Trường Ninh Đế Quân

Chương 459: Hắn là kẻ thù của con

Trà gia cầm một bó rau cần còn chưa nhặt xong, nghe thấy lão viện trưởng che mặt nói hay là về nhà ăn, Trà gia chỉ hừ một tiếng bằng giọng mũi, lão viện trưởng lập tức liền kinh sợ: "Ăn ở đây, ăn ở đây..."
Từ sau lần trước thật sự có thích khách muốn giết lão viện trưởng, cách hơn mười mét, Phá Giáp kiếm bay ra ngoài, cung trong tay thích khách kia còn chưa kéo căng đã bị Phá Giáp đâm xuyên qua ngực, sau khi lão viện trưởng tận mắt nhìn thấy liền có thêm chút ý sợ hãi đối với Trà gia.
Đương nhiên cái này không tính là gì, điều chính yếu nhất là lúc trước gió to thổi đổ mấy cái cây ven đường trong thành Trường An, vừa khéo lại chặn đường xe ngựa của lão viện trưởng lên triều, xa phu nói đây chính là điềm không may, khuyên lão viện trưởng về nhà. Lão viện trưởng còn chưa nói nói, Trà gia đã nói một tiếng cái rắm, từ trên xe ngựa đi xuống, một cước đạp cái cây chắn ngang trên đường vào ven đường.
Lão viện trưởng ngồi ở trong xe ngựa nhìn thấy cái cây kia đập xuống ven đường, tim cũng giật thót một cái.
Cũng đừng nói, hôm đó trên đường thật sự phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, có thích khách lấy đao chém ngựa, ngựa chấn kinh lao ra xông thẳng đến xe ngựa của lão viện trưởng, lúc mắt thấy sắp đụng đổ xe ngựa lăn, hắc ngao từ một bên nhảy ra, một cú tát ấn tuấn mã xuống.
Ừm, là ấn xuống.
Thích khách hôm đó cũng chưa dám lộ diện, qua mấy ngày sau lại bị Trà gia một kiếm xuyên chết.
Từ sau lần đó, Trà gia vừa trừng mắt là trong viện người chó đều sợ, ngay cả hắc ngao cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở đó không dám lộn xộn, sợ bị Trà gia đụng vai qua là nó ngã thất điên bát đảo, nó càng sợ Trà gia lấy nó ra luyện tập thắt bím tóc hơn, lần trước đã làm cho nó một cái nơ bướm trên đầu...
Lão viện trưởng nắm chặt y phục, Diệp Lưu Vân phụt cười một tiếng: "Năm nay mùa đông rất lạnh nhỉ."
Lão viện trưởng nhìn nhìn sắc mặt Trà gia, hết sức cẩn thận gật đầu: "Lạnh, lạnh..."
Cửa sổ của căn phòng Thẩm Lãnh đang ngủ bị đẩy ra, Lãnh Tử còn đang ngái ngủ thò đầu ra: "Ai gọi ta?"
"Ngươi lo ngủ đi." Lão viện trưởng liếc nhìn hắn một cái: "Buổi tối dậy nấu cơm là được."
Lúc này mới giữa trưa.
Thẩm Lãnh đâu còn ngủ được nữa, khoác áo đứng dậy ra ngoài, chào lão viện trưởng và Diệp Lưu Vân xong lại rót trà, ngồi xuống trò chuyện một lát, sau đó lại đi phòng bếp thay cho Trà gia. Trà gia hừ một tiếng, hiển nhiên không hài lòng chút nào về việc quấy rầy Lãnh Tử ngốc ngủ, nhưng cũng chỉ là hừ một tiếng mà thôi.
Thẩm Lãnh cười nói: "Lão viện trưởng, Diệp tiên sinh cũng là lo lắng cho ta mới qua thăm một chút."
Đương nhiên Trà gia biết, chỉ là có chút đau lòng.
"Rau nhặt xong hết rồi?"
Thẩm Lãnh nhìn thoáng qua, sau đó hoạt động hai cánh tay một chút: "Về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ta không đi."
Trà gia lấy cái ghế ngồi ở một bên xem Thẩm Lãnh xào rau, tay chống cằm nhìn, không chớp mắt cái nào.
"Lúc ta về bệ hạ đã cho ta một nhiệm vụ, bởi vậy còn cho ta nghỉ phép nửa năm, chỉ là vì ở bắc cương chậm trễ hơn hai tháng, hiện tại chỉ còn không đến ba tháng nữa."
Mắt Trà gia lập tức sáng lên: "Có ba tháng ở nhà!"
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Có thể ở nhà ăn tết đàng hoàng."
"Bệ hạ đã cho chàng nhiệm vụ gì?"
"Sinh con."
"Ồ, ta còn tưởng là chuyện gì chứ, hửm?! Bệ hạ sao lại... không đứng đắn như vậy."
Trà gia đỏ mặt nói ra ba chữ phía sau, sau đó liền cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó nữa lại phát hiện giày trên chân Thẩm Lãnh đã rất cũ rồi. Hiện giờ Thẩm Lãnh đã là quan lớn tòng tam phẩm, còn đi giày cũ nát như vậy hiển nhiên không phù hợp với thân phận lắm, trên giày kia còn khâu khâu vá vá, nhìn thủ pháp rất vụng về, hiển nhiên là hắn tự khâu.
"Nàng làm, không nỡ thay." Thẩm Lãnh giơ chân lên: "Vịt ân ái nàng thêu ở đế giày đã sắp mòn mất rồi, lần sau phải thêu cho ta một đôi giày mới."
Trà gia: "Phì..."
Đâu phải là vịt gì, đó là uyên ương nha, nhưng mà trong lòng cũng thấy vô cùng ngọt ngào.
Đúng lúc này bên ngoài lại có xe ngựa dừng lại, người còn chưa xuống khỏi trên xe ngựa, tiếng đã bay vào tiểu viện.
"Trà Nhi tỷ tỷ, chúng muội tới thăm tỷ đây."
Cao Tiểu Dạng như một con gió từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn xách rất nhiều đồ ngon, thiếu nữ khoác cái áo khoác màu vàng nhạt, để hai cái bím tóc đuôi ngựa chạy trông cực kỳ đáng yêu, đương nhiên không đáng bằng lúc nàng ta phi dao thái.
Lao thẳng vào phòng bếp, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh, Cao Tiểu Dạng ngây ra: "Đây là?"
Trà gia gật gật đầu: "Đây chính là."
Cao Tiểu Dạng ngại ngùng, lui về sau mấy bước chắp tay, vừa định gọi một tiếng đông chủ, nghĩ lại vị đông chủ đáng thương này còn không biết mình là đông chủ, may mà chưa có gọi, nhưng nhìn tiểu tử này tuổi còn trẻ dáng vẻ cũng rất tốt, nhất là dáng người đẹp, đẹp vãi luôn, tuy rằng cách một lớp y phục nhưng Cao Tiểu Dạng cũng có thể nhìn ra hình dáng cơ bắp trên người Thẩm Lãnh.
Lâm Lạc Vũ từ phía sau đi vào, Nhan Tiếu Tiếu ở bên cạnh nàng, hai người ổn trọng hơn Cao Tiểu Dạng nhiều.
Chỉ là lúc vừa vào cửa nhìn thấy Thẩm Lãnh, sắc mặt Nhan Tiếu Tiếu hiển nhiên hơi thay đổi, dường như có chút xấu hổ, cũng có chút mất tự nhiên, dù sao Thẩm Lãnh cũng là mục tiêu ám sát của nàng ta, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh khó tránh khỏi sẽ có chút chột dạ.
"Ủa, có lộc ăn không?" Lâm Lạc Vũ nhìn thấy Thẩm Lãnh đeo tạp dề đang xào rau, mắt cũng bắt đầu lấp lánh: "Vừa vào cửa nhà đã chui vào trong phòng bếp, không tệ không tệ."
Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Nên giao phòng bếp cho mấy người các tỷ."
Lâm Lạc Vũ nhìn sang bên nhà chính chép miệng: "Nếu mấy vị kia nuốt trôi, chúng ta cũng không ngại bộc lộ tài năng."
Cùng lúc đó, cung Vị Ương.
Bệ hạ uống một ngụm trà thả lỏng tinh thần, sau khi lâm triều trở về vẫn luôn xử lý tấu chương, mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa xem xong, đứng dậy hoạt động hai cánh tay một chút, nhìn tấu chương trên bàn đã không còn nhiều, trầm mặc một lúc rồi căn dặn: "Đại Phóng Chu, chuẩn bị xe xuất cung, đem tấu chương theo, trẫm xem trên đường."
"Bệ hạ muốn đi đâu?"
"Đi gặp Thẩm tiên sinh."
"Nô tì sẽ đi sắp xếp ngay."
Đại Phóng Chu một đường chạy chậm đi ra ngoài, thầm nghĩ đâu phải đi thăm Thẩm tiên sinh gì, ngày bình thường cũng không đi thăm, hôm nay Thẩm tướng quân từ bắc cương trở về bệ hạ lại muốn đi thăm, đó là thăm Thẩm tiên sinh? Hơn nữa, bệ hạ muốn gặp Thẩm tiên sinh còn cần phải đích thân đi một chuyến, căn dặn người đi mời Thẩm tiên sinh vào cung không phải là được à.
Thật không biết tại sao bệ hạ lại thích Thẩm tướng quân như vậy, lúc sáng sớm nhận được tin tức nói buổi sáng Thẩm tướng quân có thể vào Trường An, mặt mày bệ hạ đều mang ý cười, từ sau khi tin đại tướng quân chết truyền đến, trên mặt bệ hạ đã rất lâu rồi không xuất hiện nụ cười.
Hoàng đế ngồi xe ngựa xuất cung, vừa lúc gặp được hai người Hàn Hoán Chi và Diệp Vân Tán muốn vào cung, trực tiếp bị hoàng đế phái người gọi lên xe.
"Thương thế đỡ rồi chứ?"
"Bẩm bệ hạ, đỡ nhiều rồi."
"Lúc không có người ngoài, không cần khách khí như thế."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Diệp Vân Tán một cái, trên khuôn mặt ấy tràn ngập tang thương, những năm gần đây cuộc sống ở Hắc Vũ khổ cực cỡ nào đều có thể nhìn ra một chút từ khuôn mặt này. Ông ta và Hàn Hoán Chi tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nhưng dáng vẻ bây giờ thoạt nhìn có thể lớn hơn Hàn Hoán Chi đến mười tuổi, dáng vẻ hai tóc mai hoa râm kia, đã rất giống một lão nhân rồi.
"Sau khi trở về thì nghỉ ngơi thêm một thời gian." Hoàng đế vừa phê duyệt tấu chương vừa cúi đầu nói: "Trẫm đã căn dặn rồi, Thẩm Lãnh cũng sẽ ở thành Trường An nghỉ ngơi mấy tháng, cuối tháng 3 đầu tháng 4 năm sau Tuần Hải Thủy Sư của hắn sẽ từ nam cương trở về, tính thời gian, khanh cùng với Thẩm Lãnh đi bắc cương, đi bằng chiến thuyền của Thẩm Lãnh... Võ Tân Vũ tuy đã tiếp nhận chức vụ đại tướng quân nhưng dù sao vẫn còn trẻ, khanh qua đó giúp đỡ hắn, thuận tiện cũng đảm đương việc trữ lương thực chuẩn bị chiến tranh, tạm thời cứ nhậm chức bắc tam đạo tuần kiểm đề đốc, chính nhị phẩm, thêm nhất đẳng hầu."
"Thần... đều chưa làm tốt việc gì, không dám nhận trọng thưởng của bệ hạ."
"Khanh đã làm rất tốt rồi, không ai có thể làm tốt hơn khanh." Hoàng đế ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Vân Tán một cái: "Đổi một người khác đi thì có thể tốt hơn khanh? Lúc ấy chỉ có khanh là có thể đi thôi... Có những việc không ai có thể nắm chắc được. Hãn hoàng Hắc Vũ đổi chủ, đây là chuyện không một ai ngờ được, khanh không cần tự trách, bắc cương có khanh theo dõi việc chuẩn bị chiến tranh thì trẫm cũng yên tâm. Với sự hiểu biết của khanh đối với Hắc Vũ, Võ Tân Vũ cũng có thể thoải mái một chút, với lại, suốt mấy năm ở Hắc Vũ khanh mang về bản đồ, bố trí binh lực cùng với thứ khác nhiều như vậy, giá trị của những thứ này nhiều cỡ nào? Phối hợp với bản đồ nam bộ Hắc Vũ mà Mạnh Trường An thăm dò ra được, cả nam viện Hắc Vũ trên cơ bản đã sắp nắm rõ rồi."
Diệp Vân Tán mắt ướn ướt, một câu cũng không nói nên lời.
"Đừng suy nghĩ về mấy lời đồn thổi nhảm nhí gì đó, khanh là người trẫm phái đi, miệng bọn họ nói hươu nói vượn gì là chuyện của bọn họ, lòng trẫm biết rõ, nếu để trẫm nóng lên, trẫm có cách vả miệng bọn họ." Hoàng đế giơ tay lên vỗ vỗ vai Diệp Vân Tán: "Chính nhị phẩm ủy khuất khanh rồi."
"Thần, không ủy khuất."
Hoàng đế khẽ lắc đầu, phê duyệt nốt bản tấu chương cuối cùng trong tay: "Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, bi thương nhất không gì qua được chuyện đại tướng quân đã đi, vui nhất không gì qua được chuyện khanh đã trở về."
Diệp Vân Tán bò rạp người ở trong xe, chỉ khóc lớn, tất cả mọi ủy khuất, tất cả mọi thấp thỏm, tất cả những khổ cực phải chịu, những tội phải gánh ở Hắc Vũ quốc đều tan thành mây khói vì những lời này của hoàng đế, chỉ cần bệ hạ quan tâm đến ông ta, còn có cái gì đáng để ý nữa?
"Bệ hạ, tới rồi." Tiếng của Đại Phóng Chu ở ngoài xe vang lên: "Hình như trong nhà Thẩm tiên sinh có khách."
Khóe miệng Hoàng đế hơi cong lên: "Tiểu tử đó nhân duyên tốt."
Đại Phóng Chu mím môi cười, thầm nghĩ bệ hạ người còn nói là đến thăm Thẩm tiên sinh?
Hậu cung.
Hoàng hậu nghe được thủ hạ báo cáo nói bệ hạ đến nhà tướng quân Thẩm Lãnh, bà ta vốn còn giữ sắc mặt bình tĩnh giờ lập tức đứng lên, một tay chỉ ra bên ngoài nói với thái tử: "Con xem đi, con xem đi! Tên dã tiểu tử đó vừa trở về ông ta đã tự chạy đến thăm, ngay cả chờ thêm một lúc truyền chỉ cho dã tiểu tử vào cung cũng không chờ nổi!"
Thái tử cúi đầu nói: "Thẩm tướng quân lao khổ công cao, hơn nữa lại bị trọng thương, phụ hoàng nên nên đi thăm một chút, với lại, thù của đại tướng quân là tướng quân Thẩm Lãnh báo."
"Con cũng gọi hắn là tướng quân?!" Hoàng hậu nổi giận: "Hắn cũng xứng!"
"Thẩm tướng quân ở nam cương, tây cương, đông cương, bắc cương, khắp tứ cương đều có chiến công, đây là thành tựu huy hoàng từ khi Đại Ninh khai quốc đến nay cũng chưa từng có người sáng tạo được, phụ hoàng nói, sau này nhi thần lên ngôi, Thẩm Lãnh chính là thần tử cột trụ mà người để lại cho nhi thần."
"Cái rắm!" Khuôn mặt hoàng hậu đã hoàn toàn trở nên méo mó: "Ông ta muốn nâng dã tiểu tử lên, sau này cướp ngôi vị hoàng đế con, Trạch Nhi... con nên hiểu, hoàng đế càng cảm thấy mắc nợ tên dã tiểu tử kia thì sẽ càng bù đắp nhiều hơn, đến cuối cùng ngay cả chính ông ta cũng sẽ không phân biệt rõ ràng rốt cuộc ai mới là thái tử, ai mới là người nên kế thừa ngôi vị hoàng đế, con cứ trơ mắt nhìn như vậy sao?!"
"Mẫu hậu!"
"Con câm miệng!" Hoàng hậu không cho thái tử nói, trầm mặc một lúc lâu sau đo nói: "Có một số chuyện vẫn luôn không nói rõ cho con biết, là vì cảm thấy con còn nhỏ tuổi. Bây giờ ngay cả con cũng cảm thấy tên dã tiểu tử kia xứng với giáp tướng quân, xứng với tất cả những thứ hắn có được hiện tại, ta chỉ có thể nói hết những chuyện đó cho con biết thôi... Con nhớ kỹ, tương lai Thẩm Lãnh chính là kẻ thù lớn nhất của con."
Thái tử nhíu mày: "Tại sao mẫu hậu lại không thích Thẩm tướng quân như thế? Phụ hoàng từng nói, những người trẻ tuổi hiện giờ người bồi dưỡng lên đều là chuẩn bị cho nhi thần sau này."
"Lời ta nói con không nghe, ông ta nói xằng bậy thì con tin!"
Hoàng hậu kích động đến mức vai cũng run lên. Mấy năm nay tham thiền bái phật tâm tính dường như đã trầm ổn không ít, phần lớn thời gian cũng đều ngồi im lặng, nhưng chỉ cần nhắc tới cái tên Thẩm Lãnh này, bà ta lại giống như núi lửa phun trào.
"Năm đó, ta đã mang một đứa trẻ bên cạnh Trân phi đi."
Hoàng hậu hợp hít thở liền mấy lần mới ổn định lại cảm xúc, nhưng ngực vẫn còn phập phồng lên xuống.
"Con nhớ kỹ, Trân phi, Thẩm Lãnh, đều là kẻ thù của con, vĩnh viễn cũng đừng đi với bọn họ."
Ánh mắt hoàng hậu hơi đờ đẫn, dường như lại nhớ đến buổi tối hôm đó ở phủ Lưu Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận