Trường Ninh Đế Quân

Chương 868: Dạ chiến

Ban đêm qua, ban ngày đến, ban ngày trôi qua, ban đêm lại đến.
Chỗ cao nhất của tòa thành đất tàn khuyết, binh lính giơ thiên lý nhãn nhìn sang cửa vào hẻm núi, không dám liếc mắt rời đi.
Gần cửa vào hẻm núi, thám báo quân Ninh nằm trong bụi cỏ hết sức cẩn thận hoạt động người một chút, dựa vào ánh trăng nhìn vào trong hẻm núi, hẻm núi như cái miệng đáng há ra của một con cự thú, không biết giây tiếp theo sẽ nôn ra quái vật gì.
Đúng lúc này thám báo nghe thấy từng hồi âm thanh rất nhỏ, đó là thanh âm rất lạ, giống như trên mặt trống trận có một lớp cát thật dày, dùi trống hạ xuống, hạt cát bị bật lên nhưng lại không nghe thấy tiếng trống, chỉ là mơ hồ có thể nghe tiếng cát rơi xuống, nhỏ vụn mà dày đặc.
Đến rồi!
Thám báo ngẩng phắt đầu lên, nhanh chóng từ trong bụi cỏ đứng lên, tăng tốc chạy như điên, ngựa giấu ở phía sau cây, hắn ta chạy nhanh qua, cưỡi ngựa chạy về phía thành cổ Bắc Mã. Hắn ta không dám lấy khói lửa cảnh báo ra dùng, như vậy sẽ khiến người Hắc Vũ cũng sớm cảnh giác, hắn ta thổi ống giữ lửa mang theo không ngừng di chuyển lên xuống trước người, dùng thân thể của chính mình để cản, không cho ánh sáng bị người phía sau nhìn thấy.
Ánh trăng sáng đến mấy cũng không chiếu sáng được cả ban đêm, cũng may binh lính quân Ninh của chỗ cao nhất cũng rất tập trung chú ý, nhìn thấy một điểm sáng mơ hồ chỗ xa, lập tức hướng xuống phía dưới hô một tiếng: "Địch tập kích!"
Tất cả quân Ninh đang yên tĩnh ngồi ở sau vách tường thấp của thành đất đều đứng lên, trong một khắc đó không cần có người hạ lệnh.
Trên bầu trời, một con cú mèo thân dài gần ba thước lướt qua giữa không trung, đôi cánh khổng lồ sải rộng ra khiến người ta không rét mà run. Nó nhìn chằm chằm vào chiến mã đang chạy như điên phía dưới, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ập xuống, cuối cùng thứ khiến nó từ bỏ không phải hình thể của chiến mã, mà là hàn quang phản xạ trên người kỵ sĩ trên lưng ngựa.
Cú mèo với hình thể này cắp một con bê béo nặng bay lên trời cũng không phải việc khó, đêm tối là thế giới thuộc về của nó, cho dù là chim ưng lặng yên nghỉ ngơi vào ban đêm cũng sẽ là mục tiêu săn mồi của nó.
Từ trên bầu trời nhìn xuống dưới, cú mèo mở rộng hai cánh lướt đi, bên dưới hai cánh của cú mèo khổng lồ, chiến mã chạy vùn vụt.
Dường như nhạy cảm hơn so với con người, chiến mã cảm nhận được sự uy hiếp đến từ bầu trời nên bắt đầu phát lực tăng tốc. Phản ứng của chiến mã làm cho thám báo ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, bóng đen che khuất ánh trăng kia chợt lóe lên, hắn ta rút trường đao đeo sau lưng ra, dưới ánh trăng lóe lên hàn mang.
Cú mèo phát ra một tiếng kêu rất khó nghe, sải cánh bay đi.
Bên thành đất, từng thám báo một trở lại, chiến binh ở bên ngoài hai bên thành đất một dặm cũng lần lượt có thám báo đưa tin, tất cả mọi người đều tháo cung cứng xuống, ống tên đặt ở bên chân mình, nơi có thể với tay đến.
"Đừng tiếc mũi tên."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Trong đêm tối kẻ thù không dễ phán đoán chúng ta có bao nhiêu người, mũi tên bắn ra càng nhiều bọn họ càng không phán đoán rõ ràng. Bây giờ không phải là lúc tiếc tiền cho Đại Ninh, cũng đừng lo không bắn được, nghe hiệu lệnh của ta bắn tên."
"Rõ!"
Các binh sĩ phát ra lời hồi đáp trầm thấp, giống như một con mãnh thú thức tỉnh ở trong thành đất.
Trên đường chân trời, kỵ binh Hắc Vũ đông nghìn nghịt giống như thủy triều đang lao nhanh về phía bên này. Nếu là ban ngày nhìn thấy cảnh tượng vạn mã phóng nhanh này sẽ khiến người ta rung động tột đỉnh, mà buổi tối thì sẽ mang lại cho người ta một áp lực khó có thể chống cự, sẽ có ảo giác rằng đây không phải là kỵ binh mà là sóng lớn cuồn cuộn.
Thẩm Lãnh tháo cung thiết thai xuống, một tay lấy ba mũi tên đặt lên dây cung, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Thật ra lúc ban ngày nhìn thấy một loạt phong hoả đài của người Hắc Vũ bốc khói báo động lên, hắn biết viện quân của người Hắc Vũ sẽ đến rất nhanh. Người đến tiếp viện trước tiên sẽ là thủ quân Hắc Vũ ở Bạch Đắc Niễn, bọn họ cách nơi này chỉ có sáu mươi dặm.
"Bắn!"
Khi Thẩm Lãnh hét to một tiếng, âm thanh xé rách cả màn đêm, có sức xuyên thấu hơn cả tiếng vó ngựa nặng nề.
Vù!
Một loạt mũi tên đồng loạt bay đi, con cú mèo vẫn còn lượn vòng ở chỗ xa kêu một tiếng sợ hãi, nhanh chóng bay đi.
Từ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên sẽ nhìn thấy từng vệt từng vệt bóng đen lao vụt qua dưới ánh trăng, tiếng xé gió của mũi tên dày đặc mà đáng sợ.
Kỵ binh Hắc Vũ đang phát lực chạy như điên đột nhiên gục xuống. Trên cổ chiến mã trúng một mũi tên, chiến mã đau đớn ngã về phía trước, kỵ binh Hắc Vũ trên lưng ngựa căn bản là không kịp phản ứng đã bị quăng đi ra. Sau khi rơi xuống đất hắn ta hoảng loạn đứng lên, trong khoảnh khắc đứng lên liền nhìn thấy chiến mã đã đến trước mặt mình, một tiếng trầm đục "bịch", binh lính chiến mã đang phóng nhanh ở phía sau đụng bay ra ngoài, binh lính lại ngã xuống đất, dù như thế nào cũng không đứng lên nổi, đau đớn, tất cả sức lực dường đều bị giam hãm.
Bịch một tiếng, một cái vó ngựa đạp lên ngực hắn ta, người hắn cong gập lại, lồng ngực giống như bị giẫm thủng, xương sườn bị gãy cắm vào nội tạng, máu từ trong miệng trong mũi phun ra.
Chiến mã giẫm vào người bị mất trọng tâm lệch khỏi quỹ đạo, va vào chiến mã của một kỵ sĩ bên cạnh, hai con ngựa vướng vào nhau sau đó đồng thời ngã.
Mũi tên dày đặc từ trên không rơi xuống, khó có thể phân biệt được tiếng mũi tên cắm vào mặt đất và tiếng cắm vào da thịt. Trong giây phút mũi tên rơi xuống, ngựa hí vang, người kêu rên, ban đêm che phủ một lớp cho cuộc giết chóc, nhưng chỉ là một lớp, khi lớp che phủ này bị vén lên, cuộc giết chóc sẽ lộ ra sự hung hăng vốn còn có của nó.
Hung giáp của một gã binh sĩ Hắc Vũ liên tiếp bị mũi tên xuyên thủng, lực của mũi tên từ phía đối diện bay tới càng mạnh hơn vì tốc độ lao lên của hắn ta, mũi tên đẩy người từ trên lưng ngựa xuống, người rơi xuống đất sau đó bị chiến mã giẫm chết.
"Công!"
Trong đại quân Hắc Vũ, ngay sau khi có người quát lớn một tiếng, tiếng tù và vang lên tu tu.
Không dừng lại, không do dự, kỵ binh của người Hắc Vũ lao về phía thành đất, thậm chí ngay cả tốc độ cũng không giảm. Những binh lính này có người đến từ đại doanh Nam Viện, có người đến từ các bộ tộc, có người thì lại là binh lính của đại doanh Bắc Viện chạy trốn từ bên Tức Phong Khẩu đến đây sau khi chiến bại. Bọn họ đều rất rõ người Ninh là đối thủ như thế nào, đó là kẻ thù trong số mệnh.
Trong màn mưa mũi tên dày đặc, một mũi trọng nỗ to bằng cánh tay lao vút ra, sức mạnh to lớn khiến trọng nỗ nhanh chóng vượt qua những mũi tên lông vũ chung quanh. So với trọng nỗ thì mũi tên giống như phi ngư, mà trọng nỗ là trường long, trọng nỗ và mũi tên cùng xuất phát nhưng Long Vương đã vượt qua tất cả thủ hạ, đâm vào ngực một gã kỵ binh bịch một tiếng. Dưới lực độ khổng lồ, thân thể của kỵ binh bị hất rời khỏi lưng ngựa, mũi tên trọng nỗ treo thi thể lại đập vào gã kỵ binh thứ hai.
Binh sĩ ngã xuống đất vẫn chưa chết ngay lập tức, cúi đầu nhìn trọng nỗ đâm xuyên qua mình ngực mà kêu thảm, tay muốn đụng vào nhưng lại không dám đụng vào, đây là sự sót thương cuối cùng của hắn ta đối với chính mình trước khi chết.
Cả đàn chiến mã chở kỵ sĩ phát động xung phong về phía thành đất, lúc còn cách thành đất không đến mười trượng, chiến mã bỗng nhiên ngã xuống từng con một. Chiến mã ngã xuống với tốc độ như vậy có thể làm người ta ngã đến thất điên bát đảo, mà chân của chiến mã cũng sẽ gãy rời.
Đó là hố bẫy ngựa.
Binh lính quân Ninh đã đào những hố đất dày đặc ở bên ngoài thành đất, một khi vó ngựa giẫm vào hố bẫy ngựa sẽ lập tức ngã xuống, chiến mã ngã xuống lại khiến chiến mã ở phía sau vướng chân, một hồi gào khóc thảm thiết.
Người bị ngã xuống không kịp đứng lên đã bị mũi tên của quân Ninh bắn gục. Ban đêm, cho dù ánh trăng sáng đến mấy cũng không nhìn rõ phương hướng mũi tên xuất hiện, chờ khi đến trước mắt mới phát hiện thì đâu còn kịp tránh nữa, huống chi mũi tên của quân Ninh dày đến mức căn bản không thể nào tránh được.
Thành đất quá thấp, nhưng ở ngoài thành đất binh lính quân Ninh bày cọc chống ngựa, từng khúc từng khúc cọc gỗ vót nhọn chĩa ra ngoài. Chiến mã may mắn thoát được hố bẫy ngựa không kịp dừng lại, trong bóng đêm lao thẳng cọc chống ngựa, cọc gỗ đâm thật sâu vào cơ thể chiến mã, tiếng hí của chiến mã cực kỳ thảm liệt, kỵ sĩ trên lưng ngựa ngã nhào về phía trước đập vào cọc chống ngựa, máu trên người ngựa tuôn ra bắn khắp người hắn ta.
"Tướng quân!"
Một gã giáo úy Hắc Vũ từ phía trước cưỡi ngựa phóng nhanh trở lại, lao lên sườn dốc ở bên cạnh chiến trường, từ trên lưng ngựa nhảy xuống quỳ một gối: "Thành cổ Bắc Mã có đại đội quân Ninh cản trở, mũi tên dày đặc, còn có trọng nỗ, bọn họ đào hố bẫy ngựa nhiều không đếm hết ở ngoài thành đất, kỵ binh của chúng ta không có cách nào xông lên."
Tướng quân lãnh quân của Hắc Vũ chính là Khoa La Liêu.
Sau khi đánh một trận ở Tam Nhãn Hổ Sơn Quan xong ông ta đã lĩnh giáo được sức chiến đấu của đội quân Ninh đó không giống bình thường. Tướng quân lãnh quân của quân Ninh có hai người trẻ tuổi khiến ông ta cũng cảm thấy sợ, một người tên là Thẩm Lãnh, một người tên là Mạnh Trường An, hai người đó chính là hai thanh đao.
Ông ta từng cảm nhận được nỗi sợ hãi bị hai người đó chi phối trên chiến trường, trong đêm tối này lại một lần nữa đụng phải quân Ninh, trong đầu ông ta không tự chủ được lại xuất hiện tên của hai tướng Ninh trẻ tuổi đó.
"Quân Ninh có khoảng bao nhiêu người?"
"Từ mũi tên để phán đoán, không ít hơn vạn người."
Khoa La Liêu nghe xong liền trầm mặc, đêm tối như vậy, cho dù kỵ binh có ưu thế tốc độ không gì sánh kịp, nhưng hố bẫy ngựa và cọc chống ngựa dày đặc bên ngoài thành đất làm cho việc tiến công trở nên vô cùng khó khăn. Đó là chiến thuật hữu hiệu nhất và cũng giản tiện mà biên quân Ninh quốc đối kháng với kỵ binh Hắc Vũ, thoạt nhìn cũng không phải là kỳ tư diệu tưởng gì, nhưng chiến thuật cực kỳ đơn giản này lại có lực sát thương khổng lồ đối với kỵ binh.
Nhất là ban đêm, kỵ binh căn bản không thể nào nhìn rõ trên mặt đất phía trước có rất nhiều hố.
"Đi vòng qua từ hai bên thử xem."
Trầm mặc hồi lâu, Khoa La Liêu căn dặn một tiếng.
Gần một canh giờ sau lại có thám báo chạy về: "Tướng quân, hai bên thành đất có quân Ninh phân binh phòng thủ, trong đêm tối không nhìn ra có bao nhiêu người, đội ngũ đi vòng qua khó có thể leo lên trên dốc, bị cung tiễn thủ quân Ninh áp chế."
Khoa La Liêu nhíu mày, quân Ninh phân phối phòng thủ, kín không kẽ hở, có thể thấy được tướng quân lãnh binh tâm tư kín kẽ.
"Chờ đã, chờ một canh giờ."
Khoa La Liêu bỗng nhiên nói một câu, tất cả thủ hạ đều ngơ ngẩn.
"Tướng quân! Thành Biệt Cổ còn đang chờ đợi chúng ta chi viện!"
"Tướng quân, nếu thành Biệt Cổ bị công phá, phòng tuyến của chúng ta sẽ xong rồi."
"Tướng quân..."
"Các ngươi câm miệng cho ta!"
Ánh mắt Khoa La Liêu bất chợt hung dữ: "Chẳng lẽ ta không biết chuyện các ngươi nói? Chẳng lẽ các ngươi đều nghĩ nhiều hơn ta?"
Tất cả thủ hạ đều trầm mặc, tất cả đều cúi đầu.
Khoa La Liêu ngồi trên lưng ngựa nhìn bầu trời đêm: "Bảo các binh sĩ cầm cự nhưng đừng tấn công mạnh nữa, đừng để cho quân Ninh có cơ hội hít thở. Tính từ giờ trở đi, trong vòng một canh giờ chỉ áp chế không tấn công, một canh giờ sau tổ chức kỵ binh xung phong lần nữa. Bây giờ trước hết đi phân công thám báo, xem thử có đường thích hợp để đi vòng qua hay không."
Ông ta xuống ngựa, ngồi khoanh chân trên dốc: "Lúc xung phong, chọn lựa hai ngàn người xuống ngựa, xua đuổi hai ngàn con chiến mã lao về phía trước, binh lính ở phía sau đàn ngựa, để cho đàn ngựa đánh sâu vào phòng tuyến quân Ninh."
Ông ta lại im lặng, nhưng lần này thời gian im lặng rất ngắn.
"Hai ngàn không đủ thì ba ngàn, ba ngàn không đủ thì năm ngàn, ta thà tổn thất nhiều chiến mã hơn cũng không muốn mất các ngươi."
Chúng tướng cúi người: "Tướng quân!"
Khoa La Liêu thở ra một hơi thật dài: "Người Ninh hiểu rõ chúng ta hơn bản thân chúng ta, mà chúng ta lại càng ngày càng không hiểu người Ninh... Có lẽ cán cân đã nghiêng từ lâu rồi, mà chúng ta là người muốn đẩy cán cân trở lại, nếu chúng ta đều chết hết, Hắc Vũ cũng sẽ tiêu tùng. Hạ lệnh nghỉ ngơi, một canh giờ sau ta đích thân dẫn đội tiến công, có người lâm trận bỏ chạy, giết không tha!"
"Vâng!" Một đám người chỉnh tề đứng nghiêm: "Đền đáp Hắc Vũ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận