Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 36
Ngọc Tỷ Nhi nhiệt tình mười phần: “Vậy để ta làm cho.” Cùng muội muội cùng nhau làm việc thật tốt, vừa nói vừa cười, lúc rảnh còn có thể ăn chút đồ thừa.
Ngày hôm sau Diệp Trản đến cửa chúc thọ, dự định nếm thử các món ăn trong yến tiệc, nàng cũng đi theo: “Ta đi hỗ trợ.” Nhà này họ Đào, người ta gọi Đào Biên Tu, là một tiểu quan văn.
Tin tức linh thông Kim ca nhi sớm nói chi tiết về gia đình này cho muội muội biết: Nhà này vốn là một thương hộ bán thức ăn cho mèo ở thành Biện Kinh, đừng khinh thường, mà quanh năm suốt tháng cũng kiếm được không ít, sau đó con trai lớn lại làm biên tu, cho nên trong nhà ăn mặc ở đi lại coi như khá giả.
Mật Phượng Nương muốn hai cô con gái đổi bộ quần áo đẹp: “Đều nói kính vải trước rồi kính người sau, kẻo bị người xem thường.” “Chúng ta là nấu ăn chứ không phải đi làm khách, ăn mặc thoải mái thanh tân sạch sẽ là được.” Diệp Trản không chịu.
Mật Phượng Nương vẫn cứ bướng bỉnh treo một cái túi tiền bên hông Diệp Trản, buộc lên đầu Ngọc Tỷ Nhi một sợi dây buộc tóc bằng hồng mã não: “Đều là đồ từ phủ trưởng công chúa ra, thứ tốt đó.” Không ngờ thật đúng là dùng đến.
Nhà Đào Biên Tu là nhà có sân lớn, ở thành Biện Kinh tấc đất tấc vàng này coi như là rất giàu có, sớm có người hầu ra tiếp đón, dẫn các nàng đi gặp Đào phu nhân.
Đào phu nhân dễ nói chuyện: “Gọi nha hoàn quản sự bên cạnh ta, Thu Tâm, dẫn các ngươi đi phòng bếp xem trước.” Diệp Trản vén áo thi lễ: “Vâng.” Thu Tâm dẫn các nàng vào phòng bếp, rồi phân phó mọi người: “Đây là sư phụ đến giúp việc cho yến tiệc mừng thọ, phu nhân nói, muốn các ngươi đều nghe theo sự điều hành của cô ấy.” Ai ngờ nghe được ngoài cửa sổ một tiếng hờn dỗi: “Sao, ta nghe nói chị dâu cả tìm người đầu đường cuối ngõ, người ta còn chê chúng ta làm con mà tiếc tiền cho cha mẹ đâu.”
Ngọc Tỷ Nhi tò mò ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ trẻ mặc đồ vàng đeo trang sức bạc đứng ở cửa nhà bếp, hai bên là hai nha hoàn, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá các nàng từ trên xuống dưới.
Ngọc Tỷ Nhi nhíu mày, nhìn về phía Thu Tâm.
Thu Tâm vội mở miệng: “Gặp qua nhị phu nhân.” Lại giới thiệu Diệp Trản: “Hai vị này là đầu bếp do phu nhân nhà chúng ta mời đến làm yến tiệc mừng thọ cho lão thái thái.” “Nhìn chỉ là hai con bé miệng còn hơi sữa, mà cũng có thể làm đầu bếp sao?” Nhị phu nhân mặt đầy khinh thường, “Chị dâu cả không phải bị người lừa rồi đấy chứ?” “Ngươi?!” Ngọc Tỷ Nhi không quen thói đó, nghểnh cổ lên định xông lên.
Diệp Trản vội vàng kéo tay tỷ tỷ lại, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Chuyện cạnh tranh giữa anh em trong nhà này Diệp Trản ở nhà họ Đỗ thấy nhiều rồi, cho nên nàng vừa không bất ngờ cũng không tính xen vào. Để đến lúc hai phòng vì hòa hảo mà quay lại với nhau, bọn họ, những người qua đường này rất dễ dàng biến thành kẻ hứng chịu mọi tội lỗi, gặp phải sự khiển trách từ cả hai bên.
Thu Tâm hiển nhiên cũng sợ nhị phu nhân, xua xua tay: “Nhị phu nhân nói đùa.” Một bên ra hiệu cho tiểu nha hoàn, bảo các nàng đi mời đại phu nhân đến.
Đào phu nhân đến rất kịp thời, bước chân vội vàng: “Em dâu, lại có chuyện gì vậy?” “Chị dâu cả là người bận rộn, sao còn có thời gian vào nhà bếp?” Nhị phu nhân chậm rãi phe phẩy cây quạt nhỏ, “Chị dâu, chị trăm công nghìn việc, đừng để bị loại đầu bếp vặt ngoài phố phường lừa.” “Vị đầu bếp nữ này tay nghề xuất sắc, các hòa thượng chùa Đại Tướng Quốc đều hết lời khen ngợi.” Đại phu nhân kìm nén lửa giận trong lòng, ngữ điệu mang vài phần the thé.
“Phụ nữ làm đầu bếp?” Nhị phu nhân hừ một tiếng từ trong mũi.
Diệp Trản mở miệng: “Ở Đại Tống có rất nhiều đầu bếp nữ, chuyện nữ tử làm đầu bếp không phải là chuyện hiếm lạ, mong vị phu nhân này đừng bôi nhọ nữ giới.” Những lời này là thật, một trong những lựa chọn nghề nghiệp của nữ giới Đại Tống chính là làm đầu bếp, trên đường cái cũng không ai coi đầu bếp nữ là chuyện lạ.
Đào nhị phu nhân vẫn tỏ vẻ không cho là đúng: “Ta cũng bỏ nhiều tiền mời một đầu bếp từ Kỳ Hương Oái đến đây, hay là chị dâu gọi bọn họ cùng so tài xem sao?” “Làm xong món ăn rồi đồng thời bưng lên cho mẹ nếm thử, ai làm ngon hơn thì chọn người đó, thế nào?”
Chuyện này… Đào phu nhân chần chờ, nhìn Diệp Trản.
Nàng đã ăn những món Diệp Trản làm, đích thực sắc hương vị đều đủ cả, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô đầu bếp nhỏ ngoài phố phường, mà Kỳ Hương Oái là tửu lâu nổi tiếng trong vùng, đầu bếp em dâu mời đến chắc chắn là danh gia.
Liệu có thắng được không?
Diệp Trản nhìn ra sự chần chờ của đại phu nhân, mỉm cười gật đầu với bà.
“Sao? Chị dâu cả không dám so?” Nhị phu nhân mặt đầy châm chọc, đuôi lông mày đều nhếch lên vài phần.
“So thì so.” Đại phu nhân khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
Nhị phu nhân vỗ tay: “Vậy ta gọi cao đồ bếp của Kỳ Hương Oái đến ngay.” Đại phu nhân nhướng mày, vậy mà có thể đến ngay, có thể thấy nhị phu nhân không phải nhất thời nghĩ ra, mà là đã có sự sắp xếp từ trước, định bày trận đấu võ đài.
Vậy, cô bé này có được không?
Diệp Trản không hề hoang mang, nhìn quanh nhà bếp, kiểm tra gia vị, nguyên liệu, vừa nhìn đã có tính toán trước.
Lúc này Đào đại phu nhân mới có chút tin tưởng.
Nhà họ Đào rốt cuộc là giàu có, có tận hai phòng bếp, Diệp Trản và cao đồ bếp mỗi người một cái.
Vị cao đồ bếp kia to cao mập mạp, dẫn theo hai tiểu đồ đệ, thần sắc cũng rất kiêu ngạo: “Ván này thắng chắc rồi, mà cũng đáng để nhị phu nhân tốn tiền mời ta đến sao?” Diệp Trản không thèm đáp lời hắn, chỉ lấy ra quạt đường vân phiến đã chuẩn bị sẵn chia cho các đầu bếp nhà họ Đào.
Mấy đầu bếp này chưa chắc đã hướng về một người xa lạ như mình, chi bằng làm quen với họ trước.
Các đầu bếp nhà họ Đào nhận quạt đường vân phiến cũng coi như phối hợp, nói rõ các loại bếp cụ, nguyên liệu cho Diệp Trản, còn sai bảo cả tiểu nha đầu nhóm lửa, huống chi Thu Tâm không rời mắt nhìn chằm chằm, mọi chuyện cũng coi như thuận lợi.
Diệp Trản hạ tâm xuống cẩn thận thái rau, ninh nấu nước cốt chay. Nàng không để ý đến những lời chế nhạo của cao đồ bếp bên ngoài, chỉ nghĩ chuyên tâm làm tốt việc của mình.
Chẳng mấy chốc hai người đã làm xong món ăn.
Thu Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vội phân phó các bà tử: “Mau bưng lên sảnh chính đi, mời lão thái thái nếm thử.” Các nha hoàn bà tử bưng thức ăn đi rồi, Ngọc Tỷ Nhi ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước nhà bếp, trong tay cầm quạt đường vân phiến, vừa nhỏ giọng nói ra những tin tức mà mình vừa mới nghe ngóng được:
Hóa ra nhà họ Đào trước đây là nhà giàu có, lão đại thích đọc sách thi cử, một lòng muốn cưới con gái ân sư, lão nhị tiếp quản gia nghiệp, cưới con gái nhà giàu môn đăng hộ đối.
Lão đại nhiều năm thi cử không đỗ, phu nhân lại chỉ biết ngâm thơ đối câu, không nói chuyện hợp với mẹ chồng.
Ngày hôm sau Diệp Trản đến cửa chúc thọ, dự định nếm thử các món ăn trong yến tiệc, nàng cũng đi theo: “Ta đi hỗ trợ.” Nhà này họ Đào, người ta gọi Đào Biên Tu, là một tiểu quan văn.
Tin tức linh thông Kim ca nhi sớm nói chi tiết về gia đình này cho muội muội biết: Nhà này vốn là một thương hộ bán thức ăn cho mèo ở thành Biện Kinh, đừng khinh thường, mà quanh năm suốt tháng cũng kiếm được không ít, sau đó con trai lớn lại làm biên tu, cho nên trong nhà ăn mặc ở đi lại coi như khá giả.
Mật Phượng Nương muốn hai cô con gái đổi bộ quần áo đẹp: “Đều nói kính vải trước rồi kính người sau, kẻo bị người xem thường.” “Chúng ta là nấu ăn chứ không phải đi làm khách, ăn mặc thoải mái thanh tân sạch sẽ là được.” Diệp Trản không chịu.
Mật Phượng Nương vẫn cứ bướng bỉnh treo một cái túi tiền bên hông Diệp Trản, buộc lên đầu Ngọc Tỷ Nhi một sợi dây buộc tóc bằng hồng mã não: “Đều là đồ từ phủ trưởng công chúa ra, thứ tốt đó.” Không ngờ thật đúng là dùng đến.
Nhà Đào Biên Tu là nhà có sân lớn, ở thành Biện Kinh tấc đất tấc vàng này coi như là rất giàu có, sớm có người hầu ra tiếp đón, dẫn các nàng đi gặp Đào phu nhân.
Đào phu nhân dễ nói chuyện: “Gọi nha hoàn quản sự bên cạnh ta, Thu Tâm, dẫn các ngươi đi phòng bếp xem trước.” Diệp Trản vén áo thi lễ: “Vâng.” Thu Tâm dẫn các nàng vào phòng bếp, rồi phân phó mọi người: “Đây là sư phụ đến giúp việc cho yến tiệc mừng thọ, phu nhân nói, muốn các ngươi đều nghe theo sự điều hành của cô ấy.” Ai ngờ nghe được ngoài cửa sổ một tiếng hờn dỗi: “Sao, ta nghe nói chị dâu cả tìm người đầu đường cuối ngõ, người ta còn chê chúng ta làm con mà tiếc tiền cho cha mẹ đâu.”
Ngọc Tỷ Nhi tò mò ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ trẻ mặc đồ vàng đeo trang sức bạc đứng ở cửa nhà bếp, hai bên là hai nha hoàn, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá các nàng từ trên xuống dưới.
Ngọc Tỷ Nhi nhíu mày, nhìn về phía Thu Tâm.
Thu Tâm vội mở miệng: “Gặp qua nhị phu nhân.” Lại giới thiệu Diệp Trản: “Hai vị này là đầu bếp do phu nhân nhà chúng ta mời đến làm yến tiệc mừng thọ cho lão thái thái.” “Nhìn chỉ là hai con bé miệng còn hơi sữa, mà cũng có thể làm đầu bếp sao?” Nhị phu nhân mặt đầy khinh thường, “Chị dâu cả không phải bị người lừa rồi đấy chứ?” “Ngươi?!” Ngọc Tỷ Nhi không quen thói đó, nghểnh cổ lên định xông lên.
Diệp Trản vội vàng kéo tay tỷ tỷ lại, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Chuyện cạnh tranh giữa anh em trong nhà này Diệp Trản ở nhà họ Đỗ thấy nhiều rồi, cho nên nàng vừa không bất ngờ cũng không tính xen vào. Để đến lúc hai phòng vì hòa hảo mà quay lại với nhau, bọn họ, những người qua đường này rất dễ dàng biến thành kẻ hứng chịu mọi tội lỗi, gặp phải sự khiển trách từ cả hai bên.
Thu Tâm hiển nhiên cũng sợ nhị phu nhân, xua xua tay: “Nhị phu nhân nói đùa.” Một bên ra hiệu cho tiểu nha hoàn, bảo các nàng đi mời đại phu nhân đến.
Đào phu nhân đến rất kịp thời, bước chân vội vàng: “Em dâu, lại có chuyện gì vậy?” “Chị dâu cả là người bận rộn, sao còn có thời gian vào nhà bếp?” Nhị phu nhân chậm rãi phe phẩy cây quạt nhỏ, “Chị dâu, chị trăm công nghìn việc, đừng để bị loại đầu bếp vặt ngoài phố phường lừa.” “Vị đầu bếp nữ này tay nghề xuất sắc, các hòa thượng chùa Đại Tướng Quốc đều hết lời khen ngợi.” Đại phu nhân kìm nén lửa giận trong lòng, ngữ điệu mang vài phần the thé.
“Phụ nữ làm đầu bếp?” Nhị phu nhân hừ một tiếng từ trong mũi.
Diệp Trản mở miệng: “Ở Đại Tống có rất nhiều đầu bếp nữ, chuyện nữ tử làm đầu bếp không phải là chuyện hiếm lạ, mong vị phu nhân này đừng bôi nhọ nữ giới.” Những lời này là thật, một trong những lựa chọn nghề nghiệp của nữ giới Đại Tống chính là làm đầu bếp, trên đường cái cũng không ai coi đầu bếp nữ là chuyện lạ.
Đào nhị phu nhân vẫn tỏ vẻ không cho là đúng: “Ta cũng bỏ nhiều tiền mời một đầu bếp từ Kỳ Hương Oái đến đây, hay là chị dâu gọi bọn họ cùng so tài xem sao?” “Làm xong món ăn rồi đồng thời bưng lên cho mẹ nếm thử, ai làm ngon hơn thì chọn người đó, thế nào?”
Chuyện này… Đào phu nhân chần chờ, nhìn Diệp Trản.
Nàng đã ăn những món Diệp Trản làm, đích thực sắc hương vị đều đủ cả, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô đầu bếp nhỏ ngoài phố phường, mà Kỳ Hương Oái là tửu lâu nổi tiếng trong vùng, đầu bếp em dâu mời đến chắc chắn là danh gia.
Liệu có thắng được không?
Diệp Trản nhìn ra sự chần chờ của đại phu nhân, mỉm cười gật đầu với bà.
“Sao? Chị dâu cả không dám so?” Nhị phu nhân mặt đầy châm chọc, đuôi lông mày đều nhếch lên vài phần.
“So thì so.” Đại phu nhân khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
Nhị phu nhân vỗ tay: “Vậy ta gọi cao đồ bếp của Kỳ Hương Oái đến ngay.” Đại phu nhân nhướng mày, vậy mà có thể đến ngay, có thể thấy nhị phu nhân không phải nhất thời nghĩ ra, mà là đã có sự sắp xếp từ trước, định bày trận đấu võ đài.
Vậy, cô bé này có được không?
Diệp Trản không hề hoang mang, nhìn quanh nhà bếp, kiểm tra gia vị, nguyên liệu, vừa nhìn đã có tính toán trước.
Lúc này Đào đại phu nhân mới có chút tin tưởng.
Nhà họ Đào rốt cuộc là giàu có, có tận hai phòng bếp, Diệp Trản và cao đồ bếp mỗi người một cái.
Vị cao đồ bếp kia to cao mập mạp, dẫn theo hai tiểu đồ đệ, thần sắc cũng rất kiêu ngạo: “Ván này thắng chắc rồi, mà cũng đáng để nhị phu nhân tốn tiền mời ta đến sao?” Diệp Trản không thèm đáp lời hắn, chỉ lấy ra quạt đường vân phiến đã chuẩn bị sẵn chia cho các đầu bếp nhà họ Đào.
Mấy đầu bếp này chưa chắc đã hướng về một người xa lạ như mình, chi bằng làm quen với họ trước.
Các đầu bếp nhà họ Đào nhận quạt đường vân phiến cũng coi như phối hợp, nói rõ các loại bếp cụ, nguyên liệu cho Diệp Trản, còn sai bảo cả tiểu nha đầu nhóm lửa, huống chi Thu Tâm không rời mắt nhìn chằm chằm, mọi chuyện cũng coi như thuận lợi.
Diệp Trản hạ tâm xuống cẩn thận thái rau, ninh nấu nước cốt chay. Nàng không để ý đến những lời chế nhạo của cao đồ bếp bên ngoài, chỉ nghĩ chuyên tâm làm tốt việc của mình.
Chẳng mấy chốc hai người đã làm xong món ăn.
Thu Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vội phân phó các bà tử: “Mau bưng lên sảnh chính đi, mời lão thái thái nếm thử.” Các nha hoàn bà tử bưng thức ăn đi rồi, Ngọc Tỷ Nhi ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước nhà bếp, trong tay cầm quạt đường vân phiến, vừa nhỏ giọng nói ra những tin tức mà mình vừa mới nghe ngóng được:
Hóa ra nhà họ Đào trước đây là nhà giàu có, lão đại thích đọc sách thi cử, một lòng muốn cưới con gái ân sư, lão nhị tiếp quản gia nghiệp, cưới con gái nhà giàu môn đăng hộ đối.
Lão đại nhiều năm thi cử không đỗ, phu nhân lại chỉ biết ngâm thơ đối câu, không nói chuyện hợp với mẹ chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận