Trường Ninh Đế Quân

Chương 965: Chờ hắn đến đón ta

Khác lúc xuất binh Lâm Việt ở chỗ, lúc trước khai chiến với Lâm Việt là hoàng đế bệ hạ Đại Ninh hạ chỉ công bố với thiên hạ trước, coi như là sư xuất hữu danh. Tuy rằng bị người khác nói là bá giả nhưng tốt xấu gì trước khi đánh ngươi cũng đã nói một tiếng "ta sắp đánh ngươi" trước, còn cho Lâm Việt thời gian chuẩn bị chịu đòn.
Hiện tại xuất binh, thật sự tính như là một cuộc chiến không báo trước.
Khi Thẩm Lãnh ngồi trên chiến mã đi thẳng về hướng thành Đồng Dương Đài bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, cho nên lập tức căn dặn một tiếng: "Chọn mấy người giọng lớn đi theo."
Đội ngũ đi theo hắn ra khỏi thành đều là tân binh của tây cương võ khố, cũng không tính là chiến binh đang làm nghĩa vụ quân sự, khác với chiến binh ở chỗ bọn họ vẫn chưa từng chém giết đao thật thương thật với kẻ thù, khiếm khuyết kinh nghiệm. Mà Thẩm Lãnh đối với bọn họ mà nói chính là một ngọn núi cao trong lòng, bọn họ nhìn núi cao, lòng có mục tiêu.
Mỗi một người đều từng nghe qua tên của Thẩm Lãnh, mỗi một người biết rõ những trận chiến mà Thẩm Lãnh từng đánh. Hiện giờ tứ cương tứ khố huấn luyện tân binh, các trận chiến Thẩm Lãnh từng dẫn binh đi đánh đều sẽ được lấy ra làm giáo án, chính bởi vì như thế, tâm cảnh của bọn họ lúc này hẳn là giống y như lúc Thẩm Lãnh vừa mới tòng quân, chẳng qua lúc Thẩm Lãnh mới tòng quân toàn là nghe chuyện về tứ cương đại tướng quân, hiện giờ chính hắn đã trở thành người trong câu chuyện rồi.
Bệ hạ để Thẩm Lãnh ở trước mặt mọi người, nói với bọn họ, tướng quân, không kể xuất thân.
Thẩm Lãnh ở đó đã cho tất cả những người trẻ tuổi mục tiêu phấn đấu.
"Người giọng lớn?"
Người tạm thời được chọn là đội chính thân binh của Thẩm Lãnh là giáo viên tây cương võ khố Nhạc Vọng Tung. Hắn ta xuất thân biên quân tây cương, sau khi bị thương được điều vào võ khố làm giáo viên. Sau khi vết thương lành đã mấy lần thỉnh cầu điều về tây cương Trọng Giáp nhưng bên võ khố này vẫn không đồng ý.
Một giáo viên có kinh nghiệm tác chiến phong phú đối với các tân binh mà nói là may mắn của bọn họ, đương nhiên võ khố sẽ không dễ dàng để người về. như lời võ khố ti tọa đại nhân nói với Nhạc Vọng Tung thì là... không để ngươi đi thì ngươi sẽ khó chịu, để ngươi đi thì ta sẽ khó chịu, ở ngươi khó chịu cùng ta khó chịu giữa làm lựa chọn, đương nhiên lựa chọn để ngươi khó chịu.
Tuy rằng Nhạc Vọng Tung không rõ mệnh lệnh của Thẩm Lãnh là có ý gì, nhưng làm một quân nhân đúng tiêu chuẩn thì vẫn lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Đội thân binh của Thẩm Lãnh đều là người hắn chọn lựa nên tất nhiên đều hiểu, không bao lâu đã chọn 4 – 5 binh sĩ có giọng nói lớn đi lên. Mấy người bọn họ cũng rất ngỡ ngàng, trước khi đại tướng quân có mệnh lệnh khác thì đành phải đi theo.
"Đại tướng quân."
Cho đến khi sắp đến dưới thành Đồng Dương Đài, rốt cuộc Nhạc Vọng Tung vẫn không nhịn được: "Đã tìm người tới rồi, xin hỏi đại tướng quân có gì căn dặn?"
"Đánh Hậu Khuyết, là vì Hậu Khuyết phạm lỗi, nhưng dù vậy cũng phải có một lý do nhất định phải đánh bọn họ mới được."
Thẩm Lãnh chỉ ra ngoài cổng thành: "Cho người của ngươi đi hô to."
Thẩm Lãnh dừng lại ở cách cổng thành khoảng năm mươi trượng, nhìn mấy người trẻ tuổi đã khá hưng phấn ở phía sau: "Đi qua kêu gọi đầu hàng, bảo người Hậu Khuyết mở cổng thành ra. Nói với bọn họ, người của Hậu Khuyết quốc cấu kết với Quỷ đạo Thiên Môn Quán, bắt cóc quốc sư chân nhân của Đại Ninh ta vào thành Đồng Dương Đài, nếu trong vòng nửa canh giờ không đưa quốc sư chân nhân bình yên vô sự ra ngoài, ta sẽ suất quân san bằng Đồng Dương Đài."
Mấy người Nhạc Vọng Tung bọn họ ngây người ra, sao lại dính dáng đến quốc sư chân nhân rồi?
"Đại tướng quân, lý do này thật sự không thể nói."
Sau khi Nhạc Vọng Tung kịp phản ứng cũng có chút hưng phấn: "Đương nhiên bọn họ không thể giao người ra, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội công phá thành Đồng Dương Đài."
"Không."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Quốc sư chân nhân... thật sự ở bên trong."
Vừa nghe được câu này Nhạc Vọng Tung đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó liền thúc ngựa xông qua trước, mấy chiến binh được hắn ta chọn lựa cũng cưỡi ngựa chạy theo hắn ta đến ngoài cổng thành, hướng lên trên cổng thành lớn tiếng hô.
Không bao lâu sau biên quân Hậu Khuyết quốc trên tường thành đã khẩn cấp đưa tin tức quân Ninh đến dưới thành đến phủ tướng quân biên quân, mãi cho đến lúc này bọn họ mới phát hiện tướng quân đại nhân đã chết.
Trong phủ tướng quân biên quân Hậu Khuyết quốc vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Bởi vì có quân tình khẩn cấp đưa đến phủ tướng quân cho nên hạ nhân chạy tới gọi tướng quân đại nhân thức dậy, nhưng ở ngoài cửa gọi một hồi lâu cũng không ai trả lời, đợi khi lao vào trong phòng mới phát hiện đầu của tướng quân đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu.
Lần này cả thành Đồng Dương Đài liền nổ tung, trước đó trong thành liên tiếp bị cháy là tin nhỏ, tướng quân bị giết mới là tin lớn.
Không có cách nào khác, bọn họ chỉ biết chạy đi gặp phó tướng, chủ tướng chết không rõ ràng tự nhiên tìm là người còn có thể làm chủ. Phó tướng Khuyết Nguyệt Sinh đang dẫn người cứu hoả ở trong thành, gã ta cũng có chút buồn bực, người được phái đi phủ tướng quân xin chỉ thị mãi không trở về, chuyện này rất không ổn, kết quả là lại nhận được tin tướng quân đã bị giết.
Khuyết Nguyệt Sinh là một người trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi tư tuổi, gã ta ở thành Đồng Dương Đài có chút đặc biệt, cho dù là chủ tướng cũng phải khách khí với gã ta. Như lời thành chủ Đồng Dương Đài nói với thủ hạ, Khuyết Nguyệt Sinh là con trai độc nhất của tể tướng đại nhân của chúng ta, đưa đến biên thành chúng ta chẳng qua là để mạ vàng, mạ cho đẹp đẽ rồi trở về đô thành, người ta tiền đồ vô lượng, chúng ta cứ việc nịnh bợ tốt là được.
Nhưng trước nay Khuyết Nguyệt Sinh đều không nghĩ mình từ con trai của tể tướng thì nên làm xằng làm bậy, nên sống phóng đãng qua ngày, gã ta một lòng muốn trở thành người thay đổi Hậu Khuyết. Từ nhỏ gã ta thấy phụ thân chấp chính như thế nào, gã ta biết phụ thân vất vả nhưng cũng không cảm thấy phụ thân quá chính xác. Nhiều năm như vậy, phụ thân gã ta là tể tướng tuy rằng đã làm nhiều lần chuyện, nhưng lại là cướp đoạt tài phú nhiều hơn. Hiện giờ gia tộc của gã ta đã là gia tộc giàu có nhất chỉ sau hoàng tộc, gã ta cũng không cảm thấy có gì đáng để tự hào.
Sở dĩ gã ta cố ý muốn tới thành Đồng Dương Đài đương nhiên không phải để mạ vàng, gã ta thật sự rất muốn học tập Ninh quốc láng giếng. Người Ninh mạnh là sự thật, gã ta cũng muốn biến Hậu Khuyết bá chủ như thành Ninh, cho dù không thể trở thành bá chủ thì cũng muốn làm cho Hậu Khuyết không còn thấp kém hơn người khác nữa.
Trong cả thành Đồng Dương Đài, người vẫn đang cẩn trọng làm việc, vẫn đang công bằng tuân theo luật pháp, vẫn từng giờ từng phút nhớ mình là một quân nhân, ngược lại chính là đứa con trai của tể tướng bị người ta cho là ăn chơi trác táng này.
Nghe nói chủ tướng bị giết, phản ứng đầu tiên của Khuyết Nguyệt Sinh chính là chuyện này do người Ninh làm.
Tuy rằng gã ta ở thành Đồng Dương Đài xa xôi, nhưng cũng không phải là gã hoàn toàn không biết quốc nội đang làm gì. Ngược lại, gã ta biết chuyện các nước như Hậu Khuyết quốc và các Thổ Phiên đang thương nghị liên minh sớm hơn rất nhiều người. Phụ thân gã ta đã phái người đưa tới cả thảy sáu phong thư bảo gã ta về nhà, trong phong thư cuối cùng lại nói thẳng là không lâu nữa sẽ có đại chiến, mong gã ta có thể trở về, đừng ở lại nơi chiến loạn.
Giấy không gói được lửa, gã ta biết chuyện mà người Hậu Khuyết tự cho là bí mật nhất định giấu không được người Ninh, mà một khi người Ninh biết tất nhiên sẽ xuống tay trước.
Ngồi chờ, trước giờ đều không phải tính cách của người Ninh.
"Nổi trống, triệu tập tất cả biên quân."
Khuyết Nguyệt Sinh căn dặn, đồng thời xoay người chạy nhanh về phía cổng thành.
Gã ta vừa chạy vừa hạ lệnh: "Thứ nhất, từ giờ trở đi ta quyết định, kẻ trái lệnh chém. Thứ hai, từ giờ trở đi trong thành không được cho bất cứ người nào tự do đi lại, phát hiện một người giết một người. Thứ ba, phái người đi trấn an gia quyến tướng quân, bảo vệ bọn họ ở trong phủ tướng quân. Thứ tư... tất cả các binh lính chuẩn bị sẵn sàng khai chiến, nếu có người lùi bước, giết."
Từng mệnh lệnh một đưa xuống, lúc Khuyết Nguyệt Sinh chạy lên tường thành thì việc trong thành đại khái cũng đã sắp xếp xong.
Cổng thành lầu, Khuyết Nguyệt Sinh vịn tay vào tường thành nhìn xuống. Quân Ninh ở bên ngoài thành dường như không nhìn thấy giới hạn, lần đầu tiên Khuyết Nguyệt Sinh trực tiếp cảm nhận được áp lực do biên quân Ninh mang đến thật lớn.
"Dưới thành là người nào?"
Khuyết Nguyệt Sinh lớn tiếng hô một câu.
"Biên quân Đại Ninh!"
Nhạc Vọng Tung ở phía tây thành nói lớn: "Còn thời gian hai khắc, nếu không đưa quốc sư chân nhân của Đại Ninh ta ra ngoài thành, đừng trách chúng ta phá thành tự đi tìm."
Khuyết Nguyệt Sinh trả lời: "Ta không biết ngươi nói gì, không ai bắt cóc quốc sư chân nhân Đại Ninh đến tận đây cả. Ninh quốc tự dưng gây chuyện như thế, đơn giản là muốn diệt Hậu Khuyết ta. Hậu Khuyết quốc ta tuy nhỏ, tự biết không phải đối thủ của người Ninh, nhưng Hậu Khuyết quốc ta từ trên xuống dưới cũng sẽ không dễ dàng quỳ xuống chờ chết. Ta là Khuyết Nguyệt Sinh tướng quân biên quân thành Đồng Dương Đài, các ngươi muốn đánh nhau, vậy thì cứ đến đánh đi! Nếu ta mở cổng thành ra cho các ngươi vào thành, ta sẽ trở thành tội nhân của Hậu Khuyết."
Thẩm Lãnh thúc ngựa lên phía trước, ngẩng đầu nhìn người trên tường thành.
"Quốc sư chân nhân ở ngay trong thành Đồng Dương Đài, bây giờ ngươi không nên ở đây ra vẻ tay đây ta, ngươi nên đi tìm người. Còn hai khắc nữa, hai khắc sau nếu không thấy người, ta không cần ngươi mở cổng thành, tự ta sẽ mở."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi có thể bấm đầu ngón tay mà tính, hai khắc sau, ta tác thành dũng khí chiến đấu vì quốc gia của ngươi."
Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh thúc ngựa trở lại trong trận quân. Hắn nhất định phải cho người Hậu Khuyết biết Tiểu Trương chân nhân ở trong thành. Nếu Tiểu Trương chân nhân ở trong thành bị phát hiện thì cũng không đến mức chết. Nếu người Hậu Khuyết không biết đó là quốc sư chân nhân của Đại Ninh, bị biên quân Hậu Khuyết bao vây, chỉ dựa vào những đệ tử Đạo môn đó làm sao có thể bảo vệ được nàng.
Trên tường thành, Khuyết Nguyệt Sinh lập tức quay đầu: "Phái người đi hạ lệnh, tất cả người Ninh bị lùng bắt phát hiện ở trong thành, một người cũng không được giết, chỉ được phép bắt sống."
Thủ hạ lập tức chạy đi.
Khuyết Nguyệt Sinh nhìn quân Ninh bên ngoài thành, thật ra trong lòng gã ta rất rõ, thời gian hai khắc làm sao có thể tìm được người, cho dù tìm được thì người Ninh cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu như quốc sư chân nhân của Ninh thật sự ở trong thành, ngược lại đó lại là một tấm bia, ít nhất cũng không đến mức để người Ninh tàn sát cả thành.
"Tướng quân."
Thủ hạ cắn răng nói: "Đây rõ ràng là người Ninh nói bậy, phái người vào trong thành ám sát tướng quân của chúng ta trước, sau đó phóng hỏa khắp nơi, lúc này quân Ninh lại đến ngược lại là ác nhân cáo trạng trước. Nói cái gì mà bắt cóc quốc sư của bọn họ, chuyện vô lý cỡ này mà bọn họ lại nói rất hùng hồn như vậy."
"Đúng, chúng ta đều biết người Ninh không nói đạo lý, nhưng bây giờ có thể như thế nào được?"
Khuyết Nguyệt Sinh cau mày: "Nhất định phải mau chóng tìm được người này, cho dù không phải quốc sư mà là một vài người Ninh bình thường, rơi vào tay chúng ta cũng hữu dụng."
Dưới thành, Nhạc Vọng Tung không khỏi lo lắng hỏi Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, nói cho người Hậu Khuyết biết chuyện quốc sư chân nhân ở trong thành, một khi bọn họ tìm được quốc sư chân nhân trước, chẳng phải là nguy hiểm ư."
"Nếu bọn họ không biết đó là quốc sư Đại Ninh, nàng ta càng nguy hiểm hơn."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn: "Còn bao lâu nữa thì máy ném đá đến nơi?"
"Đi chậm hơn so với đội ngũ, ít nhất còn phải nửa canh giờ nữa, nếu lắp xong cũng cần nửa canh giờ."
"Phái người đi thúc giục một chút, ta không có một canh giờ để chờ."
"Vâng!"
Nhạc Vọng Tung lập tức phái người đi truyền lệnh.
Bên trong thành, một chỗ tối, mấy đệ tử Đạo môn bảo vệ Tiểu Trương chân nhân trốn ở đó, cách đó không xa có một đội biên quân Hậu Khuyết quốc chạy nhanh qua.
"Chân nhân, chúng ta phải làm sao?"
Một gã đệ tử Đạo môn hỏi: "Cần tìm một chỗ ẩn nấp trước không?"
"Hắn đến thật nhanh."
Tiểu Trương chân nhân lẩm bẩm nói một câu khiến mấy đệ tử Đạo môn đều có chút khó hiểu.
"Tìm một nhà dân đi vào, đừng đánh người, chờ đại quân vào thành."
Tiểu Trương chân nhân đứng dậy: "Chờ hắn đến đón ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận