Trường Ninh Đế Quân

Chương 1575: Thời gian không đúng

Võ nghệ của Lạc Văn Khúc không kém, một người đã huấn luyện ba mươi năm thì làm sao có thể kém được, chỉ là gã ta thiếu kinh nghiệm.
Có rất nhiều thiếu niên kinh tài tuyệt diễm hành tẩu giang hồ, lúc đầu nổi danh thiên hạ, nhưng không bao lâu sau sẽ không có tung tích gì nữa giống như tan thành mây khói, chỉ là bởi vì thiếu kinh nghiệm.
Hai người tỷ thí, người thiếu niên có sĩ khí mạnh mẽ sẽ luôn chiếm hết ưu thế lúc đầu, nhưng nếu đối thủ có kinh nghiệm phong phú, lăn lộn giang hồ nhiều năm, cho dù thể lực và võ kỹ đều kém hơn gã một chút nhưng cuối cùng cũng có thể thắng gã.
Lạc Văn Khúc chính là như thế. Nếu nói về võ kỹ đơn độc thì gã ta tuyệt đối có chỗ đứng trên giang hồ, nhưng gã ta chưa từng hành tẩu ở giang hồ thì đâu biết chuyện giang hồ, không chỉ đơn thuần là võ kỹ cao thì có thể hoành hành không kiêng kỵ.
Trong tay người từ dưới nước nhô lên có một thanh đoản kiếm, động thủ ở trong nước, binh khí dài gần như không có đất dụng võ, đoản đao đoản kiếm ở trong nước mới có lực sát thương mạnh hơn.
Nhưng Lạc Văn Khúc đã đưa ra phán đoán sai ngay từ đầu, gã ta nhìn thấy bọt nước nổi lên, tưởng là người dưới nước muốn đâm vào chỗ yếu hại của gã ta, mà trong khoảnh khắc đó Lạc Văn Khúc đã bảo vệ toàn bộ những chỗ yếu hại trên người.
Nhưng mà người ở dưới nước lại túm lấy mắt cá chân của gã ta, kéo gã ta xuống nước. Sau khi rơi xuống nước, Lạc Văn Khúc lập tức luống cuống.
Võ giả đến cấp độ này, cho dù chỉ phân tâm một phần mười giây cũng đủ trí mạng.
Đoản kiếm cắt cổ gã ta, động mạch vỡ, máu phun ra.
Thi thể nhanh chóng trôi lên, người nổi lên trên mặt nước nhìn như bị một mảng màu đỏ bao quanh.
Người ở dưới nước hoàn toàn không thò đầu ra, nhanh chóng bơi đi giống như một con cá.
Gã lựa chọn thời gian và địa điểm ra tay đều vừa đúng. Gã vẫn luôn bám ở dưới thuyền nhỏ, dựa vào một thân cây cỏ lau nhỏ xíu để hít thở, đợi khi Lạc Văn Khúc sắp trở lại bờ, thời khắc đó tất nhiên là lúc Lạc Văn Khúc lơ là nhất.
Một đòn tất chết.
Hơn nữa sau khi giết người còn lập tức đi ngay, không lộ diện, không có dấu vết.
Người trên bờ trơ mắt nhìn Lạc Văn Khúc rơi xuống nước, nhưng gần như cũng không có ai nhìn thấy người dưới nước kéo Lạc Văn Khúc xuống.
Người ra tay ở phía bên kia thuyền nhỏ, gã chỉ vươn một cánh tay ra khỏi nước, cánh tay này còn bị thuyền và chân của Lạc Văn Khúc chắn, mọi người chỉ tưởng là Lạc Văn Khúc không cẩn thận tự rơi xuống nước.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy thi thể nổi lên.
Tiền thái tử chết ở đây, thoáng chốc tất cả mọi người đều bùng nổ, người ở bờ sông điên cuồng nhảy xuống nước, kéo thi thể lên bờ, sau khi cẩn thận kiểm tra đã xác định là vị tiền thái tử này bị người khác ám sát, vết thương ở cổ, vị trí động mạch.
mỗi một người có mặt ở đây đều giống như chuyển sang một không gian khác trong nháy mắt, trở nên vô cùng áp lực và cũng sợ hãi.
Hạ du, Phương Bạch Kính ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn chung quanh không có ai phát hiện ra gã, lúc này mới nhổ cọng cỏ lau trong miệng đi sau đó lên bờ, cạnh bờ đã có một chiếc xe ngựa đang chờ.
Phương Bạch Kính vốn định động thủ trong đêm qua nhưng sau đó lại thay đổi kế hoạch, theo gã thấy, Lý Trường Trạch ở trong lều, bốn phía đều là dân công, muốn giết chết Lý Trường Trạch mà không kinh động đến bất cứ người nào thì gần như không có khả năng.
Nhưng đây không phải nguyên nhân Phương Bạch Kính thay đổi kế hoạch, sở dĩ gã sửa lại kế hoạch là vì nghe thấy có mấy người ở chỗ nào đó trong cánh rừng âm mưu giết chết Lý Trường Trạch.
Cả kế hoạch đều bị Phương Bạch Kính nghe được, những người đó không nói là ai muốn giết Lý Trường Trạch, nhưng Phương Bạch Kính lại cảm thấy trong một khắc đó mình đã thở phào nhẹ nhõm.
Nếu người giết chết Lý Trường Trạch không phải gã, chuyện này dễ báo cáo nhất.
Chính bởi vì gã đã nghe được kế hoạch cho nên ẩn nấp dưới nước từ sớm, hít thở bằng một ống cỏ lau, gã vẫn luôn bám vào đáy thuyền, dùng thuyền để che chắn bản thân.
Nếu lúc ấy những người đó giết Lý Trường Trạch, Phương Bạch Kính đã đi rồi, đáng là những người đó quá ngốc.
Sau khi lên xe ngựa gã lập tức thay y phục bị ướt, xử lý y phục rồi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Đại nhân, thành công rồi?"
Nhiếp Qua đang đánh xe hỏi một câu.
"Thành công rồi."
Phương Bạch Kính thở ra một hơi thật dài. Gã đã làm đình úy nhiều năm như vậy, đã làm bao nhiêu vụ án lớn, từng gặp bao nhiêu hung thủ giết người, trải qua bao nhiêu sinh tử, nhưng lần này gã lại căng thẳng đến mức kỳ cục, giống như mình trở về lần đầu tiên mặc cẩm y đình úy đi phá án khi còn trẻ.
"Không bị thương chứ?"
Nhiếp Qua lại hỏi một câu.
"Không, rất thuận lợi."
Phương Bạch Kính nói: "Trước đó đám sát kia đã động thủ, nhưng bên cạnh Lý Trường Trạch có hộ vệ ẩn nấp, người động thủ đều bị giết sạch. Ta luôn ẩn nấp ở đáy thuyền, đợi khi Lý Trường Trạch sắp về đến chỗ công trường mới động thủ, chính là lúc hắn lơ là nhất, một đòn mất mạng..."
Gã dừng lại một chút rồi nói: "Vốn dĩ ta có thể làm hoàn mỹ hơn, ta có thể chế tạo ra hiện trường giả Lý Trường Trạch chết đuối, nhưng ta lo không kịp thời gian cho nên đã dùng binh khí."
Nhiếp Qua nói: "Vụ án sẽ được giao cho phủ Đình Úy điều tra rất nhanh thôi, cho nên vấn đề không lớn."
Đương nhiên vụ án này cuối cùng sẽ rơi vào tay phủ Đình Úy, mà người sắp xếp Phương Bạch Kính tới là Hàn Hoán Chi, cho nên cuối cùng vụ án này sẽ bị điều tra thành như thế nào, bản thân Phương Bạch Kính cũng biết rõ ràng. Hàn đại nhân có biện pháp di dời sự chú ý của vụ án này đến nơi khác.
"Đại nhân..."
Bên ngoài xe ngựa, Nhiếp Qua do dự hồi lâu rồi vẫn hỏi.
"Có phải ngài đang sợ không?"
Phương Bạch Kính im lặng rất lâu, sau đó trả lời một chữ.
"Phải."
Nhiếp Qua nghĩ nếu đổi lại là gã thì có thể đã đang run rẩy rồi. Người bị giết chết là một vị hoàng tử, giáng làm thứ dân là chuyện của bệ hạ, người khác không thể nghĩ như vậy, hoàng tử chính là hoàng tử.
"Chúng ta về Trường An sao?"
"Không về."
Phương Bạch Kính nói: "Ta muốn xem tiếp, ta cứ cảm thấy không đúng lắm, nhưng mà bây giờ không nhìn ra là chỗ nào không đúng."
"Người đã chết là được, chỗ nào không đúng cũng không sao cả."
Nhiếp Qua cũng thở ra một hơi, quất roi ngựa một cái, con ngựa kéo xe kia lập tức chạy nhanh hơn, xe ngựa để lại một đám bụi mù trên đường đất, rất nhanh liền biến mất ở phía xa.
Mười ngày sau, thành Trường An.
Tin tức truyền đến phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi đang ngồi ở phía sau bàn sách đọc sách, tay run một cái, quyển sách trong tay suýt nữa đã rớt xuống, trong khoảnh khắc hoảng hốt đó, ông ta đâu còn nhớ trong tay có đồ.
Nhưng khi sách trượt xuống ông ta lập tức túm lấy, bởi vì dùng sức quá mạnh mà trên mu bàn tay đều nổi gân xanh.
"Ta biết rồi."
Hàn Hoán Chi nhìn đình úy đến báo tin, im lặng một lát rồi hỏi: "Quan viên cấp thiên bạn trở lên ở cách quận Thanh Bá gần nhất là ai?"
"Phó đô đình úy đại nhân ở Kinh Kỳ đạo, cách quận Thanh Bá không quá xa, sau khi nghe tin đã chạy đến, hiện tại vụ án này ở trong tay phó đô đình úy."
"Biết rồi."
Hàn Hoán Chi liên tục hít sâu nhiều lần.
"Đi chuẩn bị xe, ta phải vào cung."
Nửa canh giờ sau, Đông Noãn Các.
Sau khi hoàng đế nghe Hàn Hoán Chi nói tin Lý Trường Trạch đã bỏ mình, rõ ràng là ngây người ra. Ông ta liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái theo bản năng, ý tứ trong ánh mắt rất phức tạp.
Trong một khắc đó, Hàn Hoán Chi không dám nhìn thẳng vào hoàng đế, ông ta nói một câu bệ hạ bớt đau thương, sau đó lập tức cúi đầu. Tầm nhìn của hoàng đế chậm rãi chuyển dời ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới khoát tay nói: "Biết rồi."
Chỉ là hai chữ này.
Lại một canh giờ nữa, chiếc xe ngựa màu đen tượng trưng cho thân phận đô đình úy đó rời khỏi cung Vị Ương. Sau khi im lặng một hồi, hoàng đế nói ba chữ với Hàn Hoán Chi.
Đi điều tra.
Lại nửa canh giờ nữa, xe ngựa của Hàn Hoán Chi rời khỏi phủ Đình Úy, ở phía sau xe ngựa là một ngàn hai trăm hắc kỵ đi theo, khi nhìn thấy quy mô đội ngũ phủ Đình Úy như vậy, các bách tính cũng thấy hơi hoảng.
Đã rất lâu rất lâu rồi không thấy phủ Đình Úy có trận chiến lớn như vậy, đô đình úy đại nhân đích thân xuất mã, và còn dẫn theo số lượng hắc kỵ như vậy, có thể thấy được vụ án này lớn cỡ nào.
Kỵ binh của phủ Đình Úy ra ngoài Trường An, mà trong triều đình cũng bùng nổ.
Thư viện.
Lão viện trưởng đang cùng Thẩm tiên sinh chơi cờ, quân cờ của lão kẹp giữa hai ngón tay, đang do dự có đặt xuống vị trí vừa mới nghĩ xong hay không, Trang Ung từ bên ngoài đi nhanh vào, sắc mặt hơi khó coi.
"Tiên sinh."
Trang Ung cúi người nói: "Lý Trường Trạch chết rồi."
Cạch một tiếng, quân cờ kẹp hai ngón tay lão viện trưởng rớt xuống.
Lại một tiếng cạch nhỏ vang lên, quân cờ trong tay Thẩm tiên sinh ở phía đối diện cũng rớt xuống.
"Ta phải vào cung, đi cùng không?"
Lão viện trưởng hỏi Thẩm tiên sinh.
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Đi đùng đi."
Trang Ung nói: "Ta đã dặn người chuẩn bị sẵn xe ngựa, ba chúng ta cùng vào cung, hy vọng có thể gặp bệ hạ."
Lão viện trưởng ừ một tiếng, vịn bàn đứng lên, lúc đứng dậy người hơi lảo đảo một chút, suýt nữa thì ngã. Nếu không phải hai người Trang Ung và Thẩm tiên sinh đều phản ứng tuyệt đối nhanh, có thể lão viện trưởng đã ngã xuống đất rồi.
"Chúng ta phải nhanh một chút."
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ nhất định hy vọng ta ở bên cạnh người."
Trong xe ngựa, Trang Ung liếc mắt nhìn lão viện trưởng đang nhắm mắt. Giờ khắc này, sắc mặt lão viện trưởng trông rất kém.
Ông lại nhìn Thẩm Tiểu Tùng, phát hiện Thẩm Tiểu Tùng cũng đang nhìn ông.
"Ngươi không cảm thấy lạ sao?"
Trang Ung hỏi Thẩm Tiểu Tùng nói: "Trước đó có nhiều thời cơ tốt hơn, tại sao người muốn động thủ lại chờ tới bây giờ?"
Thẩm tiên sinh lắc đầu nói: "Đây vốn không phải chuyện ta nên suy nghĩ, cho nên..."
Trang Ung khẽ cau mày nói: "Ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn trước mặt ta, nếu ngươi không nghĩ tới những chuyện này mới là lạ. Chắc tiên sinh cũng biết, nếu mấy năm trước Lý Trường Trạch xảy ra chuyện thì ta cũng không cảm thấy lạ, nhưng cố tình lại là lúc này hắn xảy ra chuyện, nếu không cảm thấy lạ mới là lạ."
Thẩm tiên sinh nói: "Lạ chỗ nào?"
"Thời gian."
Trang Ung nói: "Ngươi lại giả ngốc."
Thẩm tiên sinh thở dài nói: "Ngươi nên biết, mấy năm nay ta đều không hỏi đến chuyện gì cả, ngay cả chuyện của Lãnh Tử và Trà Nhi mà ta còn không hỏi, ta lại quan tâm người khác làm gì?"
Trang Ung suy nghĩ, dường như cũng có lý.
Hiện giờ địa vị của Lãnh Tử và Trà Nhi vững chắc như vậy, Thẩm Tiểu Tùng đã sớm không quan tâm rồi, mỗi ngày ông đều cùng mấy người bạn già du ngoạn. Nếu như nói mấy năm nay ông không hề nghĩ về chuyện của Lý Trường Trạch thì cũng thực sự có khả năng.
Trang Ung là một người thành thật, người trung hậu, ông không giống Thẩm tiên sinh.
"Sẽ là ai chứ?"
Trong ánh mắt Trang Ung đầy mê mang.
"Hắn chết vào lúc này, tất cả mọi thứ đều đột nhiên chấm dứt..."
Bốn chữ "đột nhiên chấm dứt" làm cho ánh mắt của Thẩm tiên sinh hơi mê mang, ông nhìn về phía Trang Ung nhưng không lập tức lên tiếng, ông đang suy nghĩ, suy nghĩ kỹ lưỡng.
Rất lâu rất lâu sau, Thẩm tiên sinh lẩm bẩm nói: "Lúc này... đột nhiên chấm dứt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận