Trường Ninh Đế Quân

Chương 1459: Vây bắt

Tiết Hoa Y cưỡi trên một con chiến mã trắng như tuyết, đi song song với một người trẻ tuổi ngồi trên đại hắc mã, hai người trắng đen rõ ràng. Quan phục trên người Tiết Y Hoa rất mới, sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, càng hòa hợp với con ngựa trắng của hắn ta.
Mà người trẻ tuổi bên cạnh lại mặc áo đen, còn cưỡi một con ngựa đen, khí chất lãnh tuấn trên người hắn hoàn toàn khác biệt với khí chất ôn hậu của Tiết Hoa Y.
Cho nên khoảnh khắc nhìn hai người này xuất hiện, Vũ Văn Tiểu Sách không thể không có một chút bội phục Tiết Hoa Y.
Thật tuyệt.
Y nghĩ tại sao Tiết Hoa Y dám làm như vậy, ngang nhiên trắng trợn như vậy, chốc lát sau y đã chợt hiểu ra, bởi vì thật ra trong tay y không có bất kỳ chứng cứ nào có thể trực tiếp tố cáo Tiết Hoa Y, y cảm thấy Tiết Hoa Y hoàn toàn không sợ chứng cứ hiện có kia. Đó là một người tâm tư kín đáo như vậy, sao có thể để cho mình tùy tiện dính vào chuyện thị phi chứ.
Thư từ qua lại của Tiết Hoa Y với Tiết Thành, hắn ta hoàn toàn không dùng tên của mình, Tiết Thành cũng chưa bao giờ nhắc tới cái tên Tiết Hoa Y này. Mà giờ phút này Vũ Văn Tiểu Sách cũng chợt hiểu ra, những bức thư mà Tiết Hoa Y viết cũng nhất định không phải là kiểu chữ mà hắn ta thường sử dụng, có thể là dùng tay trái để viết, thậm chí là có người viết thay.
Càng quan trọng hơn là từ trước tới giờ hai người đều phái người chuyển lời nhắn chứ không phải là thư từ.
Người duy nhất có thể chứng minh Tiết Hoa Y và ông ta có liên hệ chính là Cảnh Viễn, bộ hạ một lòng trung thành của Tiết Hoa Y. Thế nhưng Cảnh Viễn này lại không có chức quan, cũng không có bất cứ chứng cớ gì chứng minh Cảnh Viễn là người của Tiết Hoa Y.
Cho nên nước cờ nhìn có vẻ như hung hiểm này của Tiết Hoa Y thật ra lại tuyệt diệu đến cực hạn.
Hơn nửa tháng trước hắn ta đã phái người nghĩ cách liên lạc với Vũ Văn Tiểu Sách nói muốn gặp mặt một lần. Khi đó hắn ta đã muốn diệt trừ Vũ Văn Tiểu Sách nhưng hắn ta biết Vũ Văn Tiểu Sách không dễ diệt trừ, cho nên hắn ta đã dùng chiêu hung hiểm nhất nhưng chắc chắc nhất này.
Cùng lúc khi phái người liên lạc với Vũ Văn Tiểu Sách, hắn ta cũng phái người đưa một phong thư tới thành Trường An.
Thậm chí Vũ Văn Tiểu Sách có thể tưởng tượng ra trong phong thư này viết những gì. Đại khái sẽ viết Vũ Văn Tiểu Sách đã uy hiếp Tiết Hoa Y, nhưng mà Tiết Hoa Y không sợ uy hiếp, trực tiếp bẩm báo với triều đình.
Con người Tiết Hoa Y không có bất kỳ tỳ vết nào, hắn ta không thường ở Kinh Kỳ đạo, thanh danh tốt như vậy, các bách tính yêu quý như vậy, cho dù Vũ Văn Tiểu Sách bị bắt sống rồi khai ra hắn ta thì cả triều văn võ cũng sẽ không tin, các bách tính sẽ càng không tin. Huống hồ làm sao Tiết Hoa Y có thể để cho người như Vũ Văn Tiểu Sách bị bắt sống chứ? Hắn ta nhất định còn có hậu chiêu.
Hơn nữa Tiết Hoa Y có thể được điều nhiệm Kinh Kỳ đạo hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào với Tiết Thành. Hắn ta được điều đến đây, một là tiến cử của Lễ bộ thượng thư, hai là tiến cử công lao của đạo phủ đại nhân Hồ Kiến đạo, có hai người này tiến cử hiền tài, bệ hạ mới hạ chỉ điều Tiết Hoa Y đến Kinh Kỳ đạo nhậm chức đạo thừa.
Không có liên quan gì tới Tiết Thành, tất nhiên càng không có liên quan gì tới Vũ Văn Tiểu Sách, cho dù phủ Đình Úy có điều tra thế nào cũng khó có thể tra ra được dấu vết gì.
"Giỏi lắm."
Vũ Văn Tiểu Sách nhìn về phía Tiết Hoa Y, không nhịn được giơ ngón cái lên.
Tiết Hoa Y nói với người bên cạnh: "Quốc công, trên đường hạ quan đến Kinh Kỳ đạo đã bị người của Vũ Văn Tiểu Sách cản trở, bức bách hạ quan bao che cho bọn họ sau khi đến nhậm chức, đáng tiếc hạ quan võ nghệ sơ sài, chỉ có thể một mặt xoay sở với bọn họ, một mặt viết thư bẩm báo triều đình."
Người cưỡi ngựa đen đương nhiên là Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Sau khi bắt được y, tất nhiên sẽ cho Tiết đại nhân một sự công bằng."
Hắn vươn tay chỉ vào Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Bắt lấy."
Chiến binh đông nghịt trên đường cái bắt đầu chen lên phía trước, chỉ cần Vũ Văn Tiểu Sách có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, liên nỏ của bọn họ sẽ hoàn toàn không lưu tình mà bóp cò.
"Các ngươi nỡ giết ta sao?"
Vũ Văn Tiểu Sách bỗng nhiên hô to một tiếng, ánh mắt vẫn kiêu ngạo.
"Nếu ta chết, có phải các người sẽ không thu hoạch được gì không?"
Y nhìn xung quanh, vẻ mặt càn rỡ.
"Hơn nữa quả thật các ngươi đã đánh giá thấp ta, hơn ngàn chiến binh, có vẻ như trận chiến quả thật rất lớn, nhưng nếu muốn bắt ta thì vẫn chưa đủ."
Dường như y đoán chắc chiến binh sẽ không dễ dàng bắn tên, bởi vì y có quá nhiều bí mật, phủ Đình Úy cũng vậy, triều đình cũng vậy, thậm chí là hoàng đế cũng vậy, sẽ không ai để y chết dễ dàng.
Huống chi cho dù là hơn ngàn chiến binh, căn bản cũng không thể triển khai được ở trên đường cái. Phía đối diện y chẳng qua cũng chỉ là mấy người đang ở chung quanh y mà thôi, liên nỏ của chiến binh ở phía sau đều không thể nào bắn ra được.
"Ta chết rồi sẽ có rất nhiều người vui."
Vũ Văn Tiểu Sách chỉ vào Thẩm Lãnh: "Nhưng chắc chắn các ngươi sẽ không vui."
Y vứt thanh trường kiếm xuống đất, tỏ ý mình sẽ không hành động bừa bãi, sau đó chậm rãi lấy bọc đồ sau lưng mà lúc nãy vẫn chưa kịp lấy xuống. Lúc y mở bọc đồ ra, lấy từ bên trong ra một thứ phản xạ dưới ánh mặt trời giống như kim loại.
Y lấy thứ này ra rồi chậm rãi trùm lên đầu, Thẩm Lãnh hơi nheo mắt khi nhìn thấy vật này.
Đó là một cái giáp xích trùm đầu.
Vũ Văn Tiểu Sách trùm xong rồi cười cười: "Trò chơi, dù sao cũng phải chơi mới thú vị, nếu các ngươi bắt được ta dễ dàng như thế chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?"
Y bất ngờ xoay người chạy đến một tòa lầu gỗ ở bên đường.
"Bắn tên!"
Sau một tiếng hạ lệnh, các chiến binh ở chung quanh lập tức bắn liên nỏ, mấy trăm mũi tên dày đặc bắn về phía Vũ Văn Tiểu Sách nhưng y lại không có bất kỳ động tác né tránh nào mà chỉ lao nhanh về phía trước. Mũi tên bắn vào người y phát ra tiếng động rất lạ, hơn nữa không có mũi tên nào bắn vào trong cơ thể của y được.
"Không ngờ có phải không?"
Vũ Văn Tiểu Sách nhảy bật lên cao, lướt qua mấy lớp hàng ngũ binh lính.
"An Quốc Công, học theo ngươi đấy."
Các binh sĩ thay đổi hướng bắn tên theo sự di chuyển của Vũ Văn Tiểu Sách nhưng một lượt liên nỏ đã bắn hết mà lại không cản được Vũ Văn Tiểu Sách. Trên người y có rất nhiều vết máu nhưng mũi tên vẫn không thể bắn vào trong cơ thể y, cho nên vết thương cũng sẽ không quá nặng.
Thẩm Lãnh nghe được Vũ Văn Tiểu Sách nói to một tiếng là theo học hắn, hắn không nhịn được khẽ lắc đầu.
"Người xấu còn ham học hỏi, thật đáng sợ."
Hắn vươn tay ra lấy một cây thiết tiêu thương, sau đó ném mạnh đi, thiết tiêu thương hóa thành một luồng sáng phóng thẳng tới, chỉ nhoáng một cái thiết tiêu thương đã đến sau lưng Vũ Văn Tiểu Sách. Vũ Văn Tiểu Sách đang ở trên cao đã không còn cách nào để cưỡng hành xoay người được nữa, chỉ có thể gắng gượng đón nhận một đòn này.
Keng một tiếng, thiết tiêu thương đâm thật mạnh vào lưng Vũ Văn Tiểu Sách nhưng lại truyền đến tiếng kêu lanh lảnh.
Đốm lửa văng ra, cơ thể của Vũ Văn Tiểu Sách đang lao nhanh về phía trước, sau khi bị đánh trúng đòn này thì tốc độ càng nhanh hơn. Y lướt qua đám người sau đó bám hai tay vào lan can của lầu gỗ phía đối diện lộn người vào trong, sau khi rớt xuống, người y hơi lảo đảo, miệng phun ra một ngụm máu.
Lần này y dã chuẩn bị rất ổn thỏa, toàn thân từ trên xuống dưới đều có giáp xích rất nhỏ, loại giáp xích kiểu này không có nhiều lực phòng ngự trước các loại vũ khí hạng nặng như côn bổng hay thiết chùy nhưng lại có khả năng phòng ngự rất mạnh trước các loại đao kiếm và mũi tên.
Ngoài giáp xích toàn thân ra, nửa người trên của y còn mặc một lớp áo sắt sát nách, lớp sắt rất dày, càng biến thái hơn chính là trước và sau vị trí tim của y còn có thêm mấy miếng kính hộ tâm.
Trên thực tế nếu không có kính hộ tâm thì y đã chết rồi, thiết tiêu thương của Thẩm Lãnh đâm vào với lực độ hung mãnh bá đạo như vậy, một thương này trực tiếp đâm thủng một lỗ trên áo sắt sát nách của y.
Cho dù như vậy, áo sắt bị đâm thủng, kính hộ tâm bị chọc ra một cái lỗ, cơn đau đớn trên lưng khiến Vũ Văn Tiểu Sách gần như đứng không vững, y xoay tay rút thiết tiêu thương trên lưng xuống, ném mạnh về phía Thẩm Lãng.
"Trả cho ngươi!"
Bộp!
Thiết tiêu thương đột ngột dừng lại ngay trước mặt Thẩm Lãnh, tay phải của Thẩm Lãnh nâng lên nắm chắc lấy nó, bàn tay kia căn bản không phải là tay người mà giống như một giọng kìm sắt.
Không ít cao thủ của phủ Đình Úy từ bốn phương tám hướng đã bao vây đến, nếu lần này lại để cho Vũ Văn Tiểu Sách chạy thoát thì có vẻ như rất nhiều người bất tài.
Vũ Văn Tiểu Sách trèo vào lầu gỗ sau đó nhanh chóng lao về phía trước, Thẩm Lãnh nhảy từ xuống khỏi đại hắc mã rồi đuổi theo.
Liễu Mộc Chi đi đến bên cạnh Tiết Hoa Y nhỏ giọng hỏi một câu: "Đại nhân, liệu có quá mạo hiểm không?"
Tiết Hoa Y lắc đầu: "Y không có thời gian nói chuyện."
Binh hành hiểm chiêu.
Ở phía bên kia lầu gỗ, Vũ Văn Tiểu Sách phá vỡ cửa sổ chạy ra ngoài, y duỗi lưng ở giữa không trung, lại rút ra một thanh nhuyễn kiếm kêu xoẹt một tiếng. Y xông ra khỏi lầu gỗ liền xoay người, nhuyễn kiếm bắn ra một mảng kiếm hoa, mấy mũi tên phía sau đều bị y gạt rơi.
Vũ Văn Tiểu Sách lao từ tầng ba lầu gỗ xuống, phía sau là một viện tử, y đáp xuống đất liền lao nhanh về trước mấy bước, hai chân phát lực, người lao lên nóc nhà trước mặt, sau đó không ngừng chạy trên nóc nhà. Tuy y đã bị thương nhưng tốc độ không hề suy giảm.
Sau lưng y, các cao thủ của phủ Đình Úy bám sát không buông, từng bóng người màu đen bay lên hạ xuống, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Vũ Văn Tiểu Sách liên tục chạy qua mấy dãy nhà, sau đó dừng lại trên một con đường, từ lầu gỗ chạy đến con đường này tổng cộng cũng chỉ mấy chục giây.
Y vừa mới đáp xuống đất thì đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen đậu sẵn trên đường, khoang xe ngựa không giống như được làm từ gỗ, đen như mực.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, Vũ Văn Tiểu Sách liền nheo mắt lại.
Trong xe ngựa, một thanh trường kiếm mạnh mẽ đâm ra, kiếm bay ra trước Hàn Hoán Chi mặc cẩm y màu đen bay ra ngay phía sau, người đuổi theo kiếm giữa không trung, tay phải cầm chuôi kiếm, kiếm bắn ra hàng loạt ánh sáng bạc ở trước người Vũ Văn Tiểu Sách.
"Kiếm pháp tốt!"
Vũ Văn Tiểu Sách không tự chủ được tán thưởng một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay không ngừng đỡ chiêu, chỉ trong tích tắc kiếm của hai người đã chạm nhau không dưới ba mươi lần, tiếng keng keng vang lên không ngớt.
Ngón trỏ trái của Vũ Văn Tiểu Sách có đeo một cái vòng sắt, trong lúc y đang chém giết với Hàn Hoán Chi, tay trái kéo vòng sắt sau đó giơ lên chỉ thẳng vào Hoàn Hoán Chi, vô số kim bạc bắn ra từ trong ống tay áo giáp xích.
Hàn Hoán Chi lập tức khua trường kiếm trong tay, tạo thành một bức màn kiếm trước người. Bởi vì tốc độ ra tay quá nhanh, trước mặt ông ta toàn là hư ảnh của kiếm, trong âm thanh lách cách leng keng cũng không biết Hàn Hoán Chi đã đánh rơi bao nhiêu kim bạc.
Nhưng Vũ Văn Tiểu Sách lại nhân khoảnh khắc này chạy đi mấy trượng. Giờ phút này y cách cổng thành không xa, bởi vì khách điếm vốn kia chỉ cách cổng thành hai con đường mà thôi.
Với tốc độ của y, chạy qua khoảng cách hai con đường này cũng không mất bao lâu.
Cổng thành đang đóng cửa! Có người cưỡi ngựa đi đến, vừa cưỡi ngựa vừa lớn tiếng hô đóng cổng thành. Thủ quân ở cổng thành lập tức đẩy cửa thành nặng nrrg lại, rất nhiều người cũng đã lao về phía cổng thành, muốn chặn Vũ Văn Tiểu Sách ở dưới cổng thành.
Nhưng Vũ Văn Tiểu Sách hoàn toàn không dừng lại, y nhét kiếm trở lại đai lưng, hai tay kéo sang hai bên đai lưng, không ngờ trên đai lưng lại còn có một bộ thiết trảo.
Hai tay y đeo thiết trảo, người bật nhảy lên cao, rắc một tiếng, hai tay của y bám vào khe hở trên trương thành.
Vũ Văn Tiểu Sách sử dụng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò lên tường thành. Đạo phủ Kinh Kỳ đạo, thành lớn trong đất liền, thật ra trên tường thành không có bao nhiêu người, không có chiến sự, vị trí cố định trên tường thành có người canh gác, còn có đội tuần tra cách một thời gian sẽ đi tuần tra một lần, nhưng mà không phải kiểu ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác.
Trong đốm lửa văng tung tóe, Vũ Văn Tiểu Sách lại nhanh chóng trèo lên tường thành cao, sau đó lộn người leo lên bờ tường thành.
Y mới vừa lên, một cây thiết tiêu thương đã lại bay tới, khoảng khắc y lộn người lên thì thiết tiêu thương đã đâm thật mạnh vào trong tường thành, bịch một tiếng, đá vụng bay tán loạn.
Ngay sau đó cây thiết tiêu thương thứ hai lại bay tới nhưng lần này thấp hơn một chút, cách cây thiết tiêu thương thứ nhất khoảng chừng một trượng.
Thẩm Lãnh bước nhanh đến, nhún chân nhảy lên chỗ cây thiết tiêu thương thứ nhất rồi bật người lên trên, hai tay chộp lấy thiết tiêu thương ở chỗ cao, hai tay kéo xuống một cái, người mượn lực bay lên.
Thẩm Lãnh vừa bay lên đến tường thành, mới lộ ra nửa người thì một đường kiếm đã tới.
Vũ Văn Tiểu Sách không chạy mà ở đó chờ, Thẩm Lãnh vừa ló đầu ra, y liền đâm một kiếm vào trán của Thẩm Lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận