Trường Ninh Đế Quân

Chương 1487: Kế hoạch ba năm

Kinh Kỳ đạo, Thạch Thành.
Phủ Đình Úy vẫn đang tra vụ án liên quan đến Vũ Văn Tiểu Sách, thế nhưng cho đến bây giờ cũng không có một chút manh mối người giết Vũ Văn Tiểu Sách rốt cuộc là ai, mà người này lại dùng phương pháp gì giống như ẩn thân để tránh được nhiều người như vậy.
Phủ đạo thừa, chiều tối.
Cũng chính là sau khi bệ hạ tỉnh lại không lâu, Tiết Hoa Y ngồi ăn cơm tối ở trong phòng khách. Cơm tối của hắn ta rất đơn giản, một bát cháo trắng, một cái bánh bao, một đĩa dưa muối, một đĩa tào phở.
Hắn ta đã là quan to chính nhị phẩm nhưng cơm tối như vậy nhìn thực sự hơi đạm bạc.
Tiết Hoa Y từng nói một người lựa chọn làm quan sẽ hỏi rõ bản thân cần cái gì. Khi hắn ta nói chuyện với Chiêu Nhi và Chân Nhi, Chân Nhi từng hỏi hắn ta là đại nhân làm quan như vậy, không tham hậu lộc không cầu phú quý, thậm chí ngay cả ăn mặc cũng rất tiết kiệm, rốt cuộc là tại sao?
Lúc ấy Tiết Hoa Y trả lời rằng con người không thể quá tham lam.
Chân Nhi khó hiểu: "Nhưng đại nhân, ngươi cái gì đều chưa từng ham quá, tại sao người của không thể quá tham?"
Tiết Hoa Y mỉm cười giải thích: "Ta là quan viên, được bách tính kính trọng, dân gặp ta phải bái. Ngươi phải hiểu, mọi người đều giống nhau, bởi vì ta mặc quan phục mà phải cúi lạy, nếu ta không có bộ quan phục này ta có thể nhận sự cúi lạy của người khác đối với ta?"
"Nếu ta đã được kính trọng, được quyền thế, ta còn tham phú quý, tham tiền tài, như vậy thì sẽ gặp chuyện không hay."
Lúc ấy Chân Nhi còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu đây là ý gì, nàng ta chỉ nghĩ người làm quan chẳng lẽ không nên sống tốt hơn một chút sao? Huống hồ cho dù là đại nhân không tham ô không chịu nhận, dựa vào bổng lộc của đại nhân cuộc sống cũng có thể quá không tệ, dù sao đại nhân cũng là một người có thể không giao tiếp thì không giao tiếp, hắn ta không thích nhất là việc tiếp đón ăn uống.
Đại nhân nói đó là dối trá, đó là lãng phí thời gian.
Nhưng đại nhân lại sống rất đơn giản. Đại nhân không thích ăn thịt nhưng lại yêu cầu hai đứa trẻ Chân Nhi và Chiêu Nhi nhất định phải ăn thịt, bởi vì ăn thịt mới có thể cao lớn.
Chân Nhi còn từng hỏi tại sao phải như vậy, đại nhân trả lời... mong an tâm.
Cuộc đời con người đâu có nhiều an tâm như vậy, hơn phân nửa là vô tư lự, gần một nửa là lòng lang dạ sói.
Sau đó dần dần lớn hơn một chút, Chân Nhi và Chiêu Nhi cũng từ từ hiểu thêm một chút, đại nhân có chí nguyện lớn, hắn ta muốn trị quốc cho nên làm những việc hắn ta biết sai rồi nhưng vẫn làm, vì thế đại nhân liền bù đắp lại ở chỗ khác, đây là mong an tâm.
Nhưng điều Chân Nhi không hiểu là chuyện này sai, bù lại từ một chuyện khác, thật sự là là giống nhau?
Cũng may Chân Nhi và Chiêu Nhi đều không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ đại nhân làm gì thì bọn họ làm theo là được. Đại nhân là ân nhân cứu mạng của bọn họ, phụ mẫu tái sinh.
Đại nhân đều đúng, đây là lời của Chân Nhi. Đại nhân đều đúng, Chân Nhi đều đúng, đây là điều Chiêu Nhi nghĩ.
Bởi vì Tiết Hoa Y trở về muộn, hai đứa trẻ đã ăn cơm trước. Theo lý mà nói vậy là không hiểu quy định, nhưng mà đây là yêu cầu của Tiết Hoa Y, người trong nhà đều không cần chờ hắn ta cùng ăn cơm, bởi vì hắn ta bận rộn cũng không biết phải làm tới khi nào.
Lúc này trong phủ đạo thừa tổng cộng chỉ có năm sáu người, so với thân phận quan to chính nhị phẩm, số lượng hạ nhân rõ ràng là không cân xứng. Chân Nhi và Chiêu Nhi phụ trách mua bán, những người khác phụ trách quét dọn, giảm bớt thêm một người là bận tối mặt tối mày.
Dựa theo quy trình của triều đình, quan viên có phẩm cấp như Tiết Hoa Y, tiền công của tôi tớ trong nhà là triều đình bỏ ra, trong bổng lộc có mục này, nhưng Tiết Hoa Y chưa bao giờ lĩnh số bạc này.
Hắn ta nói tôi tớ hạ nhân trong nhà là hầu hạ hắn ta, không phải làm việc cho triều đình, vậy nên số bạc này phải do chính hắn ta bỏ ra, lấy bạc của triều đình thì trong lòng hắn ta áy náy.
Sau đó câu nói này truyền đến triều đình đã gây ra tranh luận không nhỏ, thậm chí Lại bộ còn đặc biệt dâng tấu bệ hạ vì chuyện này. Lúc ấy bệ hạ trả lời là... tùy mỗi người.
Ba chữ này của bệ hạ làm cho người ta không dễ cân nhắc, vì thế phần lớn quan viên cũng đều không lĩnh khoản bạc này.
"Đại nhân."
Chiêu Nhi ôm một chồng hồ sơ đến đặt ở trên bàn: "Hồ sơ mà ngài bảo ta sắp xếp đều đã phân loại sắp xếp xong rồi."
Chân Nhi trợn mắt lườm gã ta: "Đại nhân đang ăn cơm đấy!"
Tiết Hoa Y cười nói: "Không sao, ngươi để ở đây, lát nữa ta xem."
Hắn ta uống nốt ngụm cháo cuối cùng, im lặng một lát rồi nói: "Lúc trước ta từng bảo các ngươi về phía nam, các ngươi suy nghĩ thế nào?"
Chân Nhi lắc đầu: "Không về, không về đâu."
Chiêu Nhi nói: "Nàng ấy không về, ta cũng không về."
Chân Nhi trừng mắt nhìn gã ta một cái, thầm nghĩ này là cái nhảm gì vậy.
Tiết Hoa Y nói: "Chuyện này không thể để cho hai người các ngươi quyết định, vẫn phải là ta quyết định... Hai ngày nữa là thọ thần của đạo phủ đại nhân, các ngươi đi mua một ít gì đó giúp ta rồi trở về phía nam đi."
Chân Nhi lắc đầu: "Ta không đi. Cho dù đại nhân ngài bảo chúng ta đi, chúng ta cũng giả vờ đồng ý, hai chúng ta tìm một chỗ ở lại, đại nhân cũng không biết."
Tiết Hoa Y thở dài: "Đã không còn nhỏ nữa, có thể đừng bướng bỉnh không?"
Chân Nhi nói: "Chính bởi vì đã không nhỏ nên mới hiểu chuyện, bên cạnh đại nhân chỉ có hai người chúng ta, hai người chúng ta mà đi..."
Tiết Hoa Y im lặng.
Chiêu Nhi cười nói: "Chân Nhi muội lại cãi lời đại nhân, như vậy đi, hai người chúng ta đi ra ngoài trước để cho đại nhân yên tĩnh một mình."
"Hai người các ngươi..."
Tiết Hoa Y im lặng một lát rồi nói: "Nếu hai người các ngươi đều đã không chịu đi, vậy thì hãy giúp ta làm thêm một việc..."
Nói hai người bọn họ là trẻ con nhưng thật ra đã mười mấy tuổi, nhìn cũng không phải là thấp bé.
"Hai người các ngươi có thể không trở về phía nam nhưng không thể ở lại bên cạnh ta."
Tiết Hoa Y nói: "Ta sẽ nghĩ cách sắp xếp hai người các ngươi đến thư viện Nhạn Tháp thành Trường An. Thư viện cũng nhận học sinh nữ, với những gì hai người các ngươi học được từ ta trong mấy năm nay, thi vào thư viện cũng không khó."
Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Các ngươi muốn giúp ta thì giúp ta làm chuyện nghiêm túc, sau này ta sẽ cần trợ thủ lớn hơn nữa, mà hai người các ngươi không có thân phận sẽ không thể nào thật sự giúp được ta. Sau khi đến thư viện thì chăm chỉ đọc sách học tập, tương lai học thành tài rồi làm quan, hiểu chưa?"
Chiêu Nhi nhìn Chân Nhi, Chân Nhi im lặng.
"Dùng tên thật của các ngươi, Trần Chiêu, Diêu Chân Nhi."
Tiết Hoa Y nói: "Phần lớn những đứa trẻ học ở thư viện đều là vào học từ khi còn nhỏ, ở thư viện khổ học mười năm mới có thể kết nghiệp, nhưng thư viện cũng không phải đều là người như vậy. Thư viện có một chương trình học thời hạn ba năm, sau khi các ngươi kết nghiệp, vừa hay ta cần làm đại sự."
Hắn ta nhìn về phía Chiêu Nhi: "Sau khi ngươi kết nghiệp ở thư viện, ta sẽ sắp xếp ngươi đến Binh bộ làm một bang bút nho nhỏ, không có phẩm cấp chức quan nhưng đều tiếp xúc đến chuyện quan trọng."
"Chân Nhi, có một bộ phận nữ quan trong cung xuất từ thư viện, đây cũng là nguyên nhân tại sao thư viện lại nhận nữ đệ tử, ngươi sẽ vào cung."
Chân Nhi nhìn Chiêu Nhi, sau đó gật đầu: "Được, ta nghe đại nhân."
Chiêu Nhi suy nghĩ, cũng gật đầu: "Vậy có phải là chúng ta có thể ở cùng nhau không?"
Chân Nhi lập tức đỏ mặt.
Thành Trường An.
Trang Ung cùng lão viện trưởng di dạo ở trong thư viện, trông lão viện trưởng tinh thần cũng không tệ. Tuy rằng Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã rời Trường An một thời gian nhưng trạng thái của lão nhân cũng không xấu đi.
"Lúc trước thái tử điện hạ gần như dăm ba ngày lại đến thư viện một lần."
Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Trang Ung một cái: "Chắc ngươi hiểu ý của bệ hạ."
Trang Ung gật đầu: "Hiểu, bệ hạ để cho thái tử điện hạ đích thân tìm kiếm nhân tài ở trong thư viện, nhất là trong chương trình học ba năm của thư viện phần lớn đều là bởi vì thi cử một lần không đậu mà lựa chọn vào thư viện luyện thêm, trong đó không thiếu thanh niên tài tuấn, gần đây điện hạ đến bên đó tương đối nhiều."
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Cho nên ngươi phải theo dõi bên đó nhiều một chút. Ngươi cũng biết đấy, người do thư viện đào tạo ra chưa chắc đều là anh tài, thư viện cũng cần phải kiếm tiền."
Trang Ung cười: "Vâng."
Học sinh trong thư viện có hơn phân nửa là trẻ con do học phủ các nơi tiến cử vào, từ bảy tám tuổi bắt đầu học tập ở thư viện, mười năm kết nghiệp, gần một nửa là kiểu học ba năm. Thái tử điện hạ muốn chọn anh tài, đường gần nhất là chọn trong những người học chương trình ba năm đó.
Nhưng thư viện cũng phải kiếm tiền.
Viện trưởng đại nhân câu nói này khiến Trang Ung cũng bật cười. Thiên hạ này mỗi người phụ mẫu đều nghĩ con cái nhà mình không phải người thường, đều nghĩ con mình là nhân tài hiếm có, cho dù cha mẹ hơi thất vọng về con cái nhà mình, nếu chỉ cần tiêu chút tiền có thể khiến đứa trẻ có một tiền đồ không tồi thì bọn họ cũng sẽ không keo kiệt.
Cho nên doanh thu từ phương diện này của thư viện thật ra cũng không tệ.
"Ta sẽ theo dõi."
Trang Ung đỡ lão viện trưởng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Thật ra khoảng ba năm sau nhân tài trong thư viện được chọn sẽ càng nhiều hơn. Tiên sinh cũng nhìn ra được, bệ hạ nhất định sẽ bắc chinh lần thứ hai, đến lúc đó Đông Cung chắc chắn cần rất nhiều người."
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Nhưng chúng ta không thể đợi ba năm sau mới chọn hiền tài cho thái tử điện hạ, bây giờ đã phải chọn rồi. Mấy ngày nay ngươi làm việc, sắp xếp một danh sách, cho giáo tập phía dưới chọn người giúp ngươi."
"Vâng."
Trang Ung gật đầu.
Lão viện trưởng nói: "Ngươi nghĩ mà xem... Lại Thành là xuất thân từ thư viện, tiếp nhận chức vụ thủ phụ Nội các, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai Hứa Cư Thiện được bệ hạ đích thân bồi dưỡng sẽ thay thế Lại Thành. Như vậy thì trước sau hai thủ phụ đại nhân đều là xuất thân từ thư viện. Nếu... lại có vị thủ phụ thứ ba cũng xuất thân từ thư viện."
Trang Ung lại gật đầu lần nữa: "Danh tiếng vang dội."
Lão viện trưởng nói: "Đâu chỉ đơn giản là danh tiếng vang dội, nếu thật sự có thể liên tục xuất hiện ba vị thủ phụ đại nhân, bây giờ ta cũng có thể dự đoán được tương lai sẽ có bao nhiêu người ra sức đưa tiền đến thư viện."
Trang Ung: ".."
Lão viện trưởng cười: "Ngươi vẫn chưa quen thân phận của mình, chờ ngươi quen rồi sẽ biết, thư viện có tiền là chuyện tốt, nếu không thì nhiều con cháu hàn môn như vậy làm sao chống đỡ được mười năm?"
Trang Ung giật mình, giờ mới hiểu được ý của lão viện trưởng.
"Sau này ngươi ở thư viện lâu, nhìn thấy những đứa trẻ xuất thân hàn môn liều mạng học tập nhiều, ngươi sẽ hiểu tiền quan trọng cỡ nào, chức trách của thư viện là đào tạo anh tài cho Đại Ninh, anh tài không phân biệt xuất thân."
Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Trang Ung một cái: "Cứ từ từ đi."
Trang Ung gật đầu: "Học sinh nhớ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận