Trường Ninh Đế Quân

Chương 1173: Nơi này và nơi khác

Thế công của người Hắc Vũ bị những mũi tên giống như vô cùng vô tận tạm thời ép xuống, để lại thi thể đầy trên đất rồi vội vàng lui về phía sau. Khi thế công thứ nhất kết thúc, thi thể chồng chất dưới tường thành đã cao gần nửa người. Ở chỗ trống trải như thế này mà mùi máu tươi nồng nặc cũng có thể khiến người ta thấy buồn nôn.
Nhìn thấy người Hắc Vũ lui xuống, chiến binh thủy sư ở trên tường thành bộc phát từng trận hoan hô. Đây là lần đầu tiên bọn họ giao thủ với người Hắc Vũ, cảm giác vui sướng sau khi đánh lui người Hắc Vũ không có ngôn ngữ gì có thể diễn đạt được, cho dù là đại sư văn chương lai láng cũng không thể dùng văn tự để diễn tả tất cả tình cảm của mọi người.
Cho nên đại khái sẽ viết lên một câu, ngươi xem đi, bọn họ vui đến mức nói không nên lời, vậy thì phần lớn là không biết miêu tả như thế nào.
Tân Tật Công cũng như vậy, cũng hô hào cùng các tân binh, sau đó dùng nắm tay phải gõ vào hung giáp của mình. Ngay sau khi gã gõ hung giáp, tân binh ở trên tường thành cũng bắt đầu gõ, âm thanh chỉnh tề vang lên ở trên tường thành, sau đó chấn động tứ phương, giống như trong trời đất chỉ còn lại âm thanh này, chỉ còn lại chí khí hào hùng này.
Thẩm Lãnh đứng ở trong thành, dựa vào một thân cây, ngẩng đầu nhìn cũng không thể nhìn thấy bộ dạng hoan hô của tất cả tân binh, nhưng hắn có thể nghe được những tiếng gõ chỉnh tề đó.
Tân Tật Công chạy từ trên tường thành xuống, nhìn thấy Thẩm Lãnh liền vui vẻ giống như một đứa trẻ.
"Đại tướng quân, chúng ta làm được rồi!"
Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn gã: "Ngươi cũng là lão binh, nhìn bộ dạng này kém hiểu biết này của ngươi xem, chẳng qua là đánh lui đợt tiến công đầu tiên của người Hắc Vũ mà thôi. Là một lão binh, ngươi nên biết đợt tiến công tiếp theo của kẻ thù sẽ ác liệt hơn, hung hãn hơn, cho nên cũng còn lâu mới đến lúc thật sự vui vẻ."
"Đại tướng quân, ta biết, là ta thật sự vui vẻ."
Tân Tật Công sắc mặt đỏ bừng, đó là bởi vì hưng phấn và kích động.
"Những tân binh đó, giỏi, thật sự quá giỏi."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Phần lớn tân binh đều là ngươi luyện ra, cho nên ngươi rất giỏi mới là thật."
Tân Tật Công vội vàng lắc đầu: "Ta làm sao được, nếu không phải đại tướng quân lựa chọn tín nhiệm bọn họ, dựa theo suy nghĩ của ta nhất định là phái lão binh lên, mà trong lòng các tân binh nhất định sẽ có chút không thoải mái, cảm thấy kẻ làm tướng không tín nhiệm bọn họ, cảm thấy bọn họ bất tài. Hiện giờ bọn họ đã chứng minh bản thân mình được rồi, cho nên cái đó không liên quan đến ta."
Thẩm Lãnh hỏi: "Lúc nãy ở đây nhìn bọn họ hoan hô, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Ngươi vốn là một quan văn, làm việc ở Lễ bộ, bên Lễ bộ nói chuyện đại khái đều phải văn vẻ, càng hay ho càng tinh tế càng tốt, nhưng sau khi ngươi vào quân đội càng ngày càng thô kệch, như vậy có phải là không tốt lắm không..."
Tân Tật Công vội vàng nói: "Như vậy tốt! Ta vẫn thích đi thẳng về thẳng như vậy."
"Đi thẳng về thẳng."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Từ hay."
Tân Tật Công ngẩn ra: "Tại sao ta cảm thấy đại tướng quân lặp lại nghe không phải từ ngữ hay ho gì mới đúng."
Thẩm Lãnh: "Nói bừa, đừng suy nghĩ lung tung... Ta tưởng là văn nhân khi vui đều sẽ ngâm thơ, sẽ dùng từ ngữ tốt đẹp để diễn tả tâm trạng của mình, nhưng xem ra ngươi khác, cũng là cùng các tân binh kêu a a ở trên tường thành."
Tân Tật Công vội vàng giải thích: "Theo ta thấy, lúc người ta thể hiện sự kích động nhất không phải đều là kêu a a sao. Vui vẻ, kêu a a, bi thương, kêu a a, đau khổ, vui sướng, cảm xúc đến một mức độ nhất định đều sẽ kêu a a."
Thẩm Lãnh nheo mắt lại càng khiến người cảm thấy hắn không giống một người tốt .
"Ồ... Hóa ra là như vậy."
Tân Tật Công cảm thấy có chút không đúng: "Ta... Hay là trở về chuẩn bị ứng phó với đợt tiến công thứ hai của người Hắc Vũ thôi."
Tân Tật Công xoay người bỏ chạy, Thẩm Lãnh nhìn bộ dạng gã chạy đi mà không nhịn được cười, quay đầu lại hô một tiếng: "Đại Hắc."
Lý Cao Tháp từ xa vui vẻ chạy tới, cười ha hả hỏi: "Đại tướng quân có gì căn dặn?"
Thẩm Lãnh nhìn Lý Cao Tháp, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một câu: "Ngươi muốn kêu a a không?"
Câu nói này làm Lý Cao Tháp giật mình, theo bản năng liền lui về sau mấy bước, nâng hai tay lên để làm tư thế phòng thủ: "Đại tướng quân ngài muốn làm gì?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn hắn ta: "Cút mẹ ngươi đi. Ngươi nghĩ là muốn làm gì? Ý của ta là ngươi có muốn hét to a a giống như các tân binh ở trên tường thành không? Bọn họ đã thắng một trận, ngươi có muốn thắng một trận không?"
Lý Cao Tháp cười hì hì: "Kêu như vậy à, vậy thì ta đi, ta có thể đi. Ta tòng quân đã nhiều năm như vậy, chắc chắn kêu hay hơn những tân binh kia."
Thẩm Lãnh: "Cút cút cút..."
Lý Cao Tháp tiến lên phía trước: "Đại tướng quân, chuyện tốt gì?"
Thẩm Lãnh ghé vào tai hắn ta nhỏ giọng căn dặn vài câu, Lý Cao Tháp vừa nghe vừa gật đầu, sau đó nhếch môi cười: "Được thoai, đại tướng quân yên tâm đi, kỵ binh chúng ta rất thích đâm từ phía sau."
Thẩm Lãnh thở dài: "Cút đi cút đi, cưỡi ngựa cút."
Lý Cao Tháp cười lớn ha ha, xoay người chạy hấp tấp.
Trước đó hắn ta còn có chút không hài lòng vì bảo bọn họ khuân vác vật tư cho tân binh. Lão binh khuân vác vũ khí vật tư cho tân binh có vẻ hơi bị mất thân phận, nhất là kỵ binh. Kỵ binh quý giá cỡ nào, thật ra mỗi một kỵ binh đều tự cho mình là siêu phàm, đương nhiên mỗi một chiến binh Đại Ninh đều tự cho mình là siêu phàm, nhưng kỵ binh tự luyến hơn một chút. Lúc này Lý Cao Tháp mang theo quân lệnh của Thẩm Lãnh trở về, sau khi hắn ta tuyên bố ở trong kỵ binh doanh xong, tất cả kỵ binh đều hoan hô, lúc vận chuyển đồ lên trên tường thành đều có vẻ nhanh nhẹn hơn.
Thẩm Lãnh nói với hắn ta một câu mấu chốt thắng bại của trận này vẫn nằm ở khinh kỵ của ngươi. Sau khi trở về Lý Cao Tháp vừa nói lại câu này, tất cả các kỵ binh đều vui vẻ.
Không đến quân của Thẩm Lãnh thì không phát hiện, binh của Thẩm Lãnh và binh của người khác, thật sự không giống nhau.
Thế công lần thứ hai của người Hắc Vũ tới rất nhanh, mãnh liệt hơn hung tàn hơn lần đầu tiên. Bọn họ giống như đã hoàn toàn quên mình là một người sống, điên cuồng chen lên phía trước, người ngã xuống mới là người, tất cả người đang sống đều là dã thú.
Thế công thứ hai kéo dài từ sau giờ Ngọ không lâu đến tận lúc trời tối người Hắc Vũ mới từ từ lui xuống. Tường thành của thành Cao Đường quả thật không quá cao, cả một buổi chiều, có ít nhất ba lần binh sĩ Hắc Vũ trèo lên tường thành nhưng lại bị loạn thương đâm chết. Bọn họ không thể giết ra được một chỗ đứng chân ở trên tường thành, cũng sẽ không thể tạo cơ hội phá thành cho đội ngũ phía sau. Thi thể bị ném xuống dưới tường thành, đối với người Hắc Vũ mà nói cũng là một sự đả kích.
Sau khi trời tối người Hắc Vũ lui xuống, nhưng Tân Tật Công biết rất rõ người Hắc Vũ sẽ không bỏ qua đêm đầu tiên.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh đi lên tường thành, cùng đi với người của hỏa đầu quân, khiêng một đòn gánh, trong sọt trúc ở hai đầu đòn gánh là bánh bao thịt nóng hổi. Khi thể lực tiêu hao đến một mức độ nhất định, ngươi cho hắn một bàn rượu thịt ngon lành cũng tuyệt đối không hấp dẫn bằng mấy cái bánh bao thịt nóng hổi. Các tân binh giơ tay túm mấy cái, ngồi ở trên tường thành ăn ngấu nghiến.
Thẩm Lãnh cầm mấy cái bánh bao đưa cho Tân Tật Công: "Vẫn chưa đổi người?"
"Vẫn chưa."
Tân Tật Công nói: "Từ sáng đến bây giờ vẫn là tân binh của ba tiêu doanh trong nhóm đầu tiên. Ta định đợi sau khi ăn cơm xong sẽ thay bọn họ xuống. Trời vẫn chưa tối hẳn, người Hắc Vũ ở bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy, bọn họ cũng có thể nhìn thấy chúng ta ăn cơm ở trên tường thành. Ta muốn để cho người Hắc Vũ tưởng rằng chúng ta thật sự không đủ binh lực, cho nên mới không thay đội dự bị lên."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Suy nghĩ không tồi."
Hắn nhìn chung quanh, Tân Tật Công vội vàng giải thích: "Thật ra thương vong không lớn. Nếu thật sự thương vong nặng, ta đã thay nhóm đội ngũ thứ hai lên. Ta đoán sau khi người Hắc Vũ nhìn thấy chúng ta không thay đội dự bị, đêm nay sẽ còn tấn công. Bọn họ tưởng là binh lực nhiều hơn chúng ta gấp mấy lần cho nên không sợ, nhưng trên thực tế binh lực của chúng ta chỉ ít hơn bọn họ một bán mà thôi. Để cho bọn họ điên cuồng công thành, mượn việc công thành để tiêu hao binh lực của bọn họ, khi bộ binh của bọn họ không đủ dùng thì sẽ cho kỵ binh xuống ngựa công thành, ba ngày..."
Tân Tật Công nhìn về phía Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Ba ngày sau, binh lực của người Hắc Vũ sẽ bị tiêu hao rất nhiều, quan trọng nhất là tiêu hao ý chí chiến đấu của bọn họ. Ba ngày sau vẫn không thể công phá thành Cao Đường, thể lực và cả tâm thái của binh sĩ Hắc Vũ đều sẽ có thay đổi, sĩ khí giảm xuống, đó là cơ hội chúng ta một trận chiến giành thắng."
Thẩm Lãnh cười cười: "Tiếp tục chỉ huy đi."
Hắn vỗ vai Tân Tật Công, xoay người định xuống thành, đi được một bước lại quay đầu lại, lấy lại một cái bánh bao thịt trong tay Tân Tật Công vừa đi vừa ăn. Tân Tật Công cười hì hì, thời khắc này gã biết mình không bao giờ còn đơn thuần xem Thẩm Lãnh là đại tướng quân nữa, còn là một huynh đệ.
Từ trên tường thành xuống dưới, Thẩm Lãnh không chỉ giật bánh bao thịt của một mình Tân Tật Công mà cướp ít nhất bảy tám cái. Hắn trở lại phòng của mình. Trong phòng thắp rất nhiều nến, trong phòng rất sáng, bản đồ trải trên bàn rất phẳng, trên bản đồ vẽ vẽ gạch gạch rất nhiều dấu vết.
Nuốt miếng bánh bao thịt cuối cùng xuống, Thẩm Lãnh lau tay rồi mới lại đứng ở trước bản đồ. Mỡ dính trên tay có thể làm bẩn bản đồ, Thẩm Lãnh còn lâu mới cho phép mình phạm lỗi như vậy. Hắn từng nói với thủ hạ không chỉ một lần, sự tôn trọng bản đồ của người lãnh binh chính là sự tôn trọng sơn hà đại địa, càng là sự tôn trọng sinh mệnh các tướng sĩ dưới trướng mình.
Đại Ninh đã chiếm Bột Hải mấy năm, cho nên bản đồ của bên Bột Hải cũng được tính là hoàn thiện. Hắn cúi người nhìn, tầm mắt từ thành Cao Đường kéo dài ra bên ngoài.
Thành Cao Đường cách thành Bắc Hán đã không bao xa. Nếu như là kỵ binh, từ thành Bắc Hán gấp rút tiếp viện đến đây đại khái cũng chỉ cần hai ngày hai đêm. Nếu là bộ binh lời thì khoảng cách này cũng sẽ không chậm hơn kỵ binh gấp đôi, ba ngày ba đêm hẳn là cũng đến nơi. Chỉ là hắn không thể xác định nếu sau khi quân đội Hắc Vũ ở thành Bắc Hán nhận được tin tức Đức Đức Thác đã bị đánh bại thì liệu có phái viện binh đến hay không. Nếu có thì trận chiến sau đó sẽ trở nên dễ đánh hơn, nếu không thì đổi cách khác.
Nuốt gọn năm vạn quân Hắc Vũ của Đức Đức Thác, đối với Thẩm Lãnh mà nói căn bản là không có nghĩ tới hai chữ "thất bại". Nếu hắn chỉ toan tính năm vạn người Hắc Vũ này thì cũng không phải tính cách của Thẩm Lãnh.
Tầm mắt rời khỏi bản đồ. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần về kế hoạch chiến tranh, trong đầu đã suy đoán rất nhiều lần, mặc kệ viện binh Hắc Vũ có đến hay không, thật ra hắn cũng đã nghĩ tới tiếp theo phải đánh như thế nào.
Bây giờ người hắn suy nghĩ đến là Trà gia.
Bắc cương.
Tức Phong Khẩu.
Mấy trăm kỵ binh ùn ùn kéo đi, xuyên qua bóng đêm, đạp lên cánh đồng tuyết mờ mịt. Độ dốc của Tức Phong Khẩu rất dốc rất dài, đi lại trong đêm đúng là chuyện không lý trí, huống hồ đội ngũ này cũng không có nghỉ ngơi bao lâu. Sau khi bổ sung cấp dưỡng ở đại doanh quân Ninh Tức Phong Khẩu lại xuất phát ngay, bọn họ rời khỏi doanh địa, rời khỏi thành quan, trước mặt chính là vùng băng hồ đó.
Bọn họ còn phải đi xuyên qua thành Cách Để và thành Tô Lạp, đi xa hơn về phương bắc.
Ở phía trước đội ngũ, Trà gia kéo khăn quàng cổ lên, ánh mắt vẫn sáng ngời.
Sau lưng nàng đeo thanh Phá Giáp dù chưa tuốt ra khỏi vỏ nhưng dưới ánh trăng vẫn có chút ánh sáng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận