Trường Ninh Đế Quân

Chương 735: Oan gia

Thân binh của Mạnh Trường An ở bên ngoài dường như nghe thấy vài âm thanh không hay vì thế đi xa hơn mấy bước, ngẫm nghĩ xong lại quyết định trực tiếp ra ngoài viện tử đóng luôn cả cửa viện lại.
Trước giờ Mạnh Trường An đều không nghĩ tới mình sẽ biến thành một con ngựa, ngựa ngã chổng bốn vó.
Không biết qua bao lâu sau gã tỉnh giấc lại, cảm giác đã rất lâu rất lâu rồi cũng không ngủ một giấc thoải mái như vậy. Ở bên Tức Phong Khẩu này tuy rằng không từng giờ từng phút cảnh giác người Hắc Vũ khai chiến giống như trước đây, nhưng với tính tình của gã thì làm sao có thể an nhàn được, mỗi ngày đều ngủ rất ít. Giấc ngủ này ngủ cực kỳ thoải mái, cảm giác giống như tứ chi xương cốt đều được giãn ra vậy.
Chỉ là hơi đau đầu, đau đầu vẫn còn đỡ, chỉ là tự dưng còn hơi đau thắt lưng.
Gã trở mình, sau đó giật thót một cái.
Một người đang nằm bên cạnh, cặp mắt to đẹp đẽ lấp lánh đầy tình tứ đang nhìn gã, hai người gần trong gang tấc ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Tẩm Sắc vừa muốn ghé miệng lên hôn gã một cái thì bị Mạnh Trường An đạp một cước từ trên giường lò xuống.
Mạnh Trường An chỉ thuần túy là phản ứng theo bản năng, sau khi đạp xong mới cảm thấy hơi ngại, vội vàng đi xuống đỡ Tẩm Sắc, nhưng xuống rồi gã mới chú ý tới mình đang trần truồng, sau đó mới kịp phản ứng lại được Tẩm Sắc cũng không mặc y phục, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.
Gã xấu hổ đứng ở đó, đỡ dậy không được, không đỡ dậy cũng không được.
Tẩm Sắc đau đớn ôm bụng dưới nằm trên mặt đất, cuối cùng Mạnh Trường An vẫn không đành lòng, thò tay ra đỡ nàng ta, nàng ta chỉ trừng mắt nhìn Mạnh Trường An. Mạnh Trường An bất đắc dĩ bế nàng ta lên đặt ở trên giường lò, đi chung quanh tìm y phục của mình ở đâu.
Kết quả là phát hiện y phục bị ném chỗ nào cũng có, quần ở bên này áo ở bên kia, dáng vẻ hình như rất cuồng dã.
"Ngươi không sao chứ?"
Gã nhặt y phục mặc vào, liếc nhìn qua Tẩm Sắc, Tẩm Sắc hừ một tiếng lại nghiêng người vào trong không nhìn gã. Thật ra trong một khắc khi phát lực Mạnh Trường An đã kịp phản ứng lại, một cước kia vẫn đã được thu lực lại trong nháy mắt, nếu không thì một cước kia có thể đạp Tẩm Sắc từ trong phòng ra ngoài, nhưng dù vậy thì đối với một nữ hài tử mà nói một cước này cũng rất mạnh.
Mạnh Trường An đứng ở đó, trước giờ đều chưa từng hoang mang như như hôm nay, bất kể là trên chiến trường chém giết máu me với kẻ thù hay là dẫn thám báo xâm nhập địch quốc mấy trăm dặm, hay là suất quân đánh vào Bột Hải đại sát tứ phương, gã từng sợ khi nào?
"Ngươi không sao chứ?"
Mạnh Trường An lại hỏi một câu.
Tẩm Sắc vẫn không để ý tới gã.
Mạnh Trường An đứng ở đó nhất thời cũng không biết nói thêm gì nữa. Gã tính cách cường thế nhưng không phải là người không nói đạo lý, cho nên gã cảm thấy mình đạp một cước lúc nãy tuy rằng hơi mạnh nhưng không phải là đạp không đạo lý. Ta đường đường là Mạnh Trường An, lại bị một nữ nhân tùy tiện "ngủ"? Huống hồ loại chuyện bỏ thuốc này quả thật ám muội, nghĩ như thế nào cũng ám muội.
Hai người rơi vào sự im lặng khiến đôi bên đều xấu hổ, Mạnh Trường An mới là miệng lưỡi kém cỏi thật sự. Gã có thể cùng Thẩm Lãnh uống rượu đến trời sáng mà không có gì không nói được, nhưng bảo gã nói chuyện yêu đương với nữ nhân thì ngay cả ba câu gã cũng không nghĩ ra được, cố nghĩ ra được ba câu hẳn là cũng lúng túng đến mức đáng thương, huống chi đó cũng không phải nói chuyện yêu đương ngươi tình ta nguyện.
Tẩm Sắc nằm một lát rồi yên lặng đứng dậy, mặc y phục tử tế, liếc nhìn cái áo khoác rơi trên mặt đất, nhặt lên rồi rất nghiêm túc choàng lên vai mình, mỗi một động tác đều rất nghiêm túc.
"Ta mang cái áo này đi, sau này chúng ta không cần phải gặp lại nữa."
Tẩm Sắc liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Ta cho rằng ngươi là một nam nhân đội trời đạp đất."
Sau khi nói xong nàng ta đi ra ngoài cửa, Mạnh Trường An thò tay ra kéo lại, cầm áo khoác, Tẩm Sắc quay đầu lại nhìn gã: "Ngươi muốn làm gì?"
Mạnh Trường An: "Đổi cái khác, cái này không được."
Tẩm Sắc nhíu mày: "Tại sao?"
Mạnh Trường An nói một cách thản nhiên: "Cái áo này là Thẩm Lãnh tặng cho ta."
Tẩm Sắc lập tức nổi giận: "Hắn quan trọng hơn ta?"
Sau khi hỏi xong nàng ta liền hối hận.
Mạnh Trường An: "Đương nhiên."
Đường đường là Mạnh Trường An, chính là thẳng như vậy đấy.
Tẩm Sắc đã biết đáp án sẽ là như vậy vì thế càng tức tối hơn, thầm nghĩ sao mình lại ngu xuẩn như vậy? Nữ nhân tâm tư linh động, cẩn thận tỉ mỉ như nàng ta, câu hỏi vừa rồi khiến bản thân nàng ta cũng cảm thấy ngu xuẩn đến cực hạn, nhưng hỏi cũng đã hỏi rồi, cũng không đến mức cảm thấy khó xử bởi vì câu này. Nàng ta tiếp xúc với Mạnh Trường An đã lâu thì làm sao có thể không biết gã quan tâm đến Thẩm Lãnh hơn bất cứ người nào khác, thậm chí còn hơn cả thê tử và con của gã nữa.
Tẩm Sắc cởi áo khoác xuống ném cho Mạnh Trường An, vẻ mặt giận dữ nhìn gã, cứ nhìn như vậy, Mạnh Trường An bị nàng ta nhìn đến mức hơi sợ: "Không đi?"
Tẩm Sắc thò tay ra: "Đổi cái khác đâu?"
Mạnh Trường An cười.
Tẩm Sắc thấy gã cười, khuôn mặt vốn đanh lại cũng không thể thể duy trì bao lâu, nàng ta cũng cười: "Ngươi còn cười được?"
Mạnh Trường An nói: "Nếu không thì sao?"
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Sao ngay cả một chút dịu dàng mà ngươi cũng không biết vậy?"
Mạnh Trường An: "Ta là một nam nhân, bị ngươi làm nhục, nếu không tỏ vẻ rộng lượng một chút thì ngươi sẽ nói ta không phải nam nhân, nhưng nghĩ lại, nếu là ta làm nhục ngươi, ta khuyên ngươi rộng lượng một chút, ngươi sẽ thế nào?"
Tẩm Sắc đi trở lại nằm ngửa trên giường lò dạng chân tay ra: "Nào, làm nhục ta, xem như hòa nhau."
Mạnh Trường An sửng sốt: "Đây là logic gì."
Tẩm Sắc nói: "Không phải ngươi cảm thấy thiệt sao? Ta không sợ thiệt."
Mạnh Trường An: "Ngươi nghĩ ta ngốc chắc, đây chẳng phải là ngươi được lãi hai lần?"
Tẩm Sắc nghĩ thấy hình như cũng đúng.
Hai người cứ nhìn đối phương như vậy sau đó bỗng dưng đều bật cười, Tẩm Sắc hừ một chút quay đầu đi không nhìn gã nhưng vẫn không nhịn được cười. Mạnh Trường An xoay người lấy một cái áo khoác từ trong tủ quần áo ra, đây là đồ chế thức được phát. Tẩm Sắc thấy gã lại thật sự lại cầm một cái áo ra thì hận không thể cắn cho gã một nhát, cắn thật mạnh, một nam nhân sao trí tuệ cảm xúc lại có thể thấp đến mức này?
Mạnh Trường An trùm áo khoác lên người Tẩm Sắc: "Mặc về giặt sạch rồi sau này còn phải trả lại cho ta."
Tẩm Sắc không ngờ trí tuệ cảm xúc của Mạnh Trường An hóa ra còn có thể thấp hơn, vì thế thở dài, để áo khoác sang một bên, tay nhẹ nhàng vuốt ve áo khoác: "Tim của ngươi không ở chỗ ta, cho dù ta mang cái áo này đi thì có tác dụng gì? Đừng nói một cái áo, dù là mang ngươi đi, tim không ở đây thì cũng là chuyện vô nghĩa... Mạnh Trường An, ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi là anh hùng cái thế trong lòng nữ nhân, tuy rằng ta đã bị ngươi làm nhục, nhưng ta không hận ngươi."
Mạnh Trường An: "..."
Tẩm Sắc rất nghiêm túc nói: "Với ta mà nói cũng được tính là tốt đẹp, cho nên ngươi cũng không cần áy náy, sau này chúng ta đều coi như không xảy ra chuyện gì cả, như vậy thì sau này còn có thể gặp lại, vốn định không bao giờ gặp lại nữa... nhưng ta không nỡ. Có điều ngươi đừng lo, ta sẽ không bám lấy ngươi, ta sẽ giả vờ như như trước đây, chỉ nói công sự không nói tư tình."
Nàng ta cởi cái váy dài màu trắng trên người xuống, dáng người và đường cong lộ ra không xót cái gì. Nàng ta nhìn Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nào dám nhìn nàng ta?
Nàng ta choàng áo khoác của Mạnh Trường An lên người mình: "Nói là không muốn nhưng vẫn là muốn giữ lại một kỷ niệm, y phục của ta để lại chỗ ngươi, đốt hay ném đi thì tùy ngươi. Ta mang áo của ngươi đi, sau này ta trở về sẽ treo cái áo này trong phòng, cho dù sau này lấy nam nhân khác, cái áo này cũng phải treo trong phòng ngủ của ta. Ta không có gì là không dám, nữ nhân đều có lòng tham và cũng chung tình, đời này ta để mắt đến rất nhiều nam nhân, chỉ thích một nam nhân là ngươi."
Sau khi nói xong nàng ta đi nhanh ra ngoài nhưng lại bị Mạnh Trường An kéo lại.
Tẩm Sắc chờ gã: "Ngươi còn muốn thế nào?"
Mạnh Trường An lớn tiếng nói: "Chỉ choàng một cái áo đi ra ngoài, muốn chết cóng?"
Tẩm Sắc: "Ngươi quản được?"
Mạnh Trường An: "Không chết cóng thì cũng không thể để bọn họ nhìn!"
Tẩm Sắc: "Dựa vào cái gì?!"
Mạnh Trường An thở dài một tiếng: "Chung quy... cũng là nữ nhân của ta rồi."
Tẩm Sắc nhìn gã như khiêu khích, sau đó đấm một cú vào bụng Mạnh Trường An, Mạnh Trường An đau đớn hơi cong người, nhưng lúc cong lưng lại bị Tẩm Sắc ôm mặt, hôn một cái thật mạnh lên mặt gã.
Tẩm Sắc buông tay: "Hòa nhau."
Một canh giờ sau, Mạnh Trường An nhìn Tẩm Sắc lóng ngóng tay chân làm việc trong bếp, thầm nghĩ mình làm sao vậy? Chẳng lẽ đang nằm mơ? Sao lại như vậy với nàng ta, cãi nhau một trận, gã cho nàng ta một cước, nàng ta cho gã một cú đấm, sau đó còn bị cưỡng hôn một cái, sau đó lại như vậy một lần... Bây giờ nàng ta ngoan ngoãn ở trong bếp vụng về nấu cơm, còn gã ngồi ở đây đã nhéo đùi mình tận ba lần rồi.
Tẩm Sắc bưng một cái khay từ trong bếp đi ra, trong khay là mấy quả trứng ốp la hình thù kỳ quái, một quả nhìn giống như chữ "nhất", một quả nhìn giống như chữ "nhân"... Còn có một bát canh nhìn giống như kịch độc. Lúc nàng ta nấu cơm mỗi một thứ nguyên liệu nấu ăn đều là Mạnh Trường An tận mắt nhìn nàng ta làm, sao lại làm ra một bát đồ ăn như vậy.
Tẩm Sắc đặt trứng ốp la và canh lên bàn, bị bát làm bỏng tay, vội vàng giơ lên nắm tai mình. Mạnh Trường An thở dài, đi qua múc hai bát canh. Hai người ngồi đối diện nhau, Tẩm Sắc nhìn Mạnh Trường An với vẻ mặt chờ mong, ý tứ đó giống như đang nói chàng mau ăn đi, nếu chàng thích thì ta đi nấu thêm cho chàng.
Mạnh Trường An uống một ngụm, sau đó ngồi im không nhúc nhích.
Tẩm Sắc hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Mạnh Trường An rất nghiêm túc nói: "Ta đang đợi độc phát thân vong."
Tẩm Sắc: "..."
Nàng trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta biết có lẽ ngươi cũng không thích ta, ngươi cảm thấy ta bá đạo cường thế và còn ngông cuồng, huống hồ ta còn là người Hắc Vũ, nhưng có một những chuyện không giải thích rõ ràng được, ta không hối hận, cũng không hy vọng ngươi hối hận."
Mạnh Trường An không nói.
Tẩm Sắc thở dài một tiếng: "Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy."
Mạnh Trường An nhìn vào mắt nàng ta: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu đã có chuyện phu thê, cũng phải cưới hỏi đàng hoàng mới tốt, nhưng ta nên đi cầu hôn với ai? Chẳng lẽ lại đi gặp đệ đệ của ngươi?"
Tẩm Sắc sửng sốt, sau đó xì một tiếng bật cười: "Ở Hắc Vũ chúng ta, nào có quy củ như vậy."
Mạnh Trường An nghiêm túc nói: "Nếu đã là nữ nhân của ta thì không thể tính là người Hắc Vũ nữa."
Tẩm Sắc lắc đầu: "Hai chuyện khác nhau."
Mạnh Trường An lại không nói.
Hai người vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới, chỉ là bị Tẩm Sắc cưỡng ép kéo vào một thế giới, bất kể là quan niệm hay là thói quen hoặc là lòng kính nể đối với mối ràng buộc tình cảm dân tộc nào đó, thật ra hai người đều rất rõ mâu thuẫn giữa đôi bên không thể điều hòa.
Tẩm Sắc đẩy bát lên phía trước: "Cùng lắm thì lúc ở bên nhau ngươi, ta không xem mình là người Hắc Vũ."
Mạnh Trường An bưng bát lên uống một hơi, Tẩm Sắc lập tức mỉm cười: "Ngon không?"
Mạnh Trường An: "Không ngon."
Tẩm Sắc: "Nói một câu dỗ dàng ta thì làm sao?"
Mạnh Trường An nghĩ một hồi lâu: "Không khó uống lắm."
Tẩm Sắc không phục, tự bưng bát lên uống một ngụm, im lặng.
Sau đó nàng ta đứng dậy: "Nếu không thì đi ra ngoài ăn? Nhưng ở nơi như Tức Phong Khẩu này có thể có tửu lâu hay quán cơm sao? Lúc này, cho dù có rượu lâu hay quán cơm thì sợ cũng đã đóng cửa rồi, bây giờ ta rất đói."
Mạnh Trường An vén cổ tay áo lên: "Chờ chút!"
Khoảng nửa nén nhang sau, Mạnh Trường An mặt dính bụi bặm trở lại, ngồi trước mặt Tẩm Sắc, nhìn nàng ta rất nghiêm túc nói: "Thật ra đồ ăn không nhất thiết phải theo đuổi cách làm phức tạp, thật ra ăn no cũng không nhất thiết cần sơn hào hải vị, thật ra đơn giản cũng là một kiểu thỏa mãn."
Tẩm Sắc: "Vậy thì sao?"
Mạnh Trường An: "Ngươi quen ăn trứng ốp la?"
Tẩm Sắc: "Không phải, chỉ là nghĩ cái đó dù gì cũng không quá khó làm. Rốt cuộc ngươi đã làm món ngon gì cho ta?"
Mạnh Trường An: "Ngươi đã thử... trứng gà luộc chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận