Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 219

Nàng ăn được một nửa, nhìn thức ăn trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.
Nàng nhìn thức ăn trên bàn, nào là gan, nào là eo, phổi, tì, tựa hồ thiếu một thứ —— tâm, hoặc là nói, lương tâm.
Vậy là ai không có lương tâm?
Lận Oanh trong lòng giật thót: “Ngày mai giúp ta chuẩn bị kiệu.” Nàng muốn đến tửu lầu xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
**Chương 93: Lận Oanh đánh giá tửu lầu nhà mình.**
Không lâu sau khi thành hôn, song thân qua đời, trượng phu lo lắng nàng nhìn vật nhớ người, săn sóc tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình.
Nàng đã rất lâu rồi chưa từng đặt chân đến nơi này, lúc này vừa thấy, cơ hồ nhận không ra: Thay đổi chiêu bài, ghế dựa thì bị tróc sơn, mặt bàn thì dính đầy vết mỡ.
Tiểu nhị thấy nàng tiến vào cũng không nhiệt tình, chỉ hàm hồ xua tay ý bảo nàng ngồi.
Lận Oanh không thể tin được, những tiến sĩ ẩm thực ở Biện Kinh ai nấy đều có bản lĩnh xem qua là nhớ, có thể nhận ra khách nhân chỉ gặp mặt một lần, đãi khách vô cùng nhiệt tình, sao có thể qua loa như vậy được?
Nàng ngơ ngác ngồi tùy tiện ở mép ghế, tiểu nhị trong điếm không nhận ra nàng là đương gia phu nhân còn chưa tính, hiện giờ thái độ này làm sao mời chào khách nhân?
Vẫn không thấy ai bưng trà lên, Lận Oanh thúc giục một tiếng mới có tiểu nhị đến gọi món. Nàng thật sự không có khẩu vị, liền tùy tiện gọi một món bầu nấu gia điều, một món tuyên đu đủ hầm xương sườn.
Tiểu nhị bên cạnh ra chủ ý: “Khách nhân xem món vây cá bãi, đó là món đặc biệt của cửa hàng chúng ta.” “Nếu không thì gọi thêm món tổ yến đi, không ăn sẽ tiếc nuối đó.” Lận Oanh trong lòng buồn cười, hai món này, một món vây cá, một món tổ yến, đều là món ăn đắt đỏ, tiểu nhị ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, chắc chắn có móc nối với tiền hoa hồng của hắn. Vì vậy, nàng lắc đầu.
Thấy nàng không gọi món được đề cử, tiểu nhị thất vọng thu thực đơn, hai món nàng gọi, một món là món chay có giá thấp nhất, một món là món thịt bình thường, nói thật chẳng có bao nhiêu lợi nhuận.
Lận Oanh đợi một hồi lâu, mới có món bầu nấu gia điều được mang lên, những miếng gia điều được cắt to bằng bàn tay, ngay cả học trò có đao công kém cỏi nhất cũng làm tốt hơn thế này. Vành đĩa còn có nước canh rõ ràng.
Lận Oanh nhíu mày. Bất quá vẫn còn hy vọng: Có lẽ là phòng bếp quá bận? Có lẽ hôm nay học trò mới vào bếp? Nhưng nhìn quanh một vòng, làm gì có khách nhân nào?
Nàng ăn một ngụm, cảm giác càng thêm thất vọng: Bầu thì quá cứng, gia điều lại quá mềm.
Hai loại nguyên liệu nấu ăn vốn có tính chất khác nhau, bởi vậy yêu cầu hầm nấu thời gian khác nhau mới có thể đảm bảo cả hai cùng chín mềm. Tình hình hiện tại rõ ràng là người nấu nướng làm cho xong chuyện, lười biếng không dụng tâm nấu nướng mà ra.
Hương vị cũng nhạt nhẽo, vốn dĩ gia điều phải dùng dầu nóng xào trước, gia điều hút dầu, như vậy mới có vị đậm đà, bầu lại hút vị, cần có dầu đặc và tương đậm, như vậy mới không bị nhạt nhẽo vô vị.
Hai món chính đều cực kỳ nhạt nhẽo, nhìn vào nước canh trên bàn thấy rõ, một chút cũng không có vẻ đặc sánh, dùng muỗng múc một ngụm, Lận Oanh thiếu chút nữa phun ra “Mặn quá!” Hiển nhiên người nấu ăn nửa điểm tâm tư cũng không dùng, cho siêu lượng muối chỉ để nhanh chóng có vị, lại không nghĩ tới dùng biện pháp khác để nấu nướng.
Lận Oanh không muốn ăn tiếp nữa, định bụng chờ món còn lại.
Ai ngờ mãi mà món còn lại vẫn không thấy đâu, Lận Oanh đợi chừng nửa chén trà nhỏ mà vẫn không thấy món đâu, liền hỏi tiểu nhị: "Nhờ ngươi thúc giục giúp ta món ăn."
Tên tiểu nhị kia đánh giá Lận Oanh từ trên xuống dưới: “Bây giờ phòng bếp đang ăn cơm, phải đợi một lát.” “Ăn cơm?” Lận Oanh nhìn sắc trời bên ngoài, quả thực ngạc nhiên, giờ mới vừa qua giờ ngọ không lâu, luôn có một số khách nhân ăn trễ giờ này đến quán ăn cơm, chẳng lẽ lại lấy cái lý do này mà làm phật lòng khách hàng hay sao?
Thông thường các tửu lầu đều có một quy trình ăn cơm đã thành nếp, Lận Oanh nhớ rõ khi cha mẹ còn sống, đầu tiên là làm cơm trưa trước rồi sau bếp mới ăn cơm, đợi đến trước bữa tối lại ăn một bữa nữa.
Đôi khi còn phân ban nhau đi ăn cơm, việc này không phải là áp bức đầu bếp, mà là để đảm bảo việc phục vụ cơm nước không làm chậm trễ khách nhân. Các đầu bếp đều hiểu điều này, rốt cuộc nó cũng liên quan đến kế sinh nhai của họ. Cha mẹ Lận Oanh cũng sẽ ăn cơm cùng các đầu bếp, để cùng nhau tiến thoái.
Ai ngờ cửa hàng hiện giờ lại ngang ngược như vậy?
“Đúng vậy, đang ăn cơm.” Tiểu nhị trong điếm lặp lại lời của Lận Oanh một cách bất mãn, đánh giá Lận Oanh từ trên xuống dưới, ánh mắt rất không tốt.
Bởi vì nha hoàn trong nhà đều do trượng phu chọn mua, nên hôm nay Lận Oanh ra cửa đã lén nha hoàn, tự mình chỉ thay một bộ đồ ở nhà rồi ra ngoài.
Nàng lâu rồi không ra khỏi cửa, quần áo vẫn là kiểu dáng của mấy năm trước, không có trang sức gì, sắc mặt lại tiều tụy, trông như phụ nhân phố phường, cũng chỉ so với bần dân khá giả hơn một chút.
Tiểu nhị vốn là kẻ hám lợi, thêm vào đó hắn còn đang mong đi ăn cơm sau bếp, nên giọng điệu trở nên không khách khí: “Hai món ăn của ngài cũng chẳng đáng để thúc giục, khách hàng gọi tổ yến ở tiệm chúng tôi còn chẳng ai thúc giục kìa!” Dứt lời, hắn chẳng thèm quay đầu mà đi về phía sau bếp.
Lận Oanh tức giận đến phát hận, đột nhiên đứng dậy, cũng đi theo về phía sau bếp, nàng muốn xem, sau bếp rốt cuộc có tình hình gì?
Vào sau bếp quả nhiên mở rộng tầm mắt: Mười mấy gương mặt lạ hoắc chưa từng thấy cư nhiên đang ăn cơm ở phía sau bếp, thậm chí còn có người đang cắn hạt bí, bên cạnh là nồi nấu ăn và bếp lò.
Hai mắt Lận Oanh tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu. Những đại sư phụ chưởng muỗng mà cha mẹ nàng đã mời về bằng bao nhiêu vất vả đâu rồi?
Tiểu nhị vừa mới cầm đũa lên, thấy nàng tiến vào, sắc mặt càng thêm khó coi: “Vị khách nhân này, sao ngươi lại đi theo vào sau bếp chúng ta? Sau bếp là nơi quan trọng, người không phận sự không được vào.” Dứt lời, hắn liền giơ tay, muốn đuổi khéo nàng ra ngoài.
Lận Oanh liếc mắt thấy trên bàn sau bếp có một đĩa tuyên đu đủ hầm xương sườn, nàng cười khổ, lẽ nào món ăn của mình đã bị sau bếp ăn trước rồi sao?
Vì trong lòng có quá nhiều nghi vấn, nàng cũng không vội tỏ rõ thân phận, chỉ trả tiền rồi đi ra ngoài.
Thật ra khi đi đến cửa, mấy người dân hiếu kỳ đang xem náo nhiệt bên ngoài, không khỏi tốt bụng chỉ điểm nàng: “Bây giờ khu này người ta toàn đến quán ăn của Diệp Nhị Tỷ ăn cơm cả. Nếu cô chưa ăn no thì có thể đến nhà cô ấy xem thử.” Lận Oanh cứ vậy được họ chỉ đến quán ăn của Diệp Nhị Tỷ.
Vừa bước vào, tiểu nhị quả nhiên nhiệt tình tiến lên nghênh đón, sau khi tiếp đón nàng ngồi xuống còn đưa cho nàng một ly nước trà: “Khách nhân đợi một lát, đồ ăn sẽ có ngay thôi ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận