Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 363
Diệp Trản bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng biết rõ còn cố hỏi, hỏi Ngọc Tỷ Nhi: “Vì sao lại thường xuyên chạy ra quân tuần phô?” Ngọc Tỷ Nhi không để bụng xua tay: “Còn không phải bởi vì chuyện từ hôn? Lúc trước khi đính hôn với Mẫn gia danh gia vọng tộc, ta còn thu liễm bản thân một chút, giờ từ hôn rồi thì tự nhiên trở về đúng bản tính của ta.” Lúc ấy Mẫn Mục tuy rằng không nói gì, nhưng Ngọc Tỷ Nhi cũng từ thái độ của gã sai vặt, thân thích bên cạnh hắn mơ hồ cảm giác được Mẫn gia muốn một người vợ đoan trang thục nữ, chính là Mẫn Mục từng ám chỉ hỏi nàng: “Nhị ca của ngươi chẳng phải không làm việc ở quân tuần phô sao?”, tựa hồ kín đáo phê bình việc nàng thường xuyên chạy ra ngoài xem quân lính. Bởi vậy Ngọc Tỷ Nhi có ý thức thu liễm hành vi của mình, không để mình chạy đến quân tuần phô nữa.
Hiện tại thì sao, tự nhiên là theo tính tình của ta rồi.
Diệp Trản hiểu rõ, liền cầm lấy chiếc mũ có rèm che bằng trúc cười: “Có người chê ngươi thường xuyên chạy đến quân tuần phô, ngoài miệng bảo ngươi sửa đổi, có người lại chiều theo tính tình của ngươi, còn lo lắng ngươi phơi nắng mà tặng mũ cho ngươi nữa, ai tốt ai không tốt liếc mắt là biết ngay.” "Cái gì được hay không?" Mật Phượng Nương nghe không hiểu hai tỷ muội đá nhau, "Chẳng phải Triệu phu nhân đưa mũ tới thôi sao, sao lại liên quan đến quân tuần phô?" Ngọc Tỷ Nhi bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn Diệp Trản một cái, hiển nhiên minh bạch Diệp Trản đang nói gì, gương mặt hơi hơi đỏ lên, cầm lấy mũ có rèm rồi chạy đi, trước khi đi còn ném lại một câu: "Đồ kém bối." Diệp Trản cười ha ha.
Để lại Mật Phượng Nương một mình buồn bực: “Một người hai người đều học theo Lý Tỷ Nhi, nói chuyện úp úp mở mở, như là đang đá đểu nhau vậy, ngày mai có phải hay không đều phải học Trúc Lâm Thất Hiền phục đan uống thuốc?" "Nếu thật là vậy, phải học tích cốc thuật trước, đỡ tốn của ta không ít lương thực." * Bên trong thành, Đoạn trạch.
"Cái gì? Diệp Trản cũng tham gia hành lão tuyển chọn?" Đoạn Hành Lão nghe xong thuộc hạ bẩm báo, không khỏi lo lắng.
Đoạn Nghĩa nhớ tới chuyện mình tự ý tham ô ba trăm lượng bạc, nhớ tới uy thế của vị trưởng lão kia, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Rõ ràng đã cho ả ta một bài học rồi mà!
Đoạn Nghĩa vốn tưởng rằng kế hoạch đã rất hoàn mỹ, mượn cơ hội này làm bại hoại thanh danh của ả, khiến ả ta dù có tham gia tuyển chọn cũng không có cơ hội, không nghĩ tới con nhỏ đó cư nhiên có thể xuyên qua kế sách của hắn, trơn tuột như cá chạch, cư nhiên có thể chuyển bại thành thắng, hiện giờ còn có thể thừa lực đi tham gia tuyển chọn.
Trong lòng hắn chợt nảy ra vài biện pháp diệt trừ ả ta, nhưng cuối cùng đều hóa thành lòng khát khao: Cứ chờ xem, nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi!
Vòng đầu tiên Diệp Trản nhất định sẽ thắng, Đoạn Nghĩa suy tư tính toán vòng thứ hai: Hắn đã từ lão nhân kia lấy được đề bài của vòng hai, so với Diệp Trản đã chuẩn bị nhiều hơn.
Nghĩ đến đây Đoạn Nghĩa vội vàng phân phó cấp dưới: “Mau dựa theo phân phó của ta đi làm việc.” Hắn nắm giữ tiên cơ, khả năng thắng lợi tăng lên rất nhiều, tưởng tượng đến việc mình có thể đá văng Diệp Trản, vị trí hành lão này nhất định là của mình, tâm tình Đoạn Nghĩa liền tốt lên rất nhiều.
Không thể phủ nhận trù nghệ Diệp Trản rất cao siêu, quan hệ xã giao cũng rất tốt, nhưng để có chỗ đứng trong xã hội ngoài những điều đó ra còn phải dựa vào rất nhiều quy tắc ngầm tối tăm, Diệp Trản muốn đấu với hắn, còn non lắm!
Rất nhanh đã đến ngày tuyển chọn đợt thứ hai.
Số người lọt vào vòng thứ nhất ước chừng có bảy mươi người.
Đầu bếp ở Biện Kinh đông đảo, muốn tiến thêm một bước làm hành lão cũng không ít, báo danh gần như mấy trăm người, bên trong đa số là hạng người lỗ mãng không hề bản lĩnh chỉ muốn thử vận may, đến cả nấu ăn cũng không biết, bởi vậy ở lần tuyển chọn đầu tiên đã bị đào thải.
Chờ đến đợt thứ hai tuyển chọn, bảy mươi người này tụ tập ở trước cửa Thực Phạn Hành, nghe các quan viên quản lý Thực Phạn Hành hạ lệnh: "Vòng tuyển chọn thứ hai, mỗi người được phát mười văn tiền, các ngươi có thể đến cửa hàng đối diện mua nguyên liệu, xem ai dùng mười văn tiền này làm ra món ăn ngon nhất." Lời này vừa ra, tất cả mọi người rất kinh ngạc: "Mười văn tiền?" Phải biết rằng mười văn tiền còn không đủ tiền mua đồ ăn của bọn họ.
“Đúng vậy.” quan viên chậm rãi tuyên bố, "Cửa hàng kia là chúng ta đã sớm an bài xong, sẽ không châm chước cho các ngươi đâu." Nói xong có chút thí sinh thất vọng cúi đầu, bọn họ vốn định nhân cơ hội đi cửa hàng quen mua sắm nguyên liệu, ai ngờ con đường này bị phá hỏng.
"Trừ bỏ gia vị và đồ làm bếp trong tay, không được mang bất cứ thứ gì khác vào bàn." Đoạn Hành Lão trong lòng thầm đắc ý: Hắn sớm biết đề bài, cho nên trước đó nghiền nát hải sâm, cồi sò, sò khô, bóng cá cùng các loại đồ biển tươi sống, đem phơi khô rồi dùng cối đá nhỏ nghiền thành bột phấn, đựng trong các hồ lô khác nhau, tính làm gia vị.
Bất kể dùng món gì, có những gia vị này đều có thể làm cho món ăn vừa tươi ngon lại vừa đậm đà.
Cho nên vòng thi này hắn đã có tám phần nắm chắc có thể thắng.
Ở bên ngoài xem náo nhiệt, các đồ đệ Mật gia hai mặt nhìn nhau: “Như vậy còn thi kiểu gì?”, mười văn tiền may ra đủ mua chút bột mì, rau cỏ cơ bản, muốn làm ra những món yến tiệc phức tạp cao cấp thì hiển nhiên là không đủ.
Những thí sinh và người vây xem khác cũng đều lộ vẻ khó xử, nói thật, vì tham gia lần thi đấu này bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn một thực đơn dự thi, có thể nói là đã liệu trước rồi, ai ngờ cuộc thi lại hoàn toàn không theo thường quy.
Với mười văn tiền, làm sao có thể đại triển hoành đồ?
Đúng là không bột đố gột nên hồ, tiệc lớn mười văn tiền lại hiếm thấy.
Có người lớn tiếng kháng nghị, có người thấp giọng bất mãn, nhưng quan viên vẫn không dao động, chỉ lạnh mặt phát tiền cho mỗi người, sau đó tuyên bố: "Đã nghe rõ quy tắc chưa? Tốt, bây giờ bắt đầu." Quan viên vừa dứt lời, các tuyển thủ dự thi liền vọt vào cửa hàng kia.
Nếu quy tắc dự thi là như vậy, thì chỉ có nhanh chóng mua được nguyên liệu tốt mới có thể nắm chắc phần thắng.
Nguyên liệu nấu ăn bên trong cửa hàng phong phú đa dạng: có t·h·ị·t h·e·o, t·h·ị·t dê, t·h·ị·t gà, cá, tôm sông và các loại t·h·ị·t, còn có các loại rau dưa xanh mướt cho mọi người lựa chọn.
Chỉ là mỗi loại đồ ăn đều ghi giá, ví dụ như miếng t·h·ị·t dê to bằng ngón tay thì trên tấm bảng gỗ bên cạnh có ghi rõ "Mười văn". Giá t·h·ị·t h·e·o t·i·ệ·n nghi hơn một chút: "Năm văn tiền", nhưng cũng chỉ có bằng ngón tay, muốn xào rau cũng khó.
Còn có đậu phụ, ví dụ như một miếng đậu phụ to bằng bàn tay: "Năm văn".
Rau dưa thì tương đối t·i·ệ·n nghi hơn, mấy cọng dưa chuột, một quả bí đ·a·o, một bó rau chân vịt lớn, nhìn qua có thể xào được một đĩa, giá niêm yết chỉ "Hai văn".
Nàng biết rõ còn cố hỏi, hỏi Ngọc Tỷ Nhi: “Vì sao lại thường xuyên chạy ra quân tuần phô?” Ngọc Tỷ Nhi không để bụng xua tay: “Còn không phải bởi vì chuyện từ hôn? Lúc trước khi đính hôn với Mẫn gia danh gia vọng tộc, ta còn thu liễm bản thân một chút, giờ từ hôn rồi thì tự nhiên trở về đúng bản tính của ta.” Lúc ấy Mẫn Mục tuy rằng không nói gì, nhưng Ngọc Tỷ Nhi cũng từ thái độ của gã sai vặt, thân thích bên cạnh hắn mơ hồ cảm giác được Mẫn gia muốn một người vợ đoan trang thục nữ, chính là Mẫn Mục từng ám chỉ hỏi nàng: “Nhị ca của ngươi chẳng phải không làm việc ở quân tuần phô sao?”, tựa hồ kín đáo phê bình việc nàng thường xuyên chạy ra ngoài xem quân lính. Bởi vậy Ngọc Tỷ Nhi có ý thức thu liễm hành vi của mình, không để mình chạy đến quân tuần phô nữa.
Hiện tại thì sao, tự nhiên là theo tính tình của ta rồi.
Diệp Trản hiểu rõ, liền cầm lấy chiếc mũ có rèm che bằng trúc cười: “Có người chê ngươi thường xuyên chạy đến quân tuần phô, ngoài miệng bảo ngươi sửa đổi, có người lại chiều theo tính tình của ngươi, còn lo lắng ngươi phơi nắng mà tặng mũ cho ngươi nữa, ai tốt ai không tốt liếc mắt là biết ngay.” "Cái gì được hay không?" Mật Phượng Nương nghe không hiểu hai tỷ muội đá nhau, "Chẳng phải Triệu phu nhân đưa mũ tới thôi sao, sao lại liên quan đến quân tuần phô?" Ngọc Tỷ Nhi bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn Diệp Trản một cái, hiển nhiên minh bạch Diệp Trản đang nói gì, gương mặt hơi hơi đỏ lên, cầm lấy mũ có rèm rồi chạy đi, trước khi đi còn ném lại một câu: "Đồ kém bối." Diệp Trản cười ha ha.
Để lại Mật Phượng Nương một mình buồn bực: “Một người hai người đều học theo Lý Tỷ Nhi, nói chuyện úp úp mở mở, như là đang đá đểu nhau vậy, ngày mai có phải hay không đều phải học Trúc Lâm Thất Hiền phục đan uống thuốc?" "Nếu thật là vậy, phải học tích cốc thuật trước, đỡ tốn của ta không ít lương thực." * Bên trong thành, Đoạn trạch.
"Cái gì? Diệp Trản cũng tham gia hành lão tuyển chọn?" Đoạn Hành Lão nghe xong thuộc hạ bẩm báo, không khỏi lo lắng.
Đoạn Nghĩa nhớ tới chuyện mình tự ý tham ô ba trăm lượng bạc, nhớ tới uy thế của vị trưởng lão kia, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Rõ ràng đã cho ả ta một bài học rồi mà!
Đoạn Nghĩa vốn tưởng rằng kế hoạch đã rất hoàn mỹ, mượn cơ hội này làm bại hoại thanh danh của ả, khiến ả ta dù có tham gia tuyển chọn cũng không có cơ hội, không nghĩ tới con nhỏ đó cư nhiên có thể xuyên qua kế sách của hắn, trơn tuột như cá chạch, cư nhiên có thể chuyển bại thành thắng, hiện giờ còn có thể thừa lực đi tham gia tuyển chọn.
Trong lòng hắn chợt nảy ra vài biện pháp diệt trừ ả ta, nhưng cuối cùng đều hóa thành lòng khát khao: Cứ chờ xem, nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi!
Vòng đầu tiên Diệp Trản nhất định sẽ thắng, Đoạn Nghĩa suy tư tính toán vòng thứ hai: Hắn đã từ lão nhân kia lấy được đề bài của vòng hai, so với Diệp Trản đã chuẩn bị nhiều hơn.
Nghĩ đến đây Đoạn Nghĩa vội vàng phân phó cấp dưới: “Mau dựa theo phân phó của ta đi làm việc.” Hắn nắm giữ tiên cơ, khả năng thắng lợi tăng lên rất nhiều, tưởng tượng đến việc mình có thể đá văng Diệp Trản, vị trí hành lão này nhất định là của mình, tâm tình Đoạn Nghĩa liền tốt lên rất nhiều.
Không thể phủ nhận trù nghệ Diệp Trản rất cao siêu, quan hệ xã giao cũng rất tốt, nhưng để có chỗ đứng trong xã hội ngoài những điều đó ra còn phải dựa vào rất nhiều quy tắc ngầm tối tăm, Diệp Trản muốn đấu với hắn, còn non lắm!
Rất nhanh đã đến ngày tuyển chọn đợt thứ hai.
Số người lọt vào vòng thứ nhất ước chừng có bảy mươi người.
Đầu bếp ở Biện Kinh đông đảo, muốn tiến thêm một bước làm hành lão cũng không ít, báo danh gần như mấy trăm người, bên trong đa số là hạng người lỗ mãng không hề bản lĩnh chỉ muốn thử vận may, đến cả nấu ăn cũng không biết, bởi vậy ở lần tuyển chọn đầu tiên đã bị đào thải.
Chờ đến đợt thứ hai tuyển chọn, bảy mươi người này tụ tập ở trước cửa Thực Phạn Hành, nghe các quan viên quản lý Thực Phạn Hành hạ lệnh: "Vòng tuyển chọn thứ hai, mỗi người được phát mười văn tiền, các ngươi có thể đến cửa hàng đối diện mua nguyên liệu, xem ai dùng mười văn tiền này làm ra món ăn ngon nhất." Lời này vừa ra, tất cả mọi người rất kinh ngạc: "Mười văn tiền?" Phải biết rằng mười văn tiền còn không đủ tiền mua đồ ăn của bọn họ.
“Đúng vậy.” quan viên chậm rãi tuyên bố, "Cửa hàng kia là chúng ta đã sớm an bài xong, sẽ không châm chước cho các ngươi đâu." Nói xong có chút thí sinh thất vọng cúi đầu, bọn họ vốn định nhân cơ hội đi cửa hàng quen mua sắm nguyên liệu, ai ngờ con đường này bị phá hỏng.
"Trừ bỏ gia vị và đồ làm bếp trong tay, không được mang bất cứ thứ gì khác vào bàn." Đoạn Hành Lão trong lòng thầm đắc ý: Hắn sớm biết đề bài, cho nên trước đó nghiền nát hải sâm, cồi sò, sò khô, bóng cá cùng các loại đồ biển tươi sống, đem phơi khô rồi dùng cối đá nhỏ nghiền thành bột phấn, đựng trong các hồ lô khác nhau, tính làm gia vị.
Bất kể dùng món gì, có những gia vị này đều có thể làm cho món ăn vừa tươi ngon lại vừa đậm đà.
Cho nên vòng thi này hắn đã có tám phần nắm chắc có thể thắng.
Ở bên ngoài xem náo nhiệt, các đồ đệ Mật gia hai mặt nhìn nhau: “Như vậy còn thi kiểu gì?”, mười văn tiền may ra đủ mua chút bột mì, rau cỏ cơ bản, muốn làm ra những món yến tiệc phức tạp cao cấp thì hiển nhiên là không đủ.
Những thí sinh và người vây xem khác cũng đều lộ vẻ khó xử, nói thật, vì tham gia lần thi đấu này bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn một thực đơn dự thi, có thể nói là đã liệu trước rồi, ai ngờ cuộc thi lại hoàn toàn không theo thường quy.
Với mười văn tiền, làm sao có thể đại triển hoành đồ?
Đúng là không bột đố gột nên hồ, tiệc lớn mười văn tiền lại hiếm thấy.
Có người lớn tiếng kháng nghị, có người thấp giọng bất mãn, nhưng quan viên vẫn không dao động, chỉ lạnh mặt phát tiền cho mỗi người, sau đó tuyên bố: "Đã nghe rõ quy tắc chưa? Tốt, bây giờ bắt đầu." Quan viên vừa dứt lời, các tuyển thủ dự thi liền vọt vào cửa hàng kia.
Nếu quy tắc dự thi là như vậy, thì chỉ có nhanh chóng mua được nguyên liệu tốt mới có thể nắm chắc phần thắng.
Nguyên liệu nấu ăn bên trong cửa hàng phong phú đa dạng: có t·h·ị·t h·e·o, t·h·ị·t dê, t·h·ị·t gà, cá, tôm sông và các loại t·h·ị·t, còn có các loại rau dưa xanh mướt cho mọi người lựa chọn.
Chỉ là mỗi loại đồ ăn đều ghi giá, ví dụ như miếng t·h·ị·t dê to bằng ngón tay thì trên tấm bảng gỗ bên cạnh có ghi rõ "Mười văn". Giá t·h·ị·t h·e·o t·i·ệ·n nghi hơn một chút: "Năm văn tiền", nhưng cũng chỉ có bằng ngón tay, muốn xào rau cũng khó.
Còn có đậu phụ, ví dụ như một miếng đậu phụ to bằng bàn tay: "Năm văn".
Rau dưa thì tương đối t·i·ệ·n nghi hơn, mấy cọng dưa chuột, một quả bí đ·a·o, một bó rau chân vịt lớn, nhìn qua có thể xào được một đĩa, giá niêm yết chỉ "Hai văn".
Bạn cần đăng nhập để bình luận