Trường Ninh Đế Quân

Chương 520: Mông bào chiến đao

Thư viện Nhạn Tháp.
Hàn Hoán Chi uống một ngụm trà, sau đó lại liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái, ông ta đang đợi lão viện trưởng cho ông ta đáp án, mà cặp lông mày nhíu lại rất sâu kia của lão viện trưởng tựa như đang biểu thị câu hỏi này rất khó trả lời, cho dù là lão viện trưởng được vinh danh là bác học cận thiên đạo cũng không dễ trả lời, bởi vì điều Hàn Hoán Chi hỏi là chuyện hoàng gia.
Hàn Hoán Chi hỏi, nếu bệ hạ chỉ là có lòng áy náy đối với Thẩm Lãnh, tại sao lại phóng túng như vậy?
Cái gọi là phóng túng, là thế cục hiện nay.
Nếu bệ hạ một lòng để thái tử lên ngôi, thậm chí đã nhìn xa tận mấy chục năm sau, trù tính cho tương lai, tại sao không gạt bỏ Thẩm Lãnh?
Cho đến bây giờ Thẩm tiên sinh cũng chưa cho ra một đáp án xác định, rốt cuộc Thẩm Lãnh có phải là con của bệ hạ hay không, nhưng bệ hạ đã xem hắn là con của mình, sau đó lại nhìn những người bên cạnh Thẩm Lãnh xem, không nói đến Thẩm tiên sinh là cận thần của bệ hạ, nói những người nhìn có vẻ hơi chút xa một... bản thân Hàn Hoán Chi, lão viện trưởng, Diệp Lưu Vân, Trân phi, cộng thêm thế lực giang hồ khổng lồ như vậy của nhà mẹ đẻ Trân phi ở lưỡng Thục đạo, cùng với mối quan hệ của Trang Ung và Mạnh Trường An cùng Thẩm Lãnh.
Nói như vậy, sau khi thái tử lên ngôi chẳng lẽ Thẩm Lãnh không phải tâm phúc đại hoạn?
Nếu như vậy, ngôi vị hoàng đế của thái tử làm sao an ổn được.
Đừng quên Đậu Hoài Nam mà bệ hạ cho rằng sẽ là trụ cột chính của triều đình trong mười năm sau, đó cũng là người do Thẩm Lãnh tiến cử vào Nội các.
Vấn đề này quá khó, là phỏng đoán thánh tâm, cho nên lão viện trưởng không thể trả lời.
"Không nói đáp án vội, nói xem tại sao ngươi hỏi câu hỏi này?" Lão viện trưởng nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Ngươi cũng biết, mình phỏng đoán tâm tư của bệ hạ là đang phạm lỗi, cả đời ngươi đến tận đây, đều không có phạm lỗi."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ta cũng không biết gần đây mình đang nghĩ ngợi lung tung cái gì, luôn cảm thấy tâm tư bệ hạ không có đơn giản như vậy, nhưng lại không nói ra được cái gì khác. Chính như lão viện trưởng nói, cho dù Thẩm Lãnh thật sự là đứa con bị mất năm đó của bệ hạ, bệ hạ cũng không thể để cho hắn lên ngôi, các đại nhân trong triều đình sẽ không chấp nhận, các đại gia tộc cũng sẽ không đồng ý."
Lão viện trưởng cũng lắc đầu: "Ngươi nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ ta nghĩ lại hiểu?"
Lão hỏi Hàn Hoán Chi: "Ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ suy nghĩ ít hơn chúng ta sao?"
"Tất nhiên không phải."
"Thuận mệnh trời đi." Lão viện trưởng thản nhiên nói: "Những gì bệ hạ suy nghĩ, đó là mệnh trời."
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Ngày kia viện trưởng đại nhân đến sớm một chút."
Lão viện trưởng cười: "Chúc mừng trước."
Không ngờ nhìn Hàn Hoán Chi lại có một chút ngại ngùng, đâu giống như Quỷ Kiến Sầu gì.
Ngày kia, là ngày đại hôn bệ hạ đã định cho ông ta và Vân Tang Đóa, cũng là ngày đại hôn của Diệp Vân Tán và Chu Tiểu Nhu. Hai vị trọng thần trong triều đình cưới vợ cùng một ngày, nghĩ thôi cũng có thể biết sẽ náo nhiệt cỡ nào, những người tham dự ở cả thành Trường An theo lý mà nói đều sẽ hội tụ ở Nghênh Tân Lâu, một tòa tửu lâu lớn như vậy tất nhiên cũng không ngồi hết được.
Không giống lúc Thẩm Lãnh đại hôn, khi đó thời tiết ấm áp, ở trên đường cái cũng có thể sắp bàn ngồi ăn, hiện tại với thời tiết mùa đông khắc nghiệt này nếu như ăn cơm ở bên ngoài, sợ là chưa ăn được mấy miếng cơm, gió đã có thể thổi cho no bụng rồi.
Hàn Hoán Chi đứng dậy cáo từ, lúc này vừa qua chính ngọ, ở chỗ lão viện trưởng ăn cơm trưa xong, Hàn Hoán Chi quyết định đi gặp tân nương của mình. Hai ngày này nàng căng thẳng muốn chết, còn căng thẳng hơn cả lúc nàng tiếp nhận ngôi vị đại ai cân.
Dựa theo tập tục trên thảo nguyên, lúc đại hôn nàng nhất định phải có tát mãn (ông đồng) ở đây, lần này đến Trường An chỉ là nàng nhớ Hàn Hoán Chi, đâu thể dự đoán được bệ hạ sẽ tứ hôn, cho nên cũng không mang theo quá nhiều người hầu đến. Cũng may trong thành Trường An có một người tên là Đức Vượng làm quan ở Lễ bộ từng là tát mãn trên thảo nguyên, mặc dù dựa theo thân phận địa vị của ông ta thì còn xa mới có tư cách để chủ hôn cho đại ai cân, ông ta chỉ là một tát mãn nhỏ, nhưng dù sao cũng là người duy nhất có thể nhờ vả.
Đức Vượng sống ở đường Cửu Hương, nhà của ông ta không lớn, chẳng qua là quan viên ngũ phẩm của Lễ bộ, lúc trước người này cũng là Vân Tang Đóa tiến cử đến Trường An. Lễ bộ muốn làm quen phong tục lễ tiết của các tộc nhưng đâu thể mỗi ngày đều có chuyện để hỏi, Đức Vượng ở Lễ bộ cũng không có bao nhiêu việc để làm, xem như là một chức quan nhàn tản.
Nhận được tin tức do đại ai cân phái người đưa đến, Đức Vượng cũng căng thẳng đến mức hơi luống cuống chân tay, bắt đầu từ hôm qua Vân Tang Đóa đã đến nhà ông ta ở, cho nên lại càng không thể bình tĩnh được.
Lần đầu tiên Hàn Hoán Chi đến nhà Đức Vượng, một quan viên Lễ bộ ngũ phẩm nhàn tản ở thành Trường An thật sự không tính là gì, trong thành Trường An người không thiếu nhất chính là quan, nói quan ngũ phẩm đầy rẫy khắp nơi cũng hơi quá một chút, thật sự tính ra thì số lượng cũng tuyệt đối nhiều hơn các bách tính nghĩ nhiều.
Ngõ khá chật hẹp, chiếc xe ngựa rộng lớn kia của Hàn Hoán Chi không thể đi vào, ông ta xuống xe ở đầu ngõ bảo tùy tùng chờ ở bên cạnh xe, một mình cất bước đi vào trong ngõ nhỏ. Lúc sắp đi đến cửa nhà của Đức Vượng đại nhân, sắc mặt Hàn Hoán Chi bỗng nhiên thay đổi.
Ông ta mặc quan phục đô đình úy phủ Đình Úy, trên đầu đội lương quan màu đen, hai bên lương quan mỗi bên có một sợi dây màu đen rủ xuống, phía dưới cùng mỗi bên treo một thứ kim loại giống như thiên châu. Hàn Hoán Chi nhấc tay giật một viên xuống, cong ngón tay búng ra, thứ kia bay lên cao, phát ra âm thanh cực bén nhọn giống như tiếng còi.
Sau đó ông ta rút kiếm lao về phía trước, một cước đá văng cửa viện.
Tiếng còi kia vừa vang lên, tùy tùng ở đầu ngõ lập tức lao đến bên này, trong đó có một người khởi động một cơ quan ở trên xe ngựa của Hàn Hoán Chi, nóc xe ngựa mở ra, có mấy thứ giống như pháo hoa bắn lên giữa không trung.
Phàm là đình úy nhìn thấy thứ này, lập tức đều sẽ chạy đến bên này.
7 – 8 cỗ thi thể đang nằm trong viện, nhìn chắc hẳn là hạ nhân trong nhà Đức Vượng, trong đó còn có một nữ tử, từ phục sức phán đoán đại khái là thê tử của Đức Vượng.
Đức Vượng cả người đẫm máu cũng không biết đã bị bao nhiêu vết thương, từ điểm này cũng có thể đoán được ông ta tuyệt đối không chỉ đơn giản là một tát mãn nhỏ như vậy, Vân Tang Đóa tiến cử ông ta đến thành Trường An, đương nhiên cũng được tính là một sự chuẩn bị.
Nàng đến Trường An, dựa theo quy chế triều đình tất nhiên không thể mang theo quá nhiều thủ hạ, nhưng tranh đấu trên thảo nguyên luôn tàn khốc hơn, trực diện hơn người ở trung nguyên.
Đức Vượng là tiếp ứng do nàng sắp xếp ở thành Trường An, một khi nàng gặp chuyện gì, còn có thể đến chỗ Đức Vượng tránh né.
Ở trước người Đức Vượng cũng có 2 – 3 cỗ thi thể, đó là hộ vệ của Vân Tang Đóa, hộ vệ nàng mang đến từ thảo nguyên ai ai cũng dũng mãnh, đều là tử sĩ đã trải qua bách chiến, cũng một lòng trung thành với nàng, Hàn Hoán Chi rất rõ thực lực của những hán tử thảo nguyên này, nhưng nhìn có vẻ như bọn họ chết rất nhanh.
Mà chỉ có một người động thủ.
Một hán tử mặc mông bào đứng ở giữa viện, đó là phục sức đã rất lâu rồi không nhìn thấy.
Rất lâu trước đây từng có một đế quốc cực kỳ cường đại tên là Mông quốc, tung hoành thế giới, lúc đó người thống trị Mông quốc là người Ti (1), sau khi Mông quốc do người Ti sáng lập bị diệt, Ti tộc tan đàn xẻ nghé, một bộ phận chuyển biến thành người Thiết Lặc trên thảo nguyên hiện tại, một bộ phận chuyển biến thành người Tát Khắc bên Hắc Vũ, còn có một bộ phận chuyển biến thành người Vi.
Mông bào, là trang phục võ quan thời đế quốc Mông.
Loại y phục này, đã có ít nhất hơn một ngàn năm không nhìn thấy rồi.
Nghe đồn người Ti huyết thống thuần túy có một phân nhánh rất nhỏ rất nhỏ sinh sống ở vùng núi tuyết phía tây bắc thảo nguyên, bởi vì nơi đó khí hậu khắc nghiệt cho nên ít ai lui tới, người Thiết Lặc từng phái binh thăm dò nhưng không thu hoạch được gì. Nhìn thấy mông bào này mới xác định lời đồn kia thật.
Hán tử mông bào quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, ánh mắt không hề thay đổi, dường như hoàn toàn không coi Hàn Hoán Chi ra gì.
Đao trong tay y cũng không thường thấy. Hoành đao chế thức của chiến binh Đại Ninh thân đao chỉ dài ba xích, còn là song thủ đao, dù là chiều dài của chuôi đao cũng có thể đạt tới ba xích rưỡi trở lên. Loan đao mà người trên thảo nguyên hiện tại quen dùng ngắn hơn hoành đao chế thức một chút, nhưng cũng dài chừng hai xích rưỡi, mà đao trong tay người này chỉ chừng hai xích, độ cong cũng không lớn, thân đao lại hẹp.
Đó là cũng chiến đao chế thức của đế quốc Mông đã bị đào thải từ lâu.
"Hắn là ai?" Hàn Hoán Chi hỏi một câu.
Nhìn thấy Vân Tang Đóa không bị thương được mấy hộ vệ chặn ở phía sau, trong lòng Hàn Hoán Chi thoáng nhẹ nhõm một chút, nhưng ánh mắt bình tĩnh như vậy của hán tử mông bào kia lại khiến ông ta có một chút căng thẳng.
"Tuyết sơn hành giả." Vân Tang Đóa trả lời: "Người sớm đã nên bị diệt tộc, không ngờ được lại có thể tìm được đến đây."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu, cất bước đi về hướng hán tử mông bào.
Người trên thảo nguyên, qua nhiều năm như vậy cũng có người không phục một nữ tử làm đại ai cân.
Dường như cảm thấy Hàn Hoán Chi thú vị hơn những người trước mặt này một chút, hán tử mông bào bỏ qua Vân Tang Đóa xoay người đi về phía Hàn Hoán Chi.
Hai người đi đến chỗ khoảng cách không đến hai mét thì Hàn Hoán Chi ra tay. Kiếm của ông ta trước nay đều tàn nhẫn, dù là ở trước mặt Sở Kiếm Liên thì ông ta cũng có thực lực rút kiếm, nhưng thế nào cũng không ngờ được đao của hán tử mông bào kia lại nhanh như vậy, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Phập một tiếng.
Khi kiếm của Hàn Hoán Chi còn cách hán tử mông bào một xích, thanh đao hình dạng kỳ quái kia đã chém vào ngực Hàn Hoán Chi, sắc mặt Hàn Hoán Chi tái đi, nếu không phải là phản ứng cực nhanh, một đao kia có thể chém nặng hơn dẫn đến chết.
Nhưng điều chính yếu nhất là dưới cẩm y của ông ta còn có nhuyễn giáp, nhuyễn giáp chắn đao kiếm hữu hiệu nhất, vậy nhưng lực độ của một đao kia đã chém rách nhuyễn giáp, thân đao cắt vào trong thân thể Hàn Hoán Chi, máu thịt lập tức tách ra.
Hàn Hoán Chi chấn động bởi đao của hán tử mông bào này lại nhanh như vậy, nặng như vậy, mà hán tử mông bào tựa như có chút bất ngờ khi mình một đao lại không thể giết chết đối phương.
Cho nên y hơi bất mãn.
Tiến lên một bước, đao lại giương lên lần nữa.
Đúng lúc này tùy tùng của Hàn Hoán Chi xông vào viện, sau khi vào cửa liên nỏ trong tay liền bắn nhanh ra ngoài, một mảng tên nỏ ập về phía hán tử mông bào, đao của người nọ bắn ra một loạt tia sáng, thậm chí làm cho người ta có ảo giác trong tay y không phải một thanh đao mà là có mấy chục thanh, đao chuẩn xác chém rơi hết tên nỏ.
Hán tử mông bào liếc nhìn Hàn Hoán Chi, lại quay lại liếc nhìn Vân Tang Đóa, tựa như đang tính toán tiếp tục đánh tiếp nữa thì phần thắng của mình là bao nhiêu, sau đó y quyết định tiếp tục giết.
Thế là y từ bỏ Hàn Hoán Chi, xoay người đi qua chỗ Vân Tang Đóa, điều khiến người ta cảm thấy khó tin nhất là y lại không hề có dấu hiệu sốt ruột chút nào, ngay cả bước chân cũng không nhanh hơn.
Thủ hạ của Hàn Hoán Chi bắn hết liên nỏ, rút đao xông lên.
Có mấy đình úy đến phía sau hán tử mông bào chừng hai mét, y đột nhiên ngồi thụp xuống, sau đó chân đạp một cái, người xoay nửa vòng sau đó lao về phía sau, đao cắt đứt cổ một gã đình úy, giây tiếp theo đã chém rơi đầu của đình úy ở phía sau.
Mà trong một giây này, kiếm của Hàn Hoán Chi lại đến.
Keng một tiếng.
Khi mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng hán tử mông bào không đến nửa tấc, đao của hán tử mông bào thu lại chắn ở đó, mũi kiếm chạm vào thân đao, đao của y ổn định như núi, không hề lay động.
Lúc này, thi thể của hai đình úy kia mới ngã xuống.
Đình úy tiếp tục chạy đến chi viện nhảy lên tường viện, liên nỏ bắn về phía bên này, trên mặt hán tử mông bào xuất hiện một chút xíu biểu cảm khó chịu, đao run lên đẩy trường kiếm của Hàn Hoán Chi ra, sau đó chống đất bật lên. Thân pháp của y không tính là nhẹ nhàng, giống như trọng pháo bay ra khỏi nòng súng, thoáng chốc người đã ở trên nóc nhà, những mũi tên nỏ kia thất bại.
Hán tử mông bào đứng trên nóc nhà quay lại liếc nhìn Vân Tang Đóa, nói một câu gì đó, Hàn Hoán Chi cũng coi như tinh thông ngôn ngữ trên thảo nguyên, nhưng nghe lại không hiểu.
Nhưng Vân Tang Đóa thì không quan tâm, đã chạy đến xem của thương thế Hàn Hoán Chi.
Hán tử mông bào nhảy xuống nóc nhà, bên ngoài vang lên mấy tiếng kêu rên, hiển nhiên lại có đình úy bị giết.
(1) Tiên Ti: tên gọi của một dân tộc du mục cổ đại nổi lên ở cao nguyên Mông Cổ sau thời Hung Nô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận