Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 154

Mẫu thân của hắn lại cũng là người làm ăn buôn bán sao? Mật Phượng Nương có chút cảm thấy Bùi đại nhân cao cao tại thượng dính một chút khí pháo hoa. Vốn dĩ còn tưởng rằng hắn là làm quan, ngày thường kính hắn cũng chỉ là giữ lễ phép xa cách, nhưng bây giờ lập tức đãi hắn còn thân cận hơn so với ngày thường, bởi vậy cười nói: "Bùi đại nhân, không ngại thì cùng bọn họ huynh muội đi dạo hội chùa đi, dù sao tới rồi cũng tới rồi." Bùi Chiêu nhìn ra bên ngoài náo nhiệt, gật đầu: "Được."
Chương 61
Ngọc Tỷ Nhi buồn cười: "Nương, Bùi đại nhân sao có thể đi cùng đường với chúng ta." Người ta dù gì cũng là quan viên, sao có thể cùng hạng thứ dân như bọn họ đồng hành, chẳng phải là mất mặt sao?
Ai ngờ Bùi đại nhân mở miệng: "Được."
Ngọc Tỷ Nhi:?
Chẳng lẽ Bùi đại nhân là muốn lôi kéo làm quen, muốn nàng gọi món ăn giúp sao? Ngọc Tỷ Nhi trong đầu hiện ra phỏng đoán này đầu tiên, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vớ vẩn.
Kim Ca Nhi chắp tay: "Vậy thì kết bạn đồng hành đi, chúng ta muốn đi vào miếu tế bái trước, sau đó đi mấy quán hàng nhỏ xung quanh xem, Bùi đại nhân mời."
Bùi đại nhân cũng chắp tay.
Mấy người liền cùng nhau đồng hành. Kim Ca Nhi vốn không quen thuộc Bùi đại nhân, nhưng hắn vẫn thường giao tế với đám thiếu niên năm lăng, bởi vậy cũng có thể nói chuyện với Bùi đại nhân vài câu. Hắn nói vài câu lại cảm thấy Bùi đại nhân không tệ, không hề giống vẻ ngoài biểu hiện ra cổ hủ.
Chỉ cần nhìn việc hắn là cậu ấm mà không hề kiêu căng, đối mặt đám đông ồn ào náo nhiệt xung quanh thì chủ động đi ra phía ngoài che chở mấy vị nữ quyến, nhưng ngoài việc đó ra thì mắt nhìn thẳng, không hề liếc trộm ba vị muội muội như hoa như ngọc nhà mình.
Kim Ca Nhi hài lòng gật gật đầu.
Hội chùa quá náo nhiệt, đi tới đi tới mọi người khó tránh khỏi đi tản ra. Diệp Li muốn đi mấy sạp phụ cận tìm bùa đào, cung dâu, tên cỏ bồng, con thằn lằn, con cóc như vậy để dùng làm hành vu thuật, Ngọc Tỷ Nhi mắt trông mong nhìn hàng tỏi mai: "Tóm lại tỏi ngâm mơ có vị gì? Ăn được không? Chẳng lẽ là loại điểm tâm tìm kiếm cái lạ?" Miệng thì nói tìm kiếm cái lạ, nhưng miệng đã bắt đầu chép chép.
Ngân Ca Nhi nhích bước muốn đi xem đồ trang sức, cài tóc. Diệp Trản buồn bực, đây vốn là việc đại ca mới làm, sao nhị ca lại đi xem cái đó?
Đại ca thì chẳng xem gì cả, luôn đi theo sát mấy muội muội, hận không thể một tay nắm một đứa, từ khi Diệp Trản bị lạc, hắn rất cảnh giác, mỗi khi đi hội chùa đều phải giữ chặt mấy đứa em, sợ bọn họ lại bị bọn buôn người bắt cóc.
Nhưng người quá đông, chẳng lẽ cả đám tập thể mua xong cóc, rồi lại cùng nhau đi mua tỏi mai, tay ôm cóc cùng với tỏi ngâm mơ tứ phía, sau đó cùng đứng ở quán trang sức xem trang sức? Vậy thì không bị mắng chết à. Lại còn không có nhiều thời gian như vậy.
Kim Ca Nhi nhìn quanh một vòng, nhanh chóng phân công: "Ta đi theo tiểu muội, Ngân Ca Nhi mang theo Ngọc Tỷ Nhi, Trản Nhi đành phiền Bùi đại nhân, không biết có được không?" Muội muội nhỏ nhất dễ bị lừa nhất, hắn phải theo sát. Bùi đại nhân dù sao cũng là viên chức, không thể bắt hắn đi theo Ngọc Tỷ Nhi ngửi mùi tỏi chứ?
Bùi Chiêu gật đầu: "Được."
Vì thế mấy người chia nhau ra. Bùi Chiêu nhìn họ mỗi người một ngả, hỏi Diệp Trản: "Không biết nhị tỷ muốn đi đâu?"
Diệp Trản lắc đầu: "Đi dạo lung tung thôi." Nàng thật sự không biết muốn mua gì. Ở hiện đại, mỗi khi có áp lực công việc, nàng sẽ điên cuồng mua sắm để giải tỏa, có thể nói là cuồng mua sắm. Nhưng đến thời cổ đại, có người nhà yêu thương, sự nghiệp biến thành thuần túy yêu thích, không còn áp lực công việc, nên dục vọng mua sắm cũng biến mất.
"Được." Bùi Chiêu lại nói được, "Vừa hay ta cũng muốn đi dạo, vậy chúng ta tản bộ một chút nhé?"
Diệp Trản có chút thiện cảm với hành vi này của hắn, vừa không săm soi, lại không đưa ra đề nghị kiểu cha chú, thật sự rất thân sĩ.
Vì thế hai người bắt đầu đi dạo ở hội chùa, Diệp Trản cái gì cũng tò mò:
Thầy bói giăng một lá cờ hiệu, trang điểm tiên phong đạo cốt, miệng thì lớn tiếng rao: "Vận khí đổi thay, mua ruộng đồng! Đổi vợ!!!" Diệp Trản:…… Xem ra từ xưa đến nay ảo giác của đàn ông nghèo đều không khác nhau lắm.
Một cái sạp chuyên bán màn giường, nào là màn the xanh, màn cỏ hoàng, còn có bán hương thảo, tràng hạt ngô đồng, tàng hương. Còn có bàn ghế chi, Bùi Chiêu giảng giải: "Đó là bán toan văn, có thể viết văn theo yêu cầu của khách hàng.", Diệp Trản: Vậy là kiểu đặt hàng văn chương thời cổ đại?
Còn có người bán hàng rong đang bị nha sai quan phủ hành hình trước mặt mọi người, nghe nói hắn bán thịt pha nước, bị quan phủ phát hiện, bị đánh 60 trượng, chọn hành hình ở phố xá sầm uất là để cảnh cáo đám người bán hàng rong.
Biết được ở Đại Tống cũng có thịt dê giả, Diệp Trản không chút gợn sóng, bất quá vẫn cẩn thận hỏi thăm làm thế nào mà người bán hàng rong không có ống tiêm lại pha nước được. Suýt chút nữa bị đám đông xung quanh coi là cũng muốn làm giả mạo, liều mình làm giả.
Bùi Chiêu đành phải che chở nàng nhanh chóng rời đi.
Sạp bán đồ tre có đủ loại đồ đựng đều làm bằng tre, lồng gà gánh và trúc phu nhân hài hòa sống chung. Quán thịt heo rao hàng: "Song sọ, tế mạt lạc tác nhi tinh, đao cùn đinh điều thịt, phù gân cốt, thoán thịt thái thịt, tấc kim cốt.", không hề lộn xộn.
Diệp Trản mua vài loại sen hồng, củ ấu, hạt Gia Khánh, ô mai, sơn trà mấy loại thổ sản vùng núi, nghĩ lát nữa nấu ăn thì có thể dùng.
Mua mua thành hứng thú, tiện thể mua vài thứ cho người nhà. Mua Phất Tử cho Diệp Li, trúc phu nhân cho người trong nhà, gậy chống cho người già, cho Bồng Nhụy cùng mấy tỷ muội Thạch Lựu ở Đỗ phủ mua kim chỉ, mặt giày, phấn thoa mặt, phấn trang điểm, lãnh mạt.
Diệp Trản mua một hồi lâu mới giật mình lo lắng Bùi Chiêu thấy nhàm chán.
Nhưng ngẫm lại kỹ thì hình như Bùi đại nhân không hề tỏ vẻ khó chịu.
Diệp Trản mua thổ sản vùng núi, Bùi Chiêu liền ngồi xổm xuống giúp nàng chọn mấy hạt Gia Khánh to tròn; Diệp Trản mua trúc phu nhân, Bùi Chiêu liền đưa tay nhận từ tay người bán hàng rong; Nàng muốn mua phấn thoa mặt, tuy Bùi Chiêu không hiểu rõ lắm mấy màu đó khác nhau ở chỗ nào, nhưng vẫn kiên nhẫn đặt phấn lên tay, lên cổ tay mình so sánh màu sắc, để Diệp Trản tiện chọn màu sắc phù hợp với màu da của các cô nương. Dù dính đầy mùi hương phấn cũng không oán hận.
Nàng mua đủ thứ lỉnh kỉnh, không tiện chọn hàng, Bùi Chiêu liền tiếp nhận, ôm đầy cả lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận