Trường Ninh Đế Quân

Chương 463: Tra án

Chuyện này dường như ngay từ đầu đã không phức tạp, chỉ là bởi vì sự xuất hiện của Lưu Lãng Đao tro tàn lại cháy cho nên mới trở nên phức tạp.
Cửa tiệm ở trong thành Trường An của thương hành tên là Lạc Thành vẫn chưa trang trí xong, theo như chính bọn họ nói là vừa mới bắt đầu vào Trường An, nhưng đã thỏa thuận với phần lớn các cửa tiệm bán văn phòng tứ bảo trong thành, hàng của bọn họ sẽ đưa vào thị trường quy mô lớn.
Thẩm Lãnh bọn họ đi một vòng ở nhà kho rồi rời đi, hàng hóa bị mất đã không quan trọng, bạc bồi thường cũng không quan trọng, bởi vì Thẩm Lãnh đã phát hiện ra vấn đề mới.
Cổ Lạc đang trong thời gian dưỡng thương gần đây không có làm việc ở phủ Đình Úy, thân thể đã hồi phục kha khá, đang chuẩn bị về báo danh, kết quả là nhận được Hàn Hoán Chi phái người thông báo, gã và Cảnh San hai người sang bên Lưu Vân Hội hiệp trợ tra án, không cần vội trở lại phủ Đình Úy. Hai người đều có chút tò mò, thầm nghĩ chuyện đơn giản như vậy cũng phải để cho phủ Đình Úy tham gia?
Bề ngoài phủ Đình Úy dù sao cũng là đối nghịch với thế lực giang hồ, trực tiếp ra mặt giúp Lưu Vân Hội tra án, chẳng lẽ Hàn đại nhân không sợ bị lộ cái gì?
Dường như cũng không có gì để sợ cả.
Hai người đi thẳng về hướng Nghênh Tân Lâu, vốn định đến bến thuyền nhưng Thẩm Lãnh và Hắc Nhãn đã rời đi, bọn họ đành phải chạy về lầu.
Cảnh San quấn chặt áo khoác, gió ở thành Trường An vẫn còn khá lạnh.
Nàng ta đã không còn nhỏ tuổi nữa, một nữ nhân mà có thể kiên trì ở nơi lãnh khốc như phủ Đình Úy và còn làm đến thiên bạn, có thể thấy được khả năng cũng như sự kiên nghị của người này, nhiều hán tử như vậy cũng không làm được bằng nàng ta, đáng để kính phục.
Cổ Lạc rất kính phục nữ nhân này, nhất là sau khi trải qua chuyện ở Bình Việt đạo lại càng kính phục hơn, dưới điều kiện ác liệt như vậy mà nàng ta cũng không từ bỏ, làm sao không khiến người ta kính phục? Cùng trải qua chuyện sinh tử, cho nên mới hiểu biết.
Bởi vì không phải là làm việc công của phủ Đình Úy cho nên hai người đều không mặc quan phục. Cảnh San choàng một chiếc áo khoác màu tím, hiếm khi nhìn thấy nàng ta mặc y phục màu sắc tươi tắn như vậy, Cổ Lạc liền không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
"Nhìn cái gì?" Cảnh San khẽ nhíu mày.
Nàng ta không thuộc kiểu mỹ nữ liếc mắt một cái là khiến cho người ta không thể quên được, khuôn mặt bình thường, làn da cũng không thể nói là đẹp cỡ nào, dù sao cũng quanh năm ở bên ngoài phá án phơi nắng phơi gió, nhưng mà vẫn rất trắng, những nếp nhăn mờ nơi khóe mắt không khiến nàng ta nhìn có vẻ quá già mà ngược lại còn gia tăng mị lực mà những nữ tử chín chắn mới có. Nàng ta là kiểu nữ nhân mới nhìn thì không thấy xinh đẹp, nhưng càng nhìn càng đẹp, lúc không nhìn kỹ thì cảm thấy trên mặt nàng ta có rất nhiều chỗ không hoàn mỹ, nhìn lâu lại có một cảm giác nhìn thế nào cũng hoàn mỹ.
Lông mày của nàng ta rất đẹp, giống như là hai cái lá liễu cong cong, trước đây Cổ Lạc chưa bao giờ chú ý đến, vừa rồi trong lúc lơ đãng nhìn thấy lại cảm thấy rất thích.
"Không có gì."
Nghe thấy Cảnh San hỏi gã, Cổ Lạc vội vàng dời tầm mắt khỏi mặt Cảnh San, hai tay ôm gáy bước đi, dáng vẻ không quan tâm gì cả.
"Áo khoác rất đẹp."
"Ồ."
Cảnh San nghiêng đầu nhìn về một bên.
"Ngươi thích màu tím?"
"Không thích."
"Vậy tại sao ngươi lại mặc?"
"Mua cũng đã mua rồi."
Đây là cuộc đối thoại rất thiếu muối, nhưng hai người tựa như cũng đang cố gắng giảm bớt lúng túng, rõ ràng trước đó không có lúng túng, sự lúng túng bất chợt đến vì thế lại có chút phiền não.
"Ngươi thích màu đen?"
Cảnh San nhìn nhìn cách ăn mặc của Cổ Lạc, một bộ trường sam màu đen, khoác một cái áo khoác màu đen, đen hoàn toàn.
"Bình thường thôi, không tính là đặc biệt thích."
"Vậy tại sao ngươi lại mặc?"
"Ngươi không nhìn ra đây là thường phục của phủ Đình Úy phát?"
"Ồ..."
"Phát thì cũng đã phát rồi."
Càng lúng túng hơn nữa.
Cảnh San: "Hay là chúng ta đừng nói chuyện nữa."
"Được."
Hai người một nhìn sang bên trái một nhìn sang bên phải, rõ ràng không nói chuyện thêm gì nữa, nhưng lại có vẻ lúng túng gấp bội, ngay cả người đi đường cũng không nhịn được mà nhìn hai người bọn họ nhiều hơn. Một nam một nữ sóng vai nhau mà đi, nhưng một người quay đầu sang trái một người quay đầu sang phải, giống như đêm qua đều không ngủ ngon bị trẹo cổ vậy.
Nhưng mà có thể như thế nào được chứ, lúng túng như vậy mà.
Đúng lúc Trần Nhiễm muốn đi Nghênh Tân Lâu đưa câu đối xuân mới mua về cho Thẩm Lãnh. Mấy ngày này bọn họ cùng với Thẩm Lãnh nghỉ phép ở trong thành Trường An, mỗi ngày sau khi huấn luyện thì cũng có khá nhiều thời gian, cho nên đi dạo nhiều hơn, chơi nhiều hơn, mấy người To Con bọn họ đều đã đi thăm những nơi nổi tiếng ở trong thành. Trong thành Trường An hàn khí bức người, không nhiều nơi nhìn thanh tú nho nhã, mấy người đi tới đi lui vẫn cảm thấy hai bên sông Tiểu Hoài đẹp và cũng náo nhiệt, ngày ngày náo nhiệt.
"Nào, To Con, cõng."
Trần Nhiễm mặt dày nhảy lên bám vào lưng Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải cõng gã đi giống như cõng con trai vậy.
"Vẫn là To Con lưng khỏe." Đỗ Uy Danh đã từ Bạch Sơn Quan trở về cảm thán nói: "Bờ sông Tiểu Hoài phong cảnh đẹp, thu hút vô số anh hùng khom lưng... Lưng của To Con không gãy, Trần không nắp sắp đứt rồi."
Trần Nhiễm phì một tiếng: "Cũng không thấy ngươi tốt đến đâu, trước khi nói ta có thể xuống khỏi ngực To Con không."
Vương Khoát Hải đang cõng một người bế một người.
Có lẽ Đỗ Uy Danh cảm thấy bị To Con bế công chúa như vậy quả thật hơi mất mặt, nhảy xuống kéo giãn hai cánh tay một chút: "Nén đau rời khỏi cảng tình yêu."
Đúng lúc này nhìn thấy Cổ Lạc và Cảnh San sóng vai nhau mà đi, Vương Khoát Hải giơ tay lên dụi dụi mắt: "Tiểu tử đằng trước kia có phải Cổ Lạc không? Cô nàng mặc áo tím bên cạnh là ai?"
"Suỵt..."
Trần Nhiễm nhận ra, nghĩ dù sao cũng không phải quá quen thuộc, cũng cảm thấy Cảnh San là một người nghiêm túc thậm chí cứng nhắc, không thể tuỳ tiện nói đùa, vì thế ngăn cản To Con nói tiếp.
"Hai ngươi định đi làm gì?"
Trần Nhiễm đuổi theo cười hỏi một câu, Cổ Lạc và Cảnh San đồng thời quay đầu lại, bỗng dưng đều đỏ mặt.
"Đến chỗ tướng quân."
"Chúng ta cũng thế, cùng đi." Trần Nhiễm tò mò hỏi một câu: "Hai ngươi đây một người cổ hướng sang trái một người hướng sang phải, bị trẹo cổ à?"
Cổ Lạc liếc nhìn Cảnh San, Cảnh San liếc nhìn Cổ Lạc, lại đồng thời quay đầu sang chỗ khác: "Ừ, phải."
Đồng thời trả lời.
Trần Nhiễm: "Cùng bị trẹo à?"
Vốn là một câu vô ý, kết quả Cổ Lạc và Cảnh San lại càng lúng túng hơn.
Cổ Lạc: "Đừng nói bừa."
Trần Nhiễm vẫn chưa giác ngộ, vẫn tò mò nói: "Ngươi nhìn hai người xem, một người quay trái một người quay phải, ai cũng không nhìn ai, đây không phải cùng bị trẹo cổ sao?"
Cảnh San bỗng nhiên vươn tay ra kéo Cổ Lạc sang bên kia cạnh mình, hai người thay đổi vị trí, kết quả là giờ thì tốt rồi, Cổ Lạc nhìn nàng ta, nàng ta nhìn Cổ Lạc.
Trần Nhiễm: "Ồ, là bị trẹo cổ tư thế này à."
Cảnh San bước nhanh hơn: "Ta đi trước một bước."
Cổ Lạc quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Cảnh thiên bạn tính tình nghiêm túc, ngươi cũng dám tuỳ tiện đùa giỡn."
Trần Nhiễm cười hì hì, sáp lại khoác vai Cổ Lạc: "Tiểu Cổ Cổ à, vừa rồi lúc ta đi ở đằng sau, thấy hai người các ngươi sóng vai đi cũng rất xứng đôi."
Cổ Lạc: "Suỵt, ngươi đừng nói càn nói bậy, cả phủ Đình Úy người nào mà không biết người Cảnh San thích là đô đình úy Hàn đại nhân."
"Nhưng Hàn đại nhân thích cô nương trên thảo nguyên kia rồi."
"Vậy thì có liên quan gì?" Cổ Lạc lầm bầm như nói: "Người mà ngươi thích có người mà nàng ta thích, cái này có gì lạ sao? Tình cảm trên đời, bảy tám phần mười, không phải đều là như thế sao?"
Gã nhìn về phía Trần Nhiễm: "Còn nữa, sau này có thể đừng gọi ta là Tiểu Cổ Cổ trước mặt người khác không..."
Gã không nhịn được rùng mình một cái: "Thật buồn nôn."
"Được, Tiểu Lạc Lạc."
"Đệch..."
Tính toán thời gian còn có hơn hai mươi ngày nữa là tết rồi, rất nhiều nơi trong thành Trường An đã bắt đầu treo lụa hồng, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng pháo nổ, còn có thể nhìn thấy trẻ con mặc áo bông hoa cầm chong chóng hoặc là kẹo hồ lô cười đùa chạy qua, trẻ con sẽ không ghét bỏ áo bông hoa, sẽ còn so sánh hoa của ai đẹp hơn, hoa của ai lớn hơn.
Nói ra thì Trần Nhiễm mua câu đối xuân hơi sớm một chút, cho nên Cổ Lạc không nhịn được hỏi một câu: "Tại sao đã mua sớm như vậy rồi? Hai mươi chín hãy mua cũng không muộn mà."
Trần Nhiễm lại không khỏi đỏ mặt: "Ngươi đừng quan tâm, ta chỉ nhìn đẹp thôi, mua không được à?"
Vương Khoát Hải ở bên cạnh nói giọng ồm ồm: "Ngươi không thể thành thật chút à? Tiểu Cổ Cổ ta nói cho ngươi biết, đây cũng không phải là mua, là Trần đội chính của chúng ta đi bờ sông Tiểu Hoài du ngoạn, tiêu tốn hết bao nhiêu để tặng..."
Trần Nhiễm nhảy dựng lên đá đầu gối Vương Khoát Hải một cái.
Cổ Lạc bạnh quai hàm, thân là người của phủ Đình Úy lạnh lùng nhất, đương nhiên không thể tuỳ tiện cười, trừ phi không nhịn được.
"Ha ha, hi hi... Ha ha ha ha..."
Trần Nhiễm đỏ mặt: "Đừng phá, giống như không tặng ngươi vậy."
Vương Khoát Hải: "Không tặng ta, là ngươi mời chúng ta đi."
Trần Nhiễm: "Khụ khụ..."
Vương Khoát Hải: "Nhưng cho ta một cái hồng bao."
Trần Nhiễm che mặt, Đỗ Uy Danh cũng che mặt.
Thế nhưng To Con lại không cảm thấy gì, còn móc hồng bao ra khoa tay múa chân một chút: "Cũng không biết bên trong là bao nhiêu bạc, trước tết đi đều có hồng bao sao?"
"Ha ha ha ha..."
Cổ Lạc ngửa đầu cười, Cảnh San đi ở phía trước nghiêng tai nghe ngóng, nghe hiểu rồi, sau đó mặt càng đỏ hơn, không nhịn được quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Lạc một cái: "Ngươi cười cái gì mà cười!"
Cổ Lạc vẫn ngây ngô: "Không phải, ngươi xem bọn họ thật thú vị, hồng bao đó là vì bọn họ đều là..."
Nhìn thấy sắc mặt của Cảnh San, Cổ Lạc không dám nói ra câu sau.
Cảnh San: "Ngươi hiểu lắm à?"
Cổ Lạc cúi đầu: "Không hiểu không hiểu, ta nghe nói..."
"Ngươi lại đây."
Cảnh San cười lạnh nói ba chữ, Cổ Lạc cúi đầu giống như con trai nàng ta bước chân nhanh hơn đi lên, đi theo bên cạnh nàng ta, nhưng đầu càng lúc càng thấp, loáng thoáng dường như còn nhìn thấy đang xoa ngón tay.
"Tội nghiệp."
Trần Nhiễm thở dài: "Ngươi xem Tiểu Cổ Cổ, coi tướng quân của chúng ta là thần tượng, cách ăn mặc phong cách hành sự đều học theo tướng quân, chắc bên cạnh có một nữ nhân rồi... Còn không khác đại ca ta cho lắm, Tiểu Cổ Cổ này mệnh khổ mà."
Vương Khoát Hải: "Một kẻ độc thân như ngươi, cười người ta có bạn gái?"
Trần Nhiễm cảm giác đầu gối trúng một mũi tên.
Nhưng Cảnh San lại nghe được câu này, hừ một tiếng, nói câu ai là bạn gái hắn? Bước chân nhanh hơn, càng đi càng nhanh, Cổ Lạc liền chạy chậm đi theo bên cạnh nàng ta, nhìn cũng rất thú vị.
Hôm nay là mồng hai tháng chạp, sau khi đến tháng chạp thì việc buôn bán của tửu lâu liền trở nên rất tốt, các bách tính thường xuyên tụ hội, lễ tết này cũng không có việc gì để làm, ngoại trừ người kinh thương ra thì đại bộ phận đều ở hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã này, hẹn vài ba người bạn tốt, sau khi uống hai chén hoặc là đục băng câu cá, hoặc là leo núi ngắm cảnh, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là chơi mạt chược.
Vẫn chưa đến giờ ăn cơm, đám tiểu nhị của Nghênh Tân Lâu cũng đang nói chuyện phiếm, mỗi người đều quàng một cái khăn đỏ, nhìn rất có không khí lễ tết, hỏi thăm một chút mới biết được, khăn quàng cổ này là phu nhân Trà Nhi đại lão gia của tướng quân Thẩm Lãnh tặng, người nào cũng có.
Mấy người ở đằng sau nhìn thấy bộ dạng Cổ Lạc giống như một cô vợ nhỏ đi theo đại lão gia nhà mình vào Nghênh Tân Lâu, tất cả đều nín cười, chỉ có bản thân hai người kia vẫn không biết, cảm thấy rất bình thường.
Trong phòng, Trà gia nhìn thấy hai người vào cửa liền cười đón tiếp, cầm tay Cảnh San chạy qua một bên nói chuyện.
Cổ Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Thẩm tướng quân đang nhìn gã cười, cười không có hảo ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận