Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 322
Diệp Li thoải mái dễ chịu cắn một miếng bánh thật to, kể cho người nhà nghe lai lịch của Tết Hàn Thực: "Nghe nói thời thượng cổ, mồi lửa phải được duy trì suốt một năm. Nhưng trước khi những cơn mưa xuân đầu tiên trút xuống, thời tiết thường khô hanh dễ cháy, vì vậy người ta phải dập tắt mồi lửa. Đợi sau vài trận mưa, họ sẽ hiến tế, rồi mới nhóm lửa lại."
"Thảo nào." Ngọc Tỷ Nhi lấy con dao nhỏ ra, xắt vài lát thịt heo nướng mỏng tang, chỉ chấm chút muối, không kẹp với bánh bột ngô, cũng không cần thêm gia vị gì, cứ thế cho vào miệng.
Kim Ca Nhi bẻ mấy cành cây từ hai bên bờ ruộng, vót thành đôi đũa nhỏ đưa cho các muội muội, vừa cười vừa kể chuyện cổ:
"Nghe nói có một đạo sĩ ở Hoa Sơn nghiên cứu bùa chú Đạo giáo ba mươi năm, dạy người ta rằng khi gặp hổ thì đừng sợ, hãy bế khí giữ ý niệm, tưởng tượng mười đầu ngón tay mỗi ngón phóng ra một con sư tử lao vào mãnh hổ, có thể dọa hổ chạy mất. Sau này có một đêm nọ, hắn cùng người khác ra ngoài, quả nhiên gặp phải hổ. Các bạn chạy tán loạn, còn hắn thì ngồi xuống bế khí giữ ý niệm."
Giọng hắn bỗng ngưng bặt. Mấy anh em đang nghe say sưa, vội hỏi dồn:
"Sau đó thì sao?"
"Hổ đâu?"
"Có thật mười con sư tử chạy ra không?"
"Đừng vội, để ta ăn miếng đã." Kim Ca Nhi chậm rãi xé một miếng nhỏ ức gà nướng đưa vào miệng, rồi lại đưa cái đùi gà to nhất và ngon nhất cho muội út.
"Đừng úp úp mở mở nữa!" Diệp Li nhét cái đùi gà trở lại, "Anh hai của em ơi! Anh nói đi!"
"Sau đó à." Kim Ca Nhi lại nhét đùi gà vào tay muội muội, hắng giọng một cái, "Sau đó..."
Mấy anh em dựng tai lên, nín thở, kích động lắng nghe tiếp:
"Sau đó hắn bị hổ ăn thịt."
"Cái gì?!!" Không có lật ngược tình thế sao!
Mấy anh em đều cảm thấy mình bị lừa.
"Em nghe nãy giờ, anh nói với em là hắn bị ăn thịt?!"
"Đại ca! Anh có phải đang gạt người không? Thực ra hắn được cứu đúng không?" Diệp Li vẫn còn đầy hy vọng.
"Không có lừa." Kim Ca Nhi xòe tay, "Hôm sau các đồ đệ đi tìm hắn, chỉ tìm được một đôi giày và cây tùng la."
"Hả?" Mấy anh em đồng thời kêu lên một tiếng, chết sống không tin.
Diệp Li vẫn chìm đắm trong câu chuyện, không chịu chấp nhận, cứ nằng nặc đòi đại ca thừa nhận là anh đang lừa: Cao nhân sao có thể thất bại chứ?
Đại ca cười ha hả, tránh ngón tay bóng nhẫy của Diệp Li, bỗng nghiêm mặt: "Hổ kìa!"
Sao có thể?
Mấy anh em đều không tin: "Đại ca, đừng lừa người!"
"Nghe chuyện vừa rồi xong em không tin đâu!"
Nhưng Kim Ca Nhi vẫn nghiêm túc như vậy: "Thật đó, không tin thì nhìn đi."
Mọi người đang ăn uống no say, lười biếng, ợ no ợ nê, liếm ngón tay, tùy tiện nhìn theo ngón tay của đại ca.
Vừa nhìn thì đồng thời kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra!
Thật sự có hổ!
Nhìn từ xa, dưới bờ ruộng phía xa quả thật có một bóng đen giống hình dáng một con hổ.
Nó nằm phục dưới bờ ruộng, dường như ngửi thấy mùi thịt ở bên này, muốn chờ thời cơ hành động, bắt giết con mồi.
"A!!!" Mấy anh em còn đang chìm đắm trong câu chuyện đáng sợ, lập tức sợ đến hồn bay phách tán, chạy tán loạn. Vừa lăn vừa bò chạy về phía mộ phần của các trưởng bối.
Chạy được nửa đường mới nhớ ra con hổ kia nửa ngày không thấy động tĩnh.
"Không đúng?" Diệp Li gan lớn, đứng lên nhìn xung quanh một cách nghiêm túc, "Mãnh thú thấy vật di động đáng lẽ phải hưng phấn đuổi bắt mới đúng, sao nó không đến?" Giống như mèo không thể cưỡng lại đồ chơi cần câu mèo, hổ cũng không thể cưỡng lại con mồi còn sống đang chạy trốn.
Nàng đi thêm vài bước về phía trước, lúc này mới thấy rõ.
Con hổ kia chẳng qua là một tảng đá có hình dáng hổ nằm sát bờ ruộng, rêu xanh phủ đầy, bóng râm chập chờn, nhìn thoáng qua thì rất giống hổ thật.
Mấy người anh em phía sau cũng ngó qua xem, lúc này ai nấy đều thấy rõ:
"Đại ca!" Anh thật là xấu tính!
Kim Ca Nhi thỏa mãn ôm bụng cười ha hả, nhưng rất nhanh đã không cười nổi nữa: Ngân Ca Nhi quơ tay dính mỡ thịt lau lên mặt hắn một vệt.
Kim Ca Nhi vốn có thói ở sạch, yêu cái đẹp, thích cài trâm hoa: ! Trời sập!
Mấy anh em cúi đầu hi hi ha ha cười. Mật Phượng Nương định nhắc nhở bọn họ: "Nghiêm túc chút đi, đây là trước mộ của tổ tiên đó."
"Kệ chúng nó đi, tổ tiên thấy bọn nhỏ nói nói cười cười, nói không chừng cũng đang nằm sau bia mộ mà cười đấy." Diệp Đại Phú không để ý lắm.
"Nhưng... hiến tế phải trang nghiêm, nghiêm túc..."
"Ngày xuân coi như bồi tổ tiên đi tảo mộ, tổ tiên cùng bọn nhỏ cùng nhau vui đùa ăn uống, có gì không thể?" Diệp Đại Phú không tin vào những điều đó, "Cúng bái mà làm cho thú vị một chút thì bọn nhỏ mới muốn thường xuyên đến, sau này nếu ta mà chôn ở trước cửa quân tuần phô, ngươi hỏi Ngọc Tỷ Nhi xem nó có muốn đến không?"
Mật Phượng Nương: ... Cứng họng không nói được gì.
"Hoặc là làm cái cơ quan gì đó trước mộ ta, mỗi năm thanh minh có thể rơi ra một thỏi vàng, bọn hậu bối vô luận thế nào cũng sẽ nhớ thương mà đến thăm ta cái lão già này."
Mật Phượng Nương trừng mắt nhìn chồng một cái.
Tế bái xong tổ tiên Diệp gia, lại tế bái mộ tổ tiên Mật gia, cả nhà xuống núi. Theo thỏa thuận, Mật Phượng Nương sẽ cùng các tộc lão bắt đầu nghi thức ở rể, đây là một chuyện lớn, cả nhà chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.
***
Chương 144: Tộc lão Mật gia đến, thôn trưởng và lý chính cũng tới, còn có tiểu lại trong huyện phụ trách hộ tịch. Chuyện này có được là nhờ Mật Phượng Nương ngày thường tích góp nhân duyên tốt, chỉ cần đến cửa thỉnh, họ đã vui vẻ mà đến. Thái Chiếu và Loan Nương cũng nặng trĩu tâm sự mà tới, dĩ nhiên còn có không ít dân làng và người Mật gia đến xem náo nhiệt.
Lúc này mọi người đứng ở bên ngoài từ đường Mật gia, Mật Phượng Nương vẻ mặt trang nghiêm hành lễ: "Hôm nay là ngày nhà ta xử lý việc lớn, đa tạ các vị trưởng quan, các trưởng bối đến chủ trì công đạo."
Mọi người gật đầu đáp lễ, Thái Chiếu lau mồ hôi trên trán. Hai vị huynh trưởng và cha mẹ hắn cũng đến, hiện giờ đều giấu trong đám người.
Hắn chột dạ ngẩng đầu, lại bị ánh mắt sắc bén của Mật Phượng Nương bắt gặp. Thái Chiếu nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Mật Phượng Nương liếc nhìn cha mẹ hắn, điều này khiến Thái Chiếu càng thêm sợ hãi, lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Mật Phượng Nương thu hồi ánh mắt, mở miệng: "Ngày đó Thái Chiếu ở rể nhà ta, nói rõ từ nay về sau không còn liên quan gì đến Thái gia nữa. Nay đã qua nhiều năm, hắn từ một kẻ vô danh nghèo khó trở thành sư gia trước mặt huyện lệnh, liền đưa ra ý muốn trở về nguyên quán."
"Thảo nào." Ngọc Tỷ Nhi lấy con dao nhỏ ra, xắt vài lát thịt heo nướng mỏng tang, chỉ chấm chút muối, không kẹp với bánh bột ngô, cũng không cần thêm gia vị gì, cứ thế cho vào miệng.
Kim Ca Nhi bẻ mấy cành cây từ hai bên bờ ruộng, vót thành đôi đũa nhỏ đưa cho các muội muội, vừa cười vừa kể chuyện cổ:
"Nghe nói có một đạo sĩ ở Hoa Sơn nghiên cứu bùa chú Đạo giáo ba mươi năm, dạy người ta rằng khi gặp hổ thì đừng sợ, hãy bế khí giữ ý niệm, tưởng tượng mười đầu ngón tay mỗi ngón phóng ra một con sư tử lao vào mãnh hổ, có thể dọa hổ chạy mất. Sau này có một đêm nọ, hắn cùng người khác ra ngoài, quả nhiên gặp phải hổ. Các bạn chạy tán loạn, còn hắn thì ngồi xuống bế khí giữ ý niệm."
Giọng hắn bỗng ngưng bặt. Mấy anh em đang nghe say sưa, vội hỏi dồn:
"Sau đó thì sao?"
"Hổ đâu?"
"Có thật mười con sư tử chạy ra không?"
"Đừng vội, để ta ăn miếng đã." Kim Ca Nhi chậm rãi xé một miếng nhỏ ức gà nướng đưa vào miệng, rồi lại đưa cái đùi gà to nhất và ngon nhất cho muội út.
"Đừng úp úp mở mở nữa!" Diệp Li nhét cái đùi gà trở lại, "Anh hai của em ơi! Anh nói đi!"
"Sau đó à." Kim Ca Nhi lại nhét đùi gà vào tay muội muội, hắng giọng một cái, "Sau đó..."
Mấy anh em dựng tai lên, nín thở, kích động lắng nghe tiếp:
"Sau đó hắn bị hổ ăn thịt."
"Cái gì?!!" Không có lật ngược tình thế sao!
Mấy anh em đều cảm thấy mình bị lừa.
"Em nghe nãy giờ, anh nói với em là hắn bị ăn thịt?!"
"Đại ca! Anh có phải đang gạt người không? Thực ra hắn được cứu đúng không?" Diệp Li vẫn còn đầy hy vọng.
"Không có lừa." Kim Ca Nhi xòe tay, "Hôm sau các đồ đệ đi tìm hắn, chỉ tìm được một đôi giày và cây tùng la."
"Hả?" Mấy anh em đồng thời kêu lên một tiếng, chết sống không tin.
Diệp Li vẫn chìm đắm trong câu chuyện, không chịu chấp nhận, cứ nằng nặc đòi đại ca thừa nhận là anh đang lừa: Cao nhân sao có thể thất bại chứ?
Đại ca cười ha hả, tránh ngón tay bóng nhẫy của Diệp Li, bỗng nghiêm mặt: "Hổ kìa!"
Sao có thể?
Mấy anh em đều không tin: "Đại ca, đừng lừa người!"
"Nghe chuyện vừa rồi xong em không tin đâu!"
Nhưng Kim Ca Nhi vẫn nghiêm túc như vậy: "Thật đó, không tin thì nhìn đi."
Mọi người đang ăn uống no say, lười biếng, ợ no ợ nê, liếm ngón tay, tùy tiện nhìn theo ngón tay của đại ca.
Vừa nhìn thì đồng thời kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra!
Thật sự có hổ!
Nhìn từ xa, dưới bờ ruộng phía xa quả thật có một bóng đen giống hình dáng một con hổ.
Nó nằm phục dưới bờ ruộng, dường như ngửi thấy mùi thịt ở bên này, muốn chờ thời cơ hành động, bắt giết con mồi.
"A!!!" Mấy anh em còn đang chìm đắm trong câu chuyện đáng sợ, lập tức sợ đến hồn bay phách tán, chạy tán loạn. Vừa lăn vừa bò chạy về phía mộ phần của các trưởng bối.
Chạy được nửa đường mới nhớ ra con hổ kia nửa ngày không thấy động tĩnh.
"Không đúng?" Diệp Li gan lớn, đứng lên nhìn xung quanh một cách nghiêm túc, "Mãnh thú thấy vật di động đáng lẽ phải hưng phấn đuổi bắt mới đúng, sao nó không đến?" Giống như mèo không thể cưỡng lại đồ chơi cần câu mèo, hổ cũng không thể cưỡng lại con mồi còn sống đang chạy trốn.
Nàng đi thêm vài bước về phía trước, lúc này mới thấy rõ.
Con hổ kia chẳng qua là một tảng đá có hình dáng hổ nằm sát bờ ruộng, rêu xanh phủ đầy, bóng râm chập chờn, nhìn thoáng qua thì rất giống hổ thật.
Mấy người anh em phía sau cũng ngó qua xem, lúc này ai nấy đều thấy rõ:
"Đại ca!" Anh thật là xấu tính!
Kim Ca Nhi thỏa mãn ôm bụng cười ha hả, nhưng rất nhanh đã không cười nổi nữa: Ngân Ca Nhi quơ tay dính mỡ thịt lau lên mặt hắn một vệt.
Kim Ca Nhi vốn có thói ở sạch, yêu cái đẹp, thích cài trâm hoa: ! Trời sập!
Mấy anh em cúi đầu hi hi ha ha cười. Mật Phượng Nương định nhắc nhở bọn họ: "Nghiêm túc chút đi, đây là trước mộ của tổ tiên đó."
"Kệ chúng nó đi, tổ tiên thấy bọn nhỏ nói nói cười cười, nói không chừng cũng đang nằm sau bia mộ mà cười đấy." Diệp Đại Phú không để ý lắm.
"Nhưng... hiến tế phải trang nghiêm, nghiêm túc..."
"Ngày xuân coi như bồi tổ tiên đi tảo mộ, tổ tiên cùng bọn nhỏ cùng nhau vui đùa ăn uống, có gì không thể?" Diệp Đại Phú không tin vào những điều đó, "Cúng bái mà làm cho thú vị một chút thì bọn nhỏ mới muốn thường xuyên đến, sau này nếu ta mà chôn ở trước cửa quân tuần phô, ngươi hỏi Ngọc Tỷ Nhi xem nó có muốn đến không?"
Mật Phượng Nương: ... Cứng họng không nói được gì.
"Hoặc là làm cái cơ quan gì đó trước mộ ta, mỗi năm thanh minh có thể rơi ra một thỏi vàng, bọn hậu bối vô luận thế nào cũng sẽ nhớ thương mà đến thăm ta cái lão già này."
Mật Phượng Nương trừng mắt nhìn chồng một cái.
Tế bái xong tổ tiên Diệp gia, lại tế bái mộ tổ tiên Mật gia, cả nhà xuống núi. Theo thỏa thuận, Mật Phượng Nương sẽ cùng các tộc lão bắt đầu nghi thức ở rể, đây là một chuyện lớn, cả nhà chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón.
***
Chương 144: Tộc lão Mật gia đến, thôn trưởng và lý chính cũng tới, còn có tiểu lại trong huyện phụ trách hộ tịch. Chuyện này có được là nhờ Mật Phượng Nương ngày thường tích góp nhân duyên tốt, chỉ cần đến cửa thỉnh, họ đã vui vẻ mà đến. Thái Chiếu và Loan Nương cũng nặng trĩu tâm sự mà tới, dĩ nhiên còn có không ít dân làng và người Mật gia đến xem náo nhiệt.
Lúc này mọi người đứng ở bên ngoài từ đường Mật gia, Mật Phượng Nương vẻ mặt trang nghiêm hành lễ: "Hôm nay là ngày nhà ta xử lý việc lớn, đa tạ các vị trưởng quan, các trưởng bối đến chủ trì công đạo."
Mọi người gật đầu đáp lễ, Thái Chiếu lau mồ hôi trên trán. Hai vị huynh trưởng và cha mẹ hắn cũng đến, hiện giờ đều giấu trong đám người.
Hắn chột dạ ngẩng đầu, lại bị ánh mắt sắc bén của Mật Phượng Nương bắt gặp. Thái Chiếu nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Mật Phượng Nương liếc nhìn cha mẹ hắn, điều này khiến Thái Chiếu càng thêm sợ hãi, lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Mật Phượng Nương thu hồi ánh mắt, mở miệng: "Ngày đó Thái Chiếu ở rể nhà ta, nói rõ từ nay về sau không còn liên quan gì đến Thái gia nữa. Nay đã qua nhiều năm, hắn từ một kẻ vô danh nghèo khó trở thành sư gia trước mặt huyện lệnh, liền đưa ra ý muốn trở về nguyên quán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận