Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 42
Mật Phượng Nương đang toe toét cười thì thấy một mụ già thần sắc vội vàng đi đến bên cạnh nhị phu nhân, mặt mày nặng nề thì thầm với nàng một hồi, sau đó nhị phu nhân làm rớt cả vỏ hạt dưa xuống bàn, đứng dậy lạnh lùng nói: “Nương, con muốn tố giác cái con bé đầu bếp kia.”
Chương 26
Giữa bao nhiêu người, nhị con dâu lại lớn tiếng như vậy, người ngoài nghe không biết còn tưởng là chợ búa, Đào lão phu nhân rất không hài lòng.
Nàng vốn thích cô con dâu này, nhưng càng coi trọng mặt mũi của mình hơn, cho nên hơi nhíu mày, nén lại ý cười: “Lão Nhị gia, có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Nhị phu nhân móc ra từ trong tay áo một cái bình gốm nhỏ: “Nương, không phải con gây sự, thật sự là việc này rất trọng đại.”
“Cái con bé đầu bếp này cư nhiên lén lút bỏ bột thịt vào đồ ăn, phá vỡ giới luật ăn chay của bà mẫu.” Nói xong, nàng liền nhanh tay lẹ mắt đưa cái bình sứ lên.
Nàng ta chẳng sợ mất mặt đâu, người làm ăn chỉ coi trọng lợi ích, lẽ nào cảm thấy Đào gia trị gia không nghiêm thì sẽ từ chối đơn đặt hàng béo bở của Đào gia sao?
Nói đến để ý mặt mũi cũng chỉ có đám quan viên lui tới, nhưng việc đó có liên quan gì đến nàng ta? Dù sao đại phòng ra mặt giao thiệp cũng sẽ không dẫn nàng ta theo, mà tướng công nhà mình cũng chẳng mong làm quan, muốn tiếng thơm ngoài quan trường thì chẳng phải là làm áo cưới cho đại phòng hay sao?
Lão phu nhân mở nắp bình ra, cau mày đổ chút bột phấn từ trong bình sứ ra, ngửi ngửi, quả thật có một mùi thơm là lạ.
Sắc mặt bà trở nên nặng nề.
Lại dám đựng bột thịt? Một bộ phận tân khách bắt đầu kinh hãi.
Ngẫm lại thì thấy có lý: Món ăn kia vị đậm đà, chắc hẳn không hề đơn giản.
Có người hiểu chuyện còn nhắc đến một chuyện ít ai biết trong thành: “Trước kia có một cửa hàng đồ chay làm ăn rất phát đạt, khách khứa nườm nượp, kết quả bị người phát hiện chưởng quầy dùng mỡ heo để xào rau, trách sao lại thơm đến vậy, sau này chưởng quầy đó bị người đánh gãy nửa cái chân.”
Người khác thì thôi, đám lão phu nhân giao hảo với Đào lão phu nhân đều là người ăn chay, sao có thể phá lệ ở Đào gia chứ?
Mọi người đều dựng lỗ tai lên, chú ý đến động tĩnh của sự việc này.
Thấy không thể lừa gạt cho qua, Đào lão thái thái càng thêm không vui.
“Lão phu nhân, nha hoàn A Bình của con tận mắt nhìn thấy con bé đầu bếp kia cầm bình sứ đổ vào nồi. Nó thấy kỳ lạ nên lén cầm cái bình sứ lên, mở ra ngửi thử thì không phải mùi chay, nếm thử thì là mùi thịt, không dám giấu giếm nên mới báo lại.” Nhị phu nhân ủy ủy khuất khuất nói.
“Lão Nhị gia, lời này không được nói bậy, ngươi có chắc chắn không?” Đào lão phu nhân vốn xưa nay hiền từ hòa ái, lúc này lại tái mét mặt mày.
“Đương nhiên chắc chắn.” Nhị phu nhân gật đầu, “Tối qua nha hoàn của con đến phòng bếp đưa thức ăn, nghe thấy mùi thịt nồng nặc, nhà bếp nói là con bé đầu bếp đang làm canh thịt, ngài ngẫm lại xem, nếu nó làm cỗ chay, thì cần thịt để làm gì?”
Đào lão phu nhân bèn đổ chút bột phấn ra đĩa, chia cho những người xung quanh có thể ăn thịt: “Chư vị nếm thử xem, đây có phải là thịt không?”
Các tân khách vừa nếm thử thì đầu lưỡi chạm phải một mùi hương nồng nàn, ăn vào miệng cũng có cảm giác giống thịt, tức khắc sắc mặt trở nên trịnh trọng: “Thật đúng là vị thịt.”
Nhị phu nhân đắc ý ra mặt: “Trách sao mọi người đều nói món chay kia thơm đến vậy, có vị thịt, thì làm sao mà không thơm được?” Tốt nhất là làm cho đại phu nhân không ngóc đầu lên nổi, để nàng ta đoạt lại quyền quản gia.
Đám tân khách đứng hóng chuyện nhất thời hoảng sợ, có vị lão thái thái phát nguyện ăn chay trọn đời trước Phật còn suýt ngất xỉu.
Trường hợp nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lão phu nhân lên tiếng: “Gọi con bé đầu bếp lên đây hỏi chuyện.”
Diệp Trản đang ở dưới gốc cây trước cửa nhà bếp nghỉ ngơi, làm việc nửa ngày trời, nàng mỏi chân nhừ tay, đến sức cầm đôi đũa cũng không có.
Ngọc Tỷ Nhi vẫn còn đang mong ngóng: “Không biết lần này có được bao nhiêu tiền thưởng nhỉ?”
Ngay lúc này thì có một mụ già hung thần ác sát xông vào sân: “Con kia, con bé đầu bếp kia, mày theo ta đi một chuyến!”
Mụ ta hùng hổ, hận không thể xô đẩy Diệp Trản, làm cho những người còn lại trong sân giật nảy mình.
Ngọc Tỷ Nhi động thân che trước mặt muội muội: “Ngươi người này sao lại không biết lễ nghĩa vậy?”
“Hừ? Lễ nghĩa?” Mụ già kia cười lạnh, “Mày cứ chờ mà gặp quan đi!”
Ngọc Tỷ Nhi không rõ nội tình, vừa nghe thấy gặp quan thì cứ tưởng là tiệc rượu ăn c·h·ế·t người, lập tức sợ đến mức tay chân r·u·n rẩy cả lên.
Diệp Trản lại trấn định tự nhiên: “Đừng sợ, thân ngay thì không sợ bóng tà, đến quan phủ còn có cơ hội gõ trống kêu oan đó.”
Nàng nhớ rõ mụ già này là người bên cạnh nhị phu nhân, xem ra lại là chuyện tranh đấu giữa hai phòng.
Nàng cùng mụ già kia đi ra ngoài sân, Ngọc Tỷ Nhi tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng cất bước đi theo phía sau: “Còn có ta, nếu như có tội thì ta cũng có phần!”
Đến nơi yến hội, Diệp Trản thấy lão phu nhân mặt xanh mét giơ bình sứ, nhị phu nhân đắc ý vênh váo, đại phu nhân lộ vẻ lo lắng, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Con bé đầu bếp, cái bình sứ này là của ngươi phải không?” Nhị phu nhân chất vấn.
“Đúng là của ta.” Diệp Trản gật đầu.
Bình sứ đúng là đựng gia vị nấu ăn của nàng, trong phòng bếp người ra kẻ vào, lúc bưng đồ ăn thì có vài mụ già nha hoàn lui tới, chắc hẳn là lúc đó bị người ta thừa cơ trộm gia vị đi.
“Con kia, con bé đầu bếp kia, dám bỏ bột thịt vào đồ chay, sao mà lòng dạ hiểm độc đến vậy, tiền nào cũng muốn k·i·ế·m cho bằng được à?” Nhị phu nhân lên tiếng trước, “Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn có gì muốn nói nữa không?”
Nói xong liền ngoắc tay ra hiệu cho đám mụ già bên cạnh: “Còn không mau thưởng cho nó một trận tát tai?”
“Ai dám?” Đại phu nhân lên tiếng.
Nàng thần sắc nghiêm khắc, khiến cho mấy mụ già đang rục rịch cũng không dám tiến lên.
“Đệ muội khoan hãy nóng nảy, cứ hỏi rõ sự tình trước đã, nếu như không phải thì đừng có oan uổng người ta.” Đại phu nhân bênh vực Diệp Trản, “Lùi một vạn bước mà nói, cho dù nó có phạm sai lầm thì vẫn còn có luật pháp của quan phủ, đâu đến lượt chúng ta nghiêm hình t·r·a t·ấ·n?”
Nàng đối với Diệp Trản rất có hảo cảm, cho dù cô bé nhất thời hồ đồ mà làm sai chuyện, cũng không đành lòng để mặc nhị phu nhân trách cứ một tiểu cô nương.
Mật Phượng Nương đứng bên cạnh hoảng hốt đến mức tuột cả khỏi ghế, nàng nào có ngờ lại xảy ra loại chuyện này chứ? Con ngốc ơi là con ngốc, cái việc dùng bột thịt để tạo vị kia lẽ nào không nên giấu kín mít đi một chút sao?
Nàng đã nhận định là Diệp Trản lén dùng bột thịt, càng cảm thấy t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g đắng ngắt: Đắc tội với người nhà Diệp gia còn có thể nhờ vả quan hệ xin xỏ, đắc tội với quan thì biết làm thế nào đây?
Chương 26
Giữa bao nhiêu người, nhị con dâu lại lớn tiếng như vậy, người ngoài nghe không biết còn tưởng là chợ búa, Đào lão phu nhân rất không hài lòng.
Nàng vốn thích cô con dâu này, nhưng càng coi trọng mặt mũi của mình hơn, cho nên hơi nhíu mày, nén lại ý cười: “Lão Nhị gia, có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Nhị phu nhân móc ra từ trong tay áo một cái bình gốm nhỏ: “Nương, không phải con gây sự, thật sự là việc này rất trọng đại.”
“Cái con bé đầu bếp này cư nhiên lén lút bỏ bột thịt vào đồ ăn, phá vỡ giới luật ăn chay của bà mẫu.” Nói xong, nàng liền nhanh tay lẹ mắt đưa cái bình sứ lên.
Nàng ta chẳng sợ mất mặt đâu, người làm ăn chỉ coi trọng lợi ích, lẽ nào cảm thấy Đào gia trị gia không nghiêm thì sẽ từ chối đơn đặt hàng béo bở của Đào gia sao?
Nói đến để ý mặt mũi cũng chỉ có đám quan viên lui tới, nhưng việc đó có liên quan gì đến nàng ta? Dù sao đại phòng ra mặt giao thiệp cũng sẽ không dẫn nàng ta theo, mà tướng công nhà mình cũng chẳng mong làm quan, muốn tiếng thơm ngoài quan trường thì chẳng phải là làm áo cưới cho đại phòng hay sao?
Lão phu nhân mở nắp bình ra, cau mày đổ chút bột phấn từ trong bình sứ ra, ngửi ngửi, quả thật có một mùi thơm là lạ.
Sắc mặt bà trở nên nặng nề.
Lại dám đựng bột thịt? Một bộ phận tân khách bắt đầu kinh hãi.
Ngẫm lại thì thấy có lý: Món ăn kia vị đậm đà, chắc hẳn không hề đơn giản.
Có người hiểu chuyện còn nhắc đến một chuyện ít ai biết trong thành: “Trước kia có một cửa hàng đồ chay làm ăn rất phát đạt, khách khứa nườm nượp, kết quả bị người phát hiện chưởng quầy dùng mỡ heo để xào rau, trách sao lại thơm đến vậy, sau này chưởng quầy đó bị người đánh gãy nửa cái chân.”
Người khác thì thôi, đám lão phu nhân giao hảo với Đào lão phu nhân đều là người ăn chay, sao có thể phá lệ ở Đào gia chứ?
Mọi người đều dựng lỗ tai lên, chú ý đến động tĩnh của sự việc này.
Thấy không thể lừa gạt cho qua, Đào lão thái thái càng thêm không vui.
“Lão phu nhân, nha hoàn A Bình của con tận mắt nhìn thấy con bé đầu bếp kia cầm bình sứ đổ vào nồi. Nó thấy kỳ lạ nên lén cầm cái bình sứ lên, mở ra ngửi thử thì không phải mùi chay, nếm thử thì là mùi thịt, không dám giấu giếm nên mới báo lại.” Nhị phu nhân ủy ủy khuất khuất nói.
“Lão Nhị gia, lời này không được nói bậy, ngươi có chắc chắn không?” Đào lão phu nhân vốn xưa nay hiền từ hòa ái, lúc này lại tái mét mặt mày.
“Đương nhiên chắc chắn.” Nhị phu nhân gật đầu, “Tối qua nha hoàn của con đến phòng bếp đưa thức ăn, nghe thấy mùi thịt nồng nặc, nhà bếp nói là con bé đầu bếp đang làm canh thịt, ngài ngẫm lại xem, nếu nó làm cỗ chay, thì cần thịt để làm gì?”
Đào lão phu nhân bèn đổ chút bột phấn ra đĩa, chia cho những người xung quanh có thể ăn thịt: “Chư vị nếm thử xem, đây có phải là thịt không?”
Các tân khách vừa nếm thử thì đầu lưỡi chạm phải một mùi hương nồng nàn, ăn vào miệng cũng có cảm giác giống thịt, tức khắc sắc mặt trở nên trịnh trọng: “Thật đúng là vị thịt.”
Nhị phu nhân đắc ý ra mặt: “Trách sao mọi người đều nói món chay kia thơm đến vậy, có vị thịt, thì làm sao mà không thơm được?” Tốt nhất là làm cho đại phu nhân không ngóc đầu lên nổi, để nàng ta đoạt lại quyền quản gia.
Đám tân khách đứng hóng chuyện nhất thời hoảng sợ, có vị lão thái thái phát nguyện ăn chay trọn đời trước Phật còn suýt ngất xỉu.
Trường hợp nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Lão phu nhân lên tiếng: “Gọi con bé đầu bếp lên đây hỏi chuyện.”
Diệp Trản đang ở dưới gốc cây trước cửa nhà bếp nghỉ ngơi, làm việc nửa ngày trời, nàng mỏi chân nhừ tay, đến sức cầm đôi đũa cũng không có.
Ngọc Tỷ Nhi vẫn còn đang mong ngóng: “Không biết lần này có được bao nhiêu tiền thưởng nhỉ?”
Ngay lúc này thì có một mụ già hung thần ác sát xông vào sân: “Con kia, con bé đầu bếp kia, mày theo ta đi một chuyến!”
Mụ ta hùng hổ, hận không thể xô đẩy Diệp Trản, làm cho những người còn lại trong sân giật nảy mình.
Ngọc Tỷ Nhi động thân che trước mặt muội muội: “Ngươi người này sao lại không biết lễ nghĩa vậy?”
“Hừ? Lễ nghĩa?” Mụ già kia cười lạnh, “Mày cứ chờ mà gặp quan đi!”
Ngọc Tỷ Nhi không rõ nội tình, vừa nghe thấy gặp quan thì cứ tưởng là tiệc rượu ăn c·h·ế·t người, lập tức sợ đến mức tay chân r·u·n rẩy cả lên.
Diệp Trản lại trấn định tự nhiên: “Đừng sợ, thân ngay thì không sợ bóng tà, đến quan phủ còn có cơ hội gõ trống kêu oan đó.”
Nàng nhớ rõ mụ già này là người bên cạnh nhị phu nhân, xem ra lại là chuyện tranh đấu giữa hai phòng.
Nàng cùng mụ già kia đi ra ngoài sân, Ngọc Tỷ Nhi tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng cất bước đi theo phía sau: “Còn có ta, nếu như có tội thì ta cũng có phần!”
Đến nơi yến hội, Diệp Trản thấy lão phu nhân mặt xanh mét giơ bình sứ, nhị phu nhân đắc ý vênh váo, đại phu nhân lộ vẻ lo lắng, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Con bé đầu bếp, cái bình sứ này là của ngươi phải không?” Nhị phu nhân chất vấn.
“Đúng là của ta.” Diệp Trản gật đầu.
Bình sứ đúng là đựng gia vị nấu ăn của nàng, trong phòng bếp người ra kẻ vào, lúc bưng đồ ăn thì có vài mụ già nha hoàn lui tới, chắc hẳn là lúc đó bị người ta thừa cơ trộm gia vị đi.
“Con kia, con bé đầu bếp kia, dám bỏ bột thịt vào đồ chay, sao mà lòng dạ hiểm độc đến vậy, tiền nào cũng muốn k·i·ế·m cho bằng được à?” Nhị phu nhân lên tiếng trước, “Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn có gì muốn nói nữa không?”
Nói xong liền ngoắc tay ra hiệu cho đám mụ già bên cạnh: “Còn không mau thưởng cho nó một trận tát tai?”
“Ai dám?” Đại phu nhân lên tiếng.
Nàng thần sắc nghiêm khắc, khiến cho mấy mụ già đang rục rịch cũng không dám tiến lên.
“Đệ muội khoan hãy nóng nảy, cứ hỏi rõ sự tình trước đã, nếu như không phải thì đừng có oan uổng người ta.” Đại phu nhân bênh vực Diệp Trản, “Lùi một vạn bước mà nói, cho dù nó có phạm sai lầm thì vẫn còn có luật pháp của quan phủ, đâu đến lượt chúng ta nghiêm hình t·r·a t·ấ·n?”
Nàng đối với Diệp Trản rất có hảo cảm, cho dù cô bé nhất thời hồ đồ mà làm sai chuyện, cũng không đành lòng để mặc nhị phu nhân trách cứ một tiểu cô nương.
Mật Phượng Nương đứng bên cạnh hoảng hốt đến mức tuột cả khỏi ghế, nàng nào có ngờ lại xảy ra loại chuyện này chứ? Con ngốc ơi là con ngốc, cái việc dùng bột thịt để tạo vị kia lẽ nào không nên giấu kín mít đi một chút sao?
Nàng đã nhận định là Diệp Trản lén dùng bột thịt, càng cảm thấy t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g đắng ngắt: Đắc tội với người nhà Diệp gia còn có thể nhờ vả quan hệ xin xỏ, đắc tội với quan thì biết làm thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận