Trường Ninh Đế Quân

Chương 994: Món quà thứ hai

Trong viện, đám đông các binh sĩ ngồi trên chiếu, ai cũng không buồn ngủ cho dù đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Bọn họ từ nơi xa hơn thành Trường An về hướng đông chạy đến tây cương, trên đường đi ngựa không dừng vó, chỉ để mau chóng chạy đến bên cạnh Thẩm Lãnh. Lúc này đại tướng quân ngồi ở giữa bọn họ, không có rượu nhưng đã đun một nồi nước lớn, mỗi người đều có trà nóng, mỗi người đều có điểm tâm. Tuy rằng lúc này đã hơn nửa đêm, nhưng Thẩm Lãnh cũng không đến mức không thể tìm được cơm cho các huynh đệ ăn.
"Tướng quân."
Trong đó có một sĩ binh hỏi: "Lúc ngài mới tòng quân có từng nghĩ đến một ngày mình sẽ trở thành đại tướng quân không?"
Thẩm Lãnh cười lắc đầu: "Mặc dù có người từng nói binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh lính giỏi, nhưng lúc mới tòng quân thật chưa từng nghĩ tới việc làm đại tướng quân, khi đó cũng chưa từng thấy đại tướng quân nữa. Quan lớn nhất ta từng gặp là tướng quân Trang Ung, lúc đó ông ấy cũng vẫn chưa phải là đại tướng quân nữa. Lúc ấy điều ta nghĩ chỉ là quân bổng cũng không tệ lắm, có thể trợ cấp cho gia đình."
Thẩm Lãnh tựa người về phía sau, nhớ lại lúc mới tòng quân.
"Một mình ra đi đến cửa đại doanh thủy sư, nhìn các binh sĩ đang thao luyện trong đại doanh thủy sư, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của ta là y phục của chiến binh thật đẹp, nếu ta có thể mặc quân phục chiến binh giống như họ, chắc chắn nhìn còn đẹp hơn bọn họ."
Tất cả các binh sĩ đều cười.
Có người hỏi: "Đại tướng quân, ta nghe nói tướng quân Vương Khoát Hải chính là bị ngài đánh phục lúc ấy?"
"Ta cảm thấy lấy đức phục người vẫn là khá tốt, mặc dù quả thật là ta đánh phục."
Trần Nhiễm cười nói: "Đáng tiếc là ta đã vào quân doanh muộn, nếu không thì ta cũng có thể đánh cho Vương Khoát Hải phục."
Mấy trăm thân binh đồng loạt thở dài một tiếng.
Trần Nhiễm cũng không đỏ mặt: "Các ngươi còn không tin? Vương to con hiện giờ cũng không phải đối thủ của ta, các ngươi tin ta khiến hắn một tay một chân không?"
"Tin, dù sao thì hai tay hai chân cũng không đánh lại, để một tay một chân vẫn có vẻ to cao một chút."
"Cũng bi tráng một chút."
Trần Nhiễm cởi giày đập người vừa nói: "Hun chết ngươi."
"Ta và đại tướng quân hẳn là khác nhau."
Một gã binh lính trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Ngày đầu tiên tòng quân ta đã muốn làm đại tướng quân, bây giờ cũng muốn, nhưng trước đây cảm thấy đại tướng quân cách ta quá xa, bây giờ phát hiện đại tướng quân ở ngay bên cạnh ta, khoảng cách không quá xa."
Trần Nhiễm nói: "Đại tướng quân cũng không có gì, cũng chỉ như vậy thôi, các ngươi nên lấy ta làm mục tiêu. Mỗi người các ngươi đều có thể trở thành đại tướng quân, nhưng chưa chắc mỗi người đều có thể trở thành Trần Nhiễm."
Hắc Nhãn ở bên cạnh gật đầu: "Phải phải phải, ngươi nhiều gà."
Trần Nhiễm: "..."
Cả đám người ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã nói chuyện đến tận lúc trời sắp sáng, cũng không biết tất cả đều ngủ ngay trong viện từ khi nào. Sáng sớm đại tướng quân Đàm Cửu Châu sang thăm Thẩm Lãnh, khoảnh khắc đẩy cửa viện ra, nhìn thấy binh sĩ ngủ kín cả viện, cũng nhìn thấy Thẩm Lãnh đang ngủ giữa bọn họ. Một khắc đó Đàm Cửu Châu bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, dường như lập tức trở về lúc mình con trẻ. Khi đó ông ta chỉ mới là một giáo úy, dẫn theo một đám huynh đệ truy kích giặc cỏ tây cương, đuổi giết ra ngoài gần ba trăm dặm, đại thắng trở về, giết giặc chém rất nhiều thủ cấp. Trên đường trở về mọi người đốt một đống lửa ở ngay bên cạnh một sườn đất rất lớn đích, ngồi với nhau nói chuyện trên trời dưới đất, bất tri bất giác trời đã sáng.
Nhớ lại những người đi theo mình khi đó đến bây giờ dường như không còn mấy người còn ở lại bên cạnh mình nữa.
Có người tích lũy quân công phân phái ra ngoài, có người bị thương trở về nhà, còn có người... yên giấc ở tây cương này.
Con người đều có thời thiếu niên, con người đều có chí thiếu niên.
Khi về già hồi tưởng lại cũng không nên có tiếc nuối, bởi vì rất nhiều người đã không thể nào nhớ lại thời thiếu niên, bọn họ vĩnh viễn dừng lại ở thời thiếu niên.
Đàm Cửu Châu không đánh thức Thẩm Lãnh bọn họ, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa viện lại, sau đó căn dặn người canh phòng chung quanh, không cho người khác tùy tiện tới gần. Thân binh của Thẩm Lãnh từ nơi xa như vậy chạy đến đây, không chỉ bởi vì Thẩm Lãnh là đại tướng quân, còn bởi vì bọn họ đều xem Thẩm Lãnh là huynh đệ. Một tướng quân mà không được binh lính thủ hạ xem hắn là huynh đệ, tất nhiên không đạt tiêu chuẩn.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy cả ngày nói mấy từ như huynh gì đó sẽ có vẻ làm lố, nhưng trên thực tế bọn họ đều không thể hiểu người từ trên chiến trường xuống. Đối với các binh sĩ mà nói mỗi một trận chiến đều là một kiếp nạn, mỗi một trận chiến còn sống trở về đều là sống sót sau kiếp nạn, mỗi một người sống sót sau kiếp nạn đều là huynh đệ sinh tử.
Nửa canh giờ sau, binh lính thủ quân tới thông báo cho Đàm Cửu Châu, nói ngoài tường thành có người của quân địch phái tới muốn gặp đại tướng quân nói chuyện. Đàm Cửu Châu hỏi một câu là ai tới, bẩm báo nói người tới không nói là ai, một mình đứng ngoài cổng thành khoảng trăm trượng, Đàm Cửu Châu liền biết là ai.
Già Lạc Khắc Lược đang hàng phục nhân tâm.
Y một mình đến ngoài thành Tây Giáp hai lần, có lần thứ hai này, người Tây Vực sẽ lấy y làm đầu, sẽ sợ y, cũng tin phục y. Bởi vì Già Lạc Khắc Lược đã làm được việc mà tất cả người Tây Vực đều không dám làm.
Đàm Cửu Châu cũng lại một lần nữa ra khỏi thành một mình, lần này thì tương đối hòa khí một chút. Trước hết Đàm Cửu Châu cho người bày một cái bàn ở ngoài thành, trên bàn có chút điểm tâm, hạt dưa, còn để một bộ ấm chén trà.
Đàm Cửu Châu ngồi ở chủ vị, trên bàn đốt một cái lò đun trà nho nhỏ. Người ta nói pha trà là đạo đãi khách lễ nghĩa không chu toàn, đun trà mới là đạo đãi khách quy cách cao nhất. Đàm Cửu Châu ngồi xuống đun trà, Già Lạc Khắc Lược cũng trở nên trịnh trọng hẳn, hơi cúi người xem như là thể hiện lời cảm ơn, sau đó ngồi đối diện với Đàm Cửu Châu. Hai người chẳng nói câu nào, một người pha trà, một người ngồi đối diện nhìn.
Nếu là thiếu nữ đun trà, sẽ có một đám tiên khí, một luồng linh khí, Đàm Cửu Châu ngồi ở đó đun trà, có một kiểu đại khí, một kiểu chính khí.
Bộ đồ pha trà thay nước một lần nữa, lại đun sôi, sau đó rửa trà.
Màu nước trà đẹp hơn khi ngâm lá trà một chút, hương trà cũng đậm hơn, bỏ thêm một chút muối, vị trà lại càng có vẻ thuần hậu hơn.
"Đa tạ."
Già Lạc Khắc Lược nhận lấy chén trà Đàm Cửu Châu đưa cho y, nhận bằng hai tay, sau đó lại hơi cúi người. Y đã mời rất nhiều người đến dạy y văn hóa của người Ninh, tập tục của người Ninh, y điên cuồng học tất cả mọi thứ có liên quan đến người Ninh, cho nên đương nhiên y biết chủ nhân đích thân pha trà là lễ nghĩa quy cách rất cao.
"Tại sao lần này đại tướng quân chiêu đãi như vậy?"
Già Lạc Khắc Lược nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, nhìn Đàm Cửu Châu hỏi một câu rất nghiêm túc.
"Để cảm ơn bệ hạ ngươi."
"Cảm ơn trẫm?"
Già Lạc Khắc Lược cười hỏi: "Tại sao lại cảm ơn trẫm?"
Đàm Cửu Châu chỉ về phía sau: "Các tướng sĩ dưới trướng ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ biên quân bắc cương Đại Ninh. Biên quân của bắc cương một lúc đánh chiếm được mấy ngàn dặm cương vực Hắc Vũ, mỗi một tướng sĩ tham chiến đều có phong thưởng cho nên bọn họ ngưỡng mộ. Bên tây cương này mãi không có đại chiến, ta ở tây cương đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một Thổ Phiên đột nhiên nhảy ra ngoài lắc lư, sau đó đã bị ta cho một cái tát quay trở về. Nếu như nói lần trước người Thổ Phiên nhảy ra là một miếng thịt, vậy thì miếng thịt này quá nhỏ, các tướng sĩ dưới trướng ta không đủ chia. Lần này thì khác, bệ hạ sử dụng trăm vạn binh Lâu Nhiên công thành, các tướng sĩ giống như là ăn tết vậy. Đánh người Thổ Phiên, mỗi người được chia không đến một mẩu thịt, đánh các ngươi, mỗi người được chia một con heo, tất nhiên phải cảm ơn bệ hạ rồi. Sau trận chiến này, không biết biên quân tây cương ta sẽ có bao nhiêu người thăng quan tiến tước, nghĩ bệ hạ tặng cho ta lợi ích lớn như vậy, cũng nên tận chút lễ nghĩa của chủ nhà."
Già Lạc Khắc Lược khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ đại tướng quân không nhìn ra, thành Tây Giáp sắp tới ngày bị phá?"
"Ồ." Đàm Cửu Châu nói: "Ngươi nói là trăm vạn binh kia có thể phá thành Tây Giáp?"
Ông ta liếc mắt nhìn phía sau Già Lạc Khắc Lược, đó là liên doanh của người Tây Vực.
"Ta lại nhìn thấy từng đống từng đống quân công."
Già Lạc Khắc Lược cũng cười: "Đại tướng quân nói câu này cũng không sai, trăm vạn binh Lâu Nhiên chẳng qua chỉ là trò cười. Nếu không có đại quân An Tức của trẫm ở đây, không có quân đội các nước khác ở đây, chỉ trăm vạn binh Lâu Nhiên kia chạy đến ngoài thành Tây Giáp, có lẽ đại tướng quân đã trực tiếp dẫn theo biên quân Ninh giết ra ngoài rồi."
Đàm Cửu Châu nói: "Bệ hạ tới, lại là tới khuyên hàng?"
"Người trẫm mời đến dạy trẫm văn hóa của người Ninh nói người Ninh không biết hàng. Trẫm vốn không tin, nghĩ trên thế giới này có người nào không chịu đầu hàng khi đối diện với sức mạnh tuyệt đối. Hơn hai mươi ngày qua nhìn thành Tây Giáp, trẫm đã tin, người Ninh thật sự sẽ không đầu hàng, bất kể là đối mặt với bao nhiêu kẻ địch đều sẽ không, cho nên trẫm rất thích sự kiêu ngạo này của người Ninh. Trẫm cũng sẽ không muốn chiêu hàng ngươi nữa. Trẫm chỉ muốn tới nói với đại tướng quân, lần trước lúc trẫm và ngươi gặp mặt đã nói trẫm tất lấy thủ cấp của ngươi, thời gian sắp tới rồi."
Đàm Cửu Châu ừ một tiếng: "Ta ở trên tường thành Tây Giáp chờ bệ hạ tới lấy."
"Thật ra trẫm rất khâm phục ngươi."
Già Lạc Khắc Lược bưng chén trà lên uống một ngụm: "Đối mặt với chiến cuộc như vậy mà ngươi vẫn có thể nhẹ nhàng bình thản, có phong độ của một đại tướng, nhưng mà..."
Già Lạc Khắc Lược ép người về phía trước: "Có chuyện ngươi không cảm thấy tò mò?"
"Cái gì?"
"Đại quân An Tức của trẫm đâu?"
Già Lạc Khắc Lược chỉ về phía sau: "Ngươi có biết tại sao trẫm để trăm vạn nô lệ Lâu Nhiên xếp ba tầng trong ba tầng ngoài ở bên ngoài liên doanh? Tại sao không ngừng sử dụng trăm vạn nô lệ không hề có chiến lực gì đáng nói này tiến công? Có thể ngươi sẽ nghĩ là trẫm tiếc mạng của dũng sĩ An Tức, cũng giống như ngươi cảm thấy mạng của người Ninh và mạng của người Lâu Nhiên vốn không phải là cùng một giá trị, nhưng trên thực tế thì không chỉ là như vậy đâu."
Già Lạc Khắc Lược đẩy cái chén không về phía trước: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta có thể đoán được tại sao đại tướng quân lại tự tin. Đại tướng quân nghĩ trăm vạn nô lệ Lâu Nhiên, cộng thêm liên quân Tây Vực, đại quân An Tức, quân đội khổng lồ như thế, lương thảo tiêu hao mỗi ngày chính là một con số rất lớn? Đừng nói nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nói ra con số thôi cũng sẽ khiến người ta chấn động, vì thế ngươi sẽ nghĩ người cung cấp số lương thảo này là ai? Người gần đây nhất, đương nhiên là Hậu Khuyết quốc."
Y tự động thủ rót một chén trà: "Cho nên nếu trẫm là đại tướng quân ngươi, nhất định sẽ triệu tập quân đội có chiến lực nhất từ một bên khác đánh vào Hậu Khuyết, chặt đứt lương đạo của đại quân. Nếu trăm vạn người Lâu Nhiên không có thức ăn thì sẽ biến thành trăm vạn con gia súc nổi điên, mà liên quân Tây Vực cũng sẽ mất đi ý chí chiến đấu vì đường lui bị cắt đứt, đáng tiếc..."
Già Lạc Khắc Lược hướng về phía sau vẫy tay: "Trẫm lại tới tặng quà cho đại tướng quân. Đại tướng quân còn nhớ lần trước món quà trẫm tặng cho ngươi là gì không? Là thi thể của Hậu Khuyết vương. Trẫm cảm thấy món quà cũng được tính là quý trọng, lần này còn quý trọng hơn cả thi thể của Hậu Khuyết vương. Dù sao thì theo trẫm thấy mạng của người Ninh và mạng của người Hậu Khuyết cũng không phải là cùng một giá trị, cho dù là mạng của Hậu Khuyết vương cũng không có giá trị bằng mạng của người Ninh."
Một gã kỵ binh từ xa phóng ngựa đến, đến phía sau Già Lạc Khắc Lược ném ra một cái bao. Cái bao kia rơi xuống bên cạnh Già Lạc Khắc Lược, bao rơi xuống bị bung ra, hai cái đầu người từ bên trong lăn ra ngoài, còn có một bộ giáp tướng quân.
"Ngày mai trẫm sẽ còn tới tặng quà đại tướng quân, đây là đầu của tướng quân và phó tướng một trong các vệ chiến binh được ngươi phái đi Hậu Khuyết, khôi giáp đó là chiến giáp của tướng quân một vệ chiến binh, chắc hẳn là đại tướng quân nhận ra chứ. Trẫm sẽ nói cho ngươi biết, quân đội của ngươi phái đi Hậu Khuyết... không mấy người về được."
Già Lạc Khắc Lược đứng dậy: "Cảm ơn trà của đại tướng quân, cảm ơn đầu người của đại tướng quân tặng, trẫm cũng nên trở về suy nghĩ, làm sao để phong thưởng cho các tướng sĩ trẫm. Dù sao đại quân An Tức của trẫm cũng là tính quân công theo đầu người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận