Trường Ninh Đế Quân

Chương 988: Nhân gian rất tốt

Khưu Niệm Chi cảm thấy mình không có cách nói chuyện với loại người không bình thường này, y cảm thấy nữ nhân trước mặt này nhất định là điên rồi, giống như người mẹ đã chết của nàng ta cùng với những bà đỡ kia, đều là người điên. Trên thế giới này nếu người điên cũng phải phân chia, không thể nghi ngờ là nữ nhân chấp niệm nặng hơn nam nhân một chút.
Đến giờ khắc này Khưu Niệm Chi cũng không có mong muốn gì, chỉ muốn biết chân tướng của chuyện mà mình đã hao hết tâm lực để điều tra rõ ràng rốt cuộc như thế nào, nhưng nữ nhân này căn bản là không để y vào mắt, lúc trước y uy hiếp, thậm chí đánh nàng ta cũng không mở miệng. Hơn nữa từ ánh mắt của nàng ta, Khưu Niệm Chi cũng có thể nhìn ra cho dù là đối mặt với hoàng đế, hẳn là ánh mắt của nàng ta cũng bướng bỉnh như vậy.
Đúng lúc này Phương Bạch Lộc đi tới, tựa vào xe tù hỏi một câu: "Có hỏi được gì không?"
Khưu Niệm Chi vội vàng vừa lăn vừa bò dậy, cười xòa: "Chào thiên bạn đại nhân, chào buổi sáng thiên bạn đại nhân, thiên bạn đại nhân đã ăn cơm chưa?"
Phương Bạch Lộc cười cười: "Nhìn ngươi có vẻ còn tận lực hơn cả phủ Đình Úy chúng ta, thích tra án đến như vậy. Ta có vụ án đặc biệt muốn bảo ngươi giúp ta điều tra thêm."
Trong nháy mắt Khưu Niệm Chi liền nhìn thấy hy vọng sống, quỳ gối trong xe tù không ngừng dập đầu: "Đại nhân yên tâm, bất kể đại nhân dặn dò gì ta đều sẽ dốc hết sức lực, biết điều gì cũng nói ra hết, đại nhân muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."
Phương Bạch Lộc nói: "Có một vụ án, cũng coi như là án cũ năm xưa."
Phương Bạch Lộc nói: "Ta vừa mới nhận được thư từ bên phủ Đình Úy đưa tới."
Gã đưa tờ giấy viết thư trong tay cho Khưu Niệm Chi: "Vụ án này, người khác thật sự là không dễ giúp đỡ."
Khưu Niệm Chi vội vàng nhận lấy thư xem, một lát sau sắc mặt đã trắng bệch đáng sợ, tay cầm thư cũng run lên: "Đại nhân... Đây là ý gì? Ta không hiểu đại nhân muốn ta hỏi điều gì."
"Không hỏi gì cả."
Phương Bạch Lộc nói: "Đại Ninh lập quốc đã mấy trăm năm, không nhiều người dám trắng trợn vi phạm quốc pháp trong thành Trường An, cho nên bây giờ vẫn có người say sưa bàn tán về chuyện trong Tiêu Dao Lâu thành Trường An năm đó. Tất cả nữ tử thanh lâu trong thành Trường An đều không phải người Ninh, chỉ có mười mấy cô nương trong Tiêu Dao Lâu điều tra ra đều là người Tang giả, thật ra là thiếu nữ bị bắt từ nông thôn tới, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc. Nếu không phải là phủ Đình Úy có người đi qua cảm thấy không ổn, vụ án này cũng không được phát hiện."
Gã nhìn về phía Khưu Niệm Chi: "Cách đây không lâu, có một người rảnh rỗi đến phủ Đình Úy sắp xếp lại hồ sơ vụ án, bỗng nhiên nghĩ đến việc liên hệ vụ án này và vụ án của tội thần Mộc Chiêu Đồng lại với nhau để điều tra, sau đó phát hiện thật ra thê tử của Mộc Chiêu Đồng là người đứng đằng sau vụ án mà lúc ấy chỉ tra được người trong giang hồ tham dự vào này. Thê tử của Mộc Chiêu Đồng là người Tang, dưới tay nàng ta còn nuôi một đám tử sĩ, mà ngươi, năm đó cũng ở trong đám này đúng không? Trong số những thiếu nữ bị bắt từ nông thôn tới, có mấy vụ án là ngươi làm?"
Khưu Niệm Chi lắc đầu: "Không có, một vụ đều không có, oan uổng!"
Phương Bạch Lộc nói: "Có oan uổng hay không thì để sang một bên, dù sao thì cuối cùng ngươi cũng chết."
Gã liếc mắt nhìn Khưu Niệm Chi một cái: "Đô đình úy nghiêm lệnh, vụ án này ngay cả chúng ta cũng không được hỏi, một câu cũng không được hỏi, dọc đường đi ngươi không ngừng muốn hỏi ra chút gì đó từ nàng ta, ngươi coi ta là người chết? Ta còn không thể hỏi, ngươi hỏi?"
Khưu Niệm Chi sợ hãi lại bắt đầu không ngừng dập đầu: "Thiên bạn đại nhân, ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi."
Phương Bạch Lộc thò tay ra, thủ hạ đình úy đưa chìa khóa cho gã, Phương Bạch Lộc mở cửa xe tù ra: "Ra ngoài đi, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội sống, ra ngoài viết rõ ràng hết tất cả những chuyện ngươi biết được lúc còn có quan hệ với Mộc Chiêu Đồng, còn có thể miễn giảm tội của ngươi. Sung quân tuy rằng khổ một chút nhưng cũng tốt hơn là chết."
Lúc này Khưu Niệm Chi đã như chim sợ cành cong, lời Phương Bạch Lộc nói giống như mở ra một cánh cửa sống cho y, y lập tức từ trong xe tù bò ra: "Biết được chuyện gì, đều không giấu giếm!"
"Qua bên kia."
Phương Bạch Lộc chỉ ra cửa, ở cửa đã có người để một cái bàn.
Khưu Niệm Chi vội vàng đi nhanh tới cửa: "Ta nhất định sẽ viết ra hết những gì mình biết."
Đến bên cạnh cái bàn ở cửa, y vừa muốn thò tay ra cầm bút trên bàn lên, gã đình úy đứng bên cạnh bàn đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!"
Sau một tiếng kêu thảm, người liền mềm nhũn ngã xuống, lần này đã khiến Khưu Niệm Chi hoảng sợ. Khưu Niệm Chi lập tức nhìn về phía Phương Bạch Lộc, thấy Phương Bạch Lộc đã rút kiếm ra: "Tặc tử to gan, lại dám hành hung giết người!"
Trong đầu Khưu Niệm Chi nổ ầm một tiếng, đột nhiên sực nghĩ đến điều gì đó, biết mình bị gài bẫy, y liếc mắt nhìn cửa lớn đang mở, không hề nghĩ ngợi gì liền liền xông ra ngoài.
Bên ngoài quan dịch trạm chính là đường cái, sáng sớm ít người, gã cắn răng chạy như điên về phía trước, nhưng đúng lúc này sương binh huyện Hậu Hải ở đầu đường phía trước nghe thấy tiếng kêu đã chạy tới. Bọn họ phụng mệnh đến đây hỗ trợ người của phủ Đình Úy canh giữ tội phạm quan trọng, sáng sớm vừa mới thay ca đã nghe thấy trong quan dịch trạm có một tiếng kêu thảm truyền đến, sau đó liền nhìn thấy một kẻ nhếch nhác đang cắm đầu chạy như điên tới chỗ bọn họ.
"Chặn hắn lại!"
Người của phủ Đình Úy ở phía sau hô lên, sương binh lập tức giơ liên nỏ lên: "Đứng lại!"
Khưu Niệm Chi nhìn sang bên cạnh, bên cạnh là một căn nhà, với thân thủ của y đương nhiên leo lên là không khó. Y lập tức chạy tới tường viện, tay bám chặt lên mép tường viện, một mũi tên bắn trúng lưng y. Cơn đau truyền đến, Khưu Niệm Chi kêu a một tiếng, nhưng y biết nếu mình dừng lại thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Không biết tại sao người của phủ Đình Úy đột nhiên muốn giết người diệt khẩu, y chỉ có thể tiếp tục trốn.
Phập phập phập...
Cách đó không xa, Phương Bạch Lộc bắn tên đầu tiên, những sương binh được huấn luyện nghiêm chỉnh kia thấy thiên bạn đại nhân bắn tên, bọn họ cũng giơ liên nỏ liên tục bắn tên vào Khưu Niệm Chi. Không bao lâu sau, trên lưng, trên đùi Khưu Niệm Chi đã trúng mấy chục mũi tên, nhưng người vẫn chưa leo lên tường viện của hộ gia đình kia.
Có hai mũi tên ghim sau gáy của Khưu Niệm Chi, cuối cùng y không còn sức leo lên nữa, đầu tiên là chậm rãi trượt xuống, sau đó rơi xuống đất bụp một tiếng. Mũi tên trên lưng vốn đã nhiều, còn là rơi xuống trong tư thế nằm, lần này mũi tên càng cắm vào sâu, thấy đã không có khả năng sống nữa rồi.
Phương Bạch Lộc bước đi đến bên cạnh Khưu Niệm Chi cúi đầu nhìn, vẻ mặt ảo não: "Giờ thì gay go rồi, đây chính là tội phạm quan trọng."
Một đoàn sương binh vây quanh, nhìn tử thi rồi lại nhìn Phương Bạch Lộc, đều là vẻ mặt nghi hoặc mờ mịt.
Phương Bạch Lộc thở dài: "Thôi vậy, xử lý thi thể một chút, dùng vôi bảo quản, cho dù chết cũng phải mang về Trường An."
Đình úy thủ hạ vội vàng lên tiếng, tìm người của sương binh hỗ trợ xem có thể mua được vôi ở đâu, nhưng thế này thì sáng sớm chắc chắn không thể lên đường được. Phương Bạch Lộc phân công nhân thủ tiếp tục canh phòng, lại phái người đi mời huyện lệnh và huyện thừa địa phương tới, nói rõ tình huống một chút. Tội phạm quan trọng chết ở quan dịch trạm huyện Hậu Hải, dịch thừa của quan dịch trạm và quan địa phương của huyện Hậu Hải cũng là phải báo cáo lên trên.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Phương Bạch Lộc thở ra một hơi thật dài, ngồi xuống bên cạnh chiếc xe tù trống đó, cúi đầu nhìn liên nỏ vẫn còn cầm trong tay. Gã im lặng một lát, lấy một hộp nỏ mới ra thay, treo liên nỏ bên hông.
"Ngươi cố ý giết hắn?"
Đúng lúc này, nữ tử trong một chiếc xe tù khác hỏi một câu. Nàng ta tên là Hoàng Niệm Sinh, một cái tên rất giống tên của nam nhân.
Phương Bạch Lộc quay đầu lại nhìn nàng ta một cái: "Liên quan gì tới ngươi?"
Hoàng Niệm Sinh nhìn cũng có vẻ tiêu sái, cũng không cảm thấy sợ vì có người vừa mới chết, hoặc là nàng ta cũng đã sớm chuẩn bị để chết rồi. Ngay cả mình chết còn không sợ, người khác chết thì sợ gì, huống hồ người chết còn là một kẻ nên chết từ lâu rồi.
"Không liên quan gì tới ta, nhưng đại khái ta đoán được, nhất định có liên quan tới chuyện mà ta phải đi Trường An giải thích."
Hoàng Niệm Sinh ngồi thẳng người, nhìn Phương Bạch Lộc nói rất nghiêm túc: "Có phải ngươi cũng muốn giết ta không?"
Phương Bạch Lộc đứng lên, không định nói chuyện với nàng ta nữa.
"Xem ra là không có ý định giết ta."
Hoàng Niệm Sinh im lặng một lát: "Nếu ngươi mở cửa xe tù của ta ra, ta sẽ rất phối hợp với ngươi."
Phương Bạch Lộc quay đầu lại nhìn nàng ta một cái: "Ngươi nói đúng, ta cố ý giết Khưu Niệm Chi, đã muốn giết từ lâu, nhưng ta mặc quan phục của phủ Đình Úy trên người, ta phải không có lỗi với quốc pháp. Lúc nãy động thủ là vì ta nhận được một phong thư, ngươi không cần biết trong thư viết những gì, ngươi chỉ cần biết, tiếp theo ta sẽ càng cố hết sức đưa ngươi đến Trường An an toàn, ngươi phải gặp bệ hạ."
Phương Bạch Lộc liếc mắt nhìn thi thể của Khưu Niệm Chi ở chỗ xa: "Hắn cũng phải gặp bệ hạ, nhưng hắn không thể đi. Hắn tưởng rằng giả vờ như sợ gần chết là có thể khiến ta nghĩ hắn là một người tham sống sợ chết. Ta chắc chắn hắn là một quân cờ của những người nào đó, chỉ cần gặp bệ hạ, hắn sẽ nói ra những lời mà người khác đã chuẩn bị trước cho hắn, mà những lời này sẽ tổn hại đến người ta quan tâm."
Phương Bạch Lộc liếc mắt nhìn Hoàng Niệm Sinh một cái: "Hắn cũng là huynh đệ của ta."
Hoàng Niệm Sinh không biết từ "hắn" này là nói về ai, nhưng nàng ta nhìn ra được quả thật là Phương Bạch Lộc đang bảo vệ ai đó.
Không phải bản thân nàng ta cũng vậy ư? Việc năm đó mẹ nàng ta và những người đó làm có gì khác?
"Ta hiểu."
Theo tầm nhìn của Phương Bạch Lộc, Hoàng Niệm Sinh nhìn về phía thi thể đã sớm lạnh băng kia: "Lúc trước ngươi không giết hắn là vì ngươi không biết bệ hạ muốn đích thân thẩm vấn. Mà trong thư ngươi vừa mới nhận được có người nói cho ngươi biết bệ hạ muốn đích thân gặp chúng ta, cho nên ngươi không thể giữ người này lại nữa, thà đánh cược tiền đồ của ngươi, con đường làm quan của ngươi cũng không tiếc. Ta rất khâm phục ngươi, người có lòng bảo vệ, đáng để tín nhiệm."
Phương Bạch Lộc nhìn nàng ta một cái, ngữ khí nhu hòa hơn một chút: "Ngươi cũng vậy."
Gã xoay người đi, Hoàng Niệm Sinh nhìn bóng lưng của gã hỏi một câu: "Người mà ngươi muốn bảo vệ là đứa trẻ đã trưởng thành đó sao?"
Phương Bạch Lộc lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Niệm Sinh, hơi nheo mắt lại.
Hoàng Niệm Sinh thoải mái cười cười: "Thật tốt."
Nàng ta nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: "Lúc đó không ai có thể bảo vệ được nó, bây giờ có rồi."
Phương Bạch Lộc gần như buột miệng muốn hỏi rốt cuộc ngươi nói gì, nhưng khoảnh khắc sắp nói ra lại nhớ tới lời dặn của Hàn Hoán Chi, vụ án này không cho phép bất cứ người nào tùy tiện hỏi, cho nên gã lại cố gắng kiềm chế.
"Người đáng thương nhất chính là đứa bé đó, không phải sao?"
Hoàng Niệm Sinh nhìn Phương Bạch Lộc rất nghiêm túc, rất nghiêm túc hỏi: "Ta biết chắc hẳn là ngươi đã nhận được nghiêm lệnh không được phép nói gì với ta, nhưng ta thật sự rất muốn biết hiện tại đứa bé đó như thế nào, dù sao lúc trước ta cũng từng muốn bảo vệ nó... Ngươi nói hắn là huynh đệ của ngươi, vậy thì hắn cũng là người của phủ Đình Úy? Xem ra chắc hẳn hiện tại cuộc sống cũng được coi là rất tốt."
Phương Bạch Lộc vốn không muốn nói nhưng gã nhìn thấy cặp mắt của Hoàng Niệm Sinh, trong cặp mắt ấy tràn ngập khát vọng, còn có sự chân thành, còn có một thứ ánh sáng mà gã có thể nhìn rõ ràng, gần như thánh khiết.
"Hắn là Thẩm Lãnh."
Hoàng Niệm Sinh nghe được cái tên này liền ngây người ra, sau đó cười: "Hóa ra là như vậy."
Nàng ta thở ra một hơi thật dài: "Nhân gian này, quả nhiên rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận