Trường Ninh Đế Quân

Chương 1235: Mức giá

Bắc cương.
Viện quân Đại Ninh lục tục từ các nơi đến tập hợp ở nơi phía bắc từ thành Băng Nguyên, binh lực đạt đến quy mô mười vạn người trở lên. Mà lúc này người Hắc Vũ đã không có lựa chọn khác, chỉ có thể là chặn ở đây. Liêu Sát Lang đã chết, nếu như suy nghĩ chọn phái người khác đi thống soái đại quân Nam Viện, lúc này có hai vị tướng quân tương đối cao ở đây, một là Bồ Lạc Thiên Thủ, một là Thiết Nhan, dường như đều hơi khó khăn.
Thiết Nhan có tư cách, có uy vọng, nhưng hắn ta là người của Liêu Sát Lang, Tâm Phụng Nguyệt sẽ không thể nào giao đại doanh Nam Viện cho người hai lòng, cho nên chắc chắn Thiết Nhan không được, nhưng hiện tại Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ không giết Thiết Nhan. Cho dù biết rõ Thiết Nhan là người ủng hộ trung thành nhất khi Liêu Sát Lang muốn tự lập làm đế thì lão ta cũng không thể giết, còn muốn khoan dung với Thiết Nhan, nói với hắn ta tất cả đều là Liêu Sát Lang gieo gió gặt bão, không có liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ yên tâm dẫn binh, thậm chí còn thêm hầu tước phong thưởng cho Thiết Nhan nữa.
Bồ Lạc Thiên Thủ đều có kinh nghiệm và năng lực, nhưng cần phải ở lại đây để cân bằng Thiết Nhan. Nếu Bồ Lạc Thiên Thủ mang binh trở về Nam Viện, để cho một mình Thiết Nhan suất quân ở đây chống đỡ người Ninh, trời mới biết Thiết Nhan có thể làm ra những chuyện gì.
Trừ phi có người thay Bồ Lạc Thiên Thủ. Hiện giờ dưới trướng Thiết Nhan có đại quân sáu vạn bảy vạn người bố phòng ở tuyến đường này, đại quân ba vạn bốn vạn của Bồ Lạc Thiên Thủ bố trí phòng vệ ở tuyến đường khác, nếu Tâm Phụng Nguyệt muốn chọn ra một người thay Bồ Lạc Thiên Thủ thì hơi khó.
Người trẻ tuổi khó có thể phục chúng, những tướng quân có cấp bậc tuổi tác đều tạm ổn thì ít nhiều đều có liên quan đến Liêu Sát Lang.
Thành Tu Du.
Khoác áo khoác lông chồn màu trắng dày cộp, đứng ở trên tường thành nhìn một vùng tuyết trắng mờ mịt bên ngoài, Tâm Phụng Nguyệt nhíu mày. Lão ta thật sự là một nam nhân đẹp đến mức khiến cho người ta phải nghi ngờ, cho dù lão ta đã không còn trẻ.
"Tông chủ."
Một gã đệ tử Kiếm Môn nhanh chóng đi đến, cúi người nói: "Vừa mới tra được một vài tin tức, viện binh của quân Ninh đã bắt đầu lên hướng bắc, bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ của Ninh đích thân suất quân đã đến chỗ cách bộ đội của Thiết Nhan không đến hai mươi dặm. Một đội quân Ninh khác dưới sự suất lĩnh của đại tướng quân Ninh Thẩm Lãnh đã đến chỗ cách phòng tuyến của Bồ Lạc Thiên Thủ hơn mười dặm, hai đường đều bị quân Ninh dồn ép."
Tâm Phụng Nguyệt không nói, cũng không có biểu thị gì, vẫn nhìn ra ngoài thành.
Đứng ở nơi này thật ra vẫn có thể nhìn thấy phòng tuyến cách xa hai ba mươi dặm, đối diện chính là khu vực phòng thủ của Bồ Lạc Thiên Thủ. Bên đó là sông Mễ Thác, vốn dĩ lòng sông rộng lớn, dòng nước chảy xiết, khổ nỗi đã đến mùa đông, sông Mễ Thác đã đóng băng, và lớp băng còn rất dày nữa. Để ngăn cản quân Ninh qua sông, đội ngũ của Bồ Lạc Thiên Thủ không thể không bày trận ở bờ nam sông Mễ Thác, mà Thiết Nhan ở một bên khác lại bày phòng tuyến ở bờ bắc sông Mễ Thác, cho nên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ý đồ này.
"Qua sông Mễ Thác chính là chỗ này, thành Tu Du."
Hồi lâu sau, Tâm Phụng Nguyệt lẩm bẩm nói: "Qua thành Tu Du đi lên bắc thêm vài trăm dặm chính là Mãng Sơn Nguyên. Mãng Sơn Nguyên là đồng cỏ lớn nhất, đẹp nhất Hắc Vũ, thành Tu Du mất rồi, Mãng Sơn Nguyên cũng sẽ mất."
Lão ta thở ra một hơi, làn hơi màu trắng tan đi rất nhanh.
"Người Ninh thật ác."
Đương nhiên Tâm Phụng Nguyệt nhìn ra được, người Ninh cũng không định tiếp tục bắc chinh, bọn họ chỉ dùng đại quân mười mấy vạn người để chế trụ đại quân mười mấy vạn người của Hắc Vũ. Hiện tại người Ninh sợ gì? Đây là ở trong cương vực của Hắc Vũ, chính là tiêu hao quốc lực của Hắc Vũ, nếu tiếp tục giằng co như vậy, chỉ cần khoảng chừng mười năm, quốc lực của Hắc Vũ có thể sẽ bị sụp đổ. Gần ngàn dặm từ thành Băng Nguyên xuống phía nam mặc dù phần lớn đều là băng nguyên, đối với người Ninh mà nói là một miếng gân gà, bỏ thì tiếc mà ăn thì vô vị, nhưng cướp được chính là cướp được, cũng không sợ phá hỏng, cho dù bọn họ áp bức những bộ tộc kia thì cũng đủ chống đỡ hơn mười năm.
Huống hồ trong mười năm này, Hắc Vũ đang phát triển, Ninh quốc cũng ở đang phát triển, hiện tại quân Ninh đem quân đội đến đây, đại quân Hắc Vũ bên Bột Hải sẽ thành cô quân. Vốn muốn khai thông liên hệ với Tang quốc, hình thành một nửa vòng tròn kẹp chặt Ninh quốc, nhưng bởi vì dục vọng cá nhân của Liêu Sát Lang mà dẫn đến Hắc Vũ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Sắp xếp một chút, ta muốn gặp mặt Võ Tân Vũ."
Tâm Phụng Nguyệt xoay người: "Mau chóng."
Đệ tử vội vàng cúi đầu: "Vâng."
Sông Mễ Thác vắt qua băng nguyên kéo dài từ tây sang đông. Nói tới cũng lạ, địa thế bên Hắc Vũ này dẫn đến khí hậu hoàn toàn khác nhau, bên này băng tuyết trải dài, đi xa hơn về phía bắc, qua thành Tu Du chính là Mãng Sơn. Thảo nguyên mênh mông bên dưới Mãng Sơn thì khí hậu không tệ, có người nói là vì Mãng Sơn đã chắn hơi lạnh, cũng có người nói Mãng Sơn là bình phong do Nguyệt Thần đặt ở đây để chăm sóc con dân.
Nhưng bất kể nói thế nào, nếu lại để mất Mãng Sơn Nguyên nữa, cho dù Hắc Vũ không diệt quốc thì cũng sẽ biến thành một tiểu quốc nhị lưu.
Phía nam sông Mễ Thác khoảng hơn mười dặm, một đội ngũ quân Ninh chừng năm vạn người bắt đầu cắm trại lập doanh. Đội ngũ này có một vạn người là tinh nhuệ đến từ Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, ba vạn người là tân binh đến từ đại doanh Tức Phong Khẩu, người lãnh binh đến là người quen của Thẩm Lãnh, thế tử Tín Vương Lý Tiêu Thiện. Người trẻ tuổi này từng hào hoa phong nhã, tâm tư cũng có chút âm trầm, trải qua nhiều năm rèn luyện ở bắc cương đã trở thành một hán tử tục tằn dũng cảm, còn để một bộ râu quai nón. Dáng vẻ đại hán râu quai nón này không sao liên hệ được với thân phận thế tử.
Ngoại trừ nhân mã của Vương Khoát Hải và Lý Tiêu Thiện ra, còn có một vạn người cũng là do bộ hạ cũ của Thẩm Lãnh mang đến, nguyên phó tướng thủy sư Vương Căn Đống.
Đại quân đang dựng doanh địa, năm người Thẩm Lãnh, Trần Nhiễm, Vương Khoát Hải, Vương Căn Đống, cộng thêm Lý Tiêu Thiện phóng ngựa đến bờ nam sông Mễ Thác. Bọn họ chỉ dẫn theo mấy trăm thân binh, mà cách đó không xa chính là doanh địa liên miên bất tận của người Hắc Vũ.
"A!"
Vương Khoát Hải ngồi trên lưng ngựa ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, làm người ta ù cả tai.
"To Con, ngươi đang làm gì vậy?"
Trần Nhiễm cười hỏi một câu.
Vương Khoát Hải hơi đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Lão tử vui vẻ!"
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tướng quân ở đây, Trần không nắp ở đây, lão Vương ở đây, đã rất lâu rồi không đủ người như vậy."
Lúc nói câu này mắt của gã cũng hơi đỏ, một hán tử hùng tráng như vậy mà giọng nói cũng hơi khàn khàn. Những người cùng với Thẩm Lãnh từ thủy sư ra ngoài năm đó đều đã có thể đảm đương một mình. Vương Khoát Hải là chủ tướng một quân ở Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, binh lực dưới trướng gần hai vạn người. Vương Căn Đống ở phía nam hồ Lạc Già, đã là tướng quân chính tam phẩm, theo phẩm cấp mà nói hiện tại là đồng cấp với Thẩm Lãnh.
Chỉ thiếu Đỗ Uy Danh.
Lý Tiêu Thiện tuy không phải người đi theo Thẩm Lãnh nhưng gã hiểu thứ tình cảm này, rất hiểu. Ở trong quân đội bắc cương lâu ngày, gã đã lĩnh ngộ rất thấu triệt tình cảm giữa quân nhân. Chính bởi vì lĩnh ngộ này, gã đã sớm không còn là thế tử u ám trước kia nữa.
"Đại tướng quân, dẫn chúng ta đi đánh thêm một trận chiến thật thoải mái đi."
Vương Khoát Hải thò tay ra chỉ về phía đại doanh Hắc Vũ ở phía bắc: "Ta chỉ muốn theo đại tướng quân đánh thêm một trận chiến, đánh một trận chiến thật sung sướng. Ta biết đại sớm muộn tướng quân gì vẫn phải đi, phải về thủy sư, phải đi đánh Tang quốc... Đại tướng quân, ta cũng biết ngài sẽ không mang ta đi cùng, chúng ta cũng đã không còn ở độ tuổi có thể bốc đồng, bắt đầu từ khi ta một mình lãnh binh là đã biết không thể tùy hứng được nữa."
Vương Khoát Hải thở dài một hơi: "Lúc trước ta luôn hô hào là muốn đi theo ngài, cho dù là trở về làm thân binh cho ngài thì ta cũng vui vẻ, nhưng ta biết chuyện đó là không thể nào. Đại tướng quân có việc của đại tướng quân cần làm, ta có việc của ta cần làm. Trong thủy sư của đại tướng quân có mấy vạn oắt con chờ ngài trở về, Tam Nhãn Hổ Sơn Quan cũng có hơn một vạn oắt con chờ ta trở về..."
"Cho nên đại tướng quân, nếu quả thật đánh nhau, hắc tuyến đao của ngài chỉ về phía trước, ta vẫn muốn giống như lúc trước, làm thân binh của ngài, chạy ở bên cạnh ngài. Ngài hô một tiếng To Con xông lên, ta liền xoay người xông lên, ngài hô một tiếng To Con giết chết bọn chúng, ta sẽ giết chết bọn chúng!"
Vương Khoát Hải đang nói bỗng òa khóc: "Ta chỉ muốn trở lại như trước đây, tướng quân ở phía trước, ta ở phía sau tướng quân... Một lần thôi cũng được."
Trần Nhiễm đi qua muốn ôm vai Vương Khoát Hải an ủi nhưng với không tới.
Gã ôm lưng Vương Khoát Hải nói: "Xem ngươi nói thương cảm đến vậy kìa, cũng không phải sau này không thể gặp được, cho dù bây giờ không gặp được thì đợi sau này già rồi chúng ta vẫn có thể tụ tập với nhau. Đến lúc đó chúng ta một người kẹp một cây gậy gỗ dưới đũng quần làm ngựa cưỡi, đại tướng quân cầm một thanh đao gỗ tồi tàn chỉ về phía trước, xông lên! Chúng ta liền cưỡi gậy gỗ chạy chạy chạy, lao thẳng vào trong đám lão thái thái..."
Vốn dĩ mấy câu trước còn được, lúc nói đến đám lão thái thái Vương Khoát Hải không nhịn được liền phì cười một tiếng: "Sau đó vợ ngươi cầm gậy đuổi ngươi sao?"
Thẩm Lãnh vẫn luôn im lặng không nói chuyện, dường như cũng không có phản ứng gì, giống như hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều chú ý tới vẻ bàng quan hắn, thế là tò mò nhìn về phía hắn.
"Lát nữa hãy nói chuyện này, ta đã hẹn người rồi."
Thẩm Lãnh chậm rãi đi lên một sườn dốc cao, đứng ở đó nhìn về phía xa, không biết là đang nhìn đại doanh của người Hắc Vũ hay ngắm phong cảnh, gió thổi bay áo khoác của hắn. Không biết tại sao, trong thời khắc này hắn có vẻ hơi không chân thực, giống như không phải hắn mà biến thành một người xa lạ.
Đối với lời nói như vậy của Vương Khoát Hải mà Thẩm Lãnh cũng không động lòng, còn là Thẩm Lãnh trước đây sao?
Đúng lúc này một đội kỵ binh từ đằng xa đến, nhân số có khoảng hơn ngàn người, áo khoác đỏ sẫm tung bay khi đang chạy nhanh, chiến kỳ đỏ sẫm bay phất phới trên đỉnh đầu bọn họ, cho nên thoạt nhìn đội kỵ binh kia giống như là một ngọn lửa đang lan rộng ra.
Nhìn thấy đội kỵ binh này đến, người Hắc Vũ ở phía đối diện lập tức ứng đối, một đội kỵ binh khoảng mấy ngàn người từ trong doanh địa của bọn họ đi ra nhưng không chặn đường, chỉ để đội ngũ dàn trận ở bên ngoài doanh địa.
Dẫn đầu kỵ binh, chiến kỳ đại tướng quân của Võ Tân Vũ bay phấp phới, gã phóng ngựa đến chỗ Thẩm Lãnh bọn họ, nhảy từ trên lưng ngựa xuống rồi đi lên dốc cao: "Hẹn gặp ta ở chỗ này, ngươi muốn cho người Hắc Vũ một cơ hội diệt sạch chúng ta à?"
Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía gã, sắc mặt hờ hững.
"Trước tiên đừng chọc ta, ta muốn nghiêm túc nói chuyện với huynh vài câu."
Võ Tân Vũ ngẩn ra: "Dáng vẻ này của ngươi là gì?"
Thẩm Lãnh: "Mau chóng, gồng lên."
Võ Tân Vũ: "Nhất định cũng phải nói rất nghiêm túc?"
"Rất nghiêm túc."
Võ Tân Vũ nói: "Vậy ngươi nói đi."
Thẩm Lãnh: "Ta muốn hỏi huynh, ta cần phải trả mức giá lớn cỡ nào mới có thể đem hai kẻ ngu ngốc ở phía sau đi, hai lão Vương, một người là Vương Căn Đống ngu ngốc, một người tên là Vương Khoát Hải ngu ngốc. Ta muốn đưa hai người này đi, mặc kệ trả giá lớn cỡ nào."
Võ Tân Vũ cũng thay đổi sắc mặt: "Ngươi nên biết hiện tại hai người bọn họ đều là chủ tướng một quân, cho dù là Binh bộ muốn điều động bọn họ cũng cần trình lên Nội Các xem xét, sau đó tấu thỉnh bệ hạ. Huống hồ lúc trước ngươi để bọn họ ở lại đây là vì ở đây có thể giúp bọn họ có tiền đồ hơn. Đi với ngươi, sau đó thì sao?"
"Khi đó là khi đó, lúc này là lúc này."
Thẩm Lãnh nói: "Bên phía bệ hạ thì ta lại đi quỳ, quỳ như thế nào là chuyện của ta, ta phải nói trước với huynh."
Võ Tân Vũ nói: "Ngươi cho ta một lý do hợp lý trước."
Thẩm Lãnh nói: "Ở đây đã không có quân công lớn gì để có thể kiếm nữa, ta dẫn bọn họ đi chinh phục hải ngoại, ở đó quân công có từng thuyền từng thuyền, ta phải khiến bọn họ đều là vạn hộ hầu."
Võ Tân Vũ im lặng rất lâu, sau đó lắc đầu: "Bọn họ đã là người của ta, muốn mang người từ trong tay ta đi không có dễ dàng như vậy."
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên ta hỏi huynh, ta cần trả mức giá nào."
Võ Tân Vũ giơ hai ngón tay lên: "Hai vò Nhất Bôi Phong Hầu."
Thẩm Lãnh cười.
Võ Tân Vũ hừ một tiếng: "Vẫn chưa nói xong, cộng thêm một bữa cơm do ngươi đích thân nấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận