Trường Ninh Đế Quân

Chương 969: Đột biến

Phá thành Đồng Dương Đài cũng không phải việc khó gì, nhưng nếu muốn diệt toàn bộ thủ quân trong thành cũng không dễ. Thẩm Lãnh hạ lệnh chặn cả bốn của nhưng mà binh lực cũng không đủ chống đỡ. Thành Đồng Dương Đài quy mô không nhỏ, ba vạn binh không thể hoàn toàn vây kín, bên cửa đông chủ công, binh lực chiếm phần lớn, ba cửa khác vây mà không công, nhưng thủ quân Hậu Khuyết quốc không mắc mưu, cũng không triệu tập đa số binh lực tới cửa đông tử thủ, mà là đang chọn chỗ yếu nhất phá vây ra ngoài trước. Khuyết Nguyệt Sinh hô hào khẩu hiệu phải cùng chết sống với thành Đồng Dương Đài đã đưa ra quyết định với tốc độ nhanh nhất, từ bỏ.
Sau khi thành vỡ, Thẩm Lãnh hạ lệnh gọi Tiểu Trương chân nhân các nơi ở trong thành, cũng nhanh chóng tìm được người.
Trận chiến này trôi qua hai ngày rưỡi thì hai người Hắc Nhãn và Chu Đông Ngô mới đến thành Tây Giáp, sau khi biết được đều ngây người.
Phủ đại tướng quân.
Đàm Cửu Châu nhìn chúng tướng thủ hạ: "Lúc này vẫn không tiếp tiếp tục tấn công Hậu Khuyết, cho nên ta sẽ điều một người lãnh ba ngàn binh đóng ở thành Đồng Dương Đài, xem thử bên Hậu Khuyết quốc có phản ứng gì, lệnh cho thám báo điều tra bốn phía."
Chúng tướng tuân mệnh, có người phát hiện Thẩm Lãnh không có mặt.
"An Quốc Công đâu?"
"Haiz..."
Đàm Cửu Châu ôm mặt cúi đầu: "Vô cùng nhục nhã!"
"Hả?"
"Sao vậy đại tướng quân?"
"Xảy ra chuyện gì vậy đại tướng quân?"
Đàm Cửu Châu thở dài: "Ta lại bị một tên giang hồ bịp bợm lừa gạt, đó đâu phải là An Quốc Công gì, là một người giả!"
Ngay lập tức trong cả đại sảnh đều như nổ tung, tất cả mọi người đều ngây người. Người dẫn ba vạn tân binh công phá thành Đồng Dương Đài với thế như chẻ tre đó là An Quốc Công giả? Điều này sao có thể chứ. Lúc An Quốc Công tới đại tướng quân còn ra ngoài cổng thành đích thân nghênh đón vào, cũng không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt, làm sao có thể nhận nhầm được?
"Đại tướng quân, rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Đúng vậy đại tướng quân, ta cũng đã gặp An Quốc Công. Lần trước trận chiến với người Thổ Phiên, An Quốc Công cũng ở đây, chúng ta còn từng kề vai chiến đấu, tuyệt đối sẽ không nhận sai đâu."
"Ta cũng tưởng là thật."
Đàm Cửu Châu vẻ mặt tức giận: "Ta cũng không nhìn ra sơ hở, chính bởi vì quen thuộc khuôn mặt đó cho nên ngay cả thiết bài của hắn cũng không kiểm tra, ai ngờ đến thế mà lại là một người giả. Ngay lúc nãy, có phó thống lĩnh thị vệ đại nội từ thành Trường An dẫn người tới, nói trên đường đi có người giả mạo An Quốc Công để lừa bịp, bọn họ phụng ý chỉ của bệ hạ đưa An Quốc Công giả này về Trường An thẩm tra."
"Chuyện này... chuyện này cũng quá hoang đường rồi."
"Đúng thế, làm sao có thể là giả được, cho dù người là giả, nhưng khí thế lãnh binh tác chiến đó tuyệt đối không giả, có phải người tới đã nhầm rồi không?"
"Làm sao có thể nhầm được! Ta đây là lần thứ hai thấy An Quốc Công lãnh binh, không thể nào sai được."
"Đại tướng quân, vẫn nên cẩn thận điều tra thêm đi."
Đàm Cửu Châu đứng lên, nhìn có vẻ thật sự vừa giận vừa thẹn: "Quả thật ta không nhìn ra người này có chỗ nào không ổn, không những khuôn mặt nhìn cực kỳ giống, dù là giọng nói cũng đủ để có thể đánh tráo. Vẫn là sau khi phó thống lĩnh thị vệ đại nội Hắc Nhãn tới vạch trần người này ngay trong phòng của ta, kiểm tra thiết bài đại tướng quân của hắn thì phát hiện căn bản chính là giả, đâu phải là thiết bài, là tấm gỗ khắc thành."
Mọi người vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Đàm Cửu Châu, cũng không quá tin tưởng lại có người dám giả mạo An Quốc Công.
"Là người trẻ tuổi ngưỡng mộ An Quốc Công, cảm thấy mình cũng có thể lập thành sự nghiệp, cho nên mới giả mạo hắn đến tây cương."
"Thư thì sao?"
Có người nghi ngờ: "Đại tướng quân, không phải ngài nói nói phong thư đó không có khả năng làm giả sao?"
"Thư là thật."
Đàm Cửu Châu liều mình tiếp tục lấp liếm: "Thư là An Quốc Công viết cho ta lúc ra ngoài thành Trường An. Chuyện này... bởi vì hắn xuất đầu lộ diện cho nên bị người khác nhìn thấy, vì thế người trẻ tuổi đó liền nảy sinh suy nghĩ hoang đường như vậy, đóng giả An Quốc Công đi về phía tây. Người này, người này cũng là một nhân tài, thuộc lòng binh pháp, lại cẩn thận nghiên cứu về mỗi một chiến của An Quốc Công từng đánh."
Mọi người vẫn khó có thể hiểu được, bọn họ đã trơ mắt nhìn An Quốc Công đánh hạ thành Đồng Dương Đài. Đại tướng quân vốn chạy đến, nhưng khi đến dưới thành thì An Quốc Công đã lãnh binh vào thành, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy khó tin.
"Việc này... Khụ khụ, việc này ta cũng vẫn chưa nói rõ, trước hết chờ phó thống lĩnh Hắc Nhãn thẩm vấn đi đã, có tin tức thì ta sẽ nói cho các ngươi biết."
Đàm Cửu Châu hắng giọng một cái: "Các vị cũng đều vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt, nhưng không thể buông lỏng, đại chiến sắp tới, các vị vẫn phải thật cẩn thận."
Mọi người vội vàng chắp tay, thầm nghĩ đại tướng quân nhìn cũng có chút không bình thường, nhưng nghĩ lại thì đại tướng quân bị một người trẻ tuổi lừa đến mức xoay mòng mòng, còn khoản đãi kẻ lừa đảo này như thượng khách, cho nên sự khác thường này của đại tướng quân cũng là dễ hiểu.
Phủ đại tướng quân, thư phòng.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn Hắc Nhãn: "Đây là biện pháp chó má gì vậy."
Hắc Nhãn: "Ngươi có biện pháp nào không?"
Thẩm Lãnh cúi đầu.
Quả thật là không có cách, đều là do bản thân hắn nhất thời sơ sẩy mà thành.
"Cũng không tổn hại đến thanh danh của ngươi, cũng không tổn hại đến thanh danh của bệ hạ, đương nhiên hơi tổn hại đến của thanh danh Đàm đại tướng quân..."
Hắc Nhãn thở dài: "Đây đã là biện pháp tốt nhất vào lúc này rồi, ngươi vẫn nên mau chóng về đông cương. Lát nữa ta dẫn người của phủ Đình Úy giả vờ áp giải ngươi ra ngoài thành Tây Giáp, đến lúc đó hẳn là sẽ có không ít rau quả đáp vào mặt ngươi, ngươi cố nhịn một chút..."
Thẩm Lãnh: "Tốt xấu gì cũng làm một cỗ xe ngựa kín đi."
Tiểu Trương chân nhân ngồi ở một bên, rụt rè nói: "Đều là lỗi của ta."
Thẩm Lãnh nhìn về phía nàng: "Sau khi trở về ngươi đóng cửa tự suy ngẫm cho đàng hoàng."
Tiểu Trương chân nhân vội vàng cúi đầu: "Phải... nhưng ta vẫn chưa muốn về."
"Tại sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Chuyện của ngươi đã xong rồi, ngươi cũng nên về Trường An rồi."
"Ta ở lại, có thể giúp đỡ."
Tiểu Trương chân nhân vẫn nói rất nhỏ, nhưng bướng bỉnh: "Ta là thật sự..."
Thẩm Lãnh buồn bực.
"Chắc hẳn bên bệ hạ cũng đang nghĩ cách cứu vãn."
Đại tướng quân Đàm Cửu Châu từ bên ngoài đi vào: "Chỗ ta dễ xử lý một chút, nhưng tám phần là bọn họ không tin, nhưng cũng may có một vị phó thống lĩnh thị vệ đại nội thật ở đây, cho nên việc này bọn họ không tin cũng chỉ có thể tin, Tuy hoang đường nhưng cũng tốt hơn là An Quốc Công thật sự ở đây. Chuyện này không chỉ là sơ sót của một mình An Quốc Công, ta cũng có trách nhiệm."
Đàm Cửu Châu ngồi xuống: "Đáng tiếc, vốn còn muốn để ngươi gánh trách nhiệm."
Thẩm Lãnh nói: "Một trách nhiệm giả cũng được."
Đàm Cửu Châu: "Ta đã rất ngu ngốc trước mặt thủ hạ rồi, còn để một An Quốc Công gánh trách nhiệm khai chiến này, lan truyền ra ngoài thì ta còn bao nhiêu thể diện?"
Thẩm Lãnh thở dài một tiếng: "Lần đầu tiên rầu rĩ không phải vì đánh trận."
"Ngươi hãy cẩn thận hơn đi."
Đàm Cửu Châu nói: "Chuyện này bất kể là thật hay giả, trong thành Trường An nhận được tin tức nhất định sẽ có người sâm tấu ngươi, ngươi vẫn nên mau chóng đi đông cương."
Thẩm Lãnh thở dài: "Từ sát rìa phía tây Đại Ninh đi đến sát rìa phía đông Đại Ninh, phải đi gần một năm."
"Thế này đi!"
Đàm Cửu Châu bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp: "Trước hết ngươi giả vờ bị áp giải đi, sau đó ta sắp xếp người đóng giả thân binh doanh của ngươi, ngươi ra khỏi thành đi một đoạn rồi dẫn người trở lại, cứ nói là nghe nói có người đóng giả ngươi đến tây cương, vốn đã ở đi đông cương nửa đường nhưng ngươi lập tức xin chỉ sang bên này, bệ hạ đã cho phép rồi."
Thẩm Lãnh sáng mắt lên: "Quả nhiên gừng càng già càng cay."
"Ha ha."
Đàm Cửu Châu nhìn hắn một cái: "Vậy trở về ngươi giải thích như thế nào? Cả triều văn võ đều biết ngươi đã đi đông cương rồi, về thời gian thì căn bản không khớp, bệ hạ cũng không có cách che lấp."
"Ngươi vẫn nên đi đi."
Đàm Cửu Châu lắc đầu: "Chuyện này dừng lại ở đây, ta cũng không trông mong ngươi gánh chuyện khai chiến nữa rồi."
Thẩm Lãnh cũng không có cách nào, lại thương lượng với Hắc Nhãn bọn họ một lát, quyết định buổi chiều sẽ ra ngoài thành, chọn một đội người của phủ Đình Úy áp giải Thẩm Lãnh ra ngoài, sau khi ra khỏi thành rồi nói tiếp. Nếu đi thẳng về đông cương, dùng tốc độ nhanh nhất, xe nhẹ đi nhanh hơn đại quân hành tẩu nhiều, không chừng khoảng 8 – 9 tháng là có thể đến đông cương rồi.
Đúng lúc này bên ngoài có thân binh vội vã chạy vào: "Đại tướng quân, quân tình khẩn cấp!"
Đàm Cửu Châu và Thẩm Lãnh đồng thời đứng lên: "Chuyện gì?"
"Tây Vực... liên quân của người Tây Vực, đông đúc, đầy khắp núi đồi."
Thẩm Lãnh và Đàm Cửu Châu đồng thời đi ra ngoài, Đàm Cửu Châu khựng lại: "Ngươi không thể đi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra.
Đàm Cửu Châu dẫn người rời khỏi thư phòng, thân binh vừa đi vừa nói: "Liên quân người Tây Vực tới cực nhanh, tướng quân Vương Cửu Sinh vừa mới được phái đi mang ba ngàn chiến binh đóng ở thành Đồng Dương Đài, mới đi vào thành thì liên quân Tây Vực đã đến, từ ba hướng nam, tây, bắc đến, nhiều vô số kể.
"Lập tức truyền lệnh làm cho Vương Cửu Sinh dẫn người trở lại."
"Không... không còn kịp rồi."
Sắc mặt của thân binh rất kém: "Sau khi phát hiện địch đã ở cách hai mươi dặm, Vương tướng quân vừa mới vào thành, ít nhất hai vạn kỵ binh từ hướng tây nam đến, ba ngàn chiến binh ra khỏi thành lại bị ép trở về. Chắc hẳn là kẻ thù đã biết tin thành Đồng Dương Đài bị công phá, cho nên trực tiếp chặn cửa đông thành Đồng Dương Đài. Cửa đông hư hại, nơi bị phá hỏng nhiều nhất lúc chúng ta công thành, cổng thành cũng không còn."
"Kỵ binh có cờ hiệu gì?"
"Thổ Phiên."
Vừa nói vừa đi nhanh, Đàm Cửu Châu nhanh chóng đi lên tường thành nhìn về hướng đối diện. Xa xa đã nổi lên khói bụi, quân đội đông nghìn nghịt từ bốn phương tám hướng hội tụ lại. Lúc này ba ngàn người của Vương Cửu Sinh đã không thể rút lui trở lại. Hai thành chỉ cách nhau hơn mười dặm, nhưng hơn mười dặm đường này liền biến thành Quỷ Môn Quan, các lộ đại quân Tây Vực giống như hình thành một vòng xoáy vô cùng khổng lồ, thành Đồng Dương Đài ở giữa vòng xoáy.
"Đại tướng quân!"
Tất cả các tướng đều đã tới.
"Đại tướng quân, để ta mang binh đi đón Vương tướng quân về."
"Đại tướng quân, ta cũng nguyện đi."
"Đại tướng quân, không thể đợi thêm nữa, người Tây Vực có chuẩn bị mà đến, nhìn quy mô binh lực đã hội tụ không dưới hơn mười vạn, nếu không cứu viện thì Vương tướng quân nguy mất."
Sắc mặt Đàm Cửu Châu ngưng trọng, sao ông ta không muốn cứu chứ?
Nhưng trong thành Tây Giáp chỉ có không quá mấy ngàn kỵ binh mà thôi, Tây Vực chinh chiến là dựa vào Trọng Giáp, lấy bộ binh làm chính, dù là tây cương võ khố huấn luyện cũng đều là bộ binh. Lúc này lấy mấy ngàn kỵ binh đánh vào vòng vây hơn mười vạn kẻ thù, không làm được gì cả.
"Đại tướng quân, có người đã tới bên này."
Lính quan sát hô lớn một tiếng, mọi người nhìn qua, thấy một đội kỵ binh khoảng mấy trăm người chạy về phía thành Tây Giáp, không bao lâu sau đội kỵ binh này ở dừng lại cách thành khoảng chừng trăm trượng. Tướng quân trẻ tuổi cầm đầu một mình thúc ngựa đi tới đó dĩ nhiên là Khuyết Nguyệt Sinh đã chạy thoát khỏi thành Đồng Dương Đài.
"Thẩm Lãnh ở đâu?!"
Khuyết Nguyệt Sinh ở dưới thành ngẩng đầu nhìn, nói lớn: "Vừa mới công phá thành Đồng Dương Đài của ta còn chưa kịp vui vẻ đúng không, không phải là Thẩm Lãnh rất lợi hại sao? Bây giờ ngươi có dám ra ngoài chiến một trận với ta? Ta nghe nói đất tây cương có nhiều danh tướng Ninh, nhưng ta không chỉ người khác, ta chỉ điểm Thẩm Lãnh ra ngoài. Hắn dùng gian kế công phá thành Đồng Dương Đài, ta không phục, chiến một trận ở ngoài thành. Thẩm Lãnh, có dám ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận