Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 67
Con gái ngăn cản, Mật Phượng Nương mới chịu từ bỏ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, lát nữa phải nếm thử xem hương vị cửa hàng này thế nào, nó mà ngon thì tốt, bằng không, hừ!
Ngọc Tỷ Nhi thì hết sức chăm chú chờ đợi đồ ăn: Nào là mứt hoa quả khắc hoa, bánh rán Trịnh gia, điểm dương đầu, hành bát thỏ, tô mật, vừa nghe thôi đã thấy ngon, không biết là vị gì đây?
Chương 32: "Lên đồ ăn lâu quá!" Ngay lúc Ngọc Tỷ Nhi ngóng trông đến mỏi mắt, Cơm Nước Lượng Tửu Tiến Sĩ cuối cùng cũng bưng đồ ăn ra.
Ngọc Tỷ Nhi vớ được mì gà xé, gần giống món mì gà xé đời sau, thịt ức gà trắng như tuyết xé thành sợi mỏng, trộn lẫn với mì sợi, trên mặt còn rắc rau kinh giới xanh non và hành lá thái nhỏ.
Ngọc Tỷ Nhi cùng tiểu nhị xin thêm gia vị, bỏ thêm một muỗng giấm thơm, lại bỏ thêm một muỗng sa tế dầu điều đỏ sẫm, nhìn những điểm dầu đỏ lơ lửng trên nước lèo trắng như tuyết trong bát, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cầm đũa trộn mì sợi.
Mắt thấy từng sợi mì đều thấm đẫm gia vị, nàng mới gắp cao một đũa bỏ vào miệng.
Vị chua của giấm, vị cay của dầu điều, vị thơm của gà xé, sợi mì dai, các vị khác nhau, hương vị hòa quyện trong miệng, khiến nàng vừa lòng đến nỗi nhất thời không nói nên lời.
Diệp Trản bưng lên một bát toàn tác phấn, nhường bát mì thịt cho Diệp Đại Phú.
Món toàn tác phấn này xào không tồi, có chút giống món khoan phấn đời sau, ăn vào thấy đầy đặn mềm mại, làm rất ngon miệng, có thể ăn ra mùi hoa tiêu, còn có vị tỏi phi thơm lừng, có thể thấy được chủ quán đã bỏ ra một phen công phu.
Ngân Ca Nhi gọi món mì thịt chan tám văn tiền cho tiện, nhưng vẫn nhớ trước khi ăn gắp cho Ngọc Tỷ Nhi một đũa: "Nếm thử nhiều một loại hương vị." Ngọc Tỷ Nhi lại ăn một ngụm mì thịt chan, mì sợi không khác biệt lắm, khác biệt chính là ở phần thịt heo.
Thịt ba chỉ kho nhừ cắt lát mỏng, từng miếng mỏng manh nằm xoài trên mì sợi, bên dưới là lớp nước canh ngâm, nhìn đã thấy mọng nước.
Khi ăn vào miệng, thịt mỡ và thịt nạc ba chỉ cùng nhau tan ra, thịt mỡ béo ngậy, chút mỡ béo tràn đầy trong miệng, vừa khéo dung hòa phía dưới.
Diệp Đại Phú gắp một miếng tỏi: "Ăn mì phải ăn tỏi." Nói xong liền đưa cho Mật Phượng Nương, còn mình thì lột ăn.
Mật Phượng Nương đẩy tỏi ra xa, ghét bỏ: "Không cần." Nàng còn muốn nếm thử mứt hoa quả khắc hoa kia mà, vươn ngón tay, từ tốn cầm một quả mơ chua, Mật Phượng Nương tự cho rằng tư thái của mình rất ưu nhã, không khác gì các phu nhân thường lui tới tửu lầu sang trọng.
Nàng khẽ cười một tiếng, rất vừa lòng về bản thân, lúc này mới cẩn thận đánh giá quả mơ chua trong tay.
Quả mơ đã được điêu khắc, trên mặt khắc chữ "Phúc", Mật Phượng Nương lập tức vui vẻ: "Ý này hay đấy." Đưa vào miệng ngậm, chua chua ngọt ngọt, kích thích vị giác đến mức nước miếng trào ra.
Mật Phượng Nương liền bưng chén rượu, định bụng nhấp một ngụm cho mỹ mãn.
Lại bị Diệp Li tiếp lấy chén rượu: "Nương, bụng đói không được uống rượu." "Được, được, được. Nghe con." Mật Phượng Nương buông chén rượu, nói ra cũng buồn cười, con cái đông đảo, nàng sợ nhất không phải Diệp Trản kiên định có năng lực, cũng không phải Diệp Ngọc tính tình nóng nảy, mà là út Diệp Li.
Lúc này các món nóng cũng lục tục được mang lên, Mật Phượng Nương vội gắp một miếng hành bát thỏ nhét vào miệng cô con gái nhỏ.
Món hành bát thỏ này bên ngoài rải một lớp hành thái sợi, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết mỡ nóng dội qua, hẳn là sau khi vớt ra mới rải hành rồi dội thêm lớp mỡ nóng.
Nếm thử một miếng quả nhiên là mỡ nóng đã kích phát hương vị hành thái sợi đến mức cao nhất, thơm lừng mùi hành.
Thịt thỏ được cắt thành miếng nhỏ, nếm một miếng, thịt chắc, mọng nước, cảm giác sợi thịt rất rõ ràng, thêm hành phi vừa vặn khử được mùi tanh.
Lại cẩn thận nếm thử, vị nồi rất đậm, cảm giác hương hành càng thêm hài hòa, vẫn là Diệp Trản chỉ ra manh mối: "Hành phi thêm hai lần, lần đầu là dùng lửa nhỏ để làm dầu hành." Người nhà theo tay nàng chỉ xem qua, quả nhiên thấy trong đĩa có lá hành đã bị luyện thành màu đen.
"Vẫn là muội muội sành ăn, chúng ta người ngoài nghề chỉ biết xem náo nhiệt thôi." Kim Ca Nhi khen ngợi muội muội.
Cảm thấy chưa đã thèm, gọi Cơm Nước Lượng Tửu Tiến Sĩ đi mua mấy cái bánh rán Trịnh gia.
Vị Tiến Sĩ kia khen ngợi: "Vẫn là Diệp Đại Thiếu biết ăn, trong thành bánh rán ngon nhất phải kể đến Trịnh gia." Ngoài cửa đã có mấy mẹ con dắt theo giỏ tre đứng đợi bên trong gọi món, hỏi ra mới biết quả nhiên có bánh rán Trịnh gia.
Kim Ca Nhi trả tiền, lấy chiếc bánh rán béo ngậy, dùng con dao nhỏ mang theo người xẻ làm đôi, lại phết hành bát thỏ lên bánh, cuối cùng khép bánh rán lại, đưa cho Mật Phượng Nương: "Nương, nếm thử cái này." Mật Phượng Nương nửa tin nửa ngờ nếm một ngụm, quả nhiên bánh rán chiên ngập dầu rất ngậy, kết hợp với hành bát thỏ lại đỡ ngán, bản thân bánh rán nhiều dầu lại có thể trung hòa khuyết điểm thiếu mỡ của thịt thỏ.
Kim Ca Nhi lại làm mấy chiếc bánh rán kẹp thịt cho người nhà: "Nếm thử đi." Ngọc Tỷ Nhi ăn mấy miếng, suýt chút nữa cắn cả ngón tay mình, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Đại ca quả nhiên hiểu chuyện." "Đợi sau này quán ăn của chúng ta mở rộng, sẽ mời đại ca làm người hỗ trợ, một là tham mưu cách phối hợp món ăn, hai là giúp chúng ta giới thiệu cho những người chú trọng ăn mặc trong thành." Diệp Trản cười tủm tỉm phụ họa.
"Đó là tự nhiên rồi." Kim Ca Nhi lập tức đồng ý.
Món chính cuối cùng là món rau trộn dương đầu.
Tuy rằng nhờ có Diệp Trản mà người Diệp gia đã ăn vài lần thịt dê, nhưng nhìn thấy thịt dê vẫn rất hưng phấn.
"Đây chính là món thịt dê mà quan gia ở Phúc Ninh Điện thích nhất đấy ạ." Tiểu nhị khi giới thiệu tên món ăn cũng đã nhấn mạnh.
Món này của quán là đem đầu dê hầm nhừ rồi để nguội thái miếng, dao của đầu bếp thực sự rất tốt, thái thịt dê mỏng tang, Diệp Trản tùy tay gắp một miếng đưa ra ánh sáng xem, nói mỏng như cánh ve thì hơi quá, nhưng vẫn nhìn thấu được ánh sáng, có thể thấy tay nghề không hề tầm thường.
Nàng thầm cảm khái, tay nghề này mà đặt ở hiện đại cũng có thể đảm nhiệm đầu bếp khách sạn lớn, có thể thấy người xưa chưa chắc đã kém người nay.
Lát thịt dê sau khi làm lạnh, phần thịt nạc màu nâu hồng cùng phần gân màu vàng nhạt xen kẽ, càng thêm gắn bó.
Khi ăn vào miệng thì có thể nếm được hai loại hương vị cùng nhau: gân giòn sần sật, thịt dê béo ngậy, đều được thỏa mãn.
Diệp Trản cảm thấy thực vừa miệng, thịt nạc và thịt mỡ tạo thành sự cân bằng vừa đúng, mỗi một miếng đều ngập tràn mùi thịt, thỉnh thoảng cắn được sụn giòn giòn, còn có một loại vị sữa khó tả, dư vị rất thuần hậu. Nhắm mắt lại, phảng phất như đang ở thảo nguyên bao la bát ngát, ăn xong khiến người ta hướng tới tự do và nhiệt huyết.
Ngọc Tỷ Nhi thì hết sức chăm chú chờ đợi đồ ăn: Nào là mứt hoa quả khắc hoa, bánh rán Trịnh gia, điểm dương đầu, hành bát thỏ, tô mật, vừa nghe thôi đã thấy ngon, không biết là vị gì đây?
Chương 32: "Lên đồ ăn lâu quá!" Ngay lúc Ngọc Tỷ Nhi ngóng trông đến mỏi mắt, Cơm Nước Lượng Tửu Tiến Sĩ cuối cùng cũng bưng đồ ăn ra.
Ngọc Tỷ Nhi vớ được mì gà xé, gần giống món mì gà xé đời sau, thịt ức gà trắng như tuyết xé thành sợi mỏng, trộn lẫn với mì sợi, trên mặt còn rắc rau kinh giới xanh non và hành lá thái nhỏ.
Ngọc Tỷ Nhi cùng tiểu nhị xin thêm gia vị, bỏ thêm một muỗng giấm thơm, lại bỏ thêm một muỗng sa tế dầu điều đỏ sẫm, nhìn những điểm dầu đỏ lơ lửng trên nước lèo trắng như tuyết trong bát, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cầm đũa trộn mì sợi.
Mắt thấy từng sợi mì đều thấm đẫm gia vị, nàng mới gắp cao một đũa bỏ vào miệng.
Vị chua của giấm, vị cay của dầu điều, vị thơm của gà xé, sợi mì dai, các vị khác nhau, hương vị hòa quyện trong miệng, khiến nàng vừa lòng đến nỗi nhất thời không nói nên lời.
Diệp Trản bưng lên một bát toàn tác phấn, nhường bát mì thịt cho Diệp Đại Phú.
Món toàn tác phấn này xào không tồi, có chút giống món khoan phấn đời sau, ăn vào thấy đầy đặn mềm mại, làm rất ngon miệng, có thể ăn ra mùi hoa tiêu, còn có vị tỏi phi thơm lừng, có thể thấy được chủ quán đã bỏ ra một phen công phu.
Ngân Ca Nhi gọi món mì thịt chan tám văn tiền cho tiện, nhưng vẫn nhớ trước khi ăn gắp cho Ngọc Tỷ Nhi một đũa: "Nếm thử nhiều một loại hương vị." Ngọc Tỷ Nhi lại ăn một ngụm mì thịt chan, mì sợi không khác biệt lắm, khác biệt chính là ở phần thịt heo.
Thịt ba chỉ kho nhừ cắt lát mỏng, từng miếng mỏng manh nằm xoài trên mì sợi, bên dưới là lớp nước canh ngâm, nhìn đã thấy mọng nước.
Khi ăn vào miệng, thịt mỡ và thịt nạc ba chỉ cùng nhau tan ra, thịt mỡ béo ngậy, chút mỡ béo tràn đầy trong miệng, vừa khéo dung hòa phía dưới.
Diệp Đại Phú gắp một miếng tỏi: "Ăn mì phải ăn tỏi." Nói xong liền đưa cho Mật Phượng Nương, còn mình thì lột ăn.
Mật Phượng Nương đẩy tỏi ra xa, ghét bỏ: "Không cần." Nàng còn muốn nếm thử mứt hoa quả khắc hoa kia mà, vươn ngón tay, từ tốn cầm một quả mơ chua, Mật Phượng Nương tự cho rằng tư thái của mình rất ưu nhã, không khác gì các phu nhân thường lui tới tửu lầu sang trọng.
Nàng khẽ cười một tiếng, rất vừa lòng về bản thân, lúc này mới cẩn thận đánh giá quả mơ chua trong tay.
Quả mơ đã được điêu khắc, trên mặt khắc chữ "Phúc", Mật Phượng Nương lập tức vui vẻ: "Ý này hay đấy." Đưa vào miệng ngậm, chua chua ngọt ngọt, kích thích vị giác đến mức nước miếng trào ra.
Mật Phượng Nương liền bưng chén rượu, định bụng nhấp một ngụm cho mỹ mãn.
Lại bị Diệp Li tiếp lấy chén rượu: "Nương, bụng đói không được uống rượu." "Được, được, được. Nghe con." Mật Phượng Nương buông chén rượu, nói ra cũng buồn cười, con cái đông đảo, nàng sợ nhất không phải Diệp Trản kiên định có năng lực, cũng không phải Diệp Ngọc tính tình nóng nảy, mà là út Diệp Li.
Lúc này các món nóng cũng lục tục được mang lên, Mật Phượng Nương vội gắp một miếng hành bát thỏ nhét vào miệng cô con gái nhỏ.
Món hành bát thỏ này bên ngoài rải một lớp hành thái sợi, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết mỡ nóng dội qua, hẳn là sau khi vớt ra mới rải hành rồi dội thêm lớp mỡ nóng.
Nếm thử một miếng quả nhiên là mỡ nóng đã kích phát hương vị hành thái sợi đến mức cao nhất, thơm lừng mùi hành.
Thịt thỏ được cắt thành miếng nhỏ, nếm một miếng, thịt chắc, mọng nước, cảm giác sợi thịt rất rõ ràng, thêm hành phi vừa vặn khử được mùi tanh.
Lại cẩn thận nếm thử, vị nồi rất đậm, cảm giác hương hành càng thêm hài hòa, vẫn là Diệp Trản chỉ ra manh mối: "Hành phi thêm hai lần, lần đầu là dùng lửa nhỏ để làm dầu hành." Người nhà theo tay nàng chỉ xem qua, quả nhiên thấy trong đĩa có lá hành đã bị luyện thành màu đen.
"Vẫn là muội muội sành ăn, chúng ta người ngoài nghề chỉ biết xem náo nhiệt thôi." Kim Ca Nhi khen ngợi muội muội.
Cảm thấy chưa đã thèm, gọi Cơm Nước Lượng Tửu Tiến Sĩ đi mua mấy cái bánh rán Trịnh gia.
Vị Tiến Sĩ kia khen ngợi: "Vẫn là Diệp Đại Thiếu biết ăn, trong thành bánh rán ngon nhất phải kể đến Trịnh gia." Ngoài cửa đã có mấy mẹ con dắt theo giỏ tre đứng đợi bên trong gọi món, hỏi ra mới biết quả nhiên có bánh rán Trịnh gia.
Kim Ca Nhi trả tiền, lấy chiếc bánh rán béo ngậy, dùng con dao nhỏ mang theo người xẻ làm đôi, lại phết hành bát thỏ lên bánh, cuối cùng khép bánh rán lại, đưa cho Mật Phượng Nương: "Nương, nếm thử cái này." Mật Phượng Nương nửa tin nửa ngờ nếm một ngụm, quả nhiên bánh rán chiên ngập dầu rất ngậy, kết hợp với hành bát thỏ lại đỡ ngán, bản thân bánh rán nhiều dầu lại có thể trung hòa khuyết điểm thiếu mỡ của thịt thỏ.
Kim Ca Nhi lại làm mấy chiếc bánh rán kẹp thịt cho người nhà: "Nếm thử đi." Ngọc Tỷ Nhi ăn mấy miếng, suýt chút nữa cắn cả ngón tay mình, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Đại ca quả nhiên hiểu chuyện." "Đợi sau này quán ăn của chúng ta mở rộng, sẽ mời đại ca làm người hỗ trợ, một là tham mưu cách phối hợp món ăn, hai là giúp chúng ta giới thiệu cho những người chú trọng ăn mặc trong thành." Diệp Trản cười tủm tỉm phụ họa.
"Đó là tự nhiên rồi." Kim Ca Nhi lập tức đồng ý.
Món chính cuối cùng là món rau trộn dương đầu.
Tuy rằng nhờ có Diệp Trản mà người Diệp gia đã ăn vài lần thịt dê, nhưng nhìn thấy thịt dê vẫn rất hưng phấn.
"Đây chính là món thịt dê mà quan gia ở Phúc Ninh Điện thích nhất đấy ạ." Tiểu nhị khi giới thiệu tên món ăn cũng đã nhấn mạnh.
Món này của quán là đem đầu dê hầm nhừ rồi để nguội thái miếng, dao của đầu bếp thực sự rất tốt, thái thịt dê mỏng tang, Diệp Trản tùy tay gắp một miếng đưa ra ánh sáng xem, nói mỏng như cánh ve thì hơi quá, nhưng vẫn nhìn thấu được ánh sáng, có thể thấy tay nghề không hề tầm thường.
Nàng thầm cảm khái, tay nghề này mà đặt ở hiện đại cũng có thể đảm nhiệm đầu bếp khách sạn lớn, có thể thấy người xưa chưa chắc đã kém người nay.
Lát thịt dê sau khi làm lạnh, phần thịt nạc màu nâu hồng cùng phần gân màu vàng nhạt xen kẽ, càng thêm gắn bó.
Khi ăn vào miệng thì có thể nếm được hai loại hương vị cùng nhau: gân giòn sần sật, thịt dê béo ngậy, đều được thỏa mãn.
Diệp Trản cảm thấy thực vừa miệng, thịt nạc và thịt mỡ tạo thành sự cân bằng vừa đúng, mỗi một miếng đều ngập tràn mùi thịt, thỉnh thoảng cắn được sụn giòn giòn, còn có một loại vị sữa khó tả, dư vị rất thuần hậu. Nhắm mắt lại, phảng phất như đang ở thảo nguyên bao la bát ngát, ăn xong khiến người ta hướng tới tự do và nhiệt huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận