Trường Ninh Đế Quân

Chương 631: Chuyện xưa nhắc lại

Sau giờ ngọ ánh mặt trời mạnh đến mấy cũng không thể chiếu vào thư phòng của Hàn Hoán Chi, tấm rèm cửa sổ dày nặng kia giống như là một ngọn núi, cũng giống như một lớp kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài. Lúc ông ta ở trong phòng, tất cả mọi thứ bên ngoài đều khó có thể quấy nhiễu đến ông ta, nhưng ông ta lại có thể ở trong căn phòng tối mờ này nhìn thế giới bên ngoài, nếu như nói ở thế gian còn có người tu hành thế ngoại pháp, Hàn Hoán Chi được tính là một người.
Thương Cửu Tuế đi vào gian phòng này, bên ngoài ánh sáng chói lọi như vậy cho nên sau khi vào trong ông ta có vẻ rất không thích ứng, giơ tay lên dụi mắt, nhưng nơi này vẫn tối mờ.
"Ngươi vẫn như vậy."
Ông ta liếc nhìn Hàn Hoán Chi ở phía sau.
"Mới đầu là vì cố làm ra vẻ." Hàn Hoán Chi đi vào, thuận tay đóng cửa phòng lại: "Chỉ là muốn cho người của phủ Đình Úy một chút cảm giác thần bí, để bọn họ cảm thấy ta không dễ đến gần. Ngươi cũng biết đấy, ta không thích nói chuyện với người không thân quen... Sau đó thì đã quen với hoàn cảnh như vậy, nếu vén hết rèm che lên, ta sẽ cảm thấy tâm mình không tĩnh lặng được, sau đó ta tỉnh ngộ, người ở bên ngoài cần quang minh, mà thứ ta cần là bóng tối, và cặp mắt nhìn xuyên bóng tối."
Thương Cửu Tuế thở dài: "Nếu ta trẻ hơn hai mươi tuổi, nhất định sẽ sùng bái ngươi vì câu nói cuối cùng của ngươi."
Hàn Hoán Chi cười cười, đi qua rót cho Thương Cửu Tuế một chén trà: "Hai mươi năm nay, tổng cộng ta đã khuyên ngươi ít nhất mấy trăm lần rồi chứ?"
Thương Cửu Tuế ngồi xuống, vẫn đang thích ứng với bóng tối.
"Có." Ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Ngu Bạch Phát cũng khuyên ta mấy trăm lần, nhiều khi ta cảm thấy ta rất giống hắn."
"Nếu hai người các ngươi vẫn đều ở phủ Đình Úy..." Hàn Hoán Chi thở dài.
Khó có thể tưởng tượng được, nếu hai người Ngu Bạch Phát và Thương Cửu Tuế vẫn còn làm việc cho phủ Đình Úy, vậy thì chỉ sợ phủ Đình Úy bây giờ sớm đã cũng đã thanh trừ hết tất cả mầm họa bất lợi đối với bệ hạ rồi. Rất nhiều chuyện đều sẽ ở phát sinh trước khi ngăn chặn, về phần tất cả những gì bên phía hoàng hậu chuẩn bị, đâu còn có thể đợi đến hôm nay vẫn còn hơi khó bề phân biệt?
Thiên Địa Nhân chó má gì đó, Thương Cửu Tuế cận thiên, Ngu Bạch Phát bá địa, Hàn Hoán Chi trị nhân.
"Đâu có nhiều "nếu như" như vậy."
Thương Cửu Tuế nhận chén trà: "Muốn nói nếu như, nếu năm đó ta không đi đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, sau này cũng sẽ không có nhiều chuyện rối loạn như vậy."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Năm đó ngươi khi đuổi giết Thẩm Tiểu Tùng, quả thực ông ta đang nuôi một nữ hài?"
"Đúng." Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Ngươi đã hỏi ta mấy lần rồi."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Gần đây ta lại tính toán thời gian lại, dường như phát hiện một vài chỗ không ổn... Lúc trước khi hoàng hậu bảo ngươi đuổi theo Thẩm Tiểu Tùng, Thẩm Tiểu Tùng đã rời khỏi thành Vân Tiêu rất lâu, nếu như con của Trân phi là Thẩm Lãnh, lúc ấy Thẩm Tiểu Tùng đã bỏ Thẩm Lãnh ở trấn Ngư Lân quận An Dương, mà bên cạnh ông ta lại nuôi nữ hài đó, chính là người mà ngươi nhìn thấy, chắc hẳn là Thẩm Trà Nhan."
"Đúng vậy." Thương Cửu Tuế nhớ lại một chút: "Ta nhớ cái tên này, rất đặc biệt, Thẩm Trà Nhan."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Đã lâu như vậy rồi hoàng hậu mới đi tìm ngươi, lúc đó chúng ta cũng biết chuyện Trân phi bị mất con."
Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Cho nên cũng không phải ngươi muốn hỏi ta về vấn đề của đứa bé kia, mà là hoàng hậu đã nói những gì khi tìm ta?"
Hàn Hoán Chi kéo ghế ngồi xuống đối diện Thương Cửu Tuế, mắt nhìn thẳng vào mắt Thương Cửu Tuế: "Hoàng hậu đã chết, bây giờ không còn mấy người có thể nói rõ ràng chuyện này. Tất nhiên Trân phi là biết, nhưng bệ hạ cũng không đi hỏi, tất nhiên chúng ta càng không thể tùy tiện hỏi. Mà lúc trước nếu ngươi đã đồng ý với hoàng hậu đi tìm Thẩm Tiểu Tùng, hơn nữa với mối quan hệ của ngươi và Thẩm Tiểu Tùng mà lại ra tay đánh ông ta bị thương nặng, trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thương Cửu Tuế lắc lắc đầu: "Nếu không phải vì mối quan hệ của ta và Thẩm tiên sinh lúc ở phủ Lưu Vương rất tốt, lúc ấy ông ta đã chết rồi."
"Ngươi nên cho một lời giải thích, bệ hạ không hỏi Trân phi, đó là chuyện trong nhà của bệ hạ. Bệ hạ đối đãi với chúng ta như tay chân, nhưng xét đến cùng chúng ta là thần, bệ hạ có thể coi chúng ta là người trong nhà, nhưng chúng ta không thể xem mình là người trong nhà của bệ hạ, cho nên bệ hạ có thể không hỏi ngươi, nhưng ngươi không thể không nói."
Hàn Hoán Chi vẫn nhìn thẳng vào mắt Thương Cửu Tuế: "Ta biết đối với ngươi mà nói nhắc lại chuyện này là tổn thương, nhưng ngươi đừng quên, người bị tổn thươnglớn nhất là ai?"
"Là bệ hạ."
Thương Cửu Tuế cúi đầu, dường như không dám để Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt ông ta nữa.
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Là đứa bé đó."
"Chuyện này thật ra không có phức tạp như các ngươi nghĩ, năm đó..."
Thương Cửu Tuế lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã không có quá nhiều do dự, tựa như bởi vì hoàng hậu đã chết cho nên ông ta cũng đã buông bỏ không ít điều, hơn nữa đêm qua bệ hạ và ông ta tâm sự đã khiến ông ta lại buông bỏ thêm một ít.
"Năm đó, ngươi vừa mới làm chủ phủ Đình Úy, bệ hạ vốn định để cho ta và ngươi cùng vào, nhưng sau đó ta nghĩ có một số việc ta làm trong âm thầm vẫn tốt hơn, cho nên liền xin bệ hạ, bệ hạ chấp thuận để ta âm thầm giúp ngươi."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Ta biết, lúc trước những người đó đều là ngươi diệt trừ."
Thương Cửu Tuế nói: "Sau đó có một số người ẩn nấp đi, nấp rất sâu, mà nếu ta không có một thân phận đứng đắn thì không tiện tiếp tục điều tra, cho nên ta vào phủ Đình Úy, bệ hạ nhiệm ta làm phó đô đình úy. Sau khi ở đây không lâu, trong lúc ta truy tra những kẻ phản tặc kia đã vô tình tra được một vài chuyện. Không ngờ hoàng hậu nương nương lại có liên quan với một vài người trong số đó, thậm chí từng không ít người từng nhận lợi lộc từ hoàng hậu nương nương."
Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày.
"Thật ra không phải hoàng hậu nương nương tới tìm ta, mà là ta đi tìm hoàng hậu."
Thương Cửu Tuế im lặng một lát rồi nói: "Ta tra được không ít chuyện bất lợi đối với hoàng hậu, ví dụ như hoàng hậu đang âm thầm nuôi một số tử sĩ. Ngươi cũng biết đấy, với ta mà nói hoàng hậu có đại ân, lúc trước là hoàng hậu tìm được ta, cho nên trong lòng ta vẫn có cảm kích đối với hoàng hậu, ta sợ hoàng hậu lầm đường lạc lối, sau khi tra được những chuyện này ta đã giật mình, sau khi suy nghĩ liền đi tìm bà ta."
Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Vốn dĩ ta muốn đi khuyên bà ta thu tay lại, bởi vì lúc đó chứng cứ trong tay ta cũng đủ khiến cho bệ hạ phẫn nộ rồi. Lúc ấy hoàng hậu nhìn thấy những chứng cớ ta đưa ra suýt nữa đã suy sụp, sau đó gào khóc ở ngay trước mặt ta. Bà ta là ân nhân của ta, ta đâu thể nhìn bà ta khóc cực kỳ bi thương như vậy, ta vừa muốn khuyên bà ta, nhưng bà ta lại bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt ta."
Lúc nói đến câu này, trong ánh mắt Thương Cửu Tuế vẫn có vẻ hơi sợ.
Đó là hoàng hậu, đột nhiên quỳ xuống trước mặt ông ta, ai mà không sợ?
"Tại sao?" Hàn Hoán Chi hỏi một câu.
"Có những chuyện, ta không thể nói lung tung, nó dính dáng đế danh dự của bệ hạ."
Thương Cửu Tuế nhìn Hàn Hoán Chi, ý sợ hãi trong ánh mắt càng lúc càng rõ nét: "Ta không sợ chết, nhưng ta sợ thanh danh của bệ hạ bị tổn hại."
Sắc mặt Hàn Hoán Chi trắng nhợt.
Thương Cửu Tuế nhìn về phía tấm rèm che dày nặng kia, giống như có thể xuyên qua tấm rèm nhìn thấy thế giới bên ngoài.
"Lúc ấy hoàng hậu nói cầu xin ta làm hai chuyện, làm hai chuyện này là bà ta có thể không chết, cũng sẽ không bị bệ hạ phế bỏ hậu vị. Lúc ấy ta mềm lòng liền hỏi bà ta muốn ta làm gì, bà ta nói chuyện thứ nhất là xóa bỏ hết những chuyện của bà ta đã bị ta tra được, thần không biết quỷ không hay, những chuyện này đều biến mất rồi, bệ hạ không biết, hoàng hậu cũng sẽ an ổn."
Thương Cửu Tuế nuốt nước bọt, cảm giác trong cổ họng mình đau rát, trà vẫn còn nóng mà ông ta gần như một ngụm uống cạn.
"Ta biết đó là tội lớn, nhưng ta vẫn đồng ý với hoàng hậu. Ta hỏi bà ta chuyện thứ hai là gì, bà ta chỉ nói là đợi sau khi ta làm xong chuyện thứ nhất rồi hãy nói, nếu ta đã đồng ý với hoàng hậu rồi, vậy thì đi làm, ta là người không thường đổi ý. Ta xóa bỏ hết tất cả tin tức không tốt liên quan đến hoàng hậu mà ta nắm giữ, những người đó cũng đều bị ta giết. Sau đó ta lại đi gặp hoàng hậu, không ngờ là bà ta lại dùng chuyện này để áp chế ta."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Ngươi đã bước lên thuyền của bà ta. Ta nhớ trước đây rất lâu ta đã nói với ngươi, tính kế nhỏ, không ai tinh minh hơn hoàng hậu. Bà ta lợi dụng ngươi trừ khử những người đó, ngươi chỉ nghĩ đó là đang báo ân, cũng là đang bảo vệ mối quan hệ của bệ hạ và hoàng hậu, ngươi không cho rằng mình làm gì sai, nhưng sau khi ngươi làm xong, ngươi đã là người ở trên thuyền của bà ta rồi."
Thương Cửu Tuế gật đầu: "Phải... Ngươi cũng biết trước đây ta làm việc chỉ dựa vào sở thích, ta thích làm gì thì làm, không thích làm gì thì ai nhờ vả cũng không được, nhưng duy chỉ có hoàng hậu nhờ ta, ta không có cách nào từ chối. Sau khi giết những người đó ta lại đi gặp hoàng hậu, nụ cười của bà ta ngày đó đến bây giờ ta nhớ lại vẫn thấy sợ... Bà ta nói ngươi đã giết người nhiều như vậy, chẳng lẽ không sợ bệ hạ biết sao?"
Ông ta liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Ta sợ."
Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên, sai một ly, đi một dặm."
"Ngày đó ta trở mặt với hoàng hậu, nói cùng lắm thì đều thỉnh tội ở trước mặt bệ hạ, hoàng hậu lại nói sở dĩ bà ta làm tất cả những việc này, cũng là để bảo vệ bệ hạ."
Ánh mắt Hàn Hoán Chi trở nên nghiêm túc.
Thương Cửu Tuế nói: "Lúc ấy vẻ mặt của ta cũng giống như ngươi, ta cũng không tin, nhưng bà ta nói với ta... Bà ta nói bà ta nghi ngờ lúc ấy Trân phi căn bản là không có hoài thai, hoặc là căn bản không sinh hạ một nam hài."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không thể nào. Ta đã hỏi Thẩm Tiểu Tùng nhiều lần, ông ta thề lúc ấy quả thực là ông mang đi một nam hài. Sau khi rời khỏi thành Vân Tiêu, ông ta mang đứa bé đó theo suốt mấy tháng, làm sao có thể không biết rõ là nam hay nữ. Hơn nữa ta tin trong chuyện này Thẩm Tiểu Tùng tuyệt đối sẽ không nói dối, thái độ của ông ta đối với Thẩm Lãnh cũng đủ để chứng tỏ tất cả."
Thương Cửu Tuế ừ một tiếng: "Cho nên, ta vẫn luôn suy nghĩ khả năng trước... Trân phi nương nương tuy được bệ hạ sủng ái nhưng nếu không có con, bất kể như thế nào người cũng khó có thể chống lại hoàng hậu, cho nên người giả vờ có thai, sau đó ôm con của người khác về, sau khi hoàng hậu biết chuyện này đã trộm đứa bé đi giao cho Thẩm Tiểu Tùng."
"Chuyện này cũng không hợp lẽ thường." Hàn Hoán Chi nói: "Nếu hoàng hậu xác định đứa bé đó không phải con của bệ hạ, tại sao không phải là trực tiếp đi gặp bệ hạ mà lại giao đứa bé cho Thẩm Tiểu Tùng?"
"Bà ta nói, bà ta biết tự mình nói thì bệ hạ tuyệt đối sẽ không tin bà ta. Sau này ta từng nghĩ, khi đó quan hệ của bệ hạ và hoàng hậu đã không tốt lắm, cho dù là trước khi vào kinh, bệ hạ và hoàng hậu cũng sẽ nhiều ngày không nói một câu, quan hệ với Trân phi đang thân mật, cho nên điểm này bà ta nói cũng có vài phần đáng tin. Bà ta giao đứa bé cho Thẩm Tiểu Tùng, vốn là muốn để Thẩm Tiểu Tùng đi nói với bệ hạ."
Hàn Hoán Chi: "Thẩm Tiểu Tùng cũng không có nhắc tới hoàng hậu từng nói những lời này."
Thương Cửu Tuế gật đầu: "Cho nên ta cũng không hiểu. Nếu hoàng hậu cảm thấy Thẩm Tiểu Tùng là một trong nhưng người được bệ hạ tín nhiệm nhất, để ông ta đi nói, tất nhiên là bệ hạ tin, vậy thì tại sao đưa đứa bé cho Thẩm Tiểu Tùng nhưng lại không nói rõ mọi chuyện? Thế nên, ngay cả Thẩm Tiểu Tùng cũng không biết rốt cuộc mục đích hoàng hậu giao đứa bé cho ông ta là gì."
Hàn Hoán Chi trầm mặc rất lâu rất lâu: "Ngươi có từng trực tiếp hỏi Thẩm Tiểu Tùng không?"
"Có." Trong ánh mắt Thương Cửu Tuế đều là vẻ khó hiểu: "Thẩm Tiểu Tùng nói với ta, hoàng hậu chỉ đưa đứa bé cho ông ta, không có dặn dò ông ta mang đứa bé đi gặp bệ hạ."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, tựa như cũng muốn xem thử có phải trong ánh mắt của đối phương ẩn giấu những điều gì hay không.
[Lời tác giả:
Liên quan đến Thương Cửu Tuế, có độc giả để lại bình luận rằng nhân vật này xuất hiện quá đột ngột, có thể là mọi người không nhớ rõ, đại khái là ở khoảng chương 216 tôi đã viết đến, lúc đó cũng đã viết là Thương Cửu Tuế đánh Thẩm tiên sinh bị thương nặng.
Liên quan đến thân thế của Thẩm Lãnh, quan trọng không?
Nói thừa gì vậy, đương nhiên là quan trọng rồi, cho nên chuyện quan trọng như vậy thì đương nhiên không thể tuỳ tiện viết quá rõ được...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận