Đại Tống Thị Tỉnh Nhân Gia
Chương 225
Thực khách vốn hợp gu với vài món thịt nên vị giác đều có chút ngán, lúc này có dưa muối chua ngọt kích thích vị giác, tức khắc cảm thấy vị giác của mình lại có thể một lần nữa hoạt động.
Không ngoài dự liệu, món cơm rưới nước thịt của Diệp gia quán cơm ở trong thành nhỏ bỗng nhiên nổi tiếng một phen.
Cơm đĩa Diệp gia vừa có tư vị, vừa nhiều về số lượng, giá cả lại công đạo, bởi vậy không ít người đều chọn mua một phần cơm rưới nước thịt.
Những hộp cơm này dễ mang theo, đựng trong hộp đồ ăn là có thể bán, bởi vậy mấy ngày qua những anh chàng bảnh bao trong thành đều chọn món cơm rưới nước thịt.
Cứ như vậy số lượng khách hàng của Diệp gia quán cơm liền lan rộng ra toàn thành, tuy rằng Diệp gia quán cơm không lớn, nhưng từ thành nam đến thành bắc đều ăn cơm rưới nước thịt Diệp gia.
“Kỳ quái, trước kia đồ ăn nhà ta cũng có thể qua tay đám trai thanh gái lịch đưa đến toàn thành, vì sao doanh số đều không bằng cơm rưới nước thịt?” Ngọc Tỷ Nhi buồn bực nói.
Diệp Trản cười tủm tỉm giải thích: “Đương nhiên là bởi vì cơm rưới nước thịt sạch sẽ, tiện lợi và giá cũng rẻ hơn.” Sạch sẽ tiện lợi là bởi vì chỉ có hộp cơm, bên trong hộp cơm trên cơm còn rưới nước canh, vừa đủ, vừa khéo ở mặt ngoài một tầng, không đến mức quá nhiều nước canh, lại có thể làm đồ ăn càng thêm đậm đà.
Còn về giá cả là do nàng đã nghiên cứu rất kỹ khi định giá, đồ ăn quý như gà con hầm nấm mật ong thì bán mười lăm văn tiền, thịt kho tàu tám văn tiền, thịt xào dưa chua ngọt chỉ cần hai văn tiền, còn có một ít cơm chay rưới nước thịt tiện nghi nữa.
Đảm bảo người nghèo ăn được, người giàu ăn thấy thơm, tầng lớp trung lưu ăn no bụng.
Trong thành có phần lớn là lao động phổ thông, vốn dĩ mọi người giữa trưa sẽ không đến Diệp gia quán cơm ăn, rốt cuộc cái giá kia không hề thấp, nhiều nhất là ăn tết hoặc người nhà có chuyện vui mới đến Diệp gia quán cơm.
Hiện tại có cơm rưới nước thịt thì người bình thường cũng có thể mua ăn được. Ngày thường làm việc đến giữa trưa đều phải mua chút đồ ăn để ăn, giá cả cùng với loại đồ ăn tiện nghi của Diệp gia cũng không khác biệt lắm.
Hơn nữa Diệp gia cơm rưới nước thịt lại dùng nhiều thịt, nước chấm trong đồ ăn giá rẻ dùng nhiều nên vị đậm đà hơn, rất hợp với khẩu vị của người lao động: Họ ra nhiều mồ hôi một ngày, đang cần bổ sung muối khoáng mà.
Trong mỗi phần cơm ngoài việc bỏ tiền ra mua đồ ăn và cơm, còn được tặng kèm một món rau xanh xào và một phần canh. Rau xanh tuy rằng là món chay, lại được nhặt rửa sạch sẽ, xào đến lửa lớn.
Nước canh thì lại có nhiều nguyên liệu phong phú, có trà xanh, có lát củ cải, sợi mướp, các loại rau theo mùa không nhất định, nhưng nước dùng lại chắc chắn được hầm từ nước xương.
Có khi là canh xương heo, có khi là canh mỡ dê, có khi là canh trứng, có khi là cá vụn, tuy rằng bị pha loãng rất nhiều, nhưng vẫn có thể nếm ra một chút vị mặn, đối với người nghèo mà nói đã là ăn sang rồi. Vận khí tốt thì bên trong còn có thể vớt được một hai sợi thịt hoặc một miếng cá, coi như là niềm vui bất ngờ.
Ngoài những người này, còn có một bộ phận người mua với số lượng lớn để làm “Xã cơm”.
Ý tưởng của Diệp Trản về món cơm này đến từ việc dân chúng ăn xã cơm vào mùa thu hoạch, bởi vậy các thực khách đều dễ dàng lý giải món cơm rưới nước thịt như là xã cơm.
Mùa thu hoạch sắp đến, nhà nào cũng có tập tục ăn xã cơm, đó là vì nhà nào cũng có tổ tiên làm nông dân. Nếu nhà nào có ruộng ở nông thôn thì càng phải ăn xã cơm, đây là để cầu mong vụ mùa bội thu, nhấm nháp thành quả sau một vụ thu hoạch vất vả.
Không những nhà mình ăn mà còn phải chia cho tá điền. Nếu nhà nào tiết kiệm thì nữ giới sẽ tự tay nấu nướng rồi xách đến bờ ruộng để chia cho tá điền.
Nếu nhà nào hào phóng thì sẽ do đầu bếp trong nhà làm. Nhưng khi nhìn thấy món cơm rưới nước thịt của Diệp gia quán cơm, các quản sự đều động lòng: "Đồ ngon giá rẻ thế này, không phải là có thể mua bên ngoài sao?" Lại tính toán chi phí, thấy so với tự làm thì rẻ hơn. Bởi vì Diệp gia mua nguyên liệu với số lượng lớn nên giá tốt hơn. Vì vậy, các quản sự nô nức bẩm báo với chủ nhà.
"Diệp gia quán cơm à?" Chủ nhà từng ăn hoặc nghe nói đến bánh kem của Diệp gia quán cơm nên ấn tượng không tệ, bèn sai người mua một phần cơm rưới nước thịt của Diệp gia về ăn thử.
Ăn xong, bị hương vị thuyết phục, hỏi rõ ràng thấy có lời hơn tự làm, hơn nữa mua từ quán cơm bên ngoài, tá điền nghe cũng thấy địa chủ hào phóng hơn, nên gật đầu đồng ý.
Việc này khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ trừ quản sự phụ trách mua rau không vui vì không còn cơ hội bớt xén. Quản sự được chủ nhà khen vì biết làm việc, đầu bếp vui vì được giảm bớt một việc lớn, chủ nhà vui vì tiết kiệm được tiền, các tá điền vui vì được ăn cơm mua bên ngoài thể diện hơn, có thể nói là hỷ sự.
Bởi vậy, cơm rưới nước thịt của Diệp gia quán cơm từ khi ra mắt đã càn quét toàn thành với tốc độ chóng mặt.
Mật Phượng Nương trong khoảng thời gian này quản lý sổ sách của tiệm, mỗi ngày tính tiền đều giật mình thon thót, dù ngày hôm sau có kinh nghiệm từ hôm trước cũng vẫn vậy.
Ngọc Tỷ Nhi cười chê bai mẹ mình chuyện bé xé ra to: “Trước đây chúng ta làm hộp quà đ·ạ·p thanh, các loại bánh kem ra mắt món nào mà chẳng k·i·ế·m được bộn tiền, mẹ cần gì phải lạ.”
"Thì có giống nhau đâu." Mật Phượng Nương không tin vào mắt mình, “Lúc trước là bán từng cái một đơn, còn giờ khách mua một lần mười hộp trở lên. Có khi còn mấy chục hộp, cả trăm hộp." Đó là do nhóm lao động phổ thông quen biết nhau, ăn cơm thì rủ nhau, nên bán một lần được cả đám. Còn nữa là những người mua cho tá điền nhà mình, tất nhiên là mua mấy chục, cả trăm hộp.
“Đến lúc hết mùa thu hoạch thì tự nhiên sẽ không có ai mua mấy chục hộp nữa đâu." Diệp Trản dội một gáo nước lạnh vào Mật Phượng Nương, "Cho nên mẹ cứ yên tâm, chúng ta kiếm được món này một lần thôi. Nói không chừng lát nữa trong thành sẽ có người bắt chước theo, làm theo rồi đâu lại vào đấy."
"Ngoan, thế cũng là nhiều lắm rồi." Mật Phượng Nương nhìn quanh bốn phía, đảm bảo không có ai rồi mới nhỏ giọng, "Cái này thật sự là quá nhiều tiền rồi."
Nhưng Diệp Trản vẫn không thỏa mãn, ngược lại còn đi tìm các quán cơm khác.
Không ngoài dự liệu, món cơm rưới nước thịt của Diệp gia quán cơm ở trong thành nhỏ bỗng nhiên nổi tiếng một phen.
Cơm đĩa Diệp gia vừa có tư vị, vừa nhiều về số lượng, giá cả lại công đạo, bởi vậy không ít người đều chọn mua một phần cơm rưới nước thịt.
Những hộp cơm này dễ mang theo, đựng trong hộp đồ ăn là có thể bán, bởi vậy mấy ngày qua những anh chàng bảnh bao trong thành đều chọn món cơm rưới nước thịt.
Cứ như vậy số lượng khách hàng của Diệp gia quán cơm liền lan rộng ra toàn thành, tuy rằng Diệp gia quán cơm không lớn, nhưng từ thành nam đến thành bắc đều ăn cơm rưới nước thịt Diệp gia.
“Kỳ quái, trước kia đồ ăn nhà ta cũng có thể qua tay đám trai thanh gái lịch đưa đến toàn thành, vì sao doanh số đều không bằng cơm rưới nước thịt?” Ngọc Tỷ Nhi buồn bực nói.
Diệp Trản cười tủm tỉm giải thích: “Đương nhiên là bởi vì cơm rưới nước thịt sạch sẽ, tiện lợi và giá cũng rẻ hơn.” Sạch sẽ tiện lợi là bởi vì chỉ có hộp cơm, bên trong hộp cơm trên cơm còn rưới nước canh, vừa đủ, vừa khéo ở mặt ngoài một tầng, không đến mức quá nhiều nước canh, lại có thể làm đồ ăn càng thêm đậm đà.
Còn về giá cả là do nàng đã nghiên cứu rất kỹ khi định giá, đồ ăn quý như gà con hầm nấm mật ong thì bán mười lăm văn tiền, thịt kho tàu tám văn tiền, thịt xào dưa chua ngọt chỉ cần hai văn tiền, còn có một ít cơm chay rưới nước thịt tiện nghi nữa.
Đảm bảo người nghèo ăn được, người giàu ăn thấy thơm, tầng lớp trung lưu ăn no bụng.
Trong thành có phần lớn là lao động phổ thông, vốn dĩ mọi người giữa trưa sẽ không đến Diệp gia quán cơm ăn, rốt cuộc cái giá kia không hề thấp, nhiều nhất là ăn tết hoặc người nhà có chuyện vui mới đến Diệp gia quán cơm.
Hiện tại có cơm rưới nước thịt thì người bình thường cũng có thể mua ăn được. Ngày thường làm việc đến giữa trưa đều phải mua chút đồ ăn để ăn, giá cả cùng với loại đồ ăn tiện nghi của Diệp gia cũng không khác biệt lắm.
Hơn nữa Diệp gia cơm rưới nước thịt lại dùng nhiều thịt, nước chấm trong đồ ăn giá rẻ dùng nhiều nên vị đậm đà hơn, rất hợp với khẩu vị của người lao động: Họ ra nhiều mồ hôi một ngày, đang cần bổ sung muối khoáng mà.
Trong mỗi phần cơm ngoài việc bỏ tiền ra mua đồ ăn và cơm, còn được tặng kèm một món rau xanh xào và một phần canh. Rau xanh tuy rằng là món chay, lại được nhặt rửa sạch sẽ, xào đến lửa lớn.
Nước canh thì lại có nhiều nguyên liệu phong phú, có trà xanh, có lát củ cải, sợi mướp, các loại rau theo mùa không nhất định, nhưng nước dùng lại chắc chắn được hầm từ nước xương.
Có khi là canh xương heo, có khi là canh mỡ dê, có khi là canh trứng, có khi là cá vụn, tuy rằng bị pha loãng rất nhiều, nhưng vẫn có thể nếm ra một chút vị mặn, đối với người nghèo mà nói đã là ăn sang rồi. Vận khí tốt thì bên trong còn có thể vớt được một hai sợi thịt hoặc một miếng cá, coi như là niềm vui bất ngờ.
Ngoài những người này, còn có một bộ phận người mua với số lượng lớn để làm “Xã cơm”.
Ý tưởng của Diệp Trản về món cơm này đến từ việc dân chúng ăn xã cơm vào mùa thu hoạch, bởi vậy các thực khách đều dễ dàng lý giải món cơm rưới nước thịt như là xã cơm.
Mùa thu hoạch sắp đến, nhà nào cũng có tập tục ăn xã cơm, đó là vì nhà nào cũng có tổ tiên làm nông dân. Nếu nhà nào có ruộng ở nông thôn thì càng phải ăn xã cơm, đây là để cầu mong vụ mùa bội thu, nhấm nháp thành quả sau một vụ thu hoạch vất vả.
Không những nhà mình ăn mà còn phải chia cho tá điền. Nếu nhà nào tiết kiệm thì nữ giới sẽ tự tay nấu nướng rồi xách đến bờ ruộng để chia cho tá điền.
Nếu nhà nào hào phóng thì sẽ do đầu bếp trong nhà làm. Nhưng khi nhìn thấy món cơm rưới nước thịt của Diệp gia quán cơm, các quản sự đều động lòng: "Đồ ngon giá rẻ thế này, không phải là có thể mua bên ngoài sao?" Lại tính toán chi phí, thấy so với tự làm thì rẻ hơn. Bởi vì Diệp gia mua nguyên liệu với số lượng lớn nên giá tốt hơn. Vì vậy, các quản sự nô nức bẩm báo với chủ nhà.
"Diệp gia quán cơm à?" Chủ nhà từng ăn hoặc nghe nói đến bánh kem của Diệp gia quán cơm nên ấn tượng không tệ, bèn sai người mua một phần cơm rưới nước thịt của Diệp gia về ăn thử.
Ăn xong, bị hương vị thuyết phục, hỏi rõ ràng thấy có lời hơn tự làm, hơn nữa mua từ quán cơm bên ngoài, tá điền nghe cũng thấy địa chủ hào phóng hơn, nên gật đầu đồng ý.
Việc này khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ trừ quản sự phụ trách mua rau không vui vì không còn cơ hội bớt xén. Quản sự được chủ nhà khen vì biết làm việc, đầu bếp vui vì được giảm bớt một việc lớn, chủ nhà vui vì tiết kiệm được tiền, các tá điền vui vì được ăn cơm mua bên ngoài thể diện hơn, có thể nói là hỷ sự.
Bởi vậy, cơm rưới nước thịt của Diệp gia quán cơm từ khi ra mắt đã càn quét toàn thành với tốc độ chóng mặt.
Mật Phượng Nương trong khoảng thời gian này quản lý sổ sách của tiệm, mỗi ngày tính tiền đều giật mình thon thót, dù ngày hôm sau có kinh nghiệm từ hôm trước cũng vẫn vậy.
Ngọc Tỷ Nhi cười chê bai mẹ mình chuyện bé xé ra to: “Trước đây chúng ta làm hộp quà đ·ạ·p thanh, các loại bánh kem ra mắt món nào mà chẳng k·i·ế·m được bộn tiền, mẹ cần gì phải lạ.”
"Thì có giống nhau đâu." Mật Phượng Nương không tin vào mắt mình, “Lúc trước là bán từng cái một đơn, còn giờ khách mua một lần mười hộp trở lên. Có khi còn mấy chục hộp, cả trăm hộp." Đó là do nhóm lao động phổ thông quen biết nhau, ăn cơm thì rủ nhau, nên bán một lần được cả đám. Còn nữa là những người mua cho tá điền nhà mình, tất nhiên là mua mấy chục, cả trăm hộp.
“Đến lúc hết mùa thu hoạch thì tự nhiên sẽ không có ai mua mấy chục hộp nữa đâu." Diệp Trản dội một gáo nước lạnh vào Mật Phượng Nương, "Cho nên mẹ cứ yên tâm, chúng ta kiếm được món này một lần thôi. Nói không chừng lát nữa trong thành sẽ có người bắt chước theo, làm theo rồi đâu lại vào đấy."
"Ngoan, thế cũng là nhiều lắm rồi." Mật Phượng Nương nhìn quanh bốn phía, đảm bảo không có ai rồi mới nhỏ giọng, "Cái này thật sự là quá nhiều tiền rồi."
Nhưng Diệp Trản vẫn không thỏa mãn, ngược lại còn đi tìm các quán cơm khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận