Trường Ninh Đế Quân

Chương 990: Rất đẹp

Bắt đầu từ ngày đó Phương Bạch Lộc đích thân áp giải chiếc xe tù này, phần lớn thời gian gã đều ngồi trên xe, chiếc roi ngựa ở trong tay chuyển động có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng không đánh lên người ngựa lần nào.
Hai người quả nhiên rất ít nói chuyện, nhất là chuyện về vụ án, từ sau lần nói chuyện đó đều ăn ý không ai nhắc đến nữa.
"Sắp đến Trường An rồi."
Phương Bạch Lộc quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Niệm Sinh một cái: "Lát nữa vào thành ta sẽ cho xe ngựa đi chậm một chút, ngươi nhìn thêm xem Trường An như thế nào."
"Được."
Hoàng Niệm Sinh chỉ đáp lại một tiếng, không nói thêm một chữ.
"Thành Trường An rất đẹp."
"Ừm."
"Vào thành đi một đoạn là có thể nhìn thấy Nhạn Tháp."
"Ừm."
"Vị trí của phủ Đình Úy hiện tại không ở bên Hình bộ nữa, nếu không thì còn có thể đi ngang qua đường cái ngoài Thừa Thiên Môn, ngươi còn có thể nhìn thấy Thừa Thiên Môn. Phía sau Thừa Thiên Môn chính là hoàng thành, ở chính giữa hoàng thành là cung thành. Đại bộ phận nha môn của các bộ nha triều đình đều ở trong hoàng thành, chỉ có số ít mấy nha môn không ở đó. Hình bộ ở mạn đông hoàng thành, bây giờ phủ Đình Úy ở phía tây hoàng thành."
Hôm nay hiển nhiên Phương Bạch Lộc nói nhiều hơn, dường như quên ước hẹn ít trò chuyện mà gã từng nói.
"Bệ hạ ở trong cung Vị Ương, mùa đông quen ở Đông Noãn Các, đến mùa hạ và mùa thu thích ở Tứ Mao Trai."
Gã giống như lẩm bẩm nói một mình hơn. Hoàng Niệm Sinh chỉ thi thoảng gật đầu nhưng rất ít đáp lại, đáp lại cũng chỉ là một chữ "ừm".
"Gặp bệ hạ không phải sợ."
"Ừm."
"Có lẽ ngươi còn có thể gặp Trân phi nương nương nữa."
"Ừm."
Hoàng Niệm Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Bạch Lộc một cái: "Ta có thể gặp An Quốc Công không?"
"Chắc là hắn không ở Trường An. Lúc ta rời Trường An, bệ hạ bảo hắn đến đông cương huấn luyện tân binh thủy sư. Ở phía đông Đại Ninh chúng ta, qua biển có một nơi gọi là Tang quốc. Người Tang là một đám đạo tặc lưu manh, từng không ngừng tập kích quấy rối bờ biển đông cương Đại Ninh, không ít ngư dân bị chúng làm hại. Bệ hạ muốn để cho An Quốc Công tạo ra thủy sư cường đại hơn, như vậy thì có thể viễn chinh Tang quốc, diệt trừ hậu hoạn mãi mãi."
"Hắn đánh trận rất giỏi phải không."
"Phải, đánh rất giỏi."
Phương Bạch Lộc cúi đầu: "Ta nghĩ chắc có lẽ đô đình úy đại nhân không dụng hình với ngươi."
"Không sao."
Hoàng Niệm Sinh nhìn gã một cái, bỗng nhiên cười: "Là ngươi không nhịn được nói nhiều trước đấy."
Phương Bạch Lộc cũng cười, nhưng trong nụ cười lại có chút chua xót: "Sắp vào Trường An rồi, vào Trường An ta nhất định phải giao ngươi cho đô đình úy đại nhân, ta sẽ đi làm những vụ án khác, hôm nay hẳn là một lần cuối cùng chúng ta gặp mặt... chắc hẳn là vậy."
Hoàng Niệm Sinh vẫn đang cười, bất tri bất giác nụ cười của nàng ta cũng có chút chua xót.
"Chắc hẳn chúng ta cũng được xem như là bằng hữu rồi chứ." Nàng ta hỏi.
Phương Bạch Lộc gật đầu. Gã không nên gật đầu, bởi vì gã là thiên bạn phủ Đình Úy, mà Hoàng Niệm Sinh ở trong xe tù bất kể như thế nào cũng là phạm nhân. Người của phủ Đình Úy và phạm nhân không nên trở thành bằng hữu, bất kể là nguyên nhân gì cũng không nên, vĩnh không nên.
Hơn nữa gã biết Hoàng Niệm Sinh nhất định sẽ chết.
"Thật tốt."
Hoàng Niệm Sinh từ trong xe tù thò tay ra vỗ vỗ lưng Phương Bạch Lộc: "Cho ngươi cái này."
Phương Bạch Lộc quay lại liếc nhìn, trong tay nàng ta cầm một con châu chấu bện bằng rơm, quả thực nhìn giống như thật. Trên khuôn mặt của nàng ta có chút đắc ý nho nhỏ, dường như sự kinh ngạc trong ánh mắt Phương Bạch Lộc khiến nàng ta có một chút cảm giác thành tựu.
"Có giống không?"
"Giống."
"Bao năm nay ta dựa vào thứ này để sống. Ta cũng không biết mình có thể làm những gì. Lúc mẹ đi ta mới mười tuổi, nếu không thì mười một tuổi, đại khái chỉ lớn cỡ đó, sức yếu, nơi ở lại cũng không có thân thích bằng hữu gì. Mẹ để ta ở một nơi xa lạ, để lại bạc cho ta, nhưng ta không dám tiêu bừa bãi, nghĩ phải giữ lại làm lộ phí, lỡ như có một ngày nào đó ta không nhịn được muốn đi tìm bà ấy, không thể ngay cả lộ phí cũng không có được. Hồi nhỏ mẹ dạy ta dùng rơm bện các món đồ nhỏ, ta học nhanh, chỉ là nghĩ ta cũng làm không được gì khác, vì thế liền thử xem sao, bện một ít đem đến chợ bán, không dám nói chuyện, chỉ là bày đồ ở đó, thế mà một ngày đã bán hết tất cả rồi, cũng đủ tiền cho ta dùng mười ngày."
Khóe miệng nàng ta luôn mỉm cười, giống như không hề lo lắng mình sẽ có kết cục như thế nào vậy.
"Rồi sau này, các hương thân cũng biết ta cô đơn một mình, sẽ luôn có người để đồ ăn ở cửa nhà ta, ta nghe được tiếng gõ cửa đi mở cửa, ở cửa không ai, nhưng sẽ có đồ ăn."
Nàng ta liếc mắt nhìn Phương Bạch Lộc một cái: "Cho nên sau đó ta lại bện những món đồ nhỏ này, đại khái một ngày có thể bện ba mươi cái, mỗi ngày ta chỉ bán mười cái, mười cái là đủ cho ta ăn một ngày, hai mươi cái còn lại sẽ cho đám trẻ con. Rồi sau này ta tự mày mò bện ra càng ngày càng nhiều thứ hơn, còn có một người thợ thủ công nói ta nhanh nhẹn khéo tay muốn nhận ta làm đồ đệ, dọa ta xoay người bỏ chạy. Sau đó ông ấy bán hàng ở ngay bên cạnh chỗ ta bán hàng, mỗi ngày đều làm những món đồ tinh xảo tuyệt đẹp ở trước mặt ta, ta chỉ tò mò nhìn. Ông ấy bán hàng ở bên cạnh ta một năm rưỡi, nhưng lại không bán một món nào, làm xong một món, để lại một món, sau một năm rưỡi cũng không nói một câu nào đã thu dọn đồ đạc bỏ đi, tất cả những thứ làm được đều để lại cho ta."
Nàng ta hơi thất thần nói: "Khi đó thật sự ngây ngô, không biết là sư phụ đang dạy ta. Ông ấy ta dựa vào những thứ bện từ rơm không thể nuôi sống bản thân, muốn nhận ta làm đồ đệ nhưng ta lại không đồng ý, vì thế không ngừng làm ở ngay bên cạnh ta, ông ấy biết ta học được."
Hoàng Niệm Sinh im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Cho nên ta bắt đầu làm những thứ mà ông ấy đã đã làm."
Nàng ta thò tay ra cầm lại con châu chấu rơm vừa mới đưa cho Phương Bạch Lộc rạ, cầm phần đuôi châu chấu kéo một cái, hình dạng của châu chấu liền thay đổi, biến thành một đóa hoa nhỏ rất đẹp, rất đẹp.
"Ta dạy ngươi nhé."
Nàng ta nói: "Ngươi học cái này xong, bện một cái tặng cho cô nương mà ngươi thích. Tuy rằng không phải thứ gì đáng tiền, nhưng ta nghĩ nàng ấy có thể nhận được món quà như vậy từ ngươi chắc hẳn sẽ rất vui, dù sao cô nương nào có thể thích ngươi hẳn là cũng đều là ngây ngô, dễ bị lừa."
Phương Bạch Lộc cười, sau đó im lặng.
Cuối cùng đội ngũ cũng đã tới bên ngoài thành Trường An, Hoàng Niệm Sinh ngẩng đầu nhìn cổng thành lầu cao lớn hùng tráng mà ngơ ngẩn, nàng ta giơ tay lên chỉ: "Hóa ra lớn như vậy, ta tưởng là cổng thành của thành Vân Tiêu đã rất lớn rồi, so với cổng thành của thành Trường An thật sự rất nhỏ."
"Trường An là đô thành của Đại Ninh, là thiên hạ đệ nhất hùng thành."
Dường như Phương Bạch Lộc đã đưa ra quyết định gì đó, bỗng nhiên giơ tay căn dặn một tiếng: "Dừng xe."
Đội ngũ dừng lại, Phương Bạch Lộc lấy chìa khóa mở xe tù ra, căn dặn thủ hạ: "Các ngươi về phủ Đình Úy trước, nói với đô đình úy đại nhân là ta sẽ đến sau."
Thủ hạ đều ngơ ngẩn, có người hỏi một câu: "Thiên bạn đại nhân, như vậy... như vậy có phải hay tốt lắm không?"
"Cô ta không phải phạm nhân."
Phương Bạch Lộc thở dài một hơi: "Trước giờ đều không phải, cô ta vào Trường An, không nên ngồi xe tù."
Gã giơ tay đỡ Hoàng Niệm Sinh từ trong xe tù xuống dưới, giúp nàng ta lấy mấy cọng rơm dính trên người xuống ném qua một bên, nhìn Hoàng Niệm Sinh từ trên xuống dưới: "Y phục hơi quê mùa, lát nữa vào thành ta đưa ngươi đi mua bộ y phục mới trước, ngươi phải vào Trường An thật đường hoàng, gặp bệ hạ phải đường hoàng."
Hoàng Niệm Sinh thật sự giống một nữ nhân ngây ngô, cho dù đã không còn trẻ nữa nhưng vẻ thanh thuần không rời khỏi cặp mắt của nàng ta. Giờ khắc này cặp mắt ấy hơi ươn ướt, nhưng khóe miệng ngây ngô của nàng ta vẫn còn mỉm cười: "Được, coi như học phí ngươi trả cho ta, dù sao ta cũng không có bạc trả lại ngươi."
Phương Bạch Lộc lắc đầu: "Không cần trả."
Người của phủ Đình Úy biết cũng không cách nào khuyên nên đánh xe chở tù đi trước. Hai người Phương Bạch Lộc và Hoàng Niệm Sinh sau khi vào cổng thành lại trở nên trầm mặc, chỉ sóng vai đi về phía trước.
"Muốn xem gì?"
Hồi lâu sau Phương Bạch Lộc hỏi một câu.
Hoàng Niệm Sinh trầm tư một hồi lâu, trả lời: "Phủ An Quốc Công."
Phủ An Quốc Công cách phủ Đình Úy không gần, hơn nữa không phải trên cùng một con đường, nếu đi như vậy tất nhiên sẽ chậm trễ đã rất nhiều thời gian, nhưng Phương Bạch Lộc không nói, chỉ khẽ gật đầu: "Vừa hay sẽ đi ngang qua tiệm son phấn của Trà Nhan cô nương, ta mua cho ngươi một ít."
Gã vẫn quen gọi Thẩm Trà Nhan là Trà Nhan cô nương, chứ không phải công chúa điện hạ.
"Chưa bao giờ dùng."
Hoàng Niệm Sinh hỏi: "Thật sự có thể làm cho người ta đẹp hơn?"
"Ngươi không cần thay đổi, quê chết đi được."
Câu trả lời của Phương Bạch Lộc có chút muốn ăn đòn, cũng có vẻ hơi cay nghiệt. Hoàng Niệm Sinh cúi đầu nhìn bộ y phục vải hoa xanh trên người mình, nhìn lại y phục của những nữ tử trong thành Trường An mặc, hình như quả thật quê chết đi được, không phải một chút, mà là cực kỳ quê, cho nên nàng ta có chút thương cảm.
"Các cô nương trong thành Trường An thật đẹp, ai ai cũng đều đẹp."
"Bọn họ cũng quê chết đi được."
Phương Bạch Lộc hừ một tiếng: "Bọn họ quê mùa ở người, ngươi quê mùa ở y phục."
Hoàng Niệm Sinh cười, càng ngây ngô hơn.
Bọn họ đi một lúc thì đến tiệm son phấn của Thẩm Trà Nhan. Đối diện tiệm son phấn là tiệm tơ lụa của nàng, kinh doanh trước nay vẫn rất tốt, các tiểu cô nương trong cửa tiệm đương nhiên biết Phương Bạch Lộc. Tuy rằng Phương Bạch Lộc và Thẩm Lãnh đi lại cũng không nhiều, nhưng các cô nương này thông minh cỡ nào?
"Thiên bạn đại nhân."
Tiểu cô nương đi ra chào đón: "Đưa tẩu phu nhân đi mua son?"
"Tẩu phu nhân..."
Phương Bạch Lộc ngây người ra, nhìn Hoàng Niệm Sinh, gã không mở miệng nhưng Hoàng Niệm Sinh lại lắc đầu: "Ta không phải, hắn là thiên bạn đại nhân, ta là phạm nhân của hắn."
Tiểu cô nương căn bản là không coi lời nói này là thật, bởi vì nhìn thế nào Hoàng Niệm Sinh cũng không giống như phạm nhân, nghĩ An Quốc Công thường xuyên nói những lời sến súa với phu nhân, tiểu cô nương lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Thiên bạn đại nhân muốn giam cô cả đời sao?"
Phương Bạch Lộc thở dài một hơi: "Giúp ta chọn một bộ y phục cho cô ta, chọn một ít son phấn hợp dùng."
Tiểu cô nương kéo tay Hoàng Niệm Sinh đi vào trong: "Xem ta đây."
Thời gian kéo dài khá lâu, nữ nhân chọn y phục, chọn đồ trang điểm thường sẽ rất chậm, lúc dùng những thứ đồ trang điểm này lại càng chậm hơn, nhưng Phương Bạch Lộc lại không thúc giục một câu nào, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa chờ. Khoảng gần một canh giờ sau, tiểu cô nương dẫn Hoàng Niệm Sinh đã thay đổi khác hẳn từ trong phòng đi ra, hiển nhiên Phương Bạch Lộc ngây người ra khi nhìn thấy nàng ta, thoáng chốc nàng ta giống như là thiếu nữ tuổi đôi mươi vậy.
"Ta thích."
Hoàng Niệm Sinh vẫn cười, có chút ngượng ngùng, có chút thẹn thùng.
"Mặc bộ y phục này đi chắc hẳn là rất đẹp, xin lỗi, ta đã xem giá tiền rồi, rất đắt, khiến ngươi tốn kém rồi."
Phương Bạch Lộc vẫn không nói gì, bỗng nhiên phía sau có người nói.
"Chọn thêm mấy bộ y phục nữa, nhìn quả thật rất đẹp."
Phương Bạch Lộc giật mình vội vàng quay đầu lại quỳ xuống bụp một tiếng, không cần nhìn, nghe tiếng cũng biết là ai.
"Bệ..."
Hoàng đế đá một cước vào mông Phương Bạch Lộc: "Đứng lên nói."
Ông ta tỉ mỉ nhìn Hoàng Niệm Sinh một lúc, sau đó vẫy tay: "Cùng trẫm về nhà, bảo họ chọn y phục xong rồi đưa vào trong cung Trân phi, tính cho Thẩm Lãnh, không cần trả tiền."
Cùng trẫm về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận