Trường Ninh Đế Quân

Chương 183: Nên phạt tội gì?

Cơm trưa đương nhiên là Thẩm Lãnh làm, Hàn Hoán Chi cùng Thẩm tiên sinh hai người ngồi trên ghế nói chuyện, hắc cẩu lười biếng phơi nắng, hai tiểu cô nương Trà gia và Dương Ấu Bội ngồi ở đó xì xầm to nhỏ, lúc thì thêu thùa lúc thì âm luật, tóm lại đều là những thứ Trà gia không am hiểu.
Thẩm Lãnh bận tới bận lui chừng hơn một canh giờ, cuối cùng từ trong phòng bếp nhỏ hậu viện bưng một cái chậu xương lớn đi ra, mùi thơm nức xông vào mũi, hẳn là xương heo, thoạt nhìn quả thật không có thịt nhiều lắm nhưng mùi vị thật sự mê người, cho dù bọn họ cũng không phải người thích thịt cá nhưng ngửi mùi vẫn không nhịn được muốn nếm thử.
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi."
Ông ta đi lên phía trước, Thẩm Lãnh lại lắc đầu với ông ta ý bảo tránh ra chút: "Của chó, của chó, chó ăn trước."
Tất cả mọi người đứng đó bất động, thật xấu hổ.
Hắc cẩu tru lên một tiếng kêu vẫy đuôi chạy quanh Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đặt chậu sắt xuống, hắc cẩu tùy ý cắm mõm vào.
"Giúp ta bưng thức ăn, của chúng ta ở phía sau."
Thẩm Lãnh lau tay lên tạp dề, nhìn hắc cẩu ăn thỏa mãn như vậy hắn cũng rất thỏa mãn.
Hàn Hoán Chi: "..."
Trà gia và Dương Ấu Bội giúp Thẩm Lãnh bưng từng đĩa từng đĩa thức ăn từ trong phòng bếp nhỏ ra. Không thể không nói mỗi một món ăn thoạt nhìn đều không tính là tinh xảo, đối với người thân phận như Hàn Hoán Chi mà nói chẳng lẽ còn chưa từng ăn thức ăn tinh xảo hơn nữa, thế nhưng những món ăn tầm thường không có gì lạ này lại mê người như vậy.
"Đói là động lực để ăn." Thẩm Lãnh nói.
Câu này nghe có vẻ là một câu nói thừa, đói đương nhiên là động lực để ăn, nhưng không phải động lực duy nhất, còn có một động lực đáng sợ hơn đói tên là ngán.
Nhìn ngay cả người như Hàn Hoán Chi cũng ăn ngon lành, rượu cũng không uống, trực tiếp đòi một bát cơm bắt đầu ăn, ăn như gió cuốn mây tan, mà hai tiểu cô nương kia ban đầu còn rụt rè một chút, sau đó cũng ăn rất vui vẻ.
"Tại sao này đồ ăn bình thường như vậy mà ngươi làm ra lại càng ngon?"
"Bởi vì ta đang đợi các người đói."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh rất nằm ngoài dự liệu của người ta, làm cho người ta nghĩ tới câu hắn nói vừa rồi, đói là động lực để ăn.
"Đều không phải là người điều kiện trong nhà không tốt, cho nên phần lớn lúc ăn cơm cũng không phải bởi vì đói mà là nên ăn cơm, ăn một bàn sơn hào hải vị lớn lúc không đói, thật ra là phí phạm của trời. Lấp đầy bụng khi đói bụng và nhồi nhét bụng khi không đói, là hai việc khác nhau."
Thẩm Lãnh rất nhanh đã giải quyết xong một bát cơm, nhìn thấy Trà gia thi thoảng quay đầu lại nhìn chậu xương của hắc cẩu, trong ánh mắt có chút kỳ vọng.
Thẩm Lãnh ho khan vài tiếng, Trà gia lập tức ngại ngùng, tuy rằng trên bàn cơm của bọn họ cũng có xương sườn hầm, mùi vị chắc hẳn cũng giống nhau, khổ nỗi nhìn hắc cẩu ăn hung tàn như thế khiến tất cả mọi người đều nghĩ có phải phần của chó ngon hơn một chút hay không. Thật ra Thẩm Lãnh chỉ là chọn hết phần xương xẩu cho Miêu Nhi, mọi người ăn là phần xương sườn dễ ăn hơn.
Trà gia đang nhìn hắc cẩu, Thẩm tiên sinh cũng lại nhìn, ngay cả Hàn Hoán Chi cũng đang nhìn.
Điều lạ là Dương Ấu Bội cứ luôn kêu ca mình rất béo mà cũng ăn không ít, điều này ngược với sự huấn luyện mà nàng ta tiếp nhận nhưng lại giúp nàng ta hòa nhập nhanh hơn. Từ đầu đến cuối nàng ta đều không quên sứ mệnh, cách ngày tết chỉ còn hai ngày nữa, nếu vẫn không thể làm cho Hàn Hoán Chi hoàn toàn buông lỏng đề phòng, nàng ta không có nắm chắc trăm phần trăm nhất kích tất sát.
Kỳ hạn đông chủ đưa ra, chính là trước tết.
Sau khi ăn xong Thẩm tiên sinh cùng Hàn Hoán Chi đi sang một bên chơi cờ, hoạt động phù hợp với người già sau bữa cơm trưa, nhất là những người ở trong triều đình và từng ở trong triều đình giống như bọn họ lại càng thích chơi cờ, bất kể là cờ tướng hay là cờ vây đều được, bưng chén trà chăm chú nhìn bàn cờ, chuyên chú đến mức giống như đang chỉ điểm giang sơn.
Hai tiểu cô nương lại chạy sang một bên xì xầm to nhỏ, Thẩm Lãnh đành phải chơi cùng hắc cẩu, một người một chó ngồi đối diện nhau, hai chân trước của hắc cẩu để trên mặt đất, giống như một đứa trẻ nghe lời.
"Ngon không?"
Thẩm Lãnh hỏi.
Hắc cẩu: Gâu!
Thẩm Lãnh: "Cảm ơn."
Hắc cẩu: Gâu gâu gâu!
Hàn Hoán Chi quay đầu lại liếc nhìn: "Ngươi biết hai người bọn họ đang nói gì không?"
Thẩm tiên sinh rời tầm mắt khỏi bàn cờ một chút, sau đó rất tùy ý nói: "Ngon không? Ừm! Cảm ơn, không có gì!"
Hàn Hoán Chi: "..."
Buổi chiều luôn có vẻ nhàn nhã hơn, nhất là trong khoảng thời gian nhàn nhã ăn tết này, cho dù là những người định đến chúc tết Hàn Hoán Chi sớm cũng sẽ không không biết xấu hổ mà đến cửa sau giờ ngọ, đó là không lễ phép.
Ngay lúc này trong viện vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập, một gã đình úy dẫn Trần Nhiễm từ tiền viện chạy nhanh vào, có thể nhìn ra được sắc mặt Trần Nhiễm đã trắng đến mức dọa người, Thẩm Lãnh lập tức đứng lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đỗ Uy Danh bị bắt rồi."
"Cái gì?" Thẩm Lãnh ánh mắt rét lạnh: "Nói chi tiết chút."
"Đỗ Uy Danh dẫn mấy huynh đệ đi dạo trong thành Thi Ân thì gặp tướng quân Thạch Phá Đang của lang viên, hắn ngăn Đỗ Uy Danh lại hỏi là người của đội ngũ nào, Đỗ Uy Danh nói với hắn là người của thủy sư, Thạch Phá Đang đi lên liền quất mấy roi, còn sai người ta bắt hết mấy người bọn họ, nói là binh sĩ thủy sư không tuân quân kỷ ban ngày uống rượu, phải xử trí bọn họ theo quân pháp."
"Người đâu?"
"Ở ngoài cửa phủ đạo thừa, đạo thừa Bạch Quy Nam đang khuyên can, nhưng tên khốn Thạch Phá Đang kia dường như quyết tâm muốn chém đầu lão Đỗ."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Có thể cho ta mượn hai con ngựa không?"
Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày: "Ngươi đi có thể có tác dụng gì, còn không cho người mau chóng đi thông báo với Trang Ung."
Ban ngày uống rượu đương nhiên là không đúng, Trang Ung cho các binh sĩ của thủy sư nghỉ phép bảo bọn họ đi dạo trong thành, mệnh lệnh rõ ràng cấm bọn họ uống rượu, thật ra đây chính là cho bọn họ một chút chiếu cố, đừng uống say là được, nhưng mà dựa theo quân luật của Đại Ninh ban ngày uống rượu là không được, mấy ngày chuẩn bị ăn tết này thủy sư nghỉ phép lại là quân lệnh của Trang Ung, ai sẽ giữ mãi không buông, duy chỉ có Thạch Phá Đang là giữ mãi không buông.
"Coi như ta cướp đi."
Thẩm Lãnh kéo Trần Nhiễm đi ra ngoài, dắt hai con ngựa ở trong chuồng ngựa tiền viện ra. Lúc nhàn rỗi chiến mã sẽ không có yên ngựa dây cương, Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm mỗi người một con ngựa không có yên lao ra khỏi Tô Viên, tiếng vó ngựa từ từ biến mất ở phía xa.
"Chuẩn bị xe." Hàn Hoán Chi đứng dậy, ném quân cờ trong tay vào bàn cờ: "Không chơi nữa."
Thẩm tiên sinh thở dài, thầm nghĩ Thạch Phá Đang này muốn làm gì? Không lâu trước đó ý chỉ của hoàng đế mới đến Bình Việt đạo, hạ lệnh tướng quân lang viên Thạch Phá Đang mang một vạn lang viên hiệp trợ thủy sư xuôi nam hải cương tác chiến. Theo lý mà nói lúc này Thạch Phá Đang làm sao có thể sẽ chủ động gây mâu thuẫn với thủy sư? Sau này gã sẽ phải ở dưới trướng nghe lệnh Trang Ung, thế này thật sự là không nể mặt Trang Ung một chút nào
"Sợ là có toan tính khác."
Thẩm tiên sinh nói một câu, Hàn Hoán Chi thoáng dừng bước chân: "Hắn mưu toan cái gì ta cũng hết cách, ban ngày uống rượu chính là vi phạm quân luật, hắn thân là tướng quân Đại Ninh, bất kể là binh của mình hay là binh của người khác thì quản một chút, xử trí một chút cũng không ai nói được gì, dù cho chính là Trang Ung đi thì có thể làm sao? Ta chỉ đi xem thử, chớ để tiểu tử ngốc đó chen chân vào."
Tiểu tử ngốc đó tất nhiên là chỉ Thẩm Lãnh, nhưng muốn để Thẩm Lãnh không chen chân vào, nói dễ hơn làm?
Một đội hắc kỵ hộ tống xe ngựa ra khỏi Tô Viên, Dương Ấu Bội vỗ vỗ mu bàn tay Trà gia: "Không cần quá lo lắng, Hàn đại nhân cũng đã đi cùng, có Hàn đại nhân ở đó thì không có chuyện gì không giải quyết được."
Trà gia nhìn nàng ta một cái, gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Phủ đạo thừa cách Tô Viên của Hàn Hoán Chi ở cũng không xa, nếu cưỡi ngựa thì đi khoảng chừng hơn nửa nén nhang là đến, lúc Thẩm Lãnh cùng Trần Nhiễm đến nơi bốn phía đã có không ít người xúm lại, phần lớn là bách tính xem náo nhiệt, xì xào bàn tán.
Thẩm Lãnh tách đám người ra chen vào, liếc mắt đã thấy Đỗ Uy Danh bọn họ đều bị lột sạch quân phục quỳ gối ngoài cửa phủ đạo thừa, đạo thừa cũng quản hình danh, đương nhiên chuyện quân luật chiến binh đạo thừa không tiện nhúng tay, Thạch Phá Đang chọn chỗ này chính là muốn cho thêm nhiều người nhìn thấy, để cho Bạch Quy Nam cũng nhìn thấy.
Thẩm Lãnh nhìn thấy Thạch Phá Đang ngồi co chân trên bậc thềm, nghịch roi ngựa trong tay dường như có chút nhàn nhã.
"Ty chức thủy sư Thẩm Lãnh, bái kiến Thạch tướng quân."
Thẩm Lãnh nén cơn tức chắp tay thi lễ, không có chỗ nào không thỏa.
Thạch Phá Đang nheo mắt nhìn nhìn Thẩm Lãnh, tuỳ tiện giơ roi ngựa trong tay lên xem như đáp lễ: "Thẩm tướng quân tới rất nhanh đấy, ta đã hỏi những người này đều là người trong kỳ chiến binh của ngươi, ta vốn định phái người đi thông báo với ngươi một tiếng, nghĩ lại ngươi bao che thủ hạ như vậy thì nghe được tin tức sẽ đích thân đến đây, ta cũng đỡ phải phái người chạy tới chạy lui, quả nhiên ngươi đã tới."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Tướng quân xử trí rất đúng, những người này không tuân quân kỷ ban ngày uống rượu thì nên phạt, ty chức muốn đưa bọn họ về thủy sư xử trí, dù sao cũng là binh của thủy sư."
Thạch Phá Đang đứng lên: "Đều là binh của Đại Ninh, chẳng lẽ binh của thủy sư thì không phải? Ta là chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân của chiến binh, ngươi là chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân của chiến binh, chẳng lẽ còn có thể phân ra hai nhà?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Chiến binh tất nhiên là một nhà."
"Nếu là một nhà, hà tất phải đưa về xử trí?" Thạch Phá Đang cười nói: "Ta thấy con người ngươi đây cũng hơn nửa là một người mềm lòng nương tay, nếu không thì sao binh dưới trướng của ngươi lại không quy củ như vậy, nếu ta nghiêm khắc xử trí theo quân luật Đại Ninh, chắc hẳn Thẩm tướng quân cũng sẽ không có dị nghị gì, yên tâm, con người ta từ trước đến nay công bằng nghiêm chính, sẽ không nhằm vào ai cả."
Gã nhìn Thẩm Lãnh hỏi: "Theo quân luật nên xử trí như thế nào?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Ban ngày uống rượu, hai mươi quân trượng."
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người Đỗ Uy Danh bọn họ: "Các ngươi biết không?"
Mấy người Đỗ Uy Danh bọn họ ngẩng đầu nửa thân trên thẳng tắp: "Biết! Dựa theo quân luật Đại Ninh, ban ngày uống rượu, hai mươi trượng!"
"Phía sau thì sao?!" Thẩm Lãnh lại lớn tiếng hỏi một câu.
Đỗ Uy Danh bọn họ đồng thanh lớn tiếng trả lời: "Nếu có người chống cự chấp pháp chống đối thượng quan, không phục người phán phạt, chửi bới gây ầm ĩ, xử lý tùy mức nặng nhẹ, nặng có thể chém đầu!"
Thẩm Lãnh nói: "Các ngươi còn nhớ là tốt!"
Hắn nhìn về phía Thạch Phá Đang: "Vậy thì mời tướng quân chấp pháp đi, việc này ta tuyệt không làm việc thiên tư."
Thạch Phá Đang giơ ngón tay cái lên với Thẩm Lãnh: "Ta thích người công tư rõ ràng như Thẩm tướng quân, thật là nhân tài trụ cột tương lai của Đại Ninh, hiếm có, hiếm có mà."
Gã vung tay ném roi ngựa xuống đất: "Quân trượng cũng không dễ tìm, cứ dùng roi quất đi, hai mươi quân côn tính thành bốn mươi roi da thì thế nào? Đều là huynh đệ chiến binh đương nhiên ta cũng sẽ không thật sự muốn hại các ngươi, ta còn muốn chăm sóc các ngươi, nếu không hai mươi quân côn có thể đánh chết người đấy."
Chẳng lẽ, bốn mươi roi da quất thật mạnh thì không quất chết người?
Thẩm Lãnh: "Ta đi tìm quân trượng."
"Thôi." Thạch Phá Đang nhìn Thẩm Lãnh: "Roi rất tốt, đánh cho ta."
Mấy gã thân binh lang viên đi qua, dùng roi ngựa của bọn họ và cái roi của Thạch Phá Đang bắt đầu quất, mỗi lần quất xuống đều rất nặng, quất một cái là lưng liền da tróc thịt bong, nếu thật sự đánh hết bốn mươi roi thì trên lưng sẽ là máu thịt nhầy nhụa, vết thương kiểu này căn bản không dễ điều trị khỏi, cả tấm lưng đều tan nát.
Dù là như vậy, tất cả mấy người Đỗ Uy Danh bọn họ đều cắn răng thẳng người, có người đã cắn nát cả môi nhưng vẫn cố chống đỡ không phát ra một tiếng. Thẩm Lãnh từng nhắc nhở bọn họ, đừng chống cự, đừng gào thét, đừng cho Thạch Phá Đang thêm nhiều cơ hội.
Lúc đánh được chừng hai mươi roi Thạch Phá Đang nhìn nhìn mấy người kia đã lung lay sắp đổ, đánh nữa thì thật sự sẽ chết, khoát tay chặn lại: "Tạm thời ngừng đã."
Thẩm Lãnh đứng thẳng người hành quân lễ: "Tạ ơn Thạch tướng quân nhân từ."
"Đừng khách khí." Thạch Phá Đang cười ha hả nhìn Thẩm Lãnh: "Tới lượt ngươi rồi, ngươi tự nói xem, dung túng thủ hạ vi phạm quân kỷ, trị quân không nghiêm, nên phạt tội gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận