Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 283
Thịt viên bên trong không hề có chút hành hay gừng nào, nhìn bên ngoài cũng không nhận ra, người có vị giác không nhạy bén sẽ không ăn ra được, nhưng không ngờ khứu giác của Quất miêu lại nhạy bén, làm hắn không thể lừa dối qua mặt.
Tố Như chán ghét khoát tay: “Nếu như vậy, nhà ngươi bỏ đi.” Đến nước này, đầu bếp kia chỉ còn cách lui bước, sắc mặt nhanh chóng xám xịt, không còn vẻ sáng sủa như vừa rồi. Cơ hội lộ mặt tốt như vậy đã bị hắn nhất thời tranh cường háo thắng mà dùng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng hủy hoại, sau khi trở về chỉ sợ còn bị người nhà và chủ nhân trách cứ, nhưng việc này có thể trách ai?
Hắn cúi đầu, ủ rũ đi theo người hầu ra ngoài.
“Lần này ngoài Triệu tướng quân còn có bạn bè của Triệu tướng quân, đều đến từ những gia đình quyền quý ở Biện Kinh, cho nên không được lơ là, phải cẩn thận, đừng coi lời ta nói là trò đùa.” Tố Như nghiêm mặt, nhắc lại quy định.
Thì ra đám quan to hiển quý cũng mang mèo tới ăn, cho nên mới phải gọi năm tửu lâu chuẩn bị trịnh trọng như vậy.
Lúc này bốn tửu lâu còn lại không dám vênh váo, nghiêm túc đáp ứng.
Mèo vẫn còn chọn lựa, nó đi đến chỗ món nước sôi cá sống, tò mò nhìn.
Ngọc Tỷ Nhi kích động nắm chặt tay, món này do nàng tỉ mỉ chế tác, cá sống được thái ngay tại chỗ, tay nghề của Diệp Trản cực tốt, thái cá sống mỏng như cánh ve, được "nước sôi" làm chín tái, bên ngoài trắng nõn, chắc chắn rất ngon.
Hơn nữa "nước sôi" nhìn như nước lã, kỳ thật bên trong ẩn chứa chân giò hun khói, cồi sò, thịt trai, hải sâm và nhiều nguyên liệu khác nấu thành nước cốt, ninh chừng một nén hương, trước khi nhấc nồi Diệp Trản còn dùng bánh bao ức gà và thịt chà bông để bọc gạc, xoay vài vòng trong nước cốt, hút hết tạp chất ra, lập tức làm nước canh trong veo.
Quất miêu quả nhiên ngửi thấy mùi thơm, thè lưỡi ra như muốn uống thử.
"Không được." Diệp Trản đột nhiên lên tiếng.
Nàng vừa nói, Quất miêu giật mình, đổi hướng khác, Tố Như ngạc nhiên nhìn Diệp Trản: "Sao lại không cho uống?"
"Người ăn canh phải múc ra chén nhỏ, dùng thìa nếm từng chút một, từ từ để canh có độ ấm vừa miệng. Còn mèo mà liếm trực tiếp vào bát canh, e là bị bỏng." Diệp Trản vội vàng bẩm báo, "Hôm đại yến nên điều chỉnh độ ấm của tất cả món ăn."
Tố Như dịu giọng: "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."
Liền sai nha hoàn dọn hết cháo và canh xuống, rồi phân phó mọi người: "Ngày đó mọi người phải cẩn thận."
Diệp Trản nhìn món nước sôi cá sống bị đem đi thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy món này đem xuống chắc là để cho hầu gái và người làm ăn, tốt hơn là vào miệng động vật.
Nàng thích tiểu miêu, nhưng ở thời cổ đại năng suất thấp kém vẫn nên ưu tiên cho người ăn no.
Quất miêu đại nhân Triệu tướng quân lại ăn một con tôm chiên, rồi ăn gỏi lòng heo.
Đầu bếp làm món lòng heo kia lộ vẻ đắc ý, lòng heo rất khó rửa sạch, nên thường được chế biến bằng cách tương thiêu, dùng các loại gia vị nồng đậm để che mùi. Hắn dám không thêm gia vị đậm mà chỉ chần qua rồi trộn gỏi, bản thân đã là một tuyệt kỹ.
Mèo lại tiếp tục chọn lựa, không mấy khi động đến mấy món cá, Diệp Trản liền nhớ đến tin đồn mèo không thích ăn cá, không biết thật giả ra sao, nhưng lúc này đích xác không thấy tướng quân đại nhân ăn cá.
Thấy Quất miêu sắp no, Ngọc Tỷ Nhi sốt ruột, nhà nàng đến tận ba người, bị các đầu bếp khác để mắt tới, lúc này mà không có chút tiếng tăm gì, chẳng phải hôm nay ra khỏi cửa sẽ bị đồng nghiệp chê cười là kẻ vô dụng sao?
Đang lo lắng, thì thấy đuôi Quất miêu khẽ động, chạm vào bàn bò viên.
“Ục ục.” Bò viên bị hất khỏi đĩa, lăn vài vòng trên mặt bàn, cuối cùng rơi xuống đất.
Rơi xuống đất không những không lăn tiếp, mà còn nảy lên.
Tiểu miêu mắt trừng lớn, liền nhảy xuống bàn, mắt đuổi theo bò viên, đứng lên, đưa chân trước dò dẫm muốn đuổi theo.
Đáng tiếc nó tính sai khoảng cách, không bắt được bò viên mà ngược lại đẩy nó thêm một cái, làm bò viên nảy lên cao hơn.
Tiểu miêu lập tức lộ vẻ hưng phấn, không còn vẻ lười biếng, no đủ, an nhàn của một kẻ phú quý rảnh rỗi, mà trở lại trạng thái săn mồi.
Nó chơi đùa vài lần, cuối cùng phóng người nhào tới, giữ chặt bò viên dưới thân, mãn nguyện liếm vài cái, cắn một miếng nhỏ.
Mấy viên còn lại cũng bị nó coi như đồ chơi, vừa chơi vừa ăn.
Sau khi ăn mấy viên thịt bò, mèo vươn vai, leo lên giá gỗ nam, thoải mái nằm xuống lim dim phơi nắng.
Vậy là hôm nay việc thử món ăn coi như dừng ở đây.
Thấy mọi người giải tán, Diệp Trản vội vàng đề nghị: "Tố Như nương tử, ta có vài kiến nghị về yến tiệc."
"Ngươi nói đi." Lúc này Tố Như đối đãi nàng rất hòa ái.
Diệp Trản liền đáp: "Nếu người đến đều là mèo, không bằng luộc qua cá tôm thịt bằng nước lã, như vậy còn hợp khẩu vị của mèo hơn là tỉ mỉ nấu nướng đồ ăn cho người, không dầu mỡ, không gia vị cũng tốt cho sức khỏe của Triệu tướng quân."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của các đầu bếp khác nhìn Diệp Trản đều thay đổi.
Vốn dĩ có người còn coi Diệp Trản là kẻ vô dụng, nhưng lúc này đều bội phục nàng dám lớn mật đưa ra ý kiến trước mặt những nhân vật quyền quý.
Điểm này nói trúng suy nghĩ của mọi người.
Nói thật, tuy họ đều là đầu bếp, lại là những nhân vật đứng đầu vượt qua bao khó khăn của các tửu lâu ở Biện Kinh, bắt họ đến làm yến tiệc cho mèo, mơ hồ cảm thấy bị sỉ nhục.
Hơn nữa, các đầu bếp phần lớn xuất thân nghèo khổ, còn chưa no bụng được mấy năm, đương nhiên không quen mắt với việc cho mèo ăn những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ như vậy.
Cho ăn cá tôm thịt luộc... Tuy vẫn thấy có chút bậy bạ, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp. Rốt cuộc thường dân cũng cho mèo ăn cá, ở Biện Kinh còn có người chuyên bán "Cơm cho mèo", trưởng công chúa giàu có, cho mèo ăn một miếng thịt bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Tố Như trầm ngâm: "Không có tiệc rượu long trọng, cảm thấy..."
Lúc này cố ý tổ chức yến tiệc cho mèo là vì tiểu nữ nhi của Thái úy cũng là một người cuồng mèo, trưởng công chúa và nàng vì mèo mà kết duyên kết bạn, tự nhiên muốn làm to chuyện xoay quanh mèo.
Tố Như chán ghét khoát tay: “Nếu như vậy, nhà ngươi bỏ đi.” Đến nước này, đầu bếp kia chỉ còn cách lui bước, sắc mặt nhanh chóng xám xịt, không còn vẻ sáng sủa như vừa rồi. Cơ hội lộ mặt tốt như vậy đã bị hắn nhất thời tranh cường háo thắng mà dùng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng hủy hoại, sau khi trở về chỉ sợ còn bị người nhà và chủ nhân trách cứ, nhưng việc này có thể trách ai?
Hắn cúi đầu, ủ rũ đi theo người hầu ra ngoài.
“Lần này ngoài Triệu tướng quân còn có bạn bè của Triệu tướng quân, đều đến từ những gia đình quyền quý ở Biện Kinh, cho nên không được lơ là, phải cẩn thận, đừng coi lời ta nói là trò đùa.” Tố Như nghiêm mặt, nhắc lại quy định.
Thì ra đám quan to hiển quý cũng mang mèo tới ăn, cho nên mới phải gọi năm tửu lâu chuẩn bị trịnh trọng như vậy.
Lúc này bốn tửu lâu còn lại không dám vênh váo, nghiêm túc đáp ứng.
Mèo vẫn còn chọn lựa, nó đi đến chỗ món nước sôi cá sống, tò mò nhìn.
Ngọc Tỷ Nhi kích động nắm chặt tay, món này do nàng tỉ mỉ chế tác, cá sống được thái ngay tại chỗ, tay nghề của Diệp Trản cực tốt, thái cá sống mỏng như cánh ve, được "nước sôi" làm chín tái, bên ngoài trắng nõn, chắc chắn rất ngon.
Hơn nữa "nước sôi" nhìn như nước lã, kỳ thật bên trong ẩn chứa chân giò hun khói, cồi sò, thịt trai, hải sâm và nhiều nguyên liệu khác nấu thành nước cốt, ninh chừng một nén hương, trước khi nhấc nồi Diệp Trản còn dùng bánh bao ức gà và thịt chà bông để bọc gạc, xoay vài vòng trong nước cốt, hút hết tạp chất ra, lập tức làm nước canh trong veo.
Quất miêu quả nhiên ngửi thấy mùi thơm, thè lưỡi ra như muốn uống thử.
"Không được." Diệp Trản đột nhiên lên tiếng.
Nàng vừa nói, Quất miêu giật mình, đổi hướng khác, Tố Như ngạc nhiên nhìn Diệp Trản: "Sao lại không cho uống?"
"Người ăn canh phải múc ra chén nhỏ, dùng thìa nếm từng chút một, từ từ để canh có độ ấm vừa miệng. Còn mèo mà liếm trực tiếp vào bát canh, e là bị bỏng." Diệp Trản vội vàng bẩm báo, "Hôm đại yến nên điều chỉnh độ ấm của tất cả món ăn."
Tố Như dịu giọng: "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."
Liền sai nha hoàn dọn hết cháo và canh xuống, rồi phân phó mọi người: "Ngày đó mọi người phải cẩn thận."
Diệp Trản nhìn món nước sôi cá sống bị đem đi thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy món này đem xuống chắc là để cho hầu gái và người làm ăn, tốt hơn là vào miệng động vật.
Nàng thích tiểu miêu, nhưng ở thời cổ đại năng suất thấp kém vẫn nên ưu tiên cho người ăn no.
Quất miêu đại nhân Triệu tướng quân lại ăn một con tôm chiên, rồi ăn gỏi lòng heo.
Đầu bếp làm món lòng heo kia lộ vẻ đắc ý, lòng heo rất khó rửa sạch, nên thường được chế biến bằng cách tương thiêu, dùng các loại gia vị nồng đậm để che mùi. Hắn dám không thêm gia vị đậm mà chỉ chần qua rồi trộn gỏi, bản thân đã là một tuyệt kỹ.
Mèo lại tiếp tục chọn lựa, không mấy khi động đến mấy món cá, Diệp Trản liền nhớ đến tin đồn mèo không thích ăn cá, không biết thật giả ra sao, nhưng lúc này đích xác không thấy tướng quân đại nhân ăn cá.
Thấy Quất miêu sắp no, Ngọc Tỷ Nhi sốt ruột, nhà nàng đến tận ba người, bị các đầu bếp khác để mắt tới, lúc này mà không có chút tiếng tăm gì, chẳng phải hôm nay ra khỏi cửa sẽ bị đồng nghiệp chê cười là kẻ vô dụng sao?
Đang lo lắng, thì thấy đuôi Quất miêu khẽ động, chạm vào bàn bò viên.
“Ục ục.” Bò viên bị hất khỏi đĩa, lăn vài vòng trên mặt bàn, cuối cùng rơi xuống đất.
Rơi xuống đất không những không lăn tiếp, mà còn nảy lên.
Tiểu miêu mắt trừng lớn, liền nhảy xuống bàn, mắt đuổi theo bò viên, đứng lên, đưa chân trước dò dẫm muốn đuổi theo.
Đáng tiếc nó tính sai khoảng cách, không bắt được bò viên mà ngược lại đẩy nó thêm một cái, làm bò viên nảy lên cao hơn.
Tiểu miêu lập tức lộ vẻ hưng phấn, không còn vẻ lười biếng, no đủ, an nhàn của một kẻ phú quý rảnh rỗi, mà trở lại trạng thái săn mồi.
Nó chơi đùa vài lần, cuối cùng phóng người nhào tới, giữ chặt bò viên dưới thân, mãn nguyện liếm vài cái, cắn một miếng nhỏ.
Mấy viên còn lại cũng bị nó coi như đồ chơi, vừa chơi vừa ăn.
Sau khi ăn mấy viên thịt bò, mèo vươn vai, leo lên giá gỗ nam, thoải mái nằm xuống lim dim phơi nắng.
Vậy là hôm nay việc thử món ăn coi như dừng ở đây.
Thấy mọi người giải tán, Diệp Trản vội vàng đề nghị: "Tố Như nương tử, ta có vài kiến nghị về yến tiệc."
"Ngươi nói đi." Lúc này Tố Như đối đãi nàng rất hòa ái.
Diệp Trản liền đáp: "Nếu người đến đều là mèo, không bằng luộc qua cá tôm thịt bằng nước lã, như vậy còn hợp khẩu vị của mèo hơn là tỉ mỉ nấu nướng đồ ăn cho người, không dầu mỡ, không gia vị cũng tốt cho sức khỏe của Triệu tướng quân."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của các đầu bếp khác nhìn Diệp Trản đều thay đổi.
Vốn dĩ có người còn coi Diệp Trản là kẻ vô dụng, nhưng lúc này đều bội phục nàng dám lớn mật đưa ra ý kiến trước mặt những nhân vật quyền quý.
Điểm này nói trúng suy nghĩ của mọi người.
Nói thật, tuy họ đều là đầu bếp, lại là những nhân vật đứng đầu vượt qua bao khó khăn của các tửu lâu ở Biện Kinh, bắt họ đến làm yến tiệc cho mèo, mơ hồ cảm thấy bị sỉ nhục.
Hơn nữa, các đầu bếp phần lớn xuất thân nghèo khổ, còn chưa no bụng được mấy năm, đương nhiên không quen mắt với việc cho mèo ăn những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ như vậy.
Cho ăn cá tôm thịt luộc... Tuy vẫn thấy có chút bậy bạ, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp. Rốt cuộc thường dân cũng cho mèo ăn cá, ở Biện Kinh còn có người chuyên bán "Cơm cho mèo", trưởng công chúa giàu có, cho mèo ăn một miếng thịt bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Tố Như trầm ngâm: "Không có tiệc rượu long trọng, cảm thấy..."
Lúc này cố ý tổ chức yến tiệc cho mèo là vì tiểu nữ nhi của Thái úy cũng là một người cuồng mèo, trưởng công chúa và nàng vì mèo mà kết duyên kết bạn, tự nhiên muốn làm to chuyện xoay quanh mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận