Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 274

Trước đây, phòng chủ có nguyên quán ở Biện Kinh, làm quan ở nơi khác, kiếm tiền bằng những thủ đoạn vô cùng nham hiểm. Hắn ta liền cho người dỡ bỏ căn nhà cũ của mình, xây một tòa đại viện trên chính mảnh đất đó. Vì có tiền nên mọi thứ đều được chú trọng, xà nhà chính phòng đều là từ Thành Đô phủ vận chuyển tới, toàn bộ đều làm từ chương mộc, thẳng tắp và to khỏe vô cùng.
Bên dưới hiên nhà, phần mái ngói được tạo hình rất tinh tế. Phần vật liệu gỗ phía dưới được kết cấu theo kiểu mộng và lỗ mộng, nhìn đã thấy vô cùng chắc chắn. Trên cửa sổ còn điêu khắc chạm rỗng các đồ án cát tường "trăm tử hiến thọ", vô cùng tinh xảo, hình thái của những đứa trẻ khác nhau hoàn toàn. Những chỗ chạm rỗng còn được trát thêm khoáng vật t·h·u·ố·c màu. Riêng những thứ này thôi, nếu đem đi bán riêng cũng thu được một khoản kha khá.
Dưới hành lang, người ta phủ lên gạch xanh một lớp bùn xám, sau đó dùng vôi trắng xóa, trên mặt còn vẽ phong cảnh đồ tam sơn ngũ nhạc, hình ảnh tự nhiên và vô cùng hùng vĩ.
Trên mặt đất lát đá phiến xanh, đá vụn ghép thành hình đồ án nhị thập tứ hiếu.
Viện này vốn là nơi để vị tham quan kia dưỡng lão nên mọi thứ được làm rất tỉ mỉ. Nhưng hắn hết lòng tin theo đại sư, không ngờ rằng sự việc bại lộ rất nhanh, thân hãm vào nhà tù.
Người nhà của hắn muốn đem bán khu nhà này đi để có tiền lo liệu.
Người Diệp gia liếc nhìn nhau, tâm ý tương thông. Diệp Trản lập tức ho khan một tiếng: "Nhà này hình như không được cát lợi cho lắm?" "Cát lợi, cát lợi ạ." Người nhà của phòng chủ vội vàng giải thích: "Quan viên kia còn chưa kịp ở ngày nào." "Cái này..." Diệp Trản làm ra vẻ khó xử. Nhưng cuối cùng vẫn không ra giá: "Nhà thì ta thấy cũng không tệ, chỉ là cái điềm không tốt." Những người nhà của phòng chủ đi bên cạnh có chút nôn nóng. Bao nhiêu ngày nay mới có người nói căn nhà này không tệ, mắt thấy sắp bán được rồi, lẽ nào lại không vui mừng sao?
Bởi vậy, một người nghiến răng mặc cả: "Ta có thể bớt cho năm mươi lượng." Diệp Trản vội vàng nhìn Mật Phượng Nương. Nàng ít kinh nghiệm trong lĩnh vực mặc cả này, vẫn phải trông chờ Mật Phượng Nương đến giải vây thôi.
Mật Phượng Nương không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tự mình ra trận: "Ta còn muốn xây một cái phong thủy trận nữa, không chỉ năm mươi lượng là xong đâu?" Qua một hồi đấu khẩu cùng với sự giằng co tâm lý, thời gian kéo dài đến tận lúc hoàng hôn, mặt trời xuống núi. Phòng chủ vừa đói, vừa mệt, lại còn khát nước. Cuối cùng, hắn cùng người nhà thương nghị ra một cái giá thích hợp.
Căn nhà này ra giá hai nghìn năm trăm lượng, vì khu vực hẻo lánh nên so với những căn nhà tương tự trong thành đã rẻ hơn khoảng năm trăm lượng bạc. Sau khi mặc cả thì giá cuối cùng là hai nghìn bốn trăm lượng.
Hơn nữa, họ còn thỏa thuận là cửa sổ trong phòng phải giữ lại, gia cụ giữ nguyên như cũ, không được thay đổi.
Chỉ là việc gom tiền lại rất khó khăn. Hai nghìn bốn trăm lượng mua một tòa sân xem như là món hời. Tuy là như vậy, cả nhà vẫn phải góp tiền. Tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua, thu hoạch từ ruộng đồng, tiền cha mẹ dành dụm được, bổng lộc của Ngân Ca Nhi, lợi nhuận từ năm cái cửa hàng của Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi, cộng thêm một cửa hàng của đại ca. Thậm chí, cả tiền Diệp Li vẽ bùa khắp nơi tích cóp lại, cộng hết lại mới miễn cưỡng đủ.
Sau khi ký khế nhà, trên mặt người Diệp gia đều lộ vẻ vui mừng: Từ nay Diệp gia cũng coi như có nhà ở Biện Kinh!
Diệp Đại Phú nhanh chóng thu xếp chuyển nhà. Hai người ca ca đem căn nhà trong thành trả lại cho chủ nhà, thuê xe thái bình đem gia cụ chở đến tân trạch.
Diệp Trản và mấy tỷ muội tháo những bức họa treo trên tường cùng với bình hoa xuống, cởi màn g·i·ư·ờ·n·g ra, chuẩn bị chuyển nhà.
Mật Phượng Nương nhìn các nàng thu dọn, vừa giúp một tay vừa cảm khái: "Mấy năm nay vẫn luôn chuyển nhà." Từ Diệp gia thôn chuyển đến trong thành, đổi hết mấy chỗ thuê trọ. Khó khăn lắm mới yên ổn ở trong phòng của Triệu gia thì lại dọn đến một chỗ khác, rồi lại chuyển đến hậu viện bên cạnh t·ửu lầu. Tính đi tính lại chắc phải đến cả chục lần chuyển nhà rồi.
"Sau này nhà của chúng ta có thể ở lâu dài trong căn nhà này rồi." Ngọc Tỷ Nhi an ủi Mật Phượng Nương.
"Biết đâu đấy, việc làm ăn của chúng ta ngày càng phát triển, nói không chừng còn mua được mấy tòa đại viện có hoa viên đình đài lầu các trong phố xá sầm uất ấy chứ." Diệp Trản tự tin tràn đầy nói.
"Con của ta, con đúng là chỉ giỏi nói hươu nói vượn." Mật Phượng Nương bật cười. Nhưng nghĩ lại, lúc trước nữ nhi nói muốn mua t·ửu lầu, mua viện, mua ruộng, bà khi đó còn tưởng là nói đùa. Bây giờ xem ra chẳng phải đều thành hiện thực cả rồi sao?
Liền nghiêm mặt nói: "Vậy thì ta chờ được ở nhà lớn của ngoan nữ nhà ta." Diệp gia mua nhà, trong lòng Diệp Trản vô cùng cao hứng, muốn ăn mừng. Nàng làm một đống kẹo điểm tâm để chúc mừng:
Nàng muốn làm hương thảo đào phiến, hạt mè tưới c·ắ·t miếng, kẹo bông gòn, nhân hạt thông ma phiến, hồ đào ngưu cán, cam thảo mơ chua q·u·ỳ, bát trân mai.
Hương thảo đào phiến được làm từ những quả đào chín mua vào mùa thu hoạch. Người ta đem quả đào c·ắ·t lát, phơi nắng thành đào khô, đựng trong hũ sành rồi thêm đường vào để bảo quản. Bây giờ vừa đúng lúc có thể đem ra sử dụng.
"Lúc trước còn thấy con mua cả xe quả đào lớn là lãng phí, không ngờ con đã tính đến ngày hôm nay dùng." Ngọc Tỷ Nhi thấy các đồ đệ không chú ý, liền cầm lấy một miếng đào phiến gặm, vừa gặm vừa đánh giá khắp nơi.
Diệp Trản cười nói: "Muốn tạo vẻ uy nghiêm của sư phụ thì có rất nhiều cơ hội, không cần phải kiêng dè chuyện mình t·h·í·c·h ăn đâu." Bị nói trúng tâm tư, Ngọc Tỷ Nhi ngượng ngùng làm mặt quỷ.
Mật Phượng Nương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào mỗi lần kiếm được tiền con đều nói hết rất nhanh, thì ra việc mua sắm nguyên liệu tốn kém đến vậy." Bà nhớ lại, trong kho râm mát có rất nhiều bình gốm và hũ sành, bên trong không ướp rau thì cũng hong gió t·h·ị·t, còn có mứt quả khô nữa.
Tuy rằng làm thành thức ăn sẽ k·i·ế·m ra tiền, nhưng chọn mua và chế biến cũng phải tốn không ít chi phí đấy.
Cam thảo thủy càng nấu càng đặc, lại thêm đường cát vào khuấy đều, thêm đào phiến vào ngâm. Vốn những miếng đào phiến khô c·ứ·n·g dưới nhiệt độ cao dần dần hấp thu cam thảo thủy, trở nên mềm ra, một lần nữa tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Sau đó, lại đem ra phơi nắng, một lần nữa biến thành đào khô.
Khi ăn, lại vừa ngọt vừa mặn, kích t·h·í·c·h vị giác khiến nước miếng ứa ra, vừa đỡ thèm lại vừa giải sầu.
Hạt mè tưới c·ắ·t miếng, kẹo mạch nha hạt mè gia nhập các loại quả hạch, để đông lại rồi c·ắ·t thành từng lát thật mỏng. Muốn ăn thì đưa một miếng vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g ngậm, lập tức cảm thấy được vị ngọt bao quanh, rất ấm áp.
Người Diệp gia ăn xong những loại kẹo này đều tấm tắc khen ngon. Ngay cả Diệp Đại Phú vốn không t·h·í·c·h ăn đồ ngọt cũng cảm thấy không tệ, ăn hết miếng này đến miếng khác.
Diệp Trản liền tăng thêm số lượng để làm thật nhiều, rồi phát miễn phí ở quán ăn và t·ửu lầu của nhà mình. Phàm là những kh·á·c·h hàng đến tiêu phí đều có thể được miễn phí một đ·ĩa nhỏ kẹo hỗn hợp.
Hương thảo đào phiến vị ngọt mặn xen kẽ, không hề gây ngán, n·g·ư·ợ·c lại còn cảm thấy khai vị. Hạt mè tưới c·ắ·t miếng có thể khiến răng dính chặt vào nhau, nhân hạt thông ma phiến một ngụm c·ắ·n đứt, vụn tuyết tan ra trong t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g.
Bạn cần đăng nhập để bình luận