Trường Ninh Đế Quân

Chương 555: Cho dù

Một ngày giết ba.
Nhưng một ngày vẫn chưa kết thúc, ngay cả buổi trưa cũng chưa kết thúc.
Người bình thường nổi điên cũng có thể sẽ làm ra hành động khiến người ta chấn động, nếu là kẻ điên nổi điên lên thì sẽ còn có cố kỵ gì?
Hàn Hoán Chi ngồi xuống liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Muốn giết ngươi trắng trợn, hơn nữa còn kéo ngươi lên đài, hiện giờ mọi người trong khắp Trường An đều đã biết, cái chết của những người đó là bởi vì ngươi, cho dù ngươi vô tội, trong triều đình cũng sẽ xuất hiện những dị nghị, những đại nhân đó sẽ nói với bệ hạ, nếu không phải bởi vì Thẩm Lãnh thì sẽ chết người nhiều như vậy sao?"
Thẩm Lãnh biết Hàn Hoán Chi nói những câu này không buồn cười chút nào, các đại nhân vật trong triều đình cũng thật sự sẽ nói ra lời như vậy.
Hàn Hoán Chi ngả người ra sau: "Cũng may là không cần lo lắng bên Ngự sử đài, Lại Thành vẫn chưa rời đi."
Tuy rằng lúc này mà cười thì quả thật có chút không đúng, nhưng câu không cần lo lắng về Ngự sử đài này vẫn khiến Diệp Lưu Vân không nhịn được mà hơi giương khóe miệng lên.
"Ngoại trừ cái miệng đó của Lại đại nhân ra, ngươi cũng không cần phải để ý nhiều đến những thứ khác."
Hàn Hoán Chi nói: "Chỉ là dù thế nào cũng phải mau chóng tìm hiểu rõ, rốt cuộc là ai giở trò quỷ ở sau lưng."
Vừa mới dứt lời, người của Lưu Vân Hội đi lên, nói là thiên bạn phủ Đình Úy Cảnh San cầu kiến.
"Để nàng ta trực tiếp đi lên là được." Diệp Lưu Vân căn dặn xong lại cười nói với Hàn Hoán Chi: "Hồng nhan tri kỷ của huynh."
"Đừng nói lung tung."
Hàn Hoán Chi trợn mắt lườm ông ta một cái. Diệp Lưu Vân cũng càng ngày càng trở nên không đứng đắn, còn nói cái gì mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời... Giang sơn Đại Ninh vững chắc muôn đời, nhưng người gần Thẩm Lãnh càng ngày càng ti tiện là thật.
Không bao lâu sau Cảnh San từ dưới lầu chạy lên, cúi người chắp tay: "Đại nhân, lại xảy ra chuyện, một vị quan lục phẩm của Hình bộ dẫn đội tra án đi khảo sát hiện trường người của Tuần thành binh mã ti bị hại ở phía tây thành bị người đánh lén trong lúc khảo sát, kẻ giết người ở chỗ cách hơn mười mét dùng tên nỏ bắn thủng cổ của quan viên Hình bộ, trên tên nỏ bôi độc rắn, người rất không cầm cự được, bản thân tên nỏ đã bắn thủng mạch máu, không có độc cũng không cứu được."
"Làm việc thừa." Ánh mắt Hàn Hoán Chi đột nhiên lóe sáng: "Trên giang hồ đại bộ phận mọi người đều không thèm dùng độc, bất kể là ám đạo hay là minh đạo, đều cảm thấy dùng độc hạ thuốc không có vẻ vang, nhưng cũng có người thích dùng, sử dụng nhiều nhất, rộng rãi nhất là người Nam Khương bên Tây Thục đạo. Năm đó Sở quốc tấn công mạnh hướng tây bắc, chia tách người Khương thành nhiều chi, đại bộ phận người Khương tiếp tục đi về phía tây chạy vào hoang mạc Tây Vực, một bộ phận thì đi về phía nam đâm đầu chạy vào trong Thập Vạn Đại Sơn của Thục đạo, người Nam Khương thích dùng độc rắn nhất, bởi vì thứ dùng tốt nhất trong ngọn núi kia chính là thứ này."
Hàn Hoán Chi: "Không bôi độc rắn, không có manh mối nào để tra, bôi độc rắn, tuy rằng chưa chắc đã là người Nam Khương Tây Thục đạo, nhưng tốt xấu gì cũng đã có một manh mối rồi... Cảnh San, ngươi đi nhắc nhở Nhạc Độc Phong, bảo hắn đi tập trung điều tra những người từ Tây Thục đạo tới trong khoảng thời gian này, xem có người Nam Khương hay không."
"Vâng."
Cảnh San đáp lại một tiếng, xoay người rời đi.
"Ta không quen biết người Nam Khương." Thẩm Lãnh lắc đầu: "Một người cũng không quen."
Hàn Hoán Chi: "Người Nam Khương làm việc khác với người Trung Nguyên, chưa chắc là ngươi quen biết ai trong số bọn họ, cũng chưa chắc là bởi vì ngươi có thù oán với bọn họ, bọn họ suy nghĩ cố chấp, cố chấp đến không thể tưởng tượng được... Lúc ta vừa mới vào phủ Đình Úy có từng đi Tây Thục đạo làm việc, vừa hay gặp một vụ án, rất đơn giản, một người Nam Khương chém đầu của một người Ninh, treo ở ngay trong nhà mình, ta hỏi tại sao, quan sai phá án nói cho ta biết, lão già Nam Khương kia và lão già người Ninh là bạn tốt, lão già người Ninh kia là một vị thi nhân ngao du thiên hạ, sau khi đến chỗ người Nam Khương ở lại cảm thấy nơi này tốt, non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, là nơi gần gũi thiên nhiên nhất, vì thế liền ở lại, ở một mạch suốt hai mươi năm. Người Nam Khương đầu óc không bình thường, đầu óc của đám thi nhân ngao du thiên hạ phần lớn cũng không bình thường, ở suốt hai mươi năm bỗng nhiên có một ngày thấy nhớ người nhà, nói nếu ta còn không trở về, người nhà sẽ lo lắng phát điên mất..."
Thẩm Lãnh nói: "Muốn điên thì cũng điên từ lâu rồi."
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Cho nên ông ta cáo biệt lão già Nam Khương đã sống chung hai mươi năm, nói là mình phải trở về, lão già Nam Khương nói không sao, ngươi để lại cho ta một món đồ là được, ta nhớ ngươi thì nhìn nó. Không đợi thi nhân kia hỏi là cái gì, lão già Nam Khương đã giết ông ta, cắt đầu treo trong nhà, đi tới đi lui còn nói chuyện vài câu, giống như là đang trò chuyện với người sống vậy."
Thẩm Lãnh không nhịn được rùng mình một cái.
Thế mà Hàn Hoán Chi cứ bình thản như vậy kể xong mới khiến người cảm thấy sởn tóc gáy.
Lão già Nam Khương không nghĩ đó là giết người, chỉ nghĩ là mình giữ lại một bộ phận của bằng hữu thì có làm sao?
Diệp Lưu Vân uống một ngụm trà: "Nếu tra được là người Nam Khương, có thể là bị người khác mua chuộc, là người có thù oán với ngươi đang lợi dụng người Nam Khương thôi."
"Đợi thử xem sao." Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại: "Thù hận bên Hình bộ, nén cũng không nén được."
Trước khi trời tối lại có tin tức truyền đến, một vị quan lục phẩm khác của Hình bộ bị giết trong lúc dẫn đội điều tra thông tin ở phía nam thành, không có ai nhìn thấy mãnh thú, cũng không có để lại chữ bằng máu, đang đi thì bỗng dưng đứng lại, giơ tay sờ lên cổ, trên cổ bị ghim một cái đinh thép dính độc, to bằng cái kim, cái đinh đâm toàn bộ vào trong cổ, không bao lâu người đã chết rồi.
"Lần này không giống trước đó." Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta đi phía nam thành xem thử, hẳn là đã đến gần rồi."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Ngươi đừng đi đâu cả, cứ ở đây đợi đi... Ta đã đề cập với bệ hạ nhờ Trân phi nương nương trông chừng Trà Nhi cô nương, tạm thời đừng để họ về phủ tướng quân."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì sẽ khiến ta trông có vẻ như đã bị dọa sợ rồi."
Hàn Hoán Chi: "Hà tất phải để ý."
Ông ta đứng dậy ấn Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Ta đi, bên phía nam thành nhất định là đã tiếp cận chỗ ở tạm thời của những người đó, đánh rắn động cỏ rồi..."
Hàn Hoán Chi rời khỏi Nghênh Tân Lâu đi phía nam thành, đến tận buổi sáng ngày hôm sau mới trở về, không thu hoạch được gì.
"Ngay trong đêm đã tra xét một lượt, mượn nhân thủ từ các bộ nha khác kiểm tra sổ đăng ký vào thành ở các cổng thành Trường An trong một tháng này, một ngày một đêm, gần ba trăm người lật xem trong sổ đăng ký không có một người Nam Khương nào, ước chừng một tháng, một người cũng không có. Ta đã sắp xếp người tiếp tục tìm, trông chừng ở cổng thành, sổ đăng ký ra vào thành Trường An chỉ bảo lưu ba tháng, bởi vì thật sự chiếm quá nhiều diện tích, sổ trong vòng ba tháng đều kiểm tra, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó."
Trông ông ta có chút mỏi mệt.
Thẩm Lãnh đứng dậy, không lâu sau bưng một cái khay vào.
"Sáng sớm đã động thủ làm mấy lồng bánh bao, ta và Diệp tiên sinh đã ăn rồi, nghĩ chắc hẳn Hàn đại nhân vẫn sẽ đến, cho nên mấy cái bánh này vẫn giữ nóng cho ông."
Hàn Hoán Chi cười cười, nhận lấy khay, ăn hai bát cháo, một lồng bánh bao vào bụng, tinh thần cũng tỉnh táo lại vài phần.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu là tất cả mọi đăng ký ra vào trong vòng ba tháng đều sẽ tra rõ ràng."
Ông ta buông bát đũa xuống: "Trước khi đến ta đã hạ lệnh theo dõi tất cả những người từ Tây Thục đạo tới, ngay cả một người Nam Khương cũng không có, theo dõi thêm một chút cũng sẽ không sai."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ dường như cũng không có bao nhiêu người vẫn còn mong mỏi giết ta chứ..."
Lúc trước người muốn giết Thẩm Lãnh nhất là vị đại học sĩ quyền khuynh triều dã kia, hiện giờ đại học sĩ cũng đã thất thế, kết cục là bị hoàng đế phạt đi chép sách giống như hoàng đế mất nước Lâm Việt Dương Ngọc, ngoại trừ đại học sĩ ra, còn có ai nữa?
Khoảng thời gian gần đây, hoàng hậu ở trong cung dường như đã an tĩnh không ít, thậm chí thi thoảng bà ta sẽ còn đích thân động thủ làm mấy thứ điểm tâm phái người đưa sang cho hoàng đế, tuy rằng hoàng đế không ăn nhưng rõ ràng cũng cảm nhận được là hoàng hậu đang cố gắng cải thiện mối quan hệ giữa hai người. Hoàng hậu làm như vậy, hoặc là bởi vì có toan tính khác, hoặc bởi vì đã nghĩ thông suốt rằng bệ hạ đã dựng thái tử và còn luôn nói rõ ràng tương lai người lên ngôi cũng là thái tử, nhưng bất kể là vì sao, bên phía hoàng hậu tuyệt sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy, hoàng hậu hơi cố chấp cực đoan, nhưng không phải là kẻ điên.
Diệp Lưu Vân nói: "Nhạc Độc Phong tra án kém xa huynh vạn dặm, tại sao huynh lại giao vụ án cho hắn?"
"Người của Hình bộ, giống như cô nương bị người khác làm nhục, còn nhổ một cục đàm lên mặt nữa." Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Nếu để ta làm vụ án này, bọn họ uất nghẹn trong lòng, Nhạc Độc Phong tuy tâm tư không quá linh hoạt nhưng đi điều tra theo từng bước, lực lượng khổng lồ như vậy đều cho hắn hết, hắn sẽ điều tra ra gì đó."
Thiên bạn Cảnh San từ dưới lầu chạy lên, cúi đầu: "Đại nhân, lại xảy ra chuyện, dường như hung thủ đã nhắm vào người của Hình bộ, lúc sáng sớm tổng bộ Nhạc Độc Phong hạ lệnh cho quan sai Hình bộ và đình úy chia làm mấy chục tiểu đội, kiểm tra tất cả khách điếm ở thành Trường An, một tiểu đội số trong đó đánh nhau với một nhóm người ở trong khách điếm Sính Mục phía nam thành, đám người kia võ nghệ cao cường, vừa động thủ đã không lưu đường sống, toàn bộ tiểu đội mười người này đều bị giết."
"Người đâu?"
"Chạy rồi, giờ vẫn đang tìm, nhưng mà lần này không trốn thoát được, dưới ban ngày ban mặt, hơn nữa lại không chỉ là một người, các bách tính trên đường cái nhìn thấy người của bọn chúng rất nhiều, dọc đường điều tra, ở trong thành Trường An bọn chúng không chỗ có thể ẩn nấp."
"Đã xem sổ đăng ký của khách điếm chưa?"
"Xem rồi, những người kia từ Tây Thục đạo tới, nhưng không có một người Nam Khương nào."
"Có phải người Nam Khương hay không đã không quan trọng nữa rồi." Hàn Hoán Chi đứng dậy đi ra ngoài: "Thẩm Lãnh ngươi đi theo ta, Lưu Vân, ngươi triệu tập nhân thủ phối hợp với người của Hình bộ tiếp tục bắt người, để Bạch Sát đi, để lại Hắc Nhãn cho ta, bảo hắn đi Hạ Thiền Đình Viên tìm ta."
Khi nói xong những lời này thì ông ta đã ở dưới lầu rồi.
Trong chiếc xe ngựa thoải mái thứ hai trong thiên hạ kia, Hàn Hoán Chi nheo mắt: "Ta vốn nghĩ mục tiêu của bọn chúng là ngươi, làm cho mọi người khắp thành Trường An đều tưởng rằng mục tiêu của bọn chúng là ngươi, tuy rằng ngu xuẩn cũng điên cuồng nhưng đây mới giống bộ dạng có thâm cừu đại hận, bây giờ mới tỉnh ngộ ra, có thể chuyện này không có quan hệ gì với ngươi... Mục tiêu của bọn chúng không phải ngươi, là lão đương gia."
Thẩm Lãnh ánh mắt lạnh lùng: "Lục lâm giang hồ Tây Thục đạo?"
"Ừm."
"Giang hồ ở Tây Thục đạo khác với những nơi khác... Giang hồ ở nơi khác là giang hồ do mã bang, sơn trại, người Nam Khương, người Bạch Bố, các kiểu dân thiểu số trên đỉnh núi tạo thành, mã bang hành tẩu, không đánh phục những người này làm sao có thể đảm bảo bình an."
Hàn Hoán Chi chậm rãi nói: "Chỉ cần lão đương gia còn ở Tây Thục đạo, không ai dám trêu chọc."
Thẩm Lãnh cười cười: "Có phải bọn chúng tưởng là Trường An kém xa Tây Thục đạo không?"
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Không buồn cười, đúng là bọn chúng nghĩ như vậy, bởi vì không ai có thể giết chết lão đương gia ở Tây Thục đạo."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu lão đương gia không vui, ở trong núi lớn mênh mông nơi Tây Thục đạo, cho dù là bệ hạ muốn giết ông ấy cũng không giết được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận