Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia

Chương 260

Ba món nóng còn lại, món cà tím sốt tương đậm đà hương vị, cà tím mọng nước, đầy miệng ngập dầu, món vịt xào măng tươi giòn tan sảng khoái, thịt vịt béo ngậy mà không ngán, món sườn chua ngọt đảng mai thì sườn bên ngoài giòn tan bên trong mềm mại, thêm chút vị chua thanh của đảng mai làm tinh thần người ta phấn chấn, khiến người ta không tự chủ ăn thêm vài miếng.
Viên quản sự vốn chỉ định cầm đũa gắp vài miếng tượng trưng, nhưng không ngờ đồ ăn ở Diệp gia tửu lâu lại tỉ mỉ đến vậy, khiến lão ta không thể ngừng đũa mà ăn rất nhiều. Đến khi ý thức được, mới phát hiện chiếc đĩa nhỏ bên cạnh đựng xương cốt đã đầy những xương sườn và mẩu vụn thịt gà.
Lão ta ho khan một tiếng che giấu sự lúng túng: “Uống chút canh nào.” Canh được đựng trong chiếc bát sứ tinh xảo, bên dưới còn được đặt trên một lớp nước ấm để giữ nhiệt độ. Canh là canh óc heo cá vân, món này dùng óc heo và đầu cá hấp chín rồi nghiền nát, trộn cùng măng tươi, nấm đông cô, xá xíu rồi đổ vào nước cốt.
Nếu là viên quản sự của những chỗ khác có lẽ đã chê món canh này quá béo ngậy, nhưng lúc này nếm thử thì trước mắt lão ta bừng sáng: óc heo và đầu cá được xử lý qua gừng tỏi, hoàn toàn không còn mùi tanh, chỉ còn vị độc đáo, hai thứ hòa quyện vào nhau vừa trơn tuột lại có chút đầy đặn, húp một ngụm cùng nước cốt đậm đà thì quả thực ngon vô cùng.
Chẳng trách người xưa có câu nói gan ngỗng ngon miệng, một ngụm canh này quả thực khiến người ta lâng lâng.
Viên quản sự gật gù, hài lòng dặn dò tiểu nhị của tửu lâu: “Cứ để những món này ở đây, về nói lại với lão bản của ngươi, nói ta đồng ý đề cử tiệc rượu của nhà ngươi.” Tiểu nhị vâng lời, ân cần để hết đồ ăn lại rồi rời đi.
Viên quản sự nhìn theo tiểu nhị rồi lập tức đứng dậy đóng cửa cài then, cầm đũa lên: “Bây giờ phải thưởng thức mỹ vị một bữa mới được.” Diệp Trản hẹn gặp quản sự ở ba địa điểm là Ngọc Tân Viên, Phương Trì và Viên Trì, dùng cùng một lời lẽ để thuyết phục bọn họ đặt hàng.
Đơn hàng của bếp trung tâm Diệp gia lại một lần nữa tăng vọt.
Những người có thể thuê riêng sân để du ngoạn hẳn nhiên có chút của ăn của để, ra ngoài giải sầu cũng không để ý giá cả, nghe quản sự nói có thể có sẵn tửu lâu liền chọn luôn Diệp gia tửu lâu. Đầu bếp nhà mình tay nghề tuy vững chắc, nhưng ăn mãi trong nhà cũng chán, ra ngoài phải ăn thứ gì lạ miệng.
Đợi sau khi ăn xong tiệc rượu của Diệp gia tửu lâu, ai nấy đều cảm thấy phải nhìn nhận lại: canh gà tuyết cáp bổ dưỡng thuần hậu, mực mù tạt cuộn vỏ dưa thích hợp để nhắm rượu, thịt gà viên xiên que không bị bẩn tay, một xâu một xâu ăn ngoài trời rất thú vị, cải trắng bái phượng ăn với gà con thì mềm mại ngon ngọt, cải trắng hầm nhừ, cực kỳ ngon miệng.
Giá cả cũng hợp lý, có thể tùy chọn từ năm đến mười lượng bạc. So với giá cả tửu lâu trong thành thì rẻ hơn.
Bởi vậy, ai cũng thấy bữa ăn này thật sự thỏa mãn, có vài du khách còn ăn chưa đủ, trên đường về cố ý vòng qua Diệp gia tửu lâu ăn thêm một bữa nữa mới về.
Đơn đặt hàng của bếp trung tâm Diệp gia tăng vọt, hơn nữa vì những khách nhân này đều chọn theo suất ăn, chỉ cần trải qua huấn luyện đơn giản là tiểu nhị có thể bắt tay vào làm ngay, nên hiệu suất công việc tăng lên rõ rệt, thời gian tiểu nhị làm món ăn ngược lại giảm đi.
Một bàn ít nhất có thể kiếm được hai lượng bạc, hiện giờ vào mùa thu là mùa cao điểm du ngoạn, một ngày có thể có khoảng ba bàn, như vậy một ngày có thể kiếm được sáu lượng bạc.
Diệp Trản mỗi ngày đếm tiền đến mỏi cả tay, số bạc này lại không thể giống như đạo quán, chùa miếu ghi sổ cuối tháng được, mà chỉ có thể thu tiền mặt, nên không tránh khỏi hơi mệt.
Diệp Đại Phú cảm khái: “Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể buồn phiền vì đếm tiền không hết.” Mỗi ngày đám thư sinh ra ngoài như nước chảy, những người đi tảo mộ, khách hành hương đến chùa miếu, đạo quán, khách đến lâm viên ăn cơm, hơn nữa còn có lượng khách vốn có của tửu lâu, khiến sổ sách của Diệp gia tửu lâu thật sự là ghi không xuể.
Diệp Trản thậm chí bắt đầu nghiêm túc suy xét đến việc thuê một kế toán nữ chuyên nghiệp để tính sổ sách, giảm bớt gánh nặng cho nàng và Ngọc Tỷ Nhi.
Những người làm cùng ngành tuy rằng không biết cụ thể kiếm được bao nhiêu, nhưng mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy mấy chiếc xe trâu chở rau quả thịt cá chất như núi nhỏ đến bếp sau, lại thấy hậu viện bếp trung tâm thường xuyên có tiểu nhị xách từng hộp từng hộp đồ ăn ra ngoài, thì biết Diệp gia đây là kiếm được đầy bồn đầy bát.
“Đây cũng quá khéo léo đi.” Người thì hâm mộ, kẻ thì ghen ghét: “Chẳng qua là vận may thôi.” Lại có người tiếc nuối: “Sao cùng là chưởng quầy, mà cái đầu của con nhỏ Diệp Nhị Tỷ kia lại lanh lợi đến vậy, cứ nghĩ ra một chiêu là thành công một chiêu đâu?” Có người hiểu chuyện nói đùa: “Tửu lâu nhà nó gần văn miếu, đạo quán, lâm viên, dưỡng tượng sở, giờ ba nơi đầu nó đều đã tận dụng rồi, hay là bước tiếp theo chính là dưỡng tượng sở?” “Dưỡng tượng sở có gì hay mà làm?” Người bên cạnh lắc đầu quầy quậy: “Ở đó toàn là voi, hay là nó định bán tiệc rượu cho voi ăn?” Nói xong chính hắn cũng thấy buồn cười, không để chuyện này trong lòng.
**Chương 112** Hôm nay Diệp Trản dẫn Ngọc Tỷ Nhi đến dưỡng tượng sở. Dưỡng tượng sở là nơi triều đình nuôi dưỡng và huấn luyện voi thuần.
Nghe nói trước kia có một con voi rừng lạc đàn đi từ phía nam đến tận Biện Kinh, quan phủ phải điều năm trăm người mới bắt được, liền lập ra dưỡng tượng sở chuyên để nuôi dưỡng voi ①, từ đó về sau các nước Giao Chỉ, Ngô Việt liên tục tiến cống voi, tụ tập lại một chỗ.
Diệp Li nghe nói được đi xem voi thì chủ động xin đi theo, còn dẫn theo cả Giang gia tiểu thiếu gia, vì thế tạo thành một đội ngũ nhỏ.
Vừa bước vào, quản sự đã nhiệt tình ra tiếp đón, theo lời lão ta giới thiệu, dưỡng tượng sở có khoảng 46 con voi, tháng tám tháng chín là thời gian huấn luyện voi ở ngoài vườn, nên voi thường xuyên được đưa ra huấn luyện.
Trong sân có những đống rơm rạ cao khoảng bảy tám thước được kết thành bó như những ngọn núi nhỏ ②, vừa ngổn ngang lại vừa thoải mái, Diệp Li tìm một đống rơm rạ leo lên, thoải mái dễ chịu nằm ngửa ra gối đầu lên rơm, mặc cho ánh nắng vàng dịu nhẹ của mùa thu chiếu lên mặt lên người.
Giang tiểu hài tử sốt ruột: “Sư nương, ta cũng muốn lên.” Lại bị gia đinh bên cạnh khuyên can: “Tiểu thiếu gia, việc này không được đâu ạ, lỡ ngã thì con biết ăn nói thế nào với phu nhân?” “Nhiều rơm rạ thế này đều là đồ ăn của voi sao? Là để ăn vào mùa đông hả?” Diệp Trản thuận miệng hỏi.
“Vậy thì làm sao đủ?” Vị quản sự bật cười: “Một con voi mỗi ngày ăn mười lăm cân, trong vườn có 45 con, cũng chỉ đủ ăn trong một tháng thôi.” “Nhiều vậy sao?” Giang tiểu hài tử trợn tròn mắt, nhìn mấy chục đống rơm rạ cao hơn cả đầu mình: “Thế này mà còn không đủ hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận