Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 252
Đầu tiên làm một bàn thức ăn chay, gồm Sơn Gia Tam Giòn, Hoa Tươi Bánh, La Hán Thượng Tố, Mai Tương Ngọc Lộ Sương.
Trong đó, món Mai Tương Ngọc Lộ Sương có công đoạn chế biến phức tạp nhất.
Mai tương① là dùng quả mơ chín kỹ nghiền thành bùn rồi đem phơi nắng, sau đó thêm tía tô cũng đem phơi nắng, khi dùng thì lấy ra.
Ngọc Lộ Sương thì đem rễ cây quát lâu cùng la hán quả, cát cánh, bột đậu cùng nhau xay thành bột rồi trộn đều. Sau đó, ở lồng hấp trải một lớp lá bạc hà, một lớp bột, một lớp lụa mỏng, hấp cách thủy cho chín, rồi thêm đường trắng vào, dùng khuôn ép thành bánh.
Ngọc Tỷ Nhi vừa học cách làm vừa bực bội: "Nếu tửu lâu làm ăn phát triển không ngừng, chẳng lẽ lại muốn tăng thêm món mới?"
Diệp Trản đem món ăn bỏ vào hộp đựng thức ăn, xách theo đến một đạo quan gần đó.
"Nữ đạo sĩ quán?" Ngọc Tỷ Nhi nhìn tấm biển từ trên xuống dưới, "Muội muội, muội tới đây đạp thanh du ngoạn à?" Nơi này tên là Nữ Đạo Sĩ Quán, nhìn tên có thể đoán được bên trong toàn là nữ đạo sĩ, đạo quan cũng được xây ở nơi phong cảnh tú lệ, từ ngoài cửa đã có thể thấy cây xanh che phủ bên trong, hẳn là không tệ.
Diệp Trản lắc đầu, sau khi vào cửa liền chắp tay thi lễ: "Ta có một chuyện muốn cầu kiến trù bếp." Đạo quan coi trọng Tam Đều Ngũ Chủ, trù bếp là người chuyên quản việc bếp núc.
Có lẽ là thái độ tự tin của Diệp Trản làm người ta dè chừng, tiểu đạo cô không những không bẩm báo, thậm chí còn chưa hỏi Diệp Trản là ai, trực tiếp dẫn Diệp Trản đến trước mặt trù bếp.
Trù bếp nhìn Diệp Trản, thấy không quen biết, bèn hỏi: "Không biết vị này là..." Nhỡ đâu là nữ quyến của nhà quý tộc, mình lỡ lời thì không hay, vẫn nên khách khí cho ổn thỏa.
"Tại hạ mở một tửu lâu, à, chính là Diệp Gia tửu lâu mà đứng ở đây có thể thấy đó, vì là hàng xóm nên đến bái phỏng quý đạo quan." Diệp Trản cười làm lành.
"Đa tạ." Trù bếp là một trong hai mươi tư chấp sự của đạo quan, không hề tỏ vẻ cao ngạo, ngược lại rất chu đáo.
Diệp Trản tặng thức ăn rồi không nán lại, hành lễ rồi đi.
Hai ngày sau, nàng lại làm một hộp thức ăn chay mang đến, lúc này trù bếp đã nhận ra nàng, nói chuyện càng khách khí hơn: "Lần trước cô nương đưa tới thức ăn chay rất tỉ mỉ, so với chúng ta tự làm còn ngon hơn." Diệp Trản lại đưa thêm hai hộp thức ăn: "Ngoài một hộp cho ngài, xin ngài đem một hộp giao cho Giám Viện." Trù bếp ngớ người.
Chưởng quản đạo quan không hỏi đến những việc vụn vặt, người quản lý việc hàng ngày gọi là "Đương Gia", cũng chính là Giám Viện. Nhưng mà, cầu đạo là để tìm sự thanh tịnh, ai lại muốn bị quấy rầy chứ?
Ngọc Tỷ Nhi đứng bên cạnh nghe hiểu liền sốt ruột thay Diệp Trản, chẳng phải đây là đến tận cửa chào hàng sao? Làm quen với trù bếp tươi cười thì không khó, nhưng để người ta giới thiệu thì khó khăn à.
Diệp Trản liền hành lễ: "Nghe nói đạo quan thường phải làm thức ăn chay cho khách đến bái phỏng, tửu lâu của chúng ta có thể cúng đồ ăn, cắt gọt sẵn món, giảm bớt thời gian làm việc của đạo quan, cũng khỏi để khách phải đợi lâu, xin ngài tạo điều kiện." Trù bếp khựng lại.
Nếu là việc của người khác, bà ta tự nhiên sẽ lắc đầu bảo không biết, sớm đuổi vị khách này đi rồi, nhưng vị khách này lại nói đến chuyện làm thức ăn chay.
Đây lại là nỗi khổ của bà ta. Bởi vì bà ta là người quản lý bếp núc, mỗi khi nấu ăn đều là do mấy nữ đạo sĩ dưới tay làm, còn mấy người như đường chủ, kho đầu, kinh chủ, tiếp khách, chủ hàn đều có thể kiếm được chút lợi lộc từ việc tiếp đón khách khứa, chỉ có bà ta là khổ nhất, phải làm việc mà không có chút lợi lộc nào.
Vì vậy, bà ta trầm ngâm một lát rồi đáp: "Cô ở đây chờ một lát, ta đi tìm Giám Viện." Ngọc Tỷ Nhi đứng bên cạnh thấy vậy thì mắt trợn tròn: "Khó trách muốn tìm trù bếp chứ không tìm chấp sự khác, vì nghiệp thuật có chuyên tấn công a." Hưng phấn quá nên bắt đầu dùng loạn thành ngữ.
Không bao lâu, trù bếp đã tới gọi hai người vào: "Giám Viện tâm tình không tệ, thấy mấy món ngon này nên muốn gặp các ngươi nói chuyện. Các ngươi có thuyết phục được người ta hay không thì xem bản lĩnh của các ngươi."
"Đó là tự nhiên. Ngài có thể dẫn ta đến đây, ta đã vô cùng cảm tạ." Diệp Trản vội vàng hành lễ: "Cho dù không thành, mọi người vẫn là hàng xóm, nhất định sẽ không trở mặt thành thù."
Trù bếp lại dặn dò Diệp Trản: "Tính tình của Giám Viện thanh lãnh, đừng nói những chuyện tục tĩu chọc giận bà ấy." Diệp Trản đáp lời.
Gian nhà của Giám Viện không khác mấy so với phòng của các nữ đạo sĩ khác, bản thân người thì gầy gò, mặc thêm đạo bào càng thêm phiêu phiêu dục tiên.
Diệp Trản hành lễ.
Giám Viện cười nói: "Cô nương đưa tới món ăn ta đã nếm thử, mùi vị đều không tệ." Món Sơn Gia Tam Giòn có hương vị đậm đà.
Còn món Hoa Tươi Bánh cũng không biết làm thế nào, cầm lên cắn một miếng thì lớp vỏ bên ngoài giòn tan, những lớp vỏ trắng như tuyết vỡ ra trong miệng, bên trong là lớp nhân hoa hồng thơm ngọt.
Đến món La Hán Thượng Tố, nấm hương thì mềm dai, đậu hũ thì mềm mại, cả món ăn hòa quyện hương vị của rau củ chay, khiến người ăn cảm thấy rất an tâm, như đang đứng giữa một vườn rau được mùa vào buổi sáng sớm, đập vào mắt toàn là rau quả đầy ắp.
Món Mai Tương Ngọc Lộ Sương, khi ăn có thể cảm nhận được vị mộc mạc của những nguyên liệu như rễ quát lâu, la hán quả, cát cánh, bột đậu, hương thơm thanh khiết của mai tương lại mang chút ngọt ngào, thêm vị bạc hà thoang thoảng, rất tươi mát.
"Tạ cô nương đã tặng một bàn mỹ thực, ta xin tặng cô nương một tách trà." Giám Viện đưa tay rót trà.
Diệp Trản uống một ngụm trà: "Nước trà này có hương vị độc đáo."
"Cô nương cũng biết thưởng thức, đây là tuyết đầu mùa rơi trên cây tùng, ta quét một lớp tuyết rồi trữ trong vại sứ, chôn dưới đất để dùng pha trà." Giám Viện thản nhiên nói.
Diệp Trản vội đáp: "Tuyết tùng nhưỡng thủy, so với nước mưa năm xưa lại có một hương vị khác." Hai câu nói này khiến vẻ mặt của Giám Viện thay đổi, từ kiêu ngạo trở nên thân thiện hơn không ít.
Ngọc Tỷ Nhi trợn tròn mắt, muội muội cũng hiểu cái này à?
Diệp Trản đương nhiên không hiểu, ý nghĩ duy nhất của nàng về nước tuyết chính là vi sinh vật và vi khuẩn siêu việt.
Nhưng nàng đã đọc "Hồng Lâu Mộng" rồi mà!
Nhớ đến việc Diệu Ngọc chiêu đãi Đại Ngọc và mọi người bằng nước tuyết, tự nhiên phải ca ngợi vài câu.
Diệp Trản tự nhận mình là một kẻ tục nhân lăn lộn trong đời, không uống ra được vị của nước tuyết, nhưng cũng hiểu cách gãi đúng chỗ ngứa, khen ngợi nước tuyết của người ta vài câu.
Trong đó, món Mai Tương Ngọc Lộ Sương có công đoạn chế biến phức tạp nhất.
Mai tương① là dùng quả mơ chín kỹ nghiền thành bùn rồi đem phơi nắng, sau đó thêm tía tô cũng đem phơi nắng, khi dùng thì lấy ra.
Ngọc Lộ Sương thì đem rễ cây quát lâu cùng la hán quả, cát cánh, bột đậu cùng nhau xay thành bột rồi trộn đều. Sau đó, ở lồng hấp trải một lớp lá bạc hà, một lớp bột, một lớp lụa mỏng, hấp cách thủy cho chín, rồi thêm đường trắng vào, dùng khuôn ép thành bánh.
Ngọc Tỷ Nhi vừa học cách làm vừa bực bội: "Nếu tửu lâu làm ăn phát triển không ngừng, chẳng lẽ lại muốn tăng thêm món mới?"
Diệp Trản đem món ăn bỏ vào hộp đựng thức ăn, xách theo đến một đạo quan gần đó.
"Nữ đạo sĩ quán?" Ngọc Tỷ Nhi nhìn tấm biển từ trên xuống dưới, "Muội muội, muội tới đây đạp thanh du ngoạn à?" Nơi này tên là Nữ Đạo Sĩ Quán, nhìn tên có thể đoán được bên trong toàn là nữ đạo sĩ, đạo quan cũng được xây ở nơi phong cảnh tú lệ, từ ngoài cửa đã có thể thấy cây xanh che phủ bên trong, hẳn là không tệ.
Diệp Trản lắc đầu, sau khi vào cửa liền chắp tay thi lễ: "Ta có một chuyện muốn cầu kiến trù bếp." Đạo quan coi trọng Tam Đều Ngũ Chủ, trù bếp là người chuyên quản việc bếp núc.
Có lẽ là thái độ tự tin của Diệp Trản làm người ta dè chừng, tiểu đạo cô không những không bẩm báo, thậm chí còn chưa hỏi Diệp Trản là ai, trực tiếp dẫn Diệp Trản đến trước mặt trù bếp.
Trù bếp nhìn Diệp Trản, thấy không quen biết, bèn hỏi: "Không biết vị này là..." Nhỡ đâu là nữ quyến của nhà quý tộc, mình lỡ lời thì không hay, vẫn nên khách khí cho ổn thỏa.
"Tại hạ mở một tửu lâu, à, chính là Diệp Gia tửu lâu mà đứng ở đây có thể thấy đó, vì là hàng xóm nên đến bái phỏng quý đạo quan." Diệp Trản cười làm lành.
"Đa tạ." Trù bếp là một trong hai mươi tư chấp sự của đạo quan, không hề tỏ vẻ cao ngạo, ngược lại rất chu đáo.
Diệp Trản tặng thức ăn rồi không nán lại, hành lễ rồi đi.
Hai ngày sau, nàng lại làm một hộp thức ăn chay mang đến, lúc này trù bếp đã nhận ra nàng, nói chuyện càng khách khí hơn: "Lần trước cô nương đưa tới thức ăn chay rất tỉ mỉ, so với chúng ta tự làm còn ngon hơn." Diệp Trản lại đưa thêm hai hộp thức ăn: "Ngoài một hộp cho ngài, xin ngài đem một hộp giao cho Giám Viện." Trù bếp ngớ người.
Chưởng quản đạo quan không hỏi đến những việc vụn vặt, người quản lý việc hàng ngày gọi là "Đương Gia", cũng chính là Giám Viện. Nhưng mà, cầu đạo là để tìm sự thanh tịnh, ai lại muốn bị quấy rầy chứ?
Ngọc Tỷ Nhi đứng bên cạnh nghe hiểu liền sốt ruột thay Diệp Trản, chẳng phải đây là đến tận cửa chào hàng sao? Làm quen với trù bếp tươi cười thì không khó, nhưng để người ta giới thiệu thì khó khăn à.
Diệp Trản liền hành lễ: "Nghe nói đạo quan thường phải làm thức ăn chay cho khách đến bái phỏng, tửu lâu của chúng ta có thể cúng đồ ăn, cắt gọt sẵn món, giảm bớt thời gian làm việc của đạo quan, cũng khỏi để khách phải đợi lâu, xin ngài tạo điều kiện." Trù bếp khựng lại.
Nếu là việc của người khác, bà ta tự nhiên sẽ lắc đầu bảo không biết, sớm đuổi vị khách này đi rồi, nhưng vị khách này lại nói đến chuyện làm thức ăn chay.
Đây lại là nỗi khổ của bà ta. Bởi vì bà ta là người quản lý bếp núc, mỗi khi nấu ăn đều là do mấy nữ đạo sĩ dưới tay làm, còn mấy người như đường chủ, kho đầu, kinh chủ, tiếp khách, chủ hàn đều có thể kiếm được chút lợi lộc từ việc tiếp đón khách khứa, chỉ có bà ta là khổ nhất, phải làm việc mà không có chút lợi lộc nào.
Vì vậy, bà ta trầm ngâm một lát rồi đáp: "Cô ở đây chờ một lát, ta đi tìm Giám Viện." Ngọc Tỷ Nhi đứng bên cạnh thấy vậy thì mắt trợn tròn: "Khó trách muốn tìm trù bếp chứ không tìm chấp sự khác, vì nghiệp thuật có chuyên tấn công a." Hưng phấn quá nên bắt đầu dùng loạn thành ngữ.
Không bao lâu, trù bếp đã tới gọi hai người vào: "Giám Viện tâm tình không tệ, thấy mấy món ngon này nên muốn gặp các ngươi nói chuyện. Các ngươi có thuyết phục được người ta hay không thì xem bản lĩnh của các ngươi."
"Đó là tự nhiên. Ngài có thể dẫn ta đến đây, ta đã vô cùng cảm tạ." Diệp Trản vội vàng hành lễ: "Cho dù không thành, mọi người vẫn là hàng xóm, nhất định sẽ không trở mặt thành thù."
Trù bếp lại dặn dò Diệp Trản: "Tính tình của Giám Viện thanh lãnh, đừng nói những chuyện tục tĩu chọc giận bà ấy." Diệp Trản đáp lời.
Gian nhà của Giám Viện không khác mấy so với phòng của các nữ đạo sĩ khác, bản thân người thì gầy gò, mặc thêm đạo bào càng thêm phiêu phiêu dục tiên.
Diệp Trản hành lễ.
Giám Viện cười nói: "Cô nương đưa tới món ăn ta đã nếm thử, mùi vị đều không tệ." Món Sơn Gia Tam Giòn có hương vị đậm đà.
Còn món Hoa Tươi Bánh cũng không biết làm thế nào, cầm lên cắn một miếng thì lớp vỏ bên ngoài giòn tan, những lớp vỏ trắng như tuyết vỡ ra trong miệng, bên trong là lớp nhân hoa hồng thơm ngọt.
Đến món La Hán Thượng Tố, nấm hương thì mềm dai, đậu hũ thì mềm mại, cả món ăn hòa quyện hương vị của rau củ chay, khiến người ăn cảm thấy rất an tâm, như đang đứng giữa một vườn rau được mùa vào buổi sáng sớm, đập vào mắt toàn là rau quả đầy ắp.
Món Mai Tương Ngọc Lộ Sương, khi ăn có thể cảm nhận được vị mộc mạc của những nguyên liệu như rễ quát lâu, la hán quả, cát cánh, bột đậu, hương thơm thanh khiết của mai tương lại mang chút ngọt ngào, thêm vị bạc hà thoang thoảng, rất tươi mát.
"Tạ cô nương đã tặng một bàn mỹ thực, ta xin tặng cô nương một tách trà." Giám Viện đưa tay rót trà.
Diệp Trản uống một ngụm trà: "Nước trà này có hương vị độc đáo."
"Cô nương cũng biết thưởng thức, đây là tuyết đầu mùa rơi trên cây tùng, ta quét một lớp tuyết rồi trữ trong vại sứ, chôn dưới đất để dùng pha trà." Giám Viện thản nhiên nói.
Diệp Trản vội đáp: "Tuyết tùng nhưỡng thủy, so với nước mưa năm xưa lại có một hương vị khác." Hai câu nói này khiến vẻ mặt của Giám Viện thay đổi, từ kiêu ngạo trở nên thân thiện hơn không ít.
Ngọc Tỷ Nhi trợn tròn mắt, muội muội cũng hiểu cái này à?
Diệp Trản đương nhiên không hiểu, ý nghĩ duy nhất của nàng về nước tuyết chính là vi sinh vật và vi khuẩn siêu việt.
Nhưng nàng đã đọc "Hồng Lâu Mộng" rồi mà!
Nhớ đến việc Diệu Ngọc chiêu đãi Đại Ngọc và mọi người bằng nước tuyết, tự nhiên phải ca ngợi vài câu.
Diệp Trản tự nhận mình là một kẻ tục nhân lăn lộn trong đời, không uống ra được vị của nước tuyết, nhưng cũng hiểu cách gãi đúng chỗ ngứa, khen ngợi nước tuyết của người ta vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận