Trường Ninh Đế Quân

Chương 1360: Liên quan

Trong huyện An Thành đã ồn ào huyên náo, ngay cả bách tính phổ thông cũng biết chuyện ở Hòa Phong Tế Vũ Lâu, cho nên ngay cả bách tính phổ thông cũng có thể đoán được đại khái tiếp theo An Thành này sẽ còn xảy ra chuyện lớn hơn nữa.
Phá hủy một tòa Hòa Phong Tế Vũ Lâu là khiêu khích pháp chế triều đình. Triều đình Đại Ninh khi đối mặt với khiêu khích chỉ có một phương thức ứng đối, thủ đoạn lôi đình, chắc chắn không thể nghi ngờ.
Cho nên từ hôm qua đến giờ các bách tính huyện An Thành đại khái đều đang nói về chuyện này, đủ các phiên bản, cũng lan truyền càng lúc càng thái quá.
Có người nói sở dĩ Hòa Phong Tế Vũ Lâu bị hủy diệt là vì ở đó đã diễn một tiết mục đen tối, còn có người nói là màn báo thù của thương nhân, nói kiểu gì cũng có, đại khái cũng đều có thể tìm ra một ít luận cứ.
Còn có người đoán có thể lúc ấy trong Hòa Phong Tế Vũ Lâu có rất nhiều nhân vật lớn của triều đình, đốt Hòa Phong Tế Vũ Lâu là để một lưới bắt hết những nhân vật lớn này. Cách nói bị tuyệt đại bộ phận mọi người ném đá, cho rằng là nói bậy bạ.
Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm từ trong huyện nha ra ngoài sau đó men theo đường cái đi một đoạn, nhìn thấy một quán ăn nhỏ bán mì sợi ở ven đường, hai người ngồi xuống còn chưa kịp ăn gì thì Bạch Nha từ phía sau đuổi theo. Gã ở lại huyện nha cũng không có việc gì gấp, nghe nói Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm ra ngoài nên cũng quyết định chạy ra.
Sức ăn của ba người đều rất lớn, đều là người trong quân doanh, chỉ một người ngồi ở đây ăn cơm còn không quá nổi bật, ba người đều ăn nhiều ngồi ở đây ăn cơm liền có khí thế gió cuốn mây tan.
“Lão bản.” Trần Nhiễm gọi: “Cho mười hai bát mì sợi.”
Hán tử làm mì sợi nghe vậy thì ngây người một chút: “Bao nhiêu?”
“Cho mười hai bát trước.”
Trần Nhiễm lấy một miếng bạc vụn để trên bàn: “Không đủ lại gọi thêm.”
“Không đủ lại gọi...”
Lão bản hỏi: “Vậy ba vị muốn bát lớn hay là bát nhỏ?”
“Mỗi người ba bát lớn.”
Trần Nhiễm nói: “Nhanh lên, chúng ta còn có chuyện gấp phải làm.”
Bạch Nha: “Ba người mỗi người ba bát lớn là chín bát, còn lại ba bát để ở đây là ngươi muốn cho ai sao...”
Thẩm Lãnh: “Vừa nghĩ tới ta giao tiền cho hắn trông coi, ba bát này cho thần tài đi...”
Tuy lão bản nghĩ chắc chắn bọn họ không ăn hết, nhưng bán cơm nhiều năm như vậy cũng đã gặp người ăn khỏe, cho nên ông ta nhanh nhẹn kéo mì bỏ vào nồi, không bao lâu sau mười hai bát mì sợi đã được bưng lên, ba người cầm lấy đũa ăn ngay.
Người ăn khỏe mà lão bản từng biết đại khái đều là người béo, ba người này không có một người nào béo nhưng tốc độ ăn nhanh đến mức làm cho ông ta cũng cảm thấy hoa mắt.
“Ngon!” Bạch Nha vừa ăn vừa khen một tiếng: “Lúc ta ở bắc cương mới biết món ngon nhất không phải là sơn hào hải vị gì, có lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, lương khô mang theo đã ăn hết, có lúc đói hai ngày ba ngày liền, trở lại doanh trại chỉ muốn ăn mì, có một bát mì nóng lớn để ăn, thoải mái hơn bất cứ thứ gì.”
Trần Nhiễm cười nói: “Đủ ăn không?”
Bạch Nha nhìn độ lớn của cái bát: “Chắc là không đủ.”
Trần Nhiễm hỏi Thẩm Lãnh: “Ngươi đủ không?”
Thẩm Lãnh nói: “Gọi thêm một bát nữa.”
Bạch Nha: “Ta muốn hai bát.”
Trần Nhiễm nói với lão bản: “Thêm bốn bát, loại lớn.”
Lão bản đi qua nghiêm túc nói: “Các huynh đệ, không phải ta không bán cho các ngươi, các ngươi ăn như vậy sẽ hỏng người đấy.”
Trần Nhiễm cười nói: “Đa tạ ý tốt, chúng ta thật sự ăn được, không ăn được thì sẽ không gọi, lấy thêm bốn bát là được.”
Lão bản cũng không tiện nói gì thêm, lại đi làm bốn bát mì sợi, ông ta đứng ở đó trơ mắt nhìn Trần Nhiễm và Thẩm Lãnh mỗi người ăn hết năm bát, Bạch Nha ăn sáu bát.
“Còn thiếu chút.” Bạch Nha quay về phía lão bản nói: “Lấy thêm một bát nhỏ nữa đi.”
Lần này lão bản thật sự hơi sợ, đi qua khuyên nhủ: “Huynh đệ, thật sự ăn mà xảy ra vấn đề thì không tốt, ăn đủ rồi thì đừng ăn nữa.”
Bạch Nha cười nói: “Đừng sợ, không sao.”
Lão bản thở dài: “Nếu ngươi còn có thể ăn hết một bát mì nhỏ, số mì hôm nay ta đều mời hết, ta bán mì ở đây mười mấy năm, chưa từng thấy người nào có thể ăn bảy bát mì sợi cả.”
Bạch Nha cười hỏi: “Ta ăn thêm một bát thì ngươi sẽ mời thật chứ?”
Lão bản gật đầu: “Ngươi thật sự có thể ăn thêm một bát nữa, ta mời hết, coi như là mở mang kiến thức.”
Bạch Nha: “Vậy thì lấy thêm một bát lớn nữa đi, đừng lấy bát nhỏ nữa. Ta thấy chỗ ngươi còn có trứng ngâm tương, cho ta thêm ba quả trứng ngâm tương nữa.”
Lão bản: “...”
Lão bản trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Nha ăn thêm một bát mì sợi lớn cộng thêm ba quả trứng ngâm tương. Bọn họ đứng dậy muốn đi, lão bản cầm bạc vụn trên bàn lên đưa cho Trần Nhiễm: “Đã nói ta mời mà, hôm nay ta phục rồi.”
Trần Nhiễm cười cười nói: “Cầm bạc đi, lần sau ta mang một người có thể ăn mười lăm bát mì sợi đến đây cho ngươi xem, đến lúc đó ngươi hãy mời.”
“Mười lăm bát!”
Bạch Nha cũng hơi sững sờ: “Ai vậy?”
Thẩm Lãnh cười nói: “Vương Khoát Hải. Lúc mới vào thủy sư tên đó đã làm ta sợ một lần. Khi thủy sư ăn mì, người khác dùng bát còn hắn dùng chậu, ăn hết một chậu vẫn không đi, chờ mọi người đều ăn xong rồi hắn bưng chậu qua, lại ăn thêm một chậu mì còn thừa.”
Trần Nhiễm cười nói: “Bánh màn thầu lớn như vậy, tên đó từng ăn hai mươi bảy cái một bữa.”
Hán tử bán mì sợi nghe vậy cũng ngây người: “Ăn nhiều như vậy... có cái gì khác với người khác không?”
“Chịu đòn khá tốt.”
Trần Nhiễm cười trả lời một câu, ba người rời khỏi quán mì.
Sau khi đi được một đoạn, Trần Nhiễm nghe thấy lão bản ở phía sau bọn họ nói lớn một tiếng: “Ba vị huynh đệ, các ngươi làm việc ở đâu vậy, ta dọn đặt quán mì đến chỗ các ngươi...”
Trần Nhiễm quay đầu lại: “Hơi xa, sang năm chúng ta sẽ sang Tang quốc, nếu ngươi muốn đi theo chúng ta thì ngươi phải đi Tang quốc bán mì sợi.”
Hán tử bán mì sợi suy nghĩ: “Bên đó có mì sợi không?”
Trần Nhiễm nhún vai: “Không biết, cho dù có thì nhất định cũng không ngon bằng của ngươi.”
Hán tử nói: “Vậy thì ta sẽ đến Tang quốc, để ta mang mì sợi của Đại Ninh danh dương hải ngoại.”
Trần Nhiễm cười nói: “Chí khí tốt đấy, ngươi tên là gì?”
“Ta là Ngụy Tăng, sau này mở cửa tiệm thì gọi là mì sợi Ngụy Tăng.”
Ba người rời mì sợi quán đi lên phía trước, Bạch Nha xoa bụng mình rồi hỏi một câu.
“Trại nuôi heo đó ở đâu?”
“Ngoài thành.”
Thẩm Lãnh nói: “Hôm qua ta đã hỏi sư phụ gia Vũ Văn Tiểu Sách của huyện nha, ông ta nói lão bản của trại heo này họ Thường, tên là Thường Nguyệt Dư, người đã sắp sáu mươi tuổi. Mấy chục năm trước ông ta từng buôn bán ở đạo phủ Kinh Kỳ đạo tích góp được một ít tiền tài, sau đó cũng không biết tại sao lại trở về An Thành bắt đầu nuôi heo, quy mô cũng càng lúc càng lớn, hàng ngày có mấy ngàn con trong chuồng.”
Trần Nhiễm nói: “Tên của sư gia huyện nha cũng hơi thú vị, gọi là Vũ Văn Tiểu Sách, tuy rằng ta không có học hành gì, nhưng ta nghe cái tên này cũng hơi đau đầu, có phải ông ta có một ca ca tên là Vũ Văn Đại Khảo không?”
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: “Người rất hiểu huyện An Thành từ trên xuống dưới, huyện lệnh Hồ Hoan giống bù nhìn hơn, tất cả chuyện công vụ đều là Vũ Văn Tiểu Sách xử lý, mặc dù không có phẩm cấp cũng không có bổng lộc nhưng làm việc cẩn thận nghiêm túc, chuyện gì ông ta cũng biết rõ ràng. Có rất nhiều chuyện trong huyện An Thành, ta hỏi Hồ Hoan, ông ta là một hỏi ba không biết, ta hỏi Vũ Văn Tiểu Sách, ông ta trả lời chi tiết chu đáo không sót cái gì.”
“Cho nên tại sao người này lại ở đây làm một sư gia?”
Bạch Nha nói: “Với năng lực của ông ta nếu có thể vào triều làm quan, sẽ mạnh hơn Hồ Hoan nhiều.”
Trần Nhiễm lắc đầu: “Bạch đại ca của ta, cũng không phải là ngươi không biết, không phải mỗi một người có năng lực đều có thể vào triều, có rất nhiều người học vấn tốt, khả năng mạnh, nhưng chỉ vì lúc khoa cử không phát huy được tốt, còn có người có thể ngay cả cơ hội tham gia khoa cử cũng không có.”
Bạch Nha thở dài: “Có lẽ sau này sẽ còn có nhiều cơ hội hơn để cho người có năng lực làm quan làm việc.”
Thẩm Lãnh nói: “Thật ra... bất kể là qua khứ hay hiện tại, hay là tương lai, khoa cử đều là cơ hội tốt nhất để con cháu hàn môn xuất đầu, có lẽ trong tương lai sẽ có càng nhiều càng nhiều người hơn nữa có thể tham gia khoa cử, Đại Ninh có thể lựa chọn hiền tài từ càng nhiều càng nhiều người hơn nữa, nhưng đó là sau này.”
“Thật ra Đại Ninh còn đỡ.”
Bạch Nha suy nghĩ rồi nói: “Lúc ta ở bắc cương đã tìm hiểu về Hắc Vũ, tại sao quốc lực của Hắc Vũ luôn suy yếu, thật ra có quan hệ nhất định với việc chỉ chọn người trong quý tộc. Ở Hắc Vũ, con cháu hàn môn muốn làm quan là chuyện người si nói mộng, từ địa phương đến triều đình, tất cả quan viên đều là xuất thân quý tộc.”
“Người như Vũ Văn Tiểu Sách nếu sinh ở Hắc Vũ, có thể ngay cả sư gia cũng không làm được, chỉ có thể làm người buôn bán nhỏ hoặc tiên sinh trướng phòng.”
Trần Nhiễm nói: “Ta lại cảm thấy cách làm duy trì nguyên tắc này của người Hắc Vũ rất không tệ, hy vọng bọn họ có thể luôn duy trì, để chúng ta cổ vũ cho Hắc Vũ.”
Bạch Nha cười cười: “Sự suy yếu Hắc Vũ đã là chuyện không thể xoay chuyển, nếu giữ được, qua hai mươi năm nữa Hắc Vũ sẽ thành năm bè bảy mảng, có lẽ không đến hai mươi năm sẽ xuất hiện cảnh tượng chư hầu cắt cứ, đến lúc đó Đại Ninh tiêu diệt từng bộ phận, gộp toàn bộ Hắc Vũ vào bản đồ Đại Ninh, thế hệ chúng ta vẫn có thể nhìn thấy.”
“Nói một hồi lại nói đến người Hắc Vũ.”
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Thường Nguyệt Dư này có cái chỗ nào không ổn không?”
Thẩm Lãnh nói: “Bây giờ vẫn chưa biết, nếu không phải bởi vì chuyện túi hỏa dược, ai sẽ đi tra một người nuôi heo, từ tin tức hỏi được ở bên huyện nha thì không có gì không ổn cả.”
Bạch Nha thở dài: “Cho dù là có túi hỏa dược đi nữa, chắc đối thủ của chúng ta cũng không ngờ chúng ta đi tra một người nuôi heo, giữa hai người này hình như căn bản cũng không có quan hệ gì.”
Trần Nhiễm nói: “Chúng ta phải làm bất ngờ, khiến cho bọn họ căn bản là không rõ sáo lộ của chúng ta.”
Bạch Nha: “Chúng ta có sáo lộ sao?”
Trần Nhiễm cười cười: “Không có, thông thường mà nói đều là tra XJB.”
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: “Có thể tôn trọng ta một chút không, ta nói muốn tới tra trại nuôi heo là có dấu vết để lần theo. Nếu thật sự điều tra ra cái gì ở trại nuôi heo, người khác hỏi làm sao lại nghĩ đến chuyện đi trại nuôi heo tra, trả lời là tra XJB thì tra được, có tổn hại đến hình tượng huy hoàng vĩ đại của ta, hơn nữa, ta cũng không dám viết bốn chữ này lên tấu chương đâu....”
Trần Nhiễm nói: “Ta biết ta biết, có gà mà lần theo, ta am hiểu nhất.”
Bạch Nha hỏi: “Có cần không trực tiếp đi trại nuôi heo, tìm người cẩn thận hỏi thăm một chút trước đã không? Chắc hẳn là người của huyện nha cũng không quá hiểu.”
“Ngược lại là bọn họ rất hiểu.”
Thẩm Lãnh nói: “Trại nuôi heo Thường Nguyệt Dư đã bắt đầu chuyên cung cấp cho Giáp Tử Doanh từ mười mấy năm nguồn thịt ăn của hơn mười vạn người đều xuất phát từ đây, cho nên bên Giáp Tử Doanh cũng sẽ có người chuyên theo dõi ở đây, mỗi tháng sẽ còn phái người tới kiểm tra, quan phủ địa phương không thể nào không biết một chỗ như vậy. Vũ Văn Tiểu Sách nói quan hệ cá nhân của huyện lệnh Hồ Hoan và Thường Nguyệt Dư cũng không tệ, dù sao cũng là đại hộ ở địa phương, và còn có thể nói chuyện với Giáp Tử Doanh nữa.”
Bạch Nha hơi nheo mắt lại: “Nếu túi hỏa dược thật sự là từ Giáp Tử Doanh ra ngoài, và còn thật sự là mang ra ngoài thông qua xe ngựa vận chuyển của trại heo, vậy thì sợ là vị huyện lệnh đại nhân này cũng không thoát khỏi liên quan.”
Nghe được câu này, Trần Nhiễm ngây người ra: “Vậy chẳng phải là Vũ Văn Tiểu Sách cũng thoát không khỏi liên quan ư?”
Thẩm Lãnh khựng chân lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận