Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 164
Doanh số của Diệp Trản những ngày gần đây tăng trưởng nhanh chóng, nàng không khỏi bội phục Ngọc Tỷ Nhi: kể từ đó, liền tương đương với trong tiệm bỗng nhiên có thêm mấy chục, thậm chí cả trăm người bán hàng.
Hơn nữa những người bán hàng này đều không cần quán ăn phải bỏ tiền ra nuôi, tương ứng với thời hiện đại thì chính là không có lương cơ bản, chỉ cần trả cho bọn họ phần trăm hoa hồng là được. Không có gánh nặng tài chính, chỉ có phần trăm hoa hồng vô tận.
Như vậy, doanh số bán hàng của quán ăn sao có thể không tốt cho được?
Chẳng qua, vì vậy mà Diệp Trản cũng nhiều việc hơn, thực đơn được bổ sung thêm rất nhiều món kho và rau trộn, đảm bảo khi được đưa đến bàn ăn của khách hàng vẫn giữ được hương vị như ban đầu.
Đầu tiên, làm món vải thiều chiên giòn, nghĩ một chút rồi lại thêm món gà hoàng kim.
Gà hoàng kim hiện đang là một món ăn thịnh hành ở Biện Kinh, người Tống rất thích dùng công thức này để ăn gà.
Khi luộc gà thì cho thêm dầu mè cùng muối, hành, hoa tiêu. Chờ gần chín thì vớt ra ngâm, sau đó chặt làm đôi, dùng nước luộc gà rưới lên một lần.
Công thức này có chút giống món gà luộc của Quảng Châu đời sau. Vì vậy, Diệp Trản lại cải tiến thêm một lần.
Vừa làm món gà hoàng kim, Diệp Trản vừa giải thích cho Ngọc Tỷ Nhi và Bồng Nhụy nghe: "Công thức này ta đã cải tiến, một là sẽ dùng nước đun sôi để nguội treo trên giếng để ngâm, làm cho da gà đột ngột bị lạnh co lại, hai là sau khi vớt ra sẽ dùng dao sống đập vào da gà, làm cho thịt gà săn chắc hơn. Ba là nước chấm." Bồng Nhụy không hiểu: "Vì sao phải dùng nước đun sôi để nguội ngâm? Vì sao lại phải treo trên giếng? Không thể trực tiếp dùng nước giếng sao?" Bình thường nàng tuy rằng ít nói, nhưng khi đề cập đến chuyện chính sự thì lại hay hỏi.
"Là bởi vì nước giếng là nước lã, trực tiếp ngâm thịt gà chỉ sợ gây bệnh." Diệp Trản trả lời, sau khi kiến quốc thì việc dùng nước đun sôi mới được mở rộng, hiện tại người xưa căn bản không kiêng kỵ nước lã, nhưng thật ra cách này rất nguy hiểm, đặc biệt là thời cổ đại không có thuốc kháng sinh, tiêu chảy cũng có thể chết người, bởi vậy nàng kiên quyết không dùng nước lã.
"Còn việc treo trên giếng là bởi vì muốn mượn độ lạnh của nước giếng." Diệp Trản trả lời. Ở đời sau dùng đá lạnh ngâm là tốt nhất, nhưng nàng không có cách nào ngâm khác, chỉ có thể dùng cách này.
Hiện tại cũng có đá lạnh, nhưng cách lấy băng thời nay là vào mùa đông giá rét sẽ ra sông chặt băng, lấy cả khối rồi dùng xe bò kéo vào hầm, sau đó người bán rong sẽ chia thành từng khối nhỏ đem đi bán khắp nơi, ít nhất là những người dân bình thường như nàng dùng băng theo cách này.
Hơn nữa, đá lạnh chất đống trong hầm, dù là mùa đông có đông lại nước đun sôi để nguội thì khi để từ đông sang xuân, cũng không còn sạch sẽ.
Cho nên Diệp Trản chỉ dùng đá lạnh để hạ nhiệt độ giữ tươi, tuyệt đối không để chúng tiếp xúc với thức ăn.
Nước chấm thì dùng gừng tươi, hành lá băm nhỏ, để vào mỡ gà cùng nhau rán xào, chín thì đổ vào canh gà, thêm chút muối cùng chút nước tương nhạt để nêm nếm, rồi dùng muỗng múc vào đĩa nhỏ.
Ngọc Tỷ Nhi đã nóng lòng không đợi được: "Nhìn thôi đã thấy ngon rồi." Món gà hoàng kim này có ba màu: Da gà vàng óng, thịt gà trắng như ngọc, xương gà phớt hồng.
Bên cạnh là chén nước chấm với gừng băm vàng nhạt, hành lá xanh nhạt, phía trên nổi một lớp mỡ gà.
Nhìn chung, món ăn có màu sắc rất hài hòa.
Diệp Trản bèn gắp cho Ngọc Tỷ Nhi một phần: "Ngươi nếm thử món ăn trước đi." Ngọc Tỷ Nhi không chờ được liền bắt đầu ăn thịt gà: da gà vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng, đưa vào miệng quả nhiên rất ngon.
Da gà dai dai, có độ giòn, rất săn chắc, nhưng khi ăn thì thịt lại rất mềm, bên trong mọng nước, nước gà tràn đầy khoang miệng, thơm nồng nàn, "Thịt gà không quá chín, lại càng có vị." Ngọc Tỷ Nhi giờ đây theo Diệp Trản, tay nghề nấu nướng cũng tiến bộ, khi gặp được mỹ thực không chỉ đơn thuần khen ngon, mà có thể thấy được sự khác biệt tinh tế bên trong hương vị.
Diệp Trản khen ngợi gật đầu: "Đúng vậy, món này không thể hầm quá lâu." Khi làm món gà hoàng kim, nàng không nấu quá kỹ, mà là hầm từ từ, như vậy thịt gà không bị nát, mà rất săn chắc và dai.
Ngọc Tỷ Nhi vẫn còn vương vấn hương vị của món gà hoàng kim: "Món này ta và Bồng Nhụy đều có thể học, học xong chặt thành miếng, một lát là có thể có một chậu, như vậy mấy dì mấy thím đến lấy nguyên liệu nấu ăn chỉ cần lấy đi một mâm là được." Bồng Nhụy cũng gật gật đầu: "Ta cũng đã hiểu, bây giờ có thể làm ra được." Diệp Trản nhường chỗ cho hai người: "Các ngươi thử làm đi, ta xem có vấn đề gì không." Ngọc Tỷ Nhi và Bồng Nhụy liền đeo tạp dề vào, cầm thịt gà bắt đầu làm.
Ai ngờ vừa mới xách khối gà định bỏ vào nồi, thì thấy một đám nha sai hùng hổ xông vào quán ăn Diệp gia, người cầm đầu móc ra thẻ bài, vẻ mặt dữ tợn: "Ai là Bồng thị?" Bồng Nhụy kinh ngạc, mặt tái mét: "Ta là, không biết chư vị?" Đáp lại nàng là một tiếng quát lạnh lùng: "Bắt người về quy án!"
Người nọ mặc kệ Ngọc Tỷ Nhi ngăn cản, vẫy tay một cái, đám thuộc hạ như sói như hổ xông vào bao vây Bồng Nhụy, hai tay bắt chéo sau lưng trói lại.
Diệp Trản vội chạy lên phía trước, cười bưng lên một bình: "Các vị sai gia, dù sao công vụ cũng xong rồi, mời ngồi xuống uống chén nước mát giải khát." Mấy người đó nghi ngờ nhìn Diệp Trản một cái.
Diệp Trản cười tủm tỉm rót một ly trà: "Ta là lão bản của quán ăn này, thuê vị Bồng thị này, các vị tới đây quán tôi, hẳn là có chuyện tốt, tôi muốn kết thiện duyên, không biết có kịp mời mọi người uống một chén nước vải lạnh giải khát không?" Ly đồ uống lạnh lẽo, thành ly đọng những giọt nước li ti, hương thơm ngọt ngào của mật ong lan tỏa, trong ly nổi bồng bềnh những miếng vải trắng nõn. Mấy quán ăn bình thường món ngọt này chỉ có cái tên vải, còn quán Diệp Trản thì thật sự mua vải về làm, mật ong bên trong cũng là loại mật vải giá cao mua từ Lĩnh Nam, bởi vậy hương vải rất đậm đà.
Viên nha sai vừa nãy còn vênh váo nhìn chén nước vải lạnh, giọng điệu cũng dịu đi mấy phần: "Nếu đã vậy, anh em chúng ta ngồi xuống uống vài chén vậy." Nếu bà ta là lão bản, vậy thì không cần thiết phải bao che phạm nhân.
Chắc là dân làm ăn nhỏ, đột nhiên gặp người trong nha phủ đến bắt người, trong lòng lo lắng bất an, muốn dò hỏi sự tình. Hơn nữa Bồng Nhụy ngay trước mắt, một người phụ nữ nhỏ bé trước mắt hắn, cũng không giở được trò gì. Vì thế hắn chọn một cái ghế, tùy ý ngồi xuống.
Hơn nữa những người bán hàng này đều không cần quán ăn phải bỏ tiền ra nuôi, tương ứng với thời hiện đại thì chính là không có lương cơ bản, chỉ cần trả cho bọn họ phần trăm hoa hồng là được. Không có gánh nặng tài chính, chỉ có phần trăm hoa hồng vô tận.
Như vậy, doanh số bán hàng của quán ăn sao có thể không tốt cho được?
Chẳng qua, vì vậy mà Diệp Trản cũng nhiều việc hơn, thực đơn được bổ sung thêm rất nhiều món kho và rau trộn, đảm bảo khi được đưa đến bàn ăn của khách hàng vẫn giữ được hương vị như ban đầu.
Đầu tiên, làm món vải thiều chiên giòn, nghĩ một chút rồi lại thêm món gà hoàng kim.
Gà hoàng kim hiện đang là một món ăn thịnh hành ở Biện Kinh, người Tống rất thích dùng công thức này để ăn gà.
Khi luộc gà thì cho thêm dầu mè cùng muối, hành, hoa tiêu. Chờ gần chín thì vớt ra ngâm, sau đó chặt làm đôi, dùng nước luộc gà rưới lên một lần.
Công thức này có chút giống món gà luộc của Quảng Châu đời sau. Vì vậy, Diệp Trản lại cải tiến thêm một lần.
Vừa làm món gà hoàng kim, Diệp Trản vừa giải thích cho Ngọc Tỷ Nhi và Bồng Nhụy nghe: "Công thức này ta đã cải tiến, một là sẽ dùng nước đun sôi để nguội treo trên giếng để ngâm, làm cho da gà đột ngột bị lạnh co lại, hai là sau khi vớt ra sẽ dùng dao sống đập vào da gà, làm cho thịt gà săn chắc hơn. Ba là nước chấm." Bồng Nhụy không hiểu: "Vì sao phải dùng nước đun sôi để nguội ngâm? Vì sao lại phải treo trên giếng? Không thể trực tiếp dùng nước giếng sao?" Bình thường nàng tuy rằng ít nói, nhưng khi đề cập đến chuyện chính sự thì lại hay hỏi.
"Là bởi vì nước giếng là nước lã, trực tiếp ngâm thịt gà chỉ sợ gây bệnh." Diệp Trản trả lời, sau khi kiến quốc thì việc dùng nước đun sôi mới được mở rộng, hiện tại người xưa căn bản không kiêng kỵ nước lã, nhưng thật ra cách này rất nguy hiểm, đặc biệt là thời cổ đại không có thuốc kháng sinh, tiêu chảy cũng có thể chết người, bởi vậy nàng kiên quyết không dùng nước lã.
"Còn việc treo trên giếng là bởi vì muốn mượn độ lạnh của nước giếng." Diệp Trản trả lời. Ở đời sau dùng đá lạnh ngâm là tốt nhất, nhưng nàng không có cách nào ngâm khác, chỉ có thể dùng cách này.
Hiện tại cũng có đá lạnh, nhưng cách lấy băng thời nay là vào mùa đông giá rét sẽ ra sông chặt băng, lấy cả khối rồi dùng xe bò kéo vào hầm, sau đó người bán rong sẽ chia thành từng khối nhỏ đem đi bán khắp nơi, ít nhất là những người dân bình thường như nàng dùng băng theo cách này.
Hơn nữa, đá lạnh chất đống trong hầm, dù là mùa đông có đông lại nước đun sôi để nguội thì khi để từ đông sang xuân, cũng không còn sạch sẽ.
Cho nên Diệp Trản chỉ dùng đá lạnh để hạ nhiệt độ giữ tươi, tuyệt đối không để chúng tiếp xúc với thức ăn.
Nước chấm thì dùng gừng tươi, hành lá băm nhỏ, để vào mỡ gà cùng nhau rán xào, chín thì đổ vào canh gà, thêm chút muối cùng chút nước tương nhạt để nêm nếm, rồi dùng muỗng múc vào đĩa nhỏ.
Ngọc Tỷ Nhi đã nóng lòng không đợi được: "Nhìn thôi đã thấy ngon rồi." Món gà hoàng kim này có ba màu: Da gà vàng óng, thịt gà trắng như ngọc, xương gà phớt hồng.
Bên cạnh là chén nước chấm với gừng băm vàng nhạt, hành lá xanh nhạt, phía trên nổi một lớp mỡ gà.
Nhìn chung, món ăn có màu sắc rất hài hòa.
Diệp Trản bèn gắp cho Ngọc Tỷ Nhi một phần: "Ngươi nếm thử món ăn trước đi." Ngọc Tỷ Nhi không chờ được liền bắt đầu ăn thịt gà: da gà vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng, đưa vào miệng quả nhiên rất ngon.
Da gà dai dai, có độ giòn, rất săn chắc, nhưng khi ăn thì thịt lại rất mềm, bên trong mọng nước, nước gà tràn đầy khoang miệng, thơm nồng nàn, "Thịt gà không quá chín, lại càng có vị." Ngọc Tỷ Nhi giờ đây theo Diệp Trản, tay nghề nấu nướng cũng tiến bộ, khi gặp được mỹ thực không chỉ đơn thuần khen ngon, mà có thể thấy được sự khác biệt tinh tế bên trong hương vị.
Diệp Trản khen ngợi gật đầu: "Đúng vậy, món này không thể hầm quá lâu." Khi làm món gà hoàng kim, nàng không nấu quá kỹ, mà là hầm từ từ, như vậy thịt gà không bị nát, mà rất săn chắc và dai.
Ngọc Tỷ Nhi vẫn còn vương vấn hương vị của món gà hoàng kim: "Món này ta và Bồng Nhụy đều có thể học, học xong chặt thành miếng, một lát là có thể có một chậu, như vậy mấy dì mấy thím đến lấy nguyên liệu nấu ăn chỉ cần lấy đi một mâm là được." Bồng Nhụy cũng gật gật đầu: "Ta cũng đã hiểu, bây giờ có thể làm ra được." Diệp Trản nhường chỗ cho hai người: "Các ngươi thử làm đi, ta xem có vấn đề gì không." Ngọc Tỷ Nhi và Bồng Nhụy liền đeo tạp dề vào, cầm thịt gà bắt đầu làm.
Ai ngờ vừa mới xách khối gà định bỏ vào nồi, thì thấy một đám nha sai hùng hổ xông vào quán ăn Diệp gia, người cầm đầu móc ra thẻ bài, vẻ mặt dữ tợn: "Ai là Bồng thị?" Bồng Nhụy kinh ngạc, mặt tái mét: "Ta là, không biết chư vị?" Đáp lại nàng là một tiếng quát lạnh lùng: "Bắt người về quy án!"
Người nọ mặc kệ Ngọc Tỷ Nhi ngăn cản, vẫy tay một cái, đám thuộc hạ như sói như hổ xông vào bao vây Bồng Nhụy, hai tay bắt chéo sau lưng trói lại.
Diệp Trản vội chạy lên phía trước, cười bưng lên một bình: "Các vị sai gia, dù sao công vụ cũng xong rồi, mời ngồi xuống uống chén nước mát giải khát." Mấy người đó nghi ngờ nhìn Diệp Trản một cái.
Diệp Trản cười tủm tỉm rót một ly trà: "Ta là lão bản của quán ăn này, thuê vị Bồng thị này, các vị tới đây quán tôi, hẳn là có chuyện tốt, tôi muốn kết thiện duyên, không biết có kịp mời mọi người uống một chén nước vải lạnh giải khát không?" Ly đồ uống lạnh lẽo, thành ly đọng những giọt nước li ti, hương thơm ngọt ngào của mật ong lan tỏa, trong ly nổi bồng bềnh những miếng vải trắng nõn. Mấy quán ăn bình thường món ngọt này chỉ có cái tên vải, còn quán Diệp Trản thì thật sự mua vải về làm, mật ong bên trong cũng là loại mật vải giá cao mua từ Lĩnh Nam, bởi vậy hương vải rất đậm đà.
Viên nha sai vừa nãy còn vênh váo nhìn chén nước vải lạnh, giọng điệu cũng dịu đi mấy phần: "Nếu đã vậy, anh em chúng ta ngồi xuống uống vài chén vậy." Nếu bà ta là lão bản, vậy thì không cần thiết phải bao che phạm nhân.
Chắc là dân làm ăn nhỏ, đột nhiên gặp người trong nha phủ đến bắt người, trong lòng lo lắng bất an, muốn dò hỏi sự tình. Hơn nữa Bồng Nhụy ngay trước mắt, một người phụ nữ nhỏ bé trước mắt hắn, cũng không giở được trò gì. Vì thế hắn chọn một cái ghế, tùy ý ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận