Trường Ninh Đế Quân

Chương 1330: Căn dặn

Lần thẩm vấn thứ nhất đã kéo cả Diêu gia vào, Diêu Cận vốn cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay giờ cũng thành tù nhân, bọn họ dùng lời nói dối để đưa Thẩm Lãnh vào phủ Đình Úy, và giờ cũng bị lời nói dối đưa vào phủ Đình Úy.
Cho nên tạm thời cũng không có lần thẩm vấn thứ hai, biến cố xảy ra đột ngột làm cho việc thẩm vấn tạm thời ngừng lại, tin tức nhanh chóng được đưa đến Tứ Mao Trai.
Bệ hạ vừa mới dọn đến Tứ Mao Trai dường như tâm trạng không tệ, cũng không bị vụ án của Thẩm Lãnh làm ảnh hưởng quá nhiều, Tứ Mao Trai xanh ngắt một màu, trong vườn cách đó không xa hoa lê nở cực kỳ đẹp, cả cây trắng muốt.
Cách xa hơn một chút nữa những cây đào núi cũng đã chớm nở hoa, chỗ gần hơn phủ trắng một vùng, nơi xa hơn thấp thoáng màu hồng, dù là họa sĩ lão luyện lợi hại nhất cũng không vẽ ra được bức họa tuyệt vời như thế.
Hiếm khi lão viện trưởng bằng lòng ra ngoài đi dạo, ngồi ở trên tảng đá nhìn hoa nở rộ đầy cây, khóe miệng mỉm cười, dường như lão cũng không bị vụ án của Thẩm Lãnh ảnh hưởng quá lớn.
“Bệ hạ.”
Hai người đại học sĩ thủ phụ Nội các Lại Thành và đô đình úy phủ Đình Úy Hàn Hoán Chi cùng đến Tứ Mao Trai, nhìn thấy hoàng đế cũng đồng thời cúi người thi lễ.
“Lại có rắc rối gì nữa?”
Hoàng đế nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ là biết ngay lại có biến cố, nếu không thì hai người này cũng sẽ không đột nhiên đến Tứ Mao Trai.
“Một nha hoàn của Diêu phủ đã khai một vài chuyện, cũng kéo cả Diêu Cận vào.”
Hàn Hoán Chi nói lại chuyện vừa mới thẩm vấn được cho hoàng đế nghe, hoàng đế hơi ngây người: “Đây là đánh bài thối tha gì vậy?”
Lão viện trưởng cũng cười: “Vốn dĩ quân bài này bọn họ tự cho là tinh diệu, thật ra cũng là bài thối, bây giờ đánh thành như vậy lại càng thối hơn.”
Hoàng đế nói: “Lúc mới đầu trẫm cho là bọn họ đang tỏ thái độ, nếu trẫm tiếp tục động đến bọn họ, bọn họ cũng có cách động đến người mà trẫm để ý, ví dụ như Thẩm Lãnh, bây giờ xem ra chính bọn họ cũng không thoải mái.”
Lại Thành cười nói: “Bọn họ vốn cũng không có quân bài gì hay để đánh, hiện tại đánh thành như vậy đã không dễ dàng rồi, bệ hạ yêu cầu hơi quá rồi.”
Hoàng đế cười cười: “Gần đây trong ngoài không có chuyện lớn, trước khi khai chiến với Tang quốc, ngoại sự thuận lợi, trẫm cũng cảm thấy có chút nhàm chán, cũng muốn động đến bọn họ một chút kiếm ít quân phí cho Thẩm Lãnh... Nhưng đối thủ khiến trẫm cảm thấy vô vị, vô vị thì chơi không vui, không vui thì trẫm sẽ muốn kết thúc sớm một chút cho xong.”
“Tiền quan trọng hơn.”
Lại Thành nói: “Lúc đầu bệ hạ muốn động đến những người này, một là để cho Đại Ninh sau này an ổn, hai là để kiếm quân phí, tiền của những gia tộc này gom lại tuyệt đối là đủ dùng, cho nên nể mặt tiền, hay là bệ hạ tiếp tục chơi đi.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Vậy thì cứ tiếp tục nhốt Thẩm Lãnh ở trong phủ Đình Úy đi.”
Hàn Hoán Chi nói: “Cho nên... bây giờ có thể động đến Diêu gia rồi.”
Hoàng đế gật đầu: “Đối phương tự tặng quà lớn, nhận.”
Hàn Hoán Chi cúi đầu: “Lát nữa thần sẽ đi sắp xếp.”
Hoàng đế lắc đầu: “Khanh không được, phủ Đình Úy cũng không được.”
Ông ta chỉ vào trong phòng: “Đại Phóng Chu, đi bảo thái tử viết chỉ, sau khi viết xong để trẫm xem qua, sau khi đóng dấu giao do cấm quân đi tịch thu tài sản Diêu gia.”
Hàn Hoán Chi: “Bệ hạ...”
Hoàng đế nhìn ông ta một cái: “Bệ hạ cái gì mà bệ hạ? Chuyện của bản thân phủ Đình Úy các khanh cũng còn chưa làm rõ ràng, người nội bộ vẫn chưa tra sạch sẽ, chuyện tịch thu nhà cứ để cho Đạm Đài đi làm.”
Hàn Hoán Chi thở dài: “Miệng thịt mỡ này to quá.”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Đã điều tra hết người trong phủ Đình Úy chưa?”
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: “Hai ngày trước thần hạ lệnh khẩn cấp điều hết các đình úy ở Kinh Kỳ đạo có thể điều về, người ở xa cần ba bốn ngày mới đến nơi, người ở gần thì hôm qua hôm nay đã lục tục đến, tất cả đình úy trong thành Trường An đều bị cách ly thẩm tra, đã điều động hơn hai phần ba số bách bạn lưu thủ các nơi trở lại, cho nên mấy nữa ngày có lẽ nhân thủ sẽ đủ dùng.”
Lão viện trưởng nói: “Ngươi điều hết người ở Kinh Kỳ đạo về rồi?”
Hàn Hoán Chi vâng một tiếng: “Gần như đều điều về hết, cho nên việc ở Kinh Kỳ đạo đều đã tạm dừng.”
Lão viện trưởng khẽ nhíu mày, lão nhìn về phía hoàng đế, nhưng hoàng đế dường như không hề lo lắng chút nào: “Đi đi, trước tiên cứ điều tra như vậy đã.”
Ông ta hỏi: “Tiểu tử ngốc đó thế nào rồi?”
“Mỗi ngày đều luyện công, ăn cơm, ngủ.”
“Có câu oán hận gì không?”
“Câu oán hận thì cũng có, từng nói một câu, nói bộ áo giáp đó nên cho hắn mới đúng, nếu không uổng công lần này chịu thiệt.”
Hoàng đế ngây người ra: “Phì, tiểu tử ngốc này không lo lắng cho bản thân mình chút nào à?”
Hàn Hoán Chi nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng nhìn Lại Thành, Lại Thành nhìn hoàng đế, vẻ mặt của ba người giống nhau như đúc... Hắn có gì để lo lắng chứ, ngay cả bệ hạ cũng không tin những người đó thì hắn lo lắng cái gì?
Hoàng đế nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ, hừ một tiếng: “Các khanh đây là dáng vẻ gì? Chẳng lẽ trẫm không thể công chính phá án? Nếu thật sự chứng cớ xác thực, trẫm sẽ xử lý hắn thật!”
“Vâng vâng vâng...”
“Đúng đúng đúng....”
“Tin tin tin...”
Ba người cúi người, có vẻ qua quýt.
Hoàng đế: “Các khanh có thái độ gì vậy?”
Lại Thành: “Bệ hạ thánh minh.”
Lão viện trưởng: “Bệ hạ công minh.”
Hàn Hoán Chi: “Bệ hạ nghiêm minh.”
Hoàng đế thở dài một hơi: “Nhạt nhẽo...”
Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo, huyện Phương Thành.
Trong khách điếm nhỏ, Lục Vương ngồi ở đó xem hết phong thư vừa mới nhận được, cười nói: “Không ngoài dự liệu, Hàn Hoán Chi đã nghi ngờ người trong phủ Đình Úy thành Trường An, hắn muốn điều hết đình úy ở Kinh Kỳ đạo về Trường An.”
Người mang thư về cho ông ta chính là Phổ Ngao Viễn, trước đó hắn ta đến Trường An giao thư của Lục Vương cho Diêu Mỹ Luân, ở lại thành Trường An một ngày một đêm rồi lại mang tin tức mới về.
“Đông chủ, ý của ngài là...”
Phổ Ngao Viễn hỏi.
Lục Vương nói: “Phần lớn đình úy ở Kinh Kỳ đạo đều bị điều về, tai mắt và nanh vuốt của Hàn Hoán Chi ở Kinh Kỳ đạo đều không còn, cho nên chuyện bên Kinh Kỳ đạo sẽ dễ làm hơn nhiều.”
Ông ta đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ: “Bệ hạ đã để cho Đạm Đài Thảo Dã làm tướng quân của Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo, tướng quân cũ Tiết Thành hiện giờ nhàn rỗi ở nhà, người này từng là thân tín của hoàng hậu, ta vốn tưởng rằng Giáp Tử Doanh ở trong tay Tiết Thành là lá bài tẩy cuối cùng của Lý Trường Trạch, nhưng mà...”
Phổ Ngao Viễn nói: “Nhưng Tiết Thành lại đi xuống như vậy, không có một gợn sóng. Hoàng đế cho Đạm Đài Thảo Dã đến Kinh Kỳ đạo, Tiết Thành ra đi không một động tĩnh, hiện tại Tiết Thành không điều động được một binh một tốt trong Giáp Tử Doanh, cho nên lá bài tẩy của Lý Trường Trạch không phải là Giáp Tử Doanh.”
Lục Vương gật đầu: “Ta thật sự rất muốn biết, lá bài tẩy mà Dương hoàng hậu để lại cho con trai bà ta rốt cuộc là cái gì.”
Ông ta thở dài một hơi: “Lá bài tẩy này nhất định phải đủ lớn mới được, nếu không thì làm sao đấu với bệ hạ? Nắm chắc lá bài tẩy của Lý Trường Trạch trong tay ta sẽ mạnh hơn nhiều so với ở trong tay Lý Trường Trạch.”
Ông ta cau mày lẩm bẩm: “Rốt cuộc là cái gì?”
Phổ Ngao Viễn nói: “Ta đi một chuyến chứ?”
“Ngươi muốn đi gặp Tiết Thành?”
Lục Vương trầm tư một lát: “Vốn dĩ ta muốn đích thân đi gặp hắn, nhân lúc đình úy ở Kinh Kỳ đạo đều bị điều về...”
Phổ Ngao Viễn nói: “Đông chủ đừng đích thân lộ diện thì hơn, ta đi gặp Tiết Thành.”
Lục Vương ừ một tiếng: “Ngươi đi cũng được, nói vớiTiết Thành là hắn giữ lá bài tẩy đó không có ý nghĩa, giao lá bài tẩy cho ta thì mới có thể đẩy Lý Trường Trạch lên. Nếu hắn không chịu thì nói rõ ràng cho hắn biết, hắn không cần phải sống nữa, lá bài tẩy này không ở trong tay ta thì cũng không thể ở trong tay Lý Trường Trạch, ta không dùng được, Lý Trường Trạch cũng đừng hòng dùng.”
Phổ Ngao Viễn cúi người: “Ta sẽ đi ngay.”
“Lúc ra ngoài thì gọi Trác Doanh vào.”
“Đông chủ muốn đích thân gặp hắn sao? Người này vẫn không thể tin hoàn toàn, đông chủ trực tiếp gặp hắn...”
Phổ Ngao Viễn hơi lo lắng: “Hay là để thủ hạ đi gặp hắn, trước khi đi ta gặp hắn cũng được.”
Lục Vương suy nghĩ, lắc đầu: “Chỉ cần che mặt là được, người này biết không ít tin tức, nếu ta không đích thân hỏi sẽ không nắm chắc chuyện về sau.”
Phổ Ngao Viễn cúi người: “Ta sẽ đi gọi hắn vào.”
Trong phòng có một tấm bình phong nho nhỏ để thay y phục, Lục Vương kéo một cái ghế qua ngồi ở phía sau tấm bình phong. Không bao lâu sau Phổ Ngao Viễn đã dẫn Trác Doanh đi vào, Trác Doanh thoạt nhìn có chút căng thẳng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, lần đầu tiên hắn ta tới gặp đông chủ của Đồng Tồn Hội, không căng thẳng mới là lạ.
“Bái kiến đông chủ.”
Trác Doanh vừa vào phòng liền quỳ xuống, rất thành kính.
“Trác Doanh?”
“Đông chủ, là thuộc hạ.”
“Ta muốn biết một chuyện, hai ba năm gần đây, có phải phủ Đình Úy vẫn luôn điều tra Tiết Thành không?”
“Bẩm đông chủ, theo thuộc hạ biết thì phủ Đình Úy vẫn chưa đặc biệt nhắm vào hành động gì Tiết Thành từng làm, Hàn Hoán Chi từng yêu cầu theo dõi chặt chẽ nhưng không có chỉ thị tiếp theo. Từ tin tức hiện giờ phủ Đình Úy có được, Tiết Thành người này tác phong cổ hủ, tính cách cương liệt, hơn nữa cũng không có chỗ nào đáng nghi, tiền tài sổ sách rõ ràng, mỗi khoản quân phí của Giáp Tử Doanh đều đúng, mối quan hệ với người ở địa phương tuy có vẻ thân cận một chút nhưng những chuyện có thể tra được đều không có liên quan trực tiếp đến ông ta.”
Lục Vương ở phía sau tấm bình phong gật đầu: “Việc ngươi làm ở phủ Đình Úy hai ngày nay rất tốt, trong thời gian ngắn Hàn Hoán Chi cũng không tra được đến ngươi, dù sao ngươi cũng không ở Trường An.”
Trác Doanh nói: “Trong phủ Đình Úy chỉ biết là thuộc hạ đao pháp còn được, võ nghệ cũng bình thường, không biết thuộc hạ giỏi nhất là khinh công, nửa ngày là có thể từ huyện Phương Thành đi về Trường An một chuyến. Hơn nữa lúc trước ở phủ Đình Úy, thuộc hạ đã đặc biệt chú ý có thể đi vào từ chỗ nào, và canh phòng ở chỗ nào lỏng lẻo nhất.”
“Nhà bếp phủ Đình Úy có một cửa nhỏ, lúc vứt rác ra ngoài mới mở cửa nhỏ ra, chỗ đó gần như không có ai canh gác cho nên trà trộn vào nhà bếp rất dễ dàng. Nhà bếp cách Trị liệu ti không quá xa, lấy trộm thuốc ra cũng đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa để ứng đối với tình huống đột phát, mỗi một gian hình phòng của phủ Đình Úy đều có ám đạo rời đi, làm như vậy là để có thể đưa phạm nhân an toàn rút đi khi bất ngờ có người cướp ngục, thuộc hạ đi vào gặp Diêu Cửu Nhi bằng ám đạo.”
Lục Vương nói: “Gần đây ngươi đừng làm chuyện gì khác nữa, nếu Hàn Hoán Chi phái người tới hỏi ngươi chuyện ở huyện Phương Thành, ngươi cứ nói thật là được, đừng che giấu.”
“Vâng.”
“Lát nữa nghĩ cách đi hỏi thăm xem phủ Đình Úy có âm thầm điều tra về Tiết Thành hay không, mau chóng cho ta một tin tức.”
“Vâng.”
“Trên bàn có một ít ngân phiếu, ngươi cầm đi.”
“Vâng.”
Trác Doanh đi qua, cầm ngân phiếu lên liếc mắt nhìn, tính sơ sơ cũng có một vạn lượng trở lên. Ở Đại Ninh, nếu không phung phí thì một vạn lượng bạc có thể sống thoải mái cả đời, cho nên trong lòng hắn ta lập tức vui vẻ.
“Đông chủ còn gì dặn dò nữa không?”
“Lúc nãy vốn dĩ còn muốn dặn ngươi đi làm một việc, nhưng mà... ngươi rất quan trọng, ta cũng sợ ngươi bị lộ.”
“Đông chủ cứ việc căn dặn, thuộc hạ sẽ làm cẩn thận.”
“Không có ai biết ngươi khinh công tốt như vậy, ta muốn để ngươi đi diệt trừ Đậu Hoài Nam.”
“Không phải Đậu Hoài Nam còn hữu dụng sao?”
“Giờ thì vô dụng rồi, diệt trừ hắn đi.”
“Vâng”
Trác Doanh ngẩng đầu lên nhìn bóng đen phía sau tấm bình phong: “Thuộc hạ có thể trở lại rất nhanh thôi, đến lúc đó...”
“Đến lúc đó không cần đến nói cho ta biết, Đậu Hoài Nam chết là ta sẽ biết ngay.”
Lục Vương khoát tay: “Về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận