Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 39

Diệp Đại Phú vừa luyến tiếc vợ rời đi, mặt khác lại rất vui vẻ: "Hôm nay ta có thể thử một mình hưởng thụ cái giường lớn là cái tư vị gì." Diệp Trản ngạc nhiên: "Đại ca đâu?" Nhị ca quanh năm đóng quân ở quân tuần phô, cùng các huynh đệ binh sĩ ở chung, chỉ về nhà ăn cơm chiều.
"Đại ca ngươi từ mười bốn mười lăm tuổi đã không ở nhà rồi." Diệp Đại Phú chẳng thèm để ý, "Nói nó lớn rồi ở chung với các em gái không tiện." Diệp Trản hồi tưởng lại, quả nhiên chỉ nhớ rõ mỗi lần ăn xong cơm chiều, đại ca lau miệng rồi đi ra ngoài, nàng còn tưởng là đi chơi xuân, hóa ra là chưa từng ở nhà sao?
Vậy nên đại ca vì các em gái được thoải mái, mỗi đêm đều có nhà không về?
Ngọc Tỷ Nhi sợ Diệp Trản lại muốn khóc, vội vàng buông bánh đậu xanh trong tay để trấn an Diệp Trản: "Rõ ràng ngươi ở bên ngoài làm nô tỳ là khổ nhất, sao cứ nghe thấy chúng ta sống không tốt là lại muốn khóc vậy?" Diệp Li ở bên cạnh bình tĩnh sờ cằm, tổng kết: "Nhị tỷ, lòng dạ mềm yếu." Giống như một người lớn.
Nàng tùy tiện lấy ra sáu đồng tiền, dùng diêu tiền pháp xóc một quẻ đơn giản: "Thiên phong quẻ, tha hương ngộ hữu không khí vui mừng hoan, phải biết vận khí phúc trọng thêm. Đại cát, ta có thể đi." Mẹ con bốn người vào Đào gia, Đào phu nhân quả nhiên nhiệt tình, không vì người đông mà không vui, ngược lại bảo Thu Tâm chuẩn bị sẵn phòng cho khách, lại thêm một chiếc giường.
Mật Phượng Nương vừa buông chăn nệm, vừa đánh giá khắp nơi: "Nhà Đào này quả nhiên là phúc hậu, trách không được tích phúc nhân gia khánh có thừa, trách không được từ nhà buôn mà ra người làm quan." Trên giường có đan tịch viền lá tế, chăn bông sạch sẽ đầy đủ, sợ các nàng không chịu nổi nóng nực, còn có trúc phu nhân; Táo mộc y rương rộng mở, bên trong còn để long não, để các nàng tiện cất quần áo.
Trên bàn trang điểm bày quan sơ, hương bính, lược bí, đánh răng tử, thậm chí còn có cả bột đánh răng thượng hạng. Bên cạnh trên mặt đất bày súc vu tử cùng chậu rửa mặt.
Một lát sau Thu Tâm mang ấm trà tới, nói là mua ở chợ một bình tuyết phao đậu nhi thủy, mời các nàng nếm thử.
Mật Phượng Nương tặc lưỡi, Diệp Trản cười: "Chờ ta sau này kiếm được nhiều tiền, người nhà ta cũng có thứ tốt thế này để hưởng thụ." Mật Phượng Nương không tin, nhưng không muốn đả kích con gái: "Ngoan ngoãn, con có lòng là tốt rồi." Diệp Li tùy tiện xóc một quẻ: "Trạch địa tụy quẻ, sầu nghi từ đây đều tiêu tán, họa môn bế tới phúc cửa mở, đại cát. Tỷ tỷ nhất định sẽ tâm tưởng sự thành." Mật Phượng Nương thấy nàng bói quẻ liền đau đầu: "Tổ tông ơi, ta cho con đi học là muốn con học chút da lông lừa người gạt tiền sống tạm thôi, con nghiên cứu sâu thế làm gì?" Ngọc Tỷ Nhi không để ý những cái đó, cẩn thận vá quần cho em gái.
Mật Phượng Nương lại được phen kinh ngạc: "Mọi người đều mặc quần hở đũng, chỉ mỗi Thiên Trản tỷ nhi là khác biệt." Diệp Trản ngượng ngùng sờ đầu, nàng xuyên qua đến đây lâu như vậy vẫn là không thể thích ứng điểm này, tuy quần mặc bên trong váy, nhưng mặc quần hở đũng cứ cảm thấy bên dưới lạnh căm căm, không quen, đành tự mình vá kín lại.
Chủ nhà ân cần, người Diệp gia cũng biết hồi báo, sau khi rửa tay sạch sẽ liền vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.
Diệp Trản cầm lấy đậu giá, măng xuân, nấm hương bắt đầu ngao chế nước cốt, Mật Phượng Nương cắt một cành nhóm lửa, dùng đồng hỏa câu khảy vài cái, nhóm lửa bếp, nàng nấu bếp cái gì hỏng cái đó, nhưng lò nấu rượu vẫn được.
Diệp Li cũng cầm kẹp lửa học theo, nhóm lò đất nung, tiếp nhận niêu lẩu đã được tỷ tỷ xếp xong, bắt đầu hầm, nghe nói cỗ lẩu này phải làm hai mươi nồi, hôm nay làm trước mấy món khó nấu như viên chay, củ sen cho chín, ngày mai chính thức yến tiệc thì thêm fan, cải trắng là những đồ dễ mềm, như vậy mới tăng hiệu suất ra món.
Tuy có nô bộc Diệp gia giúp đỡ, Diệp Trản vẫn làm đến khuya, vì cảm tạ Đào phu nhân khoản đãi, nàng còn làm một bữa cơm chiều đơn giản sai người hầu mang qua.
Đại phu nhân ăn chay, Diệp Trản liền làm món mặn: Có hồng nấu gân chân thú, thì là bạo thịt dê, song sắc quất cánh cá viên.
Đào phu nhân nhìn kỹ, đây đều là những món chính tỉ mỉ, rõ ràng là có dụng tâm.
Hồng nấu gân chân thú hầm nhừ trong nồi rồi thì không cần để ý nhiều, còn món bạo thịt dê thì xào rất nhanh, cá viên cũng dễ chín, sẽ không tốn nhiều công sức, cũng không chậm trễ việc chính.
Nếu Diệp Trản nịnh nọt tốn công nấu nướng đồ ăn cho mình ăn, dồn hết tâm sức vào hôm nay mà lỡ dở việc chính ngày mai, thì Đào phu nhân chắc chắn không thích Diệp Trản, cảm thấy nàng chỉ biết nịnh hót.
Như bây giờ rất tốt, vừa bày tỏ được lòng cảm tạ lại không quá xu nịnh, Đào phu nhân thấy Diệp Trản không tệ.
Thu Tâm cũng ở bên cạnh nói tốt cho người Diệp gia: "Người Diệp gia tuy rằng làm món mặn, nhưng mình một miếng cũng không ăn, cùng tôi tớ trong bếp ăn chung đồ ăn." Thật cẩn thận giữ phận, Đào phu nhân gật gật đầu, bảo Thu Tâm thêm vào đưa cho mẹ con Diệp gia ba người một trăm văn tiền mừng: "Ngày mai các vị cũng vất vả, cho mọi người dính chút lộc thọ của lão thái thái nhà ta." Sau đó đợi trượng phu về mới bắt đầu nếm thức ăn.
Đào Biên Tu thấy mâm đồ ăn bày ra thì mắt sáng lên: "Thật là những món độc đáo." Hai đứa con cũng vỗ tay: "Hôm nay có cơm canh ngon!" Đào đại phu nhân không khỏi buồn cười, từ khi bà quản gia đến nay, để làm gương tốt, bà đã cắt giảm chi tiêu trong nhà đi nhiều, nên cơm nước cũng đơn giản, mỗi ngày chỉ có hai bữa.
Hơn nữa lão phu nhân ăn chay, nhị phu nhân cứ thấy đồ ăn trong phủ có món mặn ngày hôm sau tất sẽ mách lẻo với lão phu nhân: "Mẹ ăn chay mà chúng con là phận làm con cháu lại ăn mặn, sao yên lòng được." Qua lại vài lần khiến lão phu nhân trong lòng không thoải mái. Bà ăn chay tuy là tự nguyện, nhưng nhìn con dâu ăn thịt cá mình ăn chay thì thấy đám vãn bối được lợi.
Lâu dần, đại phu nhân liền dặn phòng bếp, ít làm đồ mặn, trừ cơm canh của bọn trẻ vẫn như cũ, bà và lão gia cơ bản không ăn thịt.
Như vậy mới làm lão phu nhân vừa lòng.
Vì vậy, đại phu nhân từ ái chỉ vào mâm đồ ăn nói: "Nhờ phúc lão phu nhân, đầu bếp nữ được mời đến sửa soạn tiệc mừng thọ hiếu kính lại đây." Đào Biên Tu gắp cho vợ một đũa, mình mới sốt ruột gắp một miếng gân chân thú bỏ vào miệng.
Hồng nấu gân chân thú hẳn đã trải qua thời gian dài hầm nhừ, nên mềm nhũn, bên ngoài như tan trong miệng, bên trong vẫn rất dai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận