Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 110

Đang trò chuyện, liền nghe có người gọi Diệp Trản: "Diệp Trản, mau tới." Diệp Trản ngẩng đầu nhìn, thấy là Thạch Lựu.
Trước kia dưới trướng Liên Hoa có hai tiểu nha hoàn hầu hạ, chính là nàng và Thạch Lựu. Thạch Lựu có chuyện gì đều viết lên mặt, lại cùng Diệp Trản rất thân thiết. Lúc trước Diệp Trản rời đi, Thạch Lựu còn khóc theo một hồi.
Vì vậy Diệp Trản cũng nhanh chóng vẫy tay với nàng: "Sao ngươi lại tới đây?" Thạch Lựu cười hì hì chạy tới nắm tay nàng: "Ta tới đón nghênh đại chưởng quầy của chúng ta." Rồi chào hỏi người nhà Diệp Trản.
"Đi thôi, bây giờ ta dẫn các ngươi đi gặp Tam Nương Tử." Thạch Lựu cao hứng phấn chấn nói.
Nàng là người thẳng tính không biết giấu giếm, vài câu đã đem chuyện của Hương Lệ kể cho Diệp Trản: "Ả ta còn muốn cho ngươi tay trắng về không đấy, đúng là một bụng ý đồ xấu! Còn tưởng rằng mình có thể giữ khư khư cô nương cả đời." Diệp Trản cũng không thấy lạ, trong viện ai cũng ghét Hương Lệ, Diệp Trản trước đây chỉ cắm đầu đi theo Liên Hoa làm việc, cự tuyệt việc Hương Lệ lôi kéo, từ đó đã bị Hương Lệ để bụng.
Nhưng Mật Phượng Nương cùng Ngọc Tỷ Nhi thì kinh ngạc, các nàng chỉ tưởng Tam Nương Tử thật sự bận việc, không ngờ lại là chuyện đấu đá giữa nha hoàn trong đại trạch viện.
Ngọc Tỷ Nhi lẩm bẩm: "Muội muội ta đã không còn ở trong viện, còn sợ lỡ tiền đồ của nó, hà cớ gì lại ngáng chân nó?" "Đương nhiên là tâm hư rồi, làm vậy để hả dạ trong lòng đó mà." Thạch Lựu khịt mũi coi thường Hương Lệ.
Tam Nương Tử ở tại tiểu viện phía tây Đỗ gia, so với các cô nương khác cũng đủ may mắn, có thể một mình có một tiểu viện, chính phòng trong viện là nơi nàng chiêu đãi khách, bên cạnh chính phòng có một gian nhỏ là khuê phòng của nàng, phía đông là thư phòng.
Trong viện thưa thớt trồng mấy loại hoa cỏ theo mùa, dưới tàng cây đại liễu có nuôi mấy đuôi cá vàng, dưới hành lang treo mấy lồng vẹt xanh, mành che dùng trúc Tương Phi xuyến trúc tiết.
Vốn Mật Phượng Nương định tự mình đưa tay vén rèm trúc, một bên còn cười mời Thạch Lựu: "Thạch Lựu cô nương mời vào trước." Ai ngờ đầu ngón tay nàng vừa chạm vào rèm trúc, thì rèm đã được tiểu nha hoàn nhấc lên.
Thì ra tiểu nha hoàn thấy các nàng đến, liền vào thông báo một tiếng: "Bẩm nương tử, Diệp Trản đã về rồi." Sau đó giúp các nàng vén rèm trúc lên.
"Ngoan ngoãn long mà đông, sao nhà giàu người sang này còn có nha hoàn chuyên vén rèm cửa vậy?" Mật Phượng Nương trợn mắt há hốc mồm, liền cả tiếng địa phương cũng thốt ra.
Mấy nha hoàn trong phòng đều quen biết Diệp Trản, cũng đều mong nàng vào, nghe xong những lời này liền sôi nổi che miệng cười.
Mật Phượng Nương còn đang đỏ mặt, liền thấy giữa chính đường và sườn phòng còn có một bức mành nữa.
Bức mành này lại được xâu bằng đá thủy tinh, đều là những hạt thủy tinh tròn trịa tinh xảo, dưới ánh sáng thì long lanh trong suốt, chiết xạ ra đủ loại ánh sáng.
Mật Phượng Nương lè lưỡi, mắt nhìn không xuể, ai có thể ngờ mành thủy tinh của Đỗ gia lại xa hoa đến vậy.
Lần trước nàng thấy Trưởng công chúa là ở chùa miếu, trong biệt viện nghỉ chân tạm thời của khách hành hương, tuy rằng xa hoa, nhưng dù sao cũng là hành trình vội vã, rất nhiều đồ vật trang trí hào hoa không kịp bày ra.
Ban đầu nàng đến Đào gia ở tạm cũng đã thấy rất phú quý rồi, ai biết đặt ở Đỗ gia quả thực còn không bằng người hầu của Đỗ gia.
Thảo nào người ta nói phải làm quan, Đào gia đời đời kinh doanh nghe thì là nhà giàu có, nhưng sao so được với Đỗ gia bao đời làm quan tích lũy được.
Người nhà Diệp gia đang chờ, liền nghe từ nội phòng một giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Các ngươi mau đừng cười nữa, còn không mau mời khách nhân vào." Sau đó lại có tiểu nha hoàn vén mành thủy tinh lên, mời các nàng: "Khách nhân mời vào." Mật Phượng Nương lại ngẩn người, một nha hoàn vén rèm đã đủ khiến nàng mở rộng tầm mắt, không ngờ người ta còn có đến hai người!
Chỉ mỗi việc vén rèm mà thôi, người nhà giàu này ra vào đều không cần tự mình đưa tay vén mành, mẹ ơi, phải sướng đến mức nào mới có thể để ý đến cả những việc nhỏ nhặt thế này?
Qua khỏi bức mành mới coi như vào đến nội thất, trong nội thất có mấy nha hoàn đứng, hai cô nương đang ngồi trên ghế dựa cửa sổ.
Diệp Trản nhanh chóng tiến lên chào hỏi: "Chào Tam Nương Tử." Giờ nàng là dân thường, hành lễ cũng chỉ cần dùng cách chào hỏi bình thường là được.
Tam Nương Tử cũng đứng dậy cười chào hỏi các nàng, rồi mời mấy người Mật Phượng Nương ngồi xuống ghế.
Tam Nương Tử trước cảm tạ Diệp Trản đã mang thổ sản đến "Ăn rất ngon miệng thanh đạm, so với đồ bếp lớn đưa tới hằng ngày tươi ngon hơn nhiều." Lại cười hỏi Diệp Trản: "Ngươi làm mấy món điểm tâm ăn rất ngon, làm sao nghĩ ra được." Diệp Trản liền nói: "Để rồi ta chép phương thuốc đưa cho nhà bếp, nương tử muốn ăn thì bảo họ làm là được." "Ngươi lại biết sao chép?" Tam Nương Tử ngạc nhiên nói.
"Trước kia ở trong phủ ta cùng Liên Hoa tỷ tỷ nhìn học mấy chữ, sau khi về nhà mỗi ngày theo đại ca học mấy chữ, ngày tháng lâu rồi cũng có thể viết được." Diệp Trản thành thật trả lời, cách giải thích hàm hồ như vậy vừa hay che giấu được việc nàng biết chữ.
Mật Phượng Nương và Tam Nương Tử quả nhiên đều cho là do đối phương, một người nói "Còn phải cảm tạ trong phủ đã dạy dỗ Trản Nhi." Một người nói "Nhà ngươi quả nhiên là gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học." Nói cũng kỳ lạ, Mật Phượng Nương ở ngoài thì toàn nói giọng nhà quê, nhưng trước mặt Tam Nương Tử lại trở nên đoan trang lễ phép, nói chuyện cũng cực kỳ mạch lạc.
Hai người một người là tiểu nương tử sống trong khuê phòng, một người là thôn phụ nơi phố phường, vậy mà cũng hợp ý nhau, Mật Phượng Nương trước kể chuyện trong nhà trước kia làm nghề gì, rồi kể chuyện nhiều năm qua vất vả tìm kiếm Diệp Trản.
Những chuyện này Tam Nương Tử lúc trước cũng đã nghe qua, nhưng là nghe người thân hoặc quan sai kể lại, sao có thể tỉ mỉ xác thực bằng chính người trong cuộc kể lại?
Đừng nói Tam Nương Tử, ngay cả Thập Nhị Nương đứng bên cạnh cũng đỏ hoe mắt. Hai tiểu nương tử kia dù so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành hơn thì vẫn là tiểu cô nương, nghe những câu chuyện long đong như vậy sao có thể không động lòng?
Tam Nương Tử nghe Diệp Trản có cha mẹ anh em thì nghĩ đến cha mẹ mình, nếu mình bị bắt cóc bán đi, cha mẹ có dốc hết gia sản tìm kiếm mình không? Tiền bạc đối với Đỗ gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh dự danh vọng thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận