Trường Ninh Đế Quân

Chương 739: Không phụ Đại Ninh, không phụ nàng

Cổ Lạc yên lặng đi theo Cảnh San trở về đại doanh Tức Phong Khẩu, xa xa đội ngũ mấy trăm người đi theo Hoắc Đinh ra ngoài kia không có tản đi mà đứng chờ ở một bên. Các binh sĩ nhìn có vẻ đều hơi đê mê, có lẽ là bởi vì chuyện vừa mới xảy ra ở ngoài Tức Phong Khẩu, cho nên Cổ Lạc thật cẩn thận liếc nhìn Cảnh San, Cảnh San nói: "Đi đi, làm xong việc thì quay lại ngay lập tức."
Cổ Lạc như được đại xá, gã nhất định phải chuyện giải quyết cho Mạnh Trường An, chuyện thế này bản thân Mạnh Trường An giải thích thế nào? Huống hồ cái tên Mạnh Trường An kia trước giờ đều không biết nói dối, làm sao có thể bảo gã bịa ra một lời nói dối để ứng phó với những binh lính kia?
Mà khi gã chạy tới lại phát hiện Mạnh Trường An đi đến phía trước đội ngũ chỉ về hướng giáo trường, đội ngũ lập tức kéo qua bên đó. Cổ Lạc ngẩn ra, đi lên kéo Mạnh Trường An một cái: "Ngươi muốn làm gì?"
Mạnh Trường An nói: "Chuyện này không thể giấu các binh sĩ được."
Cổ Lạc giận dữ: "Ngươi còn muốn nói với bọn họ ngươi quả thật có vấn đề với công chúa của địch quốc?"
"Phải."
Câu trả lời của Mạnh Trường An chỉ đơn giản như vậy, gã sẽ không giải thích gì.
Cổ Lạc cứ trừng mắt nhìn Mạnh Trường An như vậy, Mạnh Trường An cười cười với gã, tay vỗ vỗ vai Cổ Lạc: "Có lúc ta đặc biệt bội phục Thẩm Lãnh một chuyện, hắn luôn có thể tụ tập người làm huynh đệ với nhau."
Cổ Lạc lắc đầu: "Huynh đệ của hắn mỗi một người đều là ngu ngốc!"
Mạnh Trường An: "Vậy nên cũng rất tốt."
Cổ Lạc tức giận nhìn gã, sau đó phì cười một tiếng, vung tay bỏ đi: "Ngươi muốn như thế nào thì như thế đi, mỗi một người đều là ngu ngốc, mẹ nó ta cũng ngu ngốc, cực ngu ngốc."
Mạnh Trường An sai người gõ trống, không bao lâu sau trong đại doanh ngoại trừ những binh lính đang canh gác ra thì tất cả đều tụ tập trên giáo trường. Sau khi gã từ thành Trường An trở về đã chiêu mộ tân binh ở Tức Phong Khẩu, hiện giờ đã có quy mô hơn hai vạn người. Tin tức chiêu mộ tân binh vừa truyền đi các hán tử ở Liêu Bắc đạo đã chen tới, đều là nam nhi bảy thuớc, ai mà không có lòng muốn kiến công lập nghiệp?
Nhưng lúc này trong đại doanh không có một tân binh nào, trại tân binh ở chỗ cách Tức Phong Khẩu không đến bốn mươi dặm về phía nam, bên đó địa thế rộng rãi rất thích hợp để luyện binh.
Mạnh Trường An chậm rãi đi lên đài cao, nhìn mấy ngàn chiến binh tụ tập ở phía dưới im lặng một lát. Gã thật sự là một người không giỏi nói chuyện, nếu như là lúc không có chuyện gì thậm chí gã có thể cả ngày cũng không lên tiếng.
"Ta làm một chuyện sai."
Mạnh Trường An chậm rãi thở ra một hơi sau đó lớn tiếng nói: "Ta là Mạnh Trường An, tướng quân lãnh binh của Tức Phong Khẩu Đại Ninh, trừ việc này ra bệ hạ còn sai ta ở đây huấn luyện tân binh, mọi người đều biết tại sao huấn luyện tân binh, đều biết cách ngày chúng ta khai chiến với người Hắc Vũ đã không còn bao xa nữa, không riêng gì chúng ta biết, người Hắc Vũ cũng biết."
Gã giơ tay lên chỉ về phương bắc: "Người Hắc Vũ tăng ba mươi vạn binh ở tuyến này, Bắc Viện đại tướng quân của Hắc Vũ quốc mang người chặn chúng ta ở đây, trận chiến này liên quan đến cơ nghiệp trăm năm trong tương lai của Đại Ninh, nhưng vào lúc này ta đã làm một chuyện rất ngu xuẩn."
Gã dừng lại một chút, cất cao giọng nói: "Trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc Khoát Khả Địch Tẩm Sắc là nữ nhân của ta."
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả binh lính đều nhìn gã, dường như ngay cả hơi thở cũng bất giác bị cố ý áp chế.
Mạnh Trường An đứng ở đó, sau khi nói xong câu này gã im lặng rất lâu.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một giọng nói từ chỗ hơi xa trong đội ngũ truyền đến.
"Lợi hại!"
Mạnh Trường An ngẩn ra.
Cổ Lạc và Cảnh San đứng ở xa xa nhìn sang bên này cũng ngẩn ra, Cảnh San nhìn về phía Cổ Lạc: "Chẳng lẽ là chúng ta đã nghĩ quá nhiều?"
Cổ Lạc: "Ta cũng không biết..."
Người đầu tiên hô lên hai từ này, không bao lâu sau trên giáo trường liên tiếp nổi lên giọng nói kiểu như vậy. Mạnh Trường An dù thế nào cũng không ngờ bộ hạ lại có phản ứng này, gã nghĩ các binh sĩ nên chửi gã, nên thù hằn gã. Người Hắc Vũ là kẻ thù vĩnh viễn của Đại Ninh, thù hận này không thể hóa giải. Từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay chiến tranh với Hắc Vũ gần như chưa từng dừng lại, hàng năm nam nhi Đại Ninh bay đầu tóe máu ở bắc cương nhiều không đếm hết.
Ở bên ngoài thành Hãn Hải bắc cương có một bức tượng đá, bức tượng đá đó là một tướng quân mặc thiết giáp kiếm chỉ về phương bắc.
Đây là mục tiêu vĩnh viễn không thay đổi của quân nhân Đại Ninh.
"Mạnh tướng quân!" Một sĩ binh ở dưới đài hô: "Chúng ta đều biết chuyện tướng quân ngài ngủ với đàn bà Hắc Vũ rồi, tướng quân hà tất còn phải khoe khoang với ta nữa?"
"Đúng vậy, ngủ với trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc là tướng quân lợi hại. Nếu nói ngay cả trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc cũng khuynh đảo vì tướng quân thì chúng ta tin chắc không nghi ngờ, nhưng nếu có người nói tướng quân là vì muốn thông địch phản quốc cho nên mới có dây dưa với trưởng công chúa Hắc Vũ quốc, mẹ nó chứ còn lâu chúng ta mới tin!"
"Người nào mà không biết tướng quân giết người Hắc Vũ giết ác liệt nhất?"
"Tướng quân, chúng ta vẫn luôn đi theo ngài, ngài không cần giải thích gì với chúng ta, ngài nói với chúng ta trưởng công chúa Hắc Vũ quốc là nữ nhân của ngài, chúng ta đều ủng hộ!"
"Lợi hại!"
Mạnh Trường An đứng ở đó, tay cũng hơi run.
Một sĩ binh gân cổ gào to: "Nếu không thì sau này trong trận chiến với Hắc Vũ quốc, tướng quân dẫn chúng ta đạp đổ Hồng Thành, nói cho hãn hoàng của Hắc Vũ quốc biết tướng quân ngài là tỷ phu của hắn?"
Một đám người cười vang rầm trời.
Một tên binh lính khác nói to: "Tướng quân cưới trưởng công chúa Hắc Vũ quốc chúng ta cũng đồng ý, sau này tướng quân không dẫn chúng ta bắc chinh thì chúng ta mới không đồng ý!"
"Nếu tướng quân cảm thấy ngại, chi bằng phát kẹo hỷ trước đã?"
Mạnh Trường An đứng trước mặt đám binh sĩ mà ngày thường mình quản giáo cực kỳ nghiêm khắc dẫn đến bọn họ cũng hơi sợ mình, mắt hơi đỏ, gã rất muốn nói thêm chút gì đó nhưng thật sự không có từ ngữ gì cả.
Gã chậm rãi giơ tay phải lên, nắm tay lại, đặt ngang ngực.
"Đại Ninh!"
Sau khi gã đỏ mắt hét to một tiếng, tất cả các binh sĩ đều để nắm tay phải ngang ngực gõ vị trí tim của mình: "Đại Ninh!"
"Đại Ninh!"
"Đại Ninh!"
"Đại Ninh!"
Tiếng hô càng lúc càng cao hơn, trong đó còn kèm theo vài câu lợi hại.
Cổ Lạc nghiêng người tựa vào thân cây có vẻ mặt khó tin: "Xem ra quả thật là chúng ta đã nghĩ hơi nhiều, một tướng quân công nhận một đội quân rất khó, một đội quân mà có thể mỗi một người đều công nhận một vị tướng quân lại càng khó hơn."
Cảnh San nhìn gã một cái: "Đứng nghiêm!"
Cổ Lạc vội vàng đứng thẳng người lên: "Vâng vâng vâng... Đứng nghiêm, đứng nghiêm."
Cảnh San nhìn gã: "Ngươi hạ lệnh cho bọn họ trói ta lại đúng chứ?"
Cổ Lạc: "Phải phải phải... là ta."
Cảnh San vừa quay đầu lại, những đình úy dưới trướng nàng ta đồng loạt lui về sau một bước, Cảnh San trừng mắt: "Hắn bảo các ngươi trói là các ngươi dám trói? Rốt cuộc các ngươi là người của ta hay là người của hắn?!"
Tất cả thủ hạ đều nhìn về phía Cổ Lạc, ai nấy đều mang vẻ mặt cầu khẩn.
Một gã đình úy nhỏ giọng nói: "Là Cổ thiên bạn ép chúng ta trói."
Cả đám người vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, là Cổ thiên bạn ép chúng ta trói."
Cổ Lạc: "Ta ép các ngươi trói là các ngươi liền trói? Thân là thủ hạ của Cảnh thiên bạn, lần sau khi ta bảo các ngươi trói nàng ấy thì các ngươi nên nhớ, cho dù là trói ngược lại ta thì cũng không thể trói nàng ấy!"
Cảnh San: "Ồ... Trói hắn lại!"
Cả đám đình úy lập tức vui vui. Thủ hạ của Cổ Lạc còn vui hơn cả thủ hạ của Cảnh San, bọn họ hóa thân thành một đám phản đồ vui vẻ, còn chủ động, còn vận sức nhiều hơn cả thủ hạ của Cảnh San. Bề ngoài nhìn bọn họ giống như là đang bảo vệ thiên bạn đại nhân của mình, nhưng ai nấy đều giữ cánh tay và chân của Cổ Lạc hô hào đừng trói mà, đừng trói mà, sau đó liền vật ngã Cổ Lạc, cả đám người chèn ép ở đó vẫn còn nói đừng trói mà, đừng trói mà.
Không bao lâu là Cổ Lạc đã bị quấn dây thừng khắp người, gã nhìn Cảnh San với vẻ mặt đáng thương: "Được rồi chứ?"
"Chưa được."
Cảnh San chắp tay sau mông đi đến trước mặt Cổ Lạc, nheo mắt nhìn gã: "Ta nhớ người nào đó còn đánh một cú thật mạnh lên cổ ta, món nợ này tính như thế nào?"
Cổ Lạc cúi đầu xuống: "Ngươi đánh ta hai cái là xong, ba cái cũng được."
Cảnh San vung tay lên rồi hạ xuống thật mạnh, nhưng khi sắp đập vào cổ của Cổ Lạc liền thu lực, tay nàng ta gãi gãi trên gáy Cổ Lạc: "Đánh trả lại thì ngươi sẽ không nợ ta nữa, sau này ngươi phải vĩnh viễn nợ ta."
Nàng ta hừ một tiếng, chắp tay sau mông bỏ đi mất dạng.
Cổ Lạc ngây ngô cười hì hì, sau đó nhìn thấy một đám đình úy nhìn gã ngây ngô cười hì hì, đó là nụ cười hiền từ.
Cổ Lạc: "Cười cái gì mà cười, còn không thả ta ra?!"
Tất cả thủ hạ của Cảnh San đều lui về sau: "Chúng ta không dám thả, chúng ta là thủ hạ của Cảnh thiên bạn, thiên bạn đại nhân không hạ lệnh thì chúng ta không dám thả người lung tung."
Thủ hạ của Cổ Lạc nhìn nhau sau đó cũng lui về sau, có người hướng tới phía Cảnh San nói to: "Thiên bạn đại nhân bên ngài còn nhận người không? Chúng ta chuẩn bị làm phản tập thể luôn."
Cảnh San vừa đi vừa nói: "Nhận cái gì mà nhận! Của hắn đều là của ta!"
Một đám người lập tức hú hét kêu gào, vừa rồi còn là một đám người nở nụ cười hiền từ, giờ thì biến thành một đàn cún con, gân cổ lên hò hét.
Cảnh San cười nói: "Thả hắn ra đi."
Lúc này đám người kia mới cởi trói cho Cổ Lạc, Cổ Lạc trừng mắt nhìn đám đình úy kia một cái: "Sớm muộn gì cũng xử lý các ngươi."
Các đình úy hướng tới phía Cảnh San gào lên: "Cảnh thiên bạn, Cổ thiên bạn uy hiếp chúng ta!"
Cảnh San quay đầu lại nhìn về phía Cổ Lạc: "Ngươi lại đây cho ta!"
Cổ Lạc vội vàng đi nhanh tới: "Được roài, được roài, tới ngay."
Sau đó trừng mắt với đám đình úy kia: "Lát nữa tính sổ với các ngươi!"
Bên đài cao, Mạnh Trường An nhìn các huynh đệ làm cho người ta cảm động ở phía dưới kia, gã không có cách nào biểu đạt lòng cảm ơn của mình, ở trên đài cao chậm rãi quỳ một gối xuống, chắp tay với các binh sĩ: "Cảm ơn!"
Tất cả mọi người đều quỳ một gối xuống, đồng thời chắp tay: "Tướng quân không phụ ta, chúng ta không phụ tướng quân!"
Tướng quân không phụ ta, ta không phụ tướng quân!
Mạnh Trường An chỉ tay lên bầu trời: "Ta nhất định không phụ các vị! Ta nhất định không phụ Đại Ninh!"
Tất cả các binh sĩ đều vung tay hô to.
Cổ Lạc rướn cổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt ngưỡng mộ: "Mạnh tướng quân có thể lãnh binh đến mức độ này cũng khiến người ta khâm phục. Nói rất hay, ta nhất định không phụ các vị! Ta nhất định không phụ Đại Ninh!"
Cảnh San: "Vậy ngươi có gì muốn nói, ngươi không phụ ai?"
Cổ Lạc: "Ta nhất định không phụ phủ Đình Úy! Ta nhất định không phụ Đại Ninh!"
Cảnh San một cước đá vào mông gã: "Hửm?"
Lúc này Cổ Lạc mới kịp phản ứng lại: "Không... Không phụ Đại Ninh, không phụ nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận