Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 206
"Không biết hắn nhìn trúng đại tỷ nhà ta ở điểm gì?" Mật Phượng Nương mặt mày nghiêm túc, trong lòng lại vui như mở hội.
Rốt cuộc cũng có người đến cầu thân!
Rốt cuộc!
Ngọc Tỷ Nhi tính tình nóng như lửa, hệt như cục than nổ, đụng một tí là nảy nanh mắng người ngay, dù tướng mạo xinh đẹp nhưng chẳng ai dám đến ngỏ lời, không ngờ hôm nay cũng chờ được duyên phận.
"Phu nhân, ngài lầm rồi!" Bà mối dẻo miệng ra trò, cứ một câu phu nhân hai câu phu nhân, "Điền gia không phải đến cầu thân đại tỷ nhà ngài, mà là cầu thân nhị tỷ!"
Mẫn Mục nghe vậy giật mình quay phắt lại, vẻ mặt không tin nổi. Hắn trừng trừng nhìn vào miệng bà mối, chỉ sợ mình nhất thời tinh thần hoảng hốt mà nghe lầm.
Mật Phượng Nương cũng ngẩn người: "Nhị tỷ Nhi?" Mấy cô nương đang làm bếp nín thở nghe ngóng nãy giờ, vừa rồi còn len lén liếc Ngọc Tỷ Nhi đang ngại ngùng vì bị chê xấu xí, giờ cũng đều ngớ ra.
"Đúng vậy, là nhị tỷ nhà ngài." Bà mối ra sức lắm, xem ra đã bỏ túi không ít hồng bao của Điền gia, "Họ Điền thấy nàng tính tình dịu dàng, lại nhanh nhẹn tháo vát. Quả là xứng đôi vừa lứa." Mẫn Mục thở phào một hơi, nhẹ nhõm hẳn.
Mật Phượng Nương phản ứng mau lẹ: "Con gái nhà ta đâu có ế chồng, người cầu thân đông quá, tôi lú lẫn hết cả." Rồi bà lại dò hỏi bà mối về gia sản nhà Điền: "Nhà tôi thế nào thì bà cũng thấy rồi đấy, của cải không thiếu, nhị tỷ nhà tôi lại có bản lĩnh kia, tôi đây cũng là bà mối có tiếng, đừng hòng dùng mấy lời nghề nghiệp mà khinh tôi." Vài câu nói khiến bà mối phải ngồi thẳng lưng, thu lại vẻ tươi cười nịnh nọt, nghiêm túc kể cho Mật Phượng Nương nghe chuyện nhà Điền.
Mẫn Mục lúc này mới hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng "tí tách".
Nhìn lại thì thấy trà đổ lênh láng trên bàn bên cạnh, thì ra là do Bùi Chiêu.
Mẫn Mục nhớ lại chuyện vừa rồi Bùi Chiêu giúp mình, vội vàng hảo tâm nhắc nhở: "Bùi đại nhân, ngài đổ trà rồi?" Bùi Chiêu làm ngơ, Mẫn Mục nhắc lại lần nữa, Bùi Chiêu mới hoàn hồn, thờ ơ "Ừ" một tiếng, vì quá căng thẳng, chén trà suýt nữa rơi vào trong tách.
? Hình như có gì đó sai sai?
Mẫn Mục bỗng nhiên thông minh ra, cẩn thận đánh giá tiểu Bùi đại nhân một lượt.
Quả nhiên thấy sắc mặt Bùi Chiêu ngưng trọng, nghiêng tai lắng nghe bà mối nói chuyện, đôi mày vốn anh khí lúc này nhíu chặt, dường như chất chứa vạn nỗi tâm tư.
A.
Mẫn Mục bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Thì ra giờ đến lượt hắn xem náo nhiệt.
Hắn khẽ hắng giọng, vỗ vai tiểu Bùi đại nhân, đem lời khen tặng vừa nãy trả lại nguyên dạng: "Nam Sơn nguyệt là bầu trời nguyệt, người trong thiên hạ tự nhiên được quyền ngưỡng mộ." Mẫn Mục hớn hở ra mặt, cứ như vừa bước ra từ quỷ môn quan, đoạn cất giọng lớn gọi với: "Chủ quán, cho một đĩa đậu phộng, đúng rồi, lại thêm một đĩa bánh quảng hàn." Trăng sáng thì phải ăn với bánh quảng hàn mới thấm cái thú cao không thắng hàn chứ.
Diệp Trản dưới bếp đang làm bánh quảng hàn, nước hoa quế thêm vào bột nếp rồi ép vào khuôn gỗ chạm khắc, sau đó đem lên nồi hấp chín.
Bưng ra trước bàn còn rưới thêm một muỗng mật hoa quế vàng óng lên trên.
Hai chiếc bánh quảng hàn hình trăng được bày trên đĩa sứ xanh ngọc, một chiếc tượng trưng cho trăng non, một chiếc tượng trưng cho trăng tròn.
Bánh trắng như tuyết trông thuần khiết không tì vết, trên mặt rưới một lớp mật hoa quế vàng óng, trong lớp mật, những cánh hoa quế li ti tựa như vàng vụn đang trôi, chầm chậm chảy theo lớp mật ong sánh đặc, lấp lánh một mảnh ánh sáng rực rỡ.
Hương hoa quế thơm ngát lan tỏa, khiến người ta nhớ đến cảnh dưới trăng quế bay hương, mây lững lờ trôi, ngắm trăng thưởng hoa.
Ngọc Tỷ Nhi vừa xem cách làm điểm tâm, vừa nhỏ giọng hỏi Diệp Trản: "Cái vị Điền kia..." Diệp Trản lắc đầu, cô thật sự quen biết vị thực khách này, nhưng chưa từng nghĩ tới hai người sẽ có chuyện kết hôn.
Mật Phượng Nương quả là cao tay, khai thác hết thông tin từ bà mối, chưa vội nhận lời nhưng cũng không từ chối, thái độ rất tốt, tươi cười niềm nở, chỉ là lời nói ra rất lý trí: "Dù sao con gái còn nhỏ, để tôi bàn bạc với cha nó đã." Bà mối tuy tiếc nuối vì không chốt được mối ngay, nhưng cũng hiểu lòng cha mẹ nào mà không xót con, chuyện này cũng là thường tình, dĩ nhiên chẳng ai đồng ý ngay từ lần đầu tiên, sau này còn phải lui tới nhiều lần nữa.
Nàng đành đứng dậy cáo từ: "Ngài thận trọng như vậy mới phải. Để tôi lần sau lại đến." Rồi lại chào hỏi Diệp Trản: "Nhị tỷ, điểm tâm cô bán thơm quá." Diệp Trản chưa kịp phản ứng thì Ngọc Tỷ Nhi đã nhanh tay gói ghém mấy chiếc bánh quảng hàn vừa làm xong vào túi điểm tâm đưa cho bà mối: "Cô nếm thử xem. Nhiều khách khen ngon lắm đấy." Bà mối xách túi điểm tâm, hớn hở ra về. Ngọc Tỷ Nhi nhỏ giọng ghé tai em gái nói nhỏ: "Đấy là sợ bà ta đi ra ngoài nói xấu em đấy." Dù chuyện hôn nhân này không thành, cũng đừng để mang tiếng xấu trước mặt bà mối.
Đậu Que lại đây lau bàn, không khỏi bực mình: "Hôm nay khách khứa làm sao ấy nhỉ? Sao cứ hết người này đến người kia run tay vậy?" Vừa mới đổ bẩn một bàn, lát sau lại đổ bẩn bàn khác?
Chương 88: Bà chủ Diệp gia quán ăn được cầu hôn!
Thời điểm đến cầu thân lại đúng vào giờ cao điểm ăn cơm, vì vậy không ít thực khách đều chứng kiến rõ ràng, chẳng mấy chốc mà tin đồn lan khắp khu phố.
Hàng xóm láng giềng mỗi người một ý, dù sao thời buổi này có mấy trò giải trí đâu, chuyện tình trai gái này hễ ai biết là lan truyền nhanh như gió.
"Bà chủ Diệp gia đẹp như hoa, giờ là gặp được vận tốt nhất rồi." Quán ăn Diệp gia tuy nổi đình đám thật đấy, nhưng Điền gia dù sao cũng là cơ nghiệp bao đời, của nả đầy nhà.
"Gả vào đó là được an an ổn ổn làm thiếu phu nhân, tha hồ mà hưởng thụ sung sướng, sau này sinh một thằng con trai bụ bẫm, phụ tá chồng gầy dựng Điền gia ngày càng lớn mạnh, rồi dạy dỗ con cái học hành đỗ đạt, cả đời này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, giàu sang phú quý." "Tao thấy á, bà chủ Diệp gia không giống cái loại biết giúp chồng dạy con đâu, nói không chừng bả gả vào đó còn tiếp quản luôn cơ nghiệp nhà Điền ấy chứ, rồi làm ăn khấm khá hơn ấy chứ." Người nói chính là Thẩm Nga, bà ta vốn chẳng ưa cái kiểu hiền thê thục nữ.
Rốt cuộc cũng có người đến cầu thân!
Rốt cuộc!
Ngọc Tỷ Nhi tính tình nóng như lửa, hệt như cục than nổ, đụng một tí là nảy nanh mắng người ngay, dù tướng mạo xinh đẹp nhưng chẳng ai dám đến ngỏ lời, không ngờ hôm nay cũng chờ được duyên phận.
"Phu nhân, ngài lầm rồi!" Bà mối dẻo miệng ra trò, cứ một câu phu nhân hai câu phu nhân, "Điền gia không phải đến cầu thân đại tỷ nhà ngài, mà là cầu thân nhị tỷ!"
Mẫn Mục nghe vậy giật mình quay phắt lại, vẻ mặt không tin nổi. Hắn trừng trừng nhìn vào miệng bà mối, chỉ sợ mình nhất thời tinh thần hoảng hốt mà nghe lầm.
Mật Phượng Nương cũng ngẩn người: "Nhị tỷ Nhi?" Mấy cô nương đang làm bếp nín thở nghe ngóng nãy giờ, vừa rồi còn len lén liếc Ngọc Tỷ Nhi đang ngại ngùng vì bị chê xấu xí, giờ cũng đều ngớ ra.
"Đúng vậy, là nhị tỷ nhà ngài." Bà mối ra sức lắm, xem ra đã bỏ túi không ít hồng bao của Điền gia, "Họ Điền thấy nàng tính tình dịu dàng, lại nhanh nhẹn tháo vát. Quả là xứng đôi vừa lứa." Mẫn Mục thở phào một hơi, nhẹ nhõm hẳn.
Mật Phượng Nương phản ứng mau lẹ: "Con gái nhà ta đâu có ế chồng, người cầu thân đông quá, tôi lú lẫn hết cả." Rồi bà lại dò hỏi bà mối về gia sản nhà Điền: "Nhà tôi thế nào thì bà cũng thấy rồi đấy, của cải không thiếu, nhị tỷ nhà tôi lại có bản lĩnh kia, tôi đây cũng là bà mối có tiếng, đừng hòng dùng mấy lời nghề nghiệp mà khinh tôi." Vài câu nói khiến bà mối phải ngồi thẳng lưng, thu lại vẻ tươi cười nịnh nọt, nghiêm túc kể cho Mật Phượng Nương nghe chuyện nhà Điền.
Mẫn Mục lúc này mới hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng "tí tách".
Nhìn lại thì thấy trà đổ lênh láng trên bàn bên cạnh, thì ra là do Bùi Chiêu.
Mẫn Mục nhớ lại chuyện vừa rồi Bùi Chiêu giúp mình, vội vàng hảo tâm nhắc nhở: "Bùi đại nhân, ngài đổ trà rồi?" Bùi Chiêu làm ngơ, Mẫn Mục nhắc lại lần nữa, Bùi Chiêu mới hoàn hồn, thờ ơ "Ừ" một tiếng, vì quá căng thẳng, chén trà suýt nữa rơi vào trong tách.
? Hình như có gì đó sai sai?
Mẫn Mục bỗng nhiên thông minh ra, cẩn thận đánh giá tiểu Bùi đại nhân một lượt.
Quả nhiên thấy sắc mặt Bùi Chiêu ngưng trọng, nghiêng tai lắng nghe bà mối nói chuyện, đôi mày vốn anh khí lúc này nhíu chặt, dường như chất chứa vạn nỗi tâm tư.
A.
Mẫn Mục bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Thì ra giờ đến lượt hắn xem náo nhiệt.
Hắn khẽ hắng giọng, vỗ vai tiểu Bùi đại nhân, đem lời khen tặng vừa nãy trả lại nguyên dạng: "Nam Sơn nguyệt là bầu trời nguyệt, người trong thiên hạ tự nhiên được quyền ngưỡng mộ." Mẫn Mục hớn hở ra mặt, cứ như vừa bước ra từ quỷ môn quan, đoạn cất giọng lớn gọi với: "Chủ quán, cho một đĩa đậu phộng, đúng rồi, lại thêm một đĩa bánh quảng hàn." Trăng sáng thì phải ăn với bánh quảng hàn mới thấm cái thú cao không thắng hàn chứ.
Diệp Trản dưới bếp đang làm bánh quảng hàn, nước hoa quế thêm vào bột nếp rồi ép vào khuôn gỗ chạm khắc, sau đó đem lên nồi hấp chín.
Bưng ra trước bàn còn rưới thêm một muỗng mật hoa quế vàng óng lên trên.
Hai chiếc bánh quảng hàn hình trăng được bày trên đĩa sứ xanh ngọc, một chiếc tượng trưng cho trăng non, một chiếc tượng trưng cho trăng tròn.
Bánh trắng như tuyết trông thuần khiết không tì vết, trên mặt rưới một lớp mật hoa quế vàng óng, trong lớp mật, những cánh hoa quế li ti tựa như vàng vụn đang trôi, chầm chậm chảy theo lớp mật ong sánh đặc, lấp lánh một mảnh ánh sáng rực rỡ.
Hương hoa quế thơm ngát lan tỏa, khiến người ta nhớ đến cảnh dưới trăng quế bay hương, mây lững lờ trôi, ngắm trăng thưởng hoa.
Ngọc Tỷ Nhi vừa xem cách làm điểm tâm, vừa nhỏ giọng hỏi Diệp Trản: "Cái vị Điền kia..." Diệp Trản lắc đầu, cô thật sự quen biết vị thực khách này, nhưng chưa từng nghĩ tới hai người sẽ có chuyện kết hôn.
Mật Phượng Nương quả là cao tay, khai thác hết thông tin từ bà mối, chưa vội nhận lời nhưng cũng không từ chối, thái độ rất tốt, tươi cười niềm nở, chỉ là lời nói ra rất lý trí: "Dù sao con gái còn nhỏ, để tôi bàn bạc với cha nó đã." Bà mối tuy tiếc nuối vì không chốt được mối ngay, nhưng cũng hiểu lòng cha mẹ nào mà không xót con, chuyện này cũng là thường tình, dĩ nhiên chẳng ai đồng ý ngay từ lần đầu tiên, sau này còn phải lui tới nhiều lần nữa.
Nàng đành đứng dậy cáo từ: "Ngài thận trọng như vậy mới phải. Để tôi lần sau lại đến." Rồi lại chào hỏi Diệp Trản: "Nhị tỷ, điểm tâm cô bán thơm quá." Diệp Trản chưa kịp phản ứng thì Ngọc Tỷ Nhi đã nhanh tay gói ghém mấy chiếc bánh quảng hàn vừa làm xong vào túi điểm tâm đưa cho bà mối: "Cô nếm thử xem. Nhiều khách khen ngon lắm đấy." Bà mối xách túi điểm tâm, hớn hở ra về. Ngọc Tỷ Nhi nhỏ giọng ghé tai em gái nói nhỏ: "Đấy là sợ bà ta đi ra ngoài nói xấu em đấy." Dù chuyện hôn nhân này không thành, cũng đừng để mang tiếng xấu trước mặt bà mối.
Đậu Que lại đây lau bàn, không khỏi bực mình: "Hôm nay khách khứa làm sao ấy nhỉ? Sao cứ hết người này đến người kia run tay vậy?" Vừa mới đổ bẩn một bàn, lát sau lại đổ bẩn bàn khác?
Chương 88: Bà chủ Diệp gia quán ăn được cầu hôn!
Thời điểm đến cầu thân lại đúng vào giờ cao điểm ăn cơm, vì vậy không ít thực khách đều chứng kiến rõ ràng, chẳng mấy chốc mà tin đồn lan khắp khu phố.
Hàng xóm láng giềng mỗi người một ý, dù sao thời buổi này có mấy trò giải trí đâu, chuyện tình trai gái này hễ ai biết là lan truyền nhanh như gió.
"Bà chủ Diệp gia đẹp như hoa, giờ là gặp được vận tốt nhất rồi." Quán ăn Diệp gia tuy nổi đình đám thật đấy, nhưng Điền gia dù sao cũng là cơ nghiệp bao đời, của nả đầy nhà.
"Gả vào đó là được an an ổn ổn làm thiếu phu nhân, tha hồ mà hưởng thụ sung sướng, sau này sinh một thằng con trai bụ bẫm, phụ tá chồng gầy dựng Điền gia ngày càng lớn mạnh, rồi dạy dỗ con cái học hành đỗ đạt, cả đời này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, giàu sang phú quý." "Tao thấy á, bà chủ Diệp gia không giống cái loại biết giúp chồng dạy con đâu, nói không chừng bả gả vào đó còn tiếp quản luôn cơ nghiệp nhà Điền ấy chứ, rồi làm ăn khấm khá hơn ấy chứ." Người nói chính là Thẩm Nga, bà ta vốn chẳng ưa cái kiểu hiền thê thục nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận