ cân đối.
"Cứ chờ xem." Diệp Đại Phú chắc chắn, "Ta đã ra tay rồi."
Ngày hôm sau, Mẫn công tử đến nhà. Hắn đã gột rửa hết vẻ phong trần mệt mỏi, mặc một thân bạch y, phe phẩy quạt đàn hương, vẫn là bộ dáng phong lưu công tử.
Diệp Trản có ý định mở lời trước: "Mẫn công tử đã về rồi?"
Mẫn Mục vội vàng hành một đại lễ: "Đa tạ Diệp nhị tỷ chỉ điểm giúp ta thức tỉnh, nhờ đó mà kiếm được rất nhiều tiền."
"Vẫn là do chính ngươi có quyết đoán, có mắt nhìn đá kỳ dị mới có thể kiếm tiền, nếu không thì người bình thường chúng ta dù biết cách kiếm tiền này cũng chọn không ra đá kỳ lạ." Diệp Trản không tính nhận công.
"Vẫn là phải cảm ơn tỷ, ta mang chút đặc sản đến biếu." Mẫn Mục ngẩng đầu đánh giá, "Đại tỷ đâu?"
Ngọc tỷ nhi từ xa thấy hắn đã trốn ra ngoài, đương nhiên không thấy mặt.
Diệp Trản bèn nói: "Không biết đi đâu rồi, Mẫn công tử đến dùng bữa sao? Vậy hôm nay bữa này ta xin, coi như là cảm tạ lễ đáp của ngài."
Mẫn công tử cũng không khách khí, lên tiếng rồi ngồi xuống ghế chờ, nhưng không biết đang đợi ai.
Người đến trước lại là Diệp Đại Phú. Ông cười tủm tỉm bước vào, chào hỏi Mẫn công tử.
Hai người mấy ngày nay đi cùng thuyền nên đặc biệt quen thuộc, vì vậy Mẫn công tử cũng rất thân thiện, nói chuyện vài câu.
Diệp Đại Phú lại đột nhiên chuyển đề tài, hỏi Diệp Trản: "Bếp núc có rảnh không? Tối qua Ngọc tỷ nhi kêu đau đầu vì gió đêm thổi, ta muốn nấu cho con bé một bát cơm ké đầu ngựa."
Diệp Trản tuy không biết vì sao cha mình lại nói vậy, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời: "Có ạ, cha cứ dùng." Mật Phượng Nương trù nghệ không tốt, đồ ăn trong nhà đều do Diệp Đại Phú làm, cho nên tài nghệ của ông không tệ.
Vẫn là Mật Phượng Nương nhắc đến, Diệp Trản mới biết lá non của cây ké đầu ngựa lại có thể ăn, hái lá non xanh mướt như tai chuột, dùng dao thái vụn, thêm gừng tươi và khổ tửu, cuối cùng rắc chút muối thô. Dân gian cho rằng cơm ké đầu ngựa này có thể trị phong thấp.
Mẫn Mục mắt thấy Diệp Đại Phú làm món cơm, quả thực trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ Diệp Đại Phú, người tính toán mọi chuyện trên giường khoang thuyền, lại có một mặt cẩn thận như vậy.
Diệp Đại Phú làm đồ ăn xong không vội bưng lên, mà lại sai Diệp Trản đi: "Con đi tìm tỷ tỷ con, kêu nó đến ăn cơm." Đợi Diệp Trản rời đi, Diệp Đại Phú mới thở dài: "Sinh con ra rồi mới biết lòng cha mẹ."
Mật Phượng Nương cũng phụ họa: "Đại tỷ vừa kêu đau đầu là ông đã nấu cơm cho nó, đúng là có lòng thương con."
"Ta không cầu con gái đại phú đại quý, chỉ cầu mấy đứa con gái đều gặp được người biết thương biết xót, như vậy ta làm cha mới yên tâm." Diệp Đại Phú nói.
Ông lại hướng về phía Mẫn Mục nói lớn hơn: "Ngay trong lúc này, vị tỷ nhi nào kêu đau đầu mà được phu quân làm ngay cho một bát cơm ké đầu ngựa thì đó chính là thượng tuyển."
Hai người liếc nhau, tự giác rất ăn ý.
Khi Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi cùng nhau trở về, liền cảm thấy không khí trong tiệm quái quái, như có người sau lưng mình ăn vụng cái gì đó. Nhưng nhìn thần sắc mấy người trong phòng, lại không nhìn ra điều gì.
Diệp Trản không suy nghĩ kỹ là chuyện gì, cha mẹ đã rời đi rồi, Mẫn gia công tử ngồi tại chỗ như đang suy tư điều gì, còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Giang gia tiểu thiếu gia đi đến.
Từ khi Giang gia tiểu hài tử được tìm về thì số lượng người hầu bên cạnh đã tăng gấp đôi, tuy là như thế, mỗi lần cậu ta đến tiệm ăn cơm thì mẹ cậu vẫn phải đi theo.
Lần này cậu ta đến là để cảm ơn bánh kem Diệp Trản đã tặng. Lần trước Giang gia tặng lễ, Diệp Trản đáp lễ bằng bánh kem, không ngờ Giang gia tiểu thiếu gia lại thích mê.
Đối phó với tiểu hài tử thích ăn ngọt đương nhiên phải dùng đồ ngọt, Diệp Trản muốn làm một món clafoutis, đây là một món điểm tâm ngọt kiểu Pháp.
Món này yêu cầu trộn đều trứng gà, đường trắng, sữa bò và bột mì, rắc lên trên quả mận thái vụn, rồi cho vào lò nướng.
Nhắc đến quả mận, Ngọc tỷ nhi bực bội: "Sao muội muội cứ mỗi lần nói đến Gia Khánh tử đều gọi là quả mận vậy?"
Bởi vì đời sau có một vị hoàng đế trùng tên, để tránh tên húy nên tất cả Gia Khánh tử đều phải đổi tên, Diệp Trản thầm nghĩ trong lòng.
Món điểm tâm ngọt này cực kỳ dễ làm, nhưng hình thức lại rất đẹp, nên thuộc về thần khí dỗ dành tiểu hài tử.
Quả nhiên Giang thiếu gia vừa thấy đã trợn tròn mắt: "Cái gì? Ta muốn."
Nếu câu "ta muốn" này cậu ta quay sang nói với mẹ thì còn gì bằng, vì cậu ta chưa từng thấy món ăn nào đẹp như vậy.
Mẫn Mục cũng đi theo xem: "Ta cũng muốn một phần." Lại nhìn nhìn Ngọc tỷ nhi: "Đầu còn đau không? Ăn chút đồ ngọt có được không?" Đợi điểm tâm ngọt mang lên, chính hắn lại không ăn, đẩy đến trước mặt Ngọc tỷ nhi: "Ăn xong cơm ké đầu ngựa rồi ăn cái này nhé?" Cơm ké đầu ngựa có vị hơi đắng, Ngọc tỷ nhi hẳn là không thích ăn, thêm chút đồ ngọt sẽ dễ ăn hơn.
Bánh kem mềm mại, nhưng món điểm tâm này lại rất mịn, phần nhân thì như bùn, sau khi nướng thì bên ngoài vàng giòn, ăn càng thêm ngon miệng.
Giang gia tiểu thiếu gia càng ăn càng thích, chính mình còn chưa ăn đủ, một hơi đã gọi bảy tám phần, riêng biệt muốn tặng cho ông bà nội ngoại, bạn thân thích, cuối cùng còn không quên Ngọc tỷ nhi: "Cho nương tử ta cũng đưa một phần." Mẫn Mục: ?
Ngọc tỷ nhi vội vàng sửa lại cho cậu: "Lúc trước ngươi kinh hoảng thất thố nên ta chưa sửa, ngươi còn nhỏ, người lớn và trẻ con không thể thành hôn. Đó là chiếm tiện nghi của trẻ con. Nếu có ai nói với ngươi có thể thành hôn thì ngươi cứ mắng cho một trận để người lớn biết."
Giang gia phu nhân hòa khí nói: "Gần đây nó mới hiểu ý nghĩa của thành hôn, mỗi ngày đối tượng thành hôn một kiểu. Hôm qua là bát cơm, hôm nay là chim én dưới mái hiên, đếm không xuể."
Nếu chỉ là khẩu khí nhất thời đặc trưng của trẻ con, Ngọc tỷ nhi liền cũng không hề như lâm đại địch, ngược lại cười hì hì đi trêu Giang gia tiểu công tử: "Ta sau này sẽ rất biết ăn đó, phải trong nhà có đủ bạc núi vàng mới cung nổi ta ăn uống cơ."
"Ta nuôi nổi, ta trong phòng những cái đồ chơi quý giá đều cho ngươi, tiền mừng tuổi cha mẹ cho ta đều cho ngươi, sau này đều giao cho ngươi." Giang gia tiểu công tử nói năng có khí phách.
Mẫn Mục ngồi một bên mặt mày tái mét.
Hắn đích xác nhất kiến chung tình với Ngọc tỷ nhi, lần đầu gặp mặt đã thích khí chất phóng khoáng của nàng, chờ quen thuộc rồi thì phát hiện Ngọc tỷ nhi thuộc tuýp người tâm khoan thể béo nhưng lại nơi chốn lộ ra vẻ cân đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận