Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 271

Diệp Trản quay đầu nhìn lại, phát hiện từ lầu hai, ở vị trí cao kia có thể nhìn xuống, thấy rõ mọi động tĩnh của mình và Bùi Chiêu ở dưới lầu.
“Ấy da, hiện tại ngươi trở về thành ngựa mệt người mỏi, lên đâu mà không ăn một ngụm cơm đã?” Diệp Đại Phú cũng từ bên hàng rào tre, từ một chỗ bóng cây bước ra, nhiệt tình giữ Bùi Chiêu lại.
Cây hoa quế kia rất kín đáo, đứng dưới tàng cây vừa hay che khuất tầm mắt của Diệp Trản, nhưng từ bên kia lại nhìn phía Diệp Trản không sót một thứ gì.
Diệp Trản:…… Có những bậc cha mẹ ngoài miệng nói không can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của con cái, nhưng thực tế trên dưới so với máy bay yểm trợ còn sắc bén hơn nhiều.
Nếu hai vị lão nhân đã giữ lại ăn cơm, Bùi Chiêu liền hào phóng ở lại, xắn tay áo lên liền đi bắt cua: “Để ta đi rửa cua.” Vừa mở lồng sắt, lũ cua lập tức bắt đầu bò lung tung.
Các tiểu cô nương chưa thấy cua bao giờ, lập tức kêu nhỏ, có người sợ đến mức trốn sau lưng đồng bạn.
Bùi Chiêu quả nhiên làm việc rất tận lực, một tay vững vàng, chuẩn xác và tàn nhẫn túm lấy bụng cua, một tay lấy rơm rạ buộc con cua lại, loáng một cái đã trói được một bó.
“Trông giương nanh múa vuốt dọa người vậy, thật sự ăn được sao?” Anh Nương rụt rè đứng sau lưng, nhìn nhìn.
“Đương nhiên ăn được.” Anh Nương liền ngượng ngùng rụt cổ lại: “Ta chưa từng thấy cái này.” “Có gì đâu, ai mà thấy hết được thổ sản của mọi nơi?” Diệp Trản nhớ tới ghi chép trong 《Mộng khê bút đàm》, liền cười nói: “Nghe nói người vùng Quan Trung Tần Châu chưa thấy cua bao giờ, liền đem cua treo ở cửa trừ tà, hù dọa yêu quỷ.” “Xem ra quỷ cũng có sự phân chia về địa vực, chứ không phải muốn đi đâu thì đi ngàn dặm dễ dàng hay sao? Nếu không thì sao quỷ Tần Châu lại chưa từng thấy cua ở nơi khác?” Diệp Li không biết nghĩ đến điều gì, lâm vào trầm tư.
Bùi Chiêu cười ném cua vào chậu: “Cũng giống như hoa ngọc nhụy với hoa đỗ quyên thôi, qua Trường Giang chỉ là bụi cây cỏ dại ở sơn dã, đến Biện Kinh lại là hoa cỏ quý hiếm, chẳng phải cũng cùng một đạo lý sao?” Dứt lời, hắn tự nhiên mà tìm bàn chải, ngồi lên ghế nhỏ rồi bắt đầu cọ rửa cua, ai mà ngờ được hắn lại là mệnh quan triều đình cơ chứ?
Mật Phượng Nương nhìn hai người kẻ xướng người họa, khẽ thở dài: Trông thật xứng đôi, nếu mà thành hôn thì chẳng phải thống khoái lắm sao?
Nghĩ lại, bà lại chê cười mình là lão thọ tinh ăn thạch tín, tự tìm khổ. Hiện giờ con gái được tự do tự tại, lại có tửu lầu làm chỗ dựa, đâu nhất thiết phải lấy chồng mới có đường ra? Bà tự giễu cợt, đứng dậy đi giã gừng.
Bùi Chiêu đưa tới hai sọt cua, Diệp Đại Phú lại mua thêm một sọt, Diệp Trản liền đem tất cả buộc thêm gừng rồi cho lên nồi hấp, lại chọn ra mấy chục con béo múp làm cua rửa tay và cua nhồi cam.
Chọn những con cua to ngang ngửa nhau, luộc chín sau đó vạch nắp, cắt bỏ dạ dày cua cùng các thứ khác, xem gạch cua béo ngậy, thêm muối, rượu gạo thanh mai và gừng tươi ướp, dùng hoa tiêu và vỏ cam vùi lấp bao phủ, rửa tay xong là có thể ăn trực tiếp, gọi là cua rửa tay.
Cua rửa tay ở Đại Tống dĩ nhiên vẫn là ăn sống, kiểu như sinh ngâm, nhưng Diệp Trản vẫn nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn vệ sinh hiện đại, không chỉ kiên trì nấu chín rồi mới ướp, còn dạy cho các đồ đệ rằng không được ăn đồ sống, nếu không sẽ ăn cả trứng giun vào bụng.
Mật Phượng Nương oán trách: “Chỉ có mình ngươi là chú trọng thôi, nghe nói đám hoàng thân quốc thích đều ăn cua rửa tay sinh ngâm đấy.” Nhưng giọng bà lại rất tự hào, như thể "Con gái ta biết hết mọi thứ" vậy.
Diệp Đại Phú cười tủm tỉm nhìn con gái mình như nhìn trân bảo: “Sâu bọ cũng phân không rõ đâu, kệ ngươi là đế cơ tể tướng gì, đến tuổi thì cứ lớn thôi.” Làm xong cua rửa tay, lại làm cua nhồi cam, hai món này đều là phương pháp ăn cua thịnh hành thời Tống.
Cua nhồi cam là đem cua đã chưng chín moi hết thịt ra, rồi đào quả cam thành một cái bát, đem thịt cua và thịt cam xào sơ qua rồi đổ vào chén cam, đem lên nồi chưng chín.
Nàng làm cua xong, thì các đồ nhi làm món khác cũng gần xong, lại vớt chút dưa cải cay từ trong vại, thêm mấy món dưa muối và rau trộn nhỏ, bày ra một mâm vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đều ngồi vào bàn, vì là gia yến nên cũng không câu nệ chuyện nam nữ, mỗi người một chỗ.
Đương nhiên, ai nấy đều ăn cua trước, Mật Phượng Nương không quên nhắc nhở mọi người: “Mỗi người có một bát gừng tươi giấm để chấm, lột ra rồi thì có thể chấm mà ăn.” Ăn cua với gừng là kiến thức thường thức, vì trừ khử hàn khí của cua, sao Mật Phượng Nương lại phải làm chuyện thừa thãi? Bùi Chiêu nhìn cái chén nhỏ trước mặt, thoáng cái đã hiểu rõ, Mật Phượng Nương sợ những tiểu cô nương chưa ăn bao giờ không biết, nên mới chu đáo giới thiệu một câu.
Hắn gật gù, đúng là mẹ con Diệp Trản, Diệp Trản cũng ân cần hạ cố người khác như vậy, không hề kênh kiệu.
Ngồi bên cạnh Bùi Chiêu, Kim Ca Nhi chẳng để ý Bùi Chiêu đang trầm tư gì, đã vớ ngay một miếng cua rửa tay đưa vào miệng.
Gạch cua béo đến mức chảy ra cả tay, cậu tiếc không muốn bỏ phí, vội vàng mút lấy đầu ngón tay, "Hút" một cái đã hít hết gạch cua vào miệng, một miếng này khiến cậu kinh ngạc: “Ngon!” Vị gạch cua thơm ngon, đậm đà, dư vị đầy đặn, cơ hồ miệng toàn cao chỉ chảy vào miệng, trách sao được mệnh danh là bộ phận ngon nhất của cua.
Sau đó lại nhanh chóng mút phần xác cua.
Nhờ vậy mà nếm hết nước sốt sinh ngâm: Vị chua của thanh mai hòa cùng vị gừng tươi mãnh liệt, vị mặn nhạt, còn có vị cam quýt tươi mát.
Tất cả hòa quyện lại tạo nên một hương vị tươi ngon.
Kim Ca Nhi lười bóc cua từng chút một, đơn giản "Răng rắc" một tiếng cắn ra, ăn một miếng thịt cua bên trong, quả nhiên thịt chất tươi ngon, thịt cua chắc nịch đầy đặn, đầy miệng tươi ngon, vị cua ngập đầu lưỡi, tiên hương hàm hương hội tụ, hương khí nồng đậm.
Mật Phượng Nương nếm thử món cua nhồi cam.
Thịt cua trắng như tuyết lẫn cùng thịt cam vàng óng, một muỗng đưa vào miệng, thịt cam ngọt thanh, thịt cua đầy đặn, gạch cua sung túc, gừng băm làm ấm dạ dày.
Không tệ, không tệ, trách sao con gái phải tốn nhiều công sức làm món này, hóa ra làm ra rồi còn ngon hơn ăn cua đơn độc nhiều.
**Chương 118**
Ăn xong cua nhồi cam và cua rửa tay, mọi người lại bắt đầu ăn cua hấp.
Mấy con cua này đều không tồi, dù chỉ là hấp đơn giản, vẫn ăn ra vị tươi ngon, thậm chí vì không có hương vị khác trộn lẫn càng hiện lên sự thoải mái thanh tân, hương cua ngập miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận