Trường Ninh Đế Quân

Chương 987: Chuyện cũ

Lý Bất Nhàn ôm một chồng hồ sơ lớn đến viện tử Hàn Hoán Chi sắp xếp cho gã ta ở tạm, sau khi để hồ sơ xuống liền thở ra một hơi thật dài. Hồ sơ trong lòng gã ta không phải hồ sơ sắp xếp sai thời gian gì, mà là về Hàn Hoán Chi, tất cả đều là hồ sơ liên quan đến Hàn Hoán Chi.
Những hồ sơ này gần như ghi chép lại các việc Hàn Hoán Chi làm trong mỗi năm từ khi gia nhập phủ Đình Úy đến nay, rất chi tiết. Lý Bất Nhàn ôm mấy thứ này về đương nhiên không phải có ý đồ gây rối, mà là từ mấy ngày trước mới gặp Hàn Hoán Chi gã ta đã cảm thấy Hàn đại nhân không ổn, tướng mặt đó xấu đến mức khiến gã ta cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Cái gọi là tướng mặt, xuân phong đắc ý tất nhiên nhìn thoải mái, nếu tình cảnh bi thảm thì nhìn sẽ không thuận mắt. Mây đen trên trán Hàn Hoán Chi quá nặng, nặng đến nỗi khiến Lý Bất Nhàn cảm thấy ông ta còn tệ hơn cả Tu Di Ngạn lúc ở trạng thái tệ nhất.
Cho nên gã ta muốn xem thử cuộc đời của Hàn Hoán Chi đã trải qua những gì. Tuy rằng lúc trước đạo nhân chân chính đánh giá sách bói toán do tổ tiên gã ta là giang hồ đệ nhất nhàn nhân viết thuần túy chính là nói nhảm, nhưng Lý Bất Nhàn tin chắc tổ tiên của mình sẽ không viết bậy. Tổ tiên gã ta cái gì cũng có thể làm được, duy chỉ có viết bậy là không làm được, tổ tiên gã ta khinh thường việc này.
Sách bói toán của tổ tiên viết phần lớn là căn cứ vào trải nghiệm cuộc đời trước đó để suy đoán vận mệnh sau này. Khi rảnh rỗi Lý Bất Nhàn mở sách này ra xem đến mức gần như đã nát hết, đã ghi nhớ trong lòng rồi, cho nên gã ta muốn thông qua cuộc đời của Hàn đại nhân để thử phỏng đoán kết cục của Hàn đại nhân.
"Đêm nay không ngủ được roài."
Lý Bất Nhàn nhìn chồng hồ sơ dày cộp trên bàn khẽ lắc đầu lẩm bẩm: "Ta cũng thật rảnh rỗi."
Mãi cho đến sau nửa đêm, Lý Bất Nhàn chăm chú xem quên cả thời gian, đến khi dứt ra khỏi những tập hồ sơ đó thì đã gần sáng, nhiều hồ sơ như vậy chắc chắn một buổi không xem hết được. Gã ta đứng dậy hoạt động một chút, định chợp mắt một lát, đến tối về tiếp tục xem, hy vọng có thể tìm được biện pháp gì đó giúp Hàn đại nhân.
Gã đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó ngẩn ra.
Gã quên đóng cửa viện, cho nên liếc mắt liền nhìn thấy một người đứng bên hồ nhỏ cách viện này khoảng chừng mười trượng. Buổi tối ở phủ Đình Úy cũng không tối tăm, đèn đuốc sáng trưng, Lý Bất Nhàn nhận ra đó chính là Hàn Hoán Chi.
Gã ta nhìn thấy Hàn Hoán Chi nhấc bước đi xuống hồ, chân dừng ở giữa không trung, một hồi lâu sau Hàn Hoán Chi thu chân lại.
Cảnh tượng này làm Lý Bất Nhàn giật thót mình, gã ta vội vàng khoác áo chạy ra, lúc ra đến bên ngoài thì Hàn Hoán Chi đã đang ngồi trên ghế dài ở bên hồ.
"Hàn đại nhân?"
Lý Bất Nhàn hỏi dò một câu.
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Xem bao nhiêu rồi?"
Lý Bất Nhàn căng thẳng trong lòng, sau đó cười cười xấu hổ: "Ở trong phủ Đình Úy, quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được Hàn đại nhân."
Hàn Hoán Chi ngữ khí bình thản nói: "Nếu chỉ là chuyện trong phủ Đình Úy không giấu được ta, vậy thì ta hơi thất chức quá rồi, trong thành Trường An cũng không nhiều chuyện có thể giấu được ta. Nếu ta nhiều chuyện một chút, khắp cả Đại Ninh chuyện ta muốn biết phần lớn cũng đều có thể biết."
Ông ta liếc mắt nhìn Lý Bất Nhàn một cái: "Trong sách bói toán của tổ tiên ngươi có suy đoán về người như ta không?"
Lý Bất Nhàn lắc đầu: "Ta chỉ... cảm thấy vẻ u sầu trên khuôn mặt Hàn đại nhân quá nặng."
Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài: "Đêm nay không ngủ được là phải trách ngươi, vẻ u sầu trước đó thì không trách ngươi."
"Trách ta?"
Lý Bất Nhàn ngây người ra: "Tại sao?"
Hàn Hoán Chi nói: "Trước khi ngươi rời thư phòng của ta đã hỏi ta một câu, ngươi hỏi nếu ta không làm đô đình úy thì sẽ làm gì. Chính bởi vì câu hỏi này mà ta đã suy nghĩ đến bây giờ, cảm thấy làm gì cũng thiếu ý vị. Ngươi nói xem, nếu ta mở một tửu lâu thì như thế nào?"
Lý Bất Nhàn lắc đầu: "Khuôn mặt này của Hàn đại nhân, khách nhìn thấy cũng phải sợ, làm buôn bán gì cũng sẽ không kiếm được tiền, nhưng nếu Hàn đại nhân có lòng, tìm một nơi sơn dã, có núi có hồ, hoặc là nơi bao la rộng rãi, lòng dạ cũng sẽ thoáng hơn."
Hàn Hoán Chi cúi đầu, lẩm bẩm nói một câu: "Thảo nguyên sao?"
Lý Bất Nhàn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thuận miệng nói vài câu, thấy Hàn Hoán Chi phản ứng như vậy, Lý Bất Nhàn nghĩ đại khái là mình đã đoán đúng. Hàn đại nhân đang buồn đại sự, ít nhất cũng dính líu đến tiền đồ vinh nhục của bản thân ông ta, nếu lựa chọn không thỏa đáng, chức đô đình úy khó giữ được. Nhưng nếu như phủ Đình Úy không có Hàn Hoán Chi thì sẽ thành dạng gì?
Lúc nghĩ đến đây Lý Bất Nhàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, phủ Đình Úy không có Hàn Hoán Chi vẫn là phủ Đình Úy, nhưng Hàn Hoán Chi không có phủ Đình Úy tất nhiên không còn là Hàn Hoán Chi.
"Cũng được."
Hàn Hoán Chi đứng dậy, tay vỗ vỗ vai Lý Bất Nhàn: "Sau khi xem xong thì trả về, dù sao bản thân ta chính là một trong những chuyện cơ mật nhất của phủ Đình Úy."
Lý Bất Nhàn vội vàng đứng dậy vái lạy: "Trời sáng ta sẽ trả lại."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, đi về chỗ ở của mình. Lý Bất Nhàn nhìn bóng lưng của Hàn Hoán Chi, cảm thấy ngay trong khoảnh khắc đó, dường như Hàn Hoán Chi thật sự đã ngộ ra được điều gì.
Cung Vị Ương.
Hoàng đế cũng gần như cả đêm không ngủ, ông ta và Hàn Hoán Chi đều phiền não về một chuyện.
Lão viện trưởng ở trên ghế nằm đã ngủ một hồi lâu, hoàng đế đứng dậy kéo chăn lên cho lão viện trưởng. Ông ta đi đến cửa sổ muốn đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại đột nhiên nghĩ đến nếu gió đêm thổi vào không chừng lão viện trưởng sẽ bị lạnh, cánh tay đang vươn ra liền dừng lại giữa không trung.
"Bệ hạ muốn mở cửa sổ thì mở đi, thần tỉnh rồi."
Lão viện trưởng ngồi thẳng người. Người già rồi luôn dễ buồn ngủ, nhưng giấc ngủ lại không dài, một lúc một lúc, đứt quãng không liền mạch. Hơn nữa còn bắt đầu mơ ngủ nhiều, không còn là giấc mơ kỳ lạ, hư ảo không chân thực như lúc còn trẻ, mà càng dễ mơ thấy từng chuyện thật sự từng xảy ra hơn, ví dụ như lúc còn trẻ.
"Bệ hạ nên ngủ một lúc."
"Không ngủ nữa, sắp sửa đến triều sáng rồi."
Hoàng đế dùng sức vung tay, vai và lưng cực kỳ đau nhức, Đại Phóng Chu mơ mơ màng màng lấy thêm trà cho hoàng đế, đứng ở đó cũng lắc lư. Hoàng đế nhìn dáng vẻ của y không nhịn cười được, khoát tay nói: "Ngươi ra ngoài chợp mắt một lúc đi, lát nữa lên triều trẫm sẽ cho người gọi ngươi."
Đại Phóng Chu vội vàng lắc đầu: "Nô tì không buồn ngủ."
"Ra ngoài đi, trẫm còn có chuyện nói với lão viện trưởng."
Đại Phóng Chu vội vàng cúi người rời đi, nghĩ mấy ngày nay cũng không biết bệ hạ làm sao, nhìn luôn lo lắng bồn chồn. Chẳng lẽ chiến sự bên tây cương còn khó khăn hơn trận chiến bắc cương sao? Nhưng Đại Phóng Chu lại cảm thấy người Tây Vực dù cuồng thế nào cũng không bằng người Hắc Vũ.
"Tiên sinh."
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Khanh biết trẫm ở buồn chuyện gì."
"Bên Trân phi nương nương cũng sẽ nghĩ thông suốt, bệ hạ sẽ không để ý suy nghĩ của bất cứ người nào, bệ hạ chỉ để ý đến là suy nghĩ của nương nương. Nhưng hẳn là trong lòng Trân phi nương nương có một cửa ải khó khăn không vượt qua được, bệ hạ vẫn phải cho Trân phi nương nương một ít thời gian."
"Trẫm biết."
Hoàng đế thở dài một hơi: "Nhưng trẫm cảm thấy dù sao cũng phải có một kết thúc, cứ tiếp tục như vậy chung quy cũng không phải là cách, là không có trách nhiệm với nàng ấy, cũng là không..."
Hoàng đế muốn nói cũng là không có trách nhiệm với Thẩm Lãnh, nhưng lời này dù sao cũng không có thể nói ra được.
"Nếu là tiên sinh xử trí việc này, tiên sinh nên làm như thế nào?" Hoàng đế hỏi.
Lão viện trưởng cẩn thận suy nghĩ nhưng lại không trả lời, mà hỏi hoàng đế: "Bệ hạ sẽ giao việc này cho thần xử trí sao?"
Hoàng đế ngây người ra, ông ta không muốn giao chuyện này cho bất cứ người nào xử trí. Đã đưa ra quyết định, bất kể là kết quả như thế nào, ông ta đều nên tự mình đối mặt.
Lão viện trưởng cười cười có chút bất đắc dĩ, hoàng đế không cho lão câu trả lời, thật ra chính là đã cho câu trả lời.
"Đối với bất cứ chuyện gì trẫm đều chưa từng không quả quyết như vậy, do dự như một kẻ phế vật."
Hoàng đế giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương: "Thôi, tiên sinh cũng nói cho nàng ấy thêm một ít thời gian, vậy thì trẫm sẽ cho nàng ấy thêm một ít thời gian."
Hoàng đế hỏi: "Có đói không?"
Lão viện trưởng cười: "Đói."
Hoàng đế nhìn ra bên ngoài: "Đại Phóng Chu, mang một ít thức ăn đến."
Ngồi ở cửa mơ mơ màng màng chợp mắt ngủ, Đại Phóng Chu nghe thấy tiếng của bệ hạ liền vội vàng dậy: "Nô tì cho người đi chuẩn bị ngay."
Thật ra y hoàn toàn không nghe rõ hoàng đế dặn gì, nhưng y biết hoàng đế đã nói những gì.
Cùng lúc đó, huyện Hậu Hải trên tuyến đường từ Tây Thục đạo vào Kinh Kỳ đạo. Huyện thành Hậu Hải là một yếu địa giao thông, có bốn bộ quan đạo giao nhau tại đây, cho nên huyện Hậu Hải khá phồn hoa, thuộc loại huyện lớn, huyện lệnh chính thất phẩm, huyện lệnh của huyện nhỏ là tòng thất phẩm, huyện quan trọng hơn một chút thì huyện lệnh cũng có người tòng lục phẩm.
Quan dịch trạm, người của phủ Đình Úy canh gác cực kỳ nghiêm mật, cho dù là buổi tối cũng không hề lơi lỏng, vòng trong vòng ngoài trừ người của bọn họ ra, còn mời sương binh địa phương đến hỗ trợ đề phòng trông coi. Các sương binh cũng không biết phạm nhân cần áp giải vào kinh lần này là ai, chỉ nghĩ chắc hẳn là rất quan trọng mới đúng, nếu không thì không thể nào lao sư động chúng như thế.
Trời đã sắp sáng rồi, thiên bạn Phương Bạch Lộc phụ trách áp giải người đến Trường An duỗi lưng một cái, tính toán lộ trình, khoảng chừng nửa tháng nữa là có thể vào Trường An. Gã nhìn hai chiếc xe chở tù đậu ở trong viện kia, người trong xe tù còn đang tựa vào cũi ngủ.
Phương Bạch Lộc vẫy tay gọi thân tín đến, căn dặn dọn dẹp một chút chuẩn bị khởi hành.
Đúng lúc này, nam nhân trung niên trong một chiếc xe tù mở mắt nhìn chung quanh, sau đó nhìn về phía chiếc xe tù khác ở cách đó không xa.
"Ngươi nói ngươi có đáng thương không? Ta cấu kết với hoạn quan, còn có án mạng, chết thì chết, chính ta cũng không cảm thấy sợ, ngươi thì khác, kết cục của chúng ta không có gì khác nhau, dù sao cũng là phải chết. Tại sao ngươi không nói cho ta biết trước kia đứa bé đó rốt cuộc là thế nào? Trước khi chết có thể biết tiền căn hậu quả, chết đi cũng là một con ma hiểu chuyện."
Trong một chiếc xe tù khác, một nữ tử ăn mặc chỉnh tề, còn có chăn đắp cười lạnh: "Ngươi hiểu hay không hiểu thì có liên quan gì đến ta, ta hiểu hay không hiểu thì liên quan quái gì đến ngươi?"
Nam nhân trung niên chính là Khưu Niệm Chi được Tào An Thanh phái đến Tây Thục đạo, y cũng cười lạnh: "Chết có gì khác nhau?"
Nữ tử nhìn nhìn lên bầu trời vẫn chưa sáng, lẩm bẩm nói một câu: "Cũng đúng, chết có gì khác nhau, huống hồ ta cũng là một trong những người đáng chết, đã nên chết từ lâu rồi."
Nàng ta nhắm mắt lại: "Có những sai lầm, không thể tha thứ."
Ánh mắt của Khưu Niệm Chi đột nhiên lóe sáng: "Có những sai lầm không thể tha thứ? Xem ra quả thật lúc trước các ngươi đã làm những chuyện to gan lớn mật."
"Chúng ta không làm gì sai, cũng không hối hận."
Nữ tử liếc mắt nhìn Khưu Niệm Chi một cái: "Ngươi cũng không cần bắt bẻ lời ta nói. Cho dù ta cho ngươi biết thì có thể thế nào, rất nhiều chuyện khác với dự đoán của các ngươi. Ta nói chúng ta đáng chết, là vì chúng ta không bảo vệ tốt Trân phi nương nương, đây là lỗi lớn, mà chuyện ngươi cho rằng chúng ta đáng chết, chỉ là ngươi nghĩ mà thôi."
Nàng ta lại hướng tầm mắt lên bầu trời đêm: "Năm đó cùng mẫu thân bọn họ đi Liên Sơn đạo thì tốt rồi, nếu như vậy, chắc hẳn là đã chết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận