Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 309

Quả là một con cáo già! Mẫn phu nhân oán hận thầm nghĩ, bất đắc dĩ đáp lời rồi ra cửa rời đi.
Nàng vừa mới đi, Diệp Trản đã nóng nảy: "Nương, người cứ vậy ba phải sao?" Đã vạch mặt tố cáo rồi, vì sao không nói cho rõ ràng?
"Ta cũng không muốn dĩ hòa vi quý, nhưng con xem..." Mật Phượng Nương liếc mắt ra hiệu về phía đôi mắt đỏ hoe của Uyển Ngọc tỷ nhi, "đánh chuột sợ vỡ bình quý!" Lúc ấy Mật Phượng Nương định mắng đuổi người này đi, nhưng vừa thấy sắc mặt Ngọc tỷ nhi, có không nỡ, có thương xót đau lòng, chính là không thể quyết liệt, có thể thấy được con bé vẫn muốn gả qua đó.
Ngay tại chỗ mắng người nàng hả hê thật, mặt mũi cũng bảo toàn, nhưng Ngọc tỷ nhi thì sao? Người kia dù sao cũng là bà mẫu nàng, sau này gả qua đó hai người sống chung thế nào?
Chi bằng bây giờ cứ tương kế tựu kế, không cứng không mềm cho nhà Mẫn một cái đinh, để bọn họ bớt giở trò.
Mẫn gia đảo cũng không dám nói gì, Mẫn phu nhân sau khi trở về liền gọi quản sự đến thương nghị danh sách khách khứa.
Lúc này Mật Phượng Nương cầm danh sách, kêu Kim ca nhi đi lén hỏi thăm, quả nhiên biết được trong đó có rất nhiều khách nhân đã bị mời hai lần.
Diệp Trản không nói gì, đi đến trước mặt Ngọc tỷ nhi nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc hỏi: "Tỷ tỷ, đến nước này rồi, tỷ còn muốn gả sao?"
"Không muốn." Ngọc tỷ nhi thành thật trả lời, ban đầu còn ôm một tia may mắn, hy vọng là hiểu lầm, hiện giờ xem ra là nhà Mẫn cố ý gây khó dễ. Nàng dù thế nào cũng không muốn tái giá nữa.
"Vậy cũng được, nhưng yến hội vẫn phải làm theo." Mật Phượng Nương lắc đầu, "Thật là ác tâm." Nếu cứ vậy chủ động từ hôn thì là Diệp gia, Mẫn phu nhân lại cùng con trai giải thích vài câu là hiểu lầm, Mẫn Mục dù trong lòng phiền muộn, cũng không oán được Mẫn phu nhân, thế là mẫu tử vui vẻ hòa thuận.
"Vị Mẫn phu nhân này cũng thật gian xảo, rõ ràng chính mình không muốn, lại lo lắng nói ra thì con trai oán hận, nên cố ý giở trò ám muội." Diệp Trản cảm khái vài câu, "Thế nhân tính kế nhau thật là vô cùng vô tận."
Diệp Trản tức giận, Mật Phượng Nương lại cười nói: "Cũng tốt, bà ta tát chúng ta một cái, vừa hay đánh trả lại." Thế là đơn giản đặt làm thiệp mời, gọi người phát đi các nơi, để Mẫn phu nhân gieo gió gặt bão.
Mấy ngày nay Mẫn phu nhân có thể nói là cưỡi trên lưng cọp khó xuống, nhưng dối đã nói ra, chỉ có thể cắn răng diễn tiếp, đối mặt với những dò hỏi đầy nghi ngờ của thân thích, đành phải ậm ừ nói "Muốn mời hai lần cho náo nhiệt". Nhưng đến ngày làm tiệc rượu, Mật Phượng Nương đã đứng ở phía trước đón khách, cười với các tân khách giải thích: "Lần trước không mời ta, lần này ta đến xem náo nhiệt." Các tân khách vừa liên hệ ngọn ngành liền hiểu ra sự tình, tuy rằng có giao hảo với Mẫn gia, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khinh thường Mẫn gia thất tín.
Đến hôm sau khi yến hội kết thúc, Diệp gia liền đem chuyện từ hôn ủy thác cho bà mối.
Ngọc tỷ nhi đem những đồ Mẫn Mục tặng đều thu dọn vào rương lớn, nhờ người đưa về phủ Mẫn gia.
Mẫn Mục lúc ấy liền nóng nảy, xông đến tửu lầu Diệp gia để hỏi cho ra lẽ.
Ngọc tỷ nhi chẳng thèm nhìn hắn: "Nguồn cơn ngươi đi hỏi nương ngươi và bà mối đi. Nhà ta trèo cao không nổi."
Không biết Mẫn Mục nói chuyện với mẹ hắn thế nào, Mẫn phu nhân lại lần nữa đến tửu lầu Diệp gia, phía sau còn có Mẫn Mục đi theo.
Nhưng lúc này Mật Phượng Nương không còn sắc mặt tốt: "Nhà ta đã cùng quan môi từ hôn, Mẫn phu nhân tới cửa thì chỉ là khách nhân bình thường, nhà ta không tiếp đãi."
"Hiểu lầm mà!" Mẫn phu nhân mặt lộ vẻ khó xử, cười theo nói, "Đều là hiểu lầm, bà thông gia, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm." Nhưng lúc này mặc kệ bà ta nói gì Mật Phượng Nương đều không nhượng bộ: "Trước mặt con trai diễn khổ nhục kế? Bà bà như bà nhẫn nhục phụ trọng, trước hôn nhân vì hạnh phúc của con trai không tiếc đi cầu thân gia, nhường nhịn lớn như vậy, bảo con gái ta sao gánh nổi?"
"Sau này dù có gả qua, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà xảy ra cãi vã với bà, chỉ sợ bà có cái chiêu bài nhẫn nhục phụ trọng kia ở phía trước, mọi người sẽ không cần biết phải trái mà bênh bà, cảm thấy con gái ta có lý cũng không tha người."
"Việc hôn nhân như vậy, nhà ta tuyệt đối không thể muốn." Mật Phượng Nương nói vài câu liền khiến Mẫn phu nhân á khẩu không trả lời được, mặt lúc xanh lúc trắng.
Mẫn phu nhân đích xác có những suy tính không ai biết đó, bà cũng là vì con trai mình, ban đầu thấy con trai vui là được rồi, cưới thứ dân cũng được. Nhưng từ khi con trai đỗ cao, cả nhà nhìn con trai bằng con mắt khác, ngay cả những quan lớn bạn bè thân thích vốn không để ý đến con trai cũng hỏi chuyện hôn phối.
Nhà Mẫn không khỏi động tâm: Chuyện "bảng hạ bắt rể" vốn là một cảnh tượng thường thấy ở kinh thành, rất nhiều Trạng Nguyên lang xuất thân dân dã cũng có thể lọt vào mắt xanh của các bậc quyền quý, con trai nhà mình vốn là con nhà quan, đương nhiên có thể cưới được người tốt hơn.
Vì vậy Mẫn gia lão gia và phu nhân ngồi lại cùng nhau cân nhắc một hồi, nghĩ ra cái chiêu này, để Diệp gia biết khó mà lui.
Tốt nhất là Diệp gia sau khi biết thì làm ầm lên, tỏ vẻ là người đàn bà đanh đá, như vậy mình càng dễ thuyết phục con trai.
Không ngờ cái Mật Phượng Nương này nhìn thì điêu ngoa, nhưng lại có thể giữ được bình tĩnh, tươi cười đem bà ta dụ vào tròng, hiện giờ bà ta đã mất mặt trước bạn bè thân thích, lại bị con trai biết được tính toán của mình, vậy phải làm sao đây?
"Nương, những lời Ngọc tỷ nương nói là thật sao?" Mẫn Mục đã nghe đến ngây người, quay lại hỏi chính mẹ ruột mình.
Hắn giờ không còn là công tử ca chỉ biết ăn chơi nữa, việc đi buôn đá ở Hồ Quảng, việc về kinh thi cử, mọi thứ đều khiến hắn trưởng thành hơn, thấy sắc mặt mẹ ruột không ổn, làm sao còn đoán không ra chân tướng?
Mẫn Mục bỗng thấy trời đất quay cuồng. Người mẹ yêu thương hắn, sau lưng lại là tâm địa như vậy, luôn miệng nói vì hắn, làm hắn nói cái gì cho phải?
Nhưng trong lòng vẫn còn luyến tiếc Ngọc tỷ nhi, chỉ ngẩng đầu, mong chờ nhìn Ngọc tỷ nhi một cái.
Ngọc tỷ nhi tuy rằng đau lòng vì chuyện từ hôn, nhưng càng kinh ngạc hơn trước những tính toán của Mẫn phu nhân, nếu không có Mật Phượng Nương vạch trần, nàng thật sự không nhìn thấu những điều đó.
Lúc này nàng chán ghét phất phất tay: "Các ngươi đi ra ngoài đi." Mẫn Mục thấy Ngọc tỷ nhi quay người đi với thái độ rất kiên quyết, liền biết không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể đứng dậy thở dài, rồi cũng đi ra ngoài.
Sau chuyện này Ngọc tỷ nhi ủ rũ không vui mấy ngày, nhưng rất nhanh đã khôi phục, còn toàn tâm toàn ý đến tiệm bánh kem làm bánh, trông rất tràn đầy sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận