Trường Ninh Đế Quân

Chương 1046: Trước khi quyết chiến

Trên lầu cổng thành phía nam thành Lộc Hồ đặt một cái ghế nằm, từ nơi này nhìn ra toàn cảnh ngoài thành. Thẩm Lãnh ngồi xuống nhìn cảnh hồ nước phía xa, cảm thấy thật sự không tệ, tuy rằng đã là mùa đông, gió đã rất lạnh nhưng kiểu thoáng đãng này khiến tâm cảnh người ta trở nên thoải mái không ít.
Bên cạnh ghế nằm đặt một bàn trà nhỏ, ngâm một chén trà nóng, làm màu một khắc là được, lâu hơn nữa thì trà sẽ đông lạnh.
Uống hết một chén trà, không thêm nước nữa, Thẩm Lãnh đứng dậy rời đi.
Một khắc thoải mái, Thẩm Lãnh không nghĩ quân vụ, không nghĩ chiến sự, chỉ nghĩ đến Trà gia, nghĩ đến bọn trẻ.
Một khắc sau hắn đứng dậy, quân vụ nghĩ, chiến sự nên nghĩ thì vẫn phải nghĩ đến.
"Truyền lệnh, bảo tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy dẫn binh đi thành Bất Lộc."
Thẩm Lãnh vừa đi xuống dưới tường thành vừa nói: "Mùa đông rồi, hẳn là bên Đàm đại tướng quân đã đang chuẩn bị quyết chiến, chúng ta ở bên này phải san sẻ giúp ông ấy. Liên quân Tây Vực sẽ có hơn mười vạn binh lực bị chúng ta kiềm chế ở đây, đây mới là mục đích quan trọng nhất chúng ta tới Thổ Phiên, chiếm thành Bất Lộc chẳng qua chỉ là tiện tay. Cầm chân một phần binh lực của kẻ thù ở đây, Đàm đại tướng quân ở bên kia sẽ giảm bớt áp lực."
"Nhưng nếu như chúng ta có thể cầm chân thêm nhiều binh lực của quân địch, áp lực bên Đàm đại tướng quân sẽ càng nhỏ hơn, cho nên ta bảo Mạc Địch Áo chuyển thư giúp ta. Nếu đại thừa tướng Hậu Khuyết quốc Ô Nhĩ Đôn nhận được của ta thư, binh lực cả nước Hậu Khuyết quốc đều sẽ đến bên này."
Trần Nhiễm nói: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Cho kẻ thù biết nội tình của chúng ta."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu không thì ta sẽ không thả Mạc Địch Áo và Nguyệt Mộc Thác dưới trướng y đi. Một Nguyệt Mộc Thác trở về, nói tình hình bên này chưa chắc người An Tức sẽ tin hoàn toàn. Mạc Địch Áo lại trở về nữa, kẻ thù sẽ tin bên chúng ta chỉ có hơn sáu vạn binh lực, còn phải chia ra canh giữ một vùng đất lớn như vậy, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta không đủ binh lực."
Thẩm Lãnh nói: "Không cho kẻ thù biết nội tình của chúng ta thì làm sao bọn họ dám đến đánh. Sau khi Mạc Địch Áo trở về nhất định sẽ còn cố ý nói chúng ta yếu hơn, y sẽ gửi gắm hi vọng ở liên quân Tây Vực báo thù cho y. Chúng ta có sáu vạn năm ngàn binh lực, Mạc Địch Áo sẽ nói chúng ta chỉ có năm vạn người, bốn vạn người, thậm chí là ít hơn, y hy vọng liên quân Tây Vực có thể đánh đến đây."
"Sau khi y trở về không lâu, hẳn là liên quân Tây Vực sẽ nóng lòng tiến công sang bên chúng ta. Mà giữa đường không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ gặp đại quân gần mười vạn của Nhã Thập, cứ để cho bọn họ đánh trước đi."
Thẩm Lãnh đi xuống tường thành: "Chiến binh Mậu Tự Doanh chia ra trông chừng ba nơi thành Quân Nha, Ma Sơn Quan, thành Can Thư, bên thành Quân Nha là ta cố ý giả vờ phân binh qua đó. Truyền lệnh cho tướng quân Mậu Tự Doanh La Khả Địch, bảo ông ta đừng tử thủ thành Quân Nha, thành Quân Nha quá nhỏ, hơn nữa ba mặt trống trải, không ngăn được thế công từ máy ném đá của người An Tức. Sau khi giả vờ lập tức lui quân về Ma Sơn Quan, làm cho người An Tức cảm thấy chúng ta không thủ được. Sau khi bọn họ thuận lợi chiếm thành Quân Nha sẽ điên cuồng tiến công Ma Sơn Quan, chúng ta sẽ đối đầu với bọn họ ở Ma Sơn Quan."
Trần Nhiễm lập tức gật đầu: "Lập tức sắp xếp người truyền lệnh cho tướng quân La Khả Địch ngay."
Thẩm Lãnh nói: "Phân công thêm người đi nói với tướng quân Canh Tự Doanh Dương Hận Thủy, ta chỉ có thể cho ông ấy một vạn người, hơn nữa một vạn người này không chỉ là bảo vệ thành Bất Lộc. Bên thành Bất Lộc tạm thời không có chiến sự, cho ông ấy một vạn người là để ông ấy phân binh đánh vào Đại Chi quốc từ phía nam, người của Lâm Lạc Vũ sẽ dẫn đường cho bọn họ. Sau khi đánh vào Đại Chi quốc thì đánh mạnh một chút, khiến cho người của Đại Chi quốc không dám ở lại nữa. Đại Chi quốc tuy không nhiều binh lực, quốc vương đích thân suất quân đến đây cũng chỉ tám chín ngàn binh lực, nhưng điều ta muốn không phải tám chín ngàn binh lực này bỏ chạy, mà là ảnh hưởng. Đại Chi quốc vừa đi, sẽ có các tiểu quốc khác dao động."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Bây giờ hiểu rồi chứ?"
Trần Nhiễm vừa đi vừa nghĩ: "Kha khá rồi. Mới đầu ngươi và Đàm đại tướng quân nói muốn tới tấn công Thổ Phiên, hỗ trợ Mạc Địch Áo tranh đoạt Thổ Phiên vương vị, ta tưởng là thật sự muốn giúp Mạc Địch Áo tranh đoạt vương vị. Sau đó ngươi nói thật ra mục đích là muốn đoạt thành Bất Lộc do Nhã Thập khống chế, ta lại tưởng mục tiêu thật sự là Nhã Thập. Bây giờ ta mới biết những mục tiêu này đều là mục tiêu tiện tay mà lấy, không phải mục tiêu chủ yếu. Mục tiêu chủ yếu là cầm chân hơn mười vạn binh lực của liên quân Tây Vực ở Thổ Phiên, chúng ta lấy sáu vạn năm ngàn binh lực cầm chân quân địch đông gấp mười lần ở đây, bên Đàm đại tướng quân sẽ dễ đánh hơn nhiều."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Quyết chiến, vẫn phải xem Đàm đại tướng quân."
Hắn đi đến giáo trường, nhìn nhìn những kẻ người Lâu Nhiên kia: "Nhốt tất cả lại, để một mình Mục Đồ đi theo ta là được, đợi đánh xong trận này sẽ giao những người này cho Mục Đồ."
Trần Nhiễm ngẩn ra: "Ngươi thật sự định ủng hộ Mục Đồ về Lâu Nhiên tạo phản?"
"Tại sao không thật."
Thẩm Lãnh cười cười: "Nơi như Lâu Nhiên giống một đống củi lớn, ném một đốm lửa qua không chừng cũng có thể đốt cháy được. Cho dù Mục Đồ không thể thật sự lật đổ sự thống trị của hoàng tộc Lâu Nhiên, cũng có thể thống khoái đốt một mồi lửa. Chúng ta cướp được trang bị của khoảng một vạn người từ tay Mạc Địch Áo, số trang bị này dù sao cũng không phải của chúng ta, chúng ta cũng chẳng thèm. Ta có thể giao cho Mục Đồ, võ trang một vạn người..."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Nhưng đó là chuyện sau này, vẫn chưa vội."
Trần Nhiễm giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, nghĩ cũng đều là một người, tại sao trong đầu Thẩm Lãnh lại nghĩ nhiều chuyện như vậy, hơn nữa mỗi một bước đều rất rõ ràng. Những sắp xếp này, những bố trí này, ngoại trừ Mục Đồ người Lâu Nhiên ra, những chuyện khác Thẩm Lãnh đều đã nghĩ kỹ trước khi đến, mỗi một bước đi như thế nào cũng đã nghĩ kỹ. Đây không phải trường hợp nhỏ chỉ mấy chục người, đối diện là đại quân mấy chục vạn, bên này có đại quân sáu bảy vạn, đưa mắt nhìn khắp mấy ngàn dặm, thật sự lợi hại.
Gã vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên mình chỉ là trình độ của một đội chính thân binh, không ra ngoài độc lĩnh một quân xem ra là đúng rồi, với đầu óc của gã thì căn bản là không ứng phó được với chiến sự phức tạp. Nếu gã thật sự ra ngoài độc lĩnh một quân, nói không chừng sẽ làm hại các huynh đệ chiến binh đi theo gã. Sau đó gã bỗng nhiên nghĩ đến cuối cùng Lãnh Tử vẫn đồng ý giữ gã lại, hẳn là cũng biết rất rõ năng lực của gã không đủ để làm tướng của một quân.
Lãnh Tử biết gã mấy cân mấy lạng, nhưng lại không muốn bạc đãi huynh đệ của mình, cho nên Lãnh Tử mới xin bệ hạ cũng tấn chức tướng quân cho gã. Khắp cả Đại Ninh, cho dù đại tướng quân cấm quân, tứ cương đại tướng quân, chức vị cao nhất trong thân binh doanh của những người này cũng chỉ là giáo úy, duy chỉ có thân binh doanh của Thẩm Lãnh có gã là tướng quân.
Nghĩ đến đây Trần Nhiễm thở ra một hơi thật dài, hóa ra mình thật sự nghĩ quá ít.
"Lãnh Tử, ngươi lo nghĩ nhiều như vậy, có phải vất vả không?"
"Vô nghĩa."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Vất vả hơn nữa có vất vả bằng lúc chúng ta còn làm binh không? Có vất vả bằng lúc ta làm cu li ở bờ sông Nam Bình không? Nhiễm Tử, ngươi cảm thấy bây giờ vất vả sao? Bây giờ chúng ta ăn cái gì, mặc cái gì... Lúc làm cu li nói một tiếng vất vả thì được, đến vị trí này của ta còn muốn nói vất vả, đó là già mồm cãi láo."
Trần Nhiễm nhún vai: "Cũng đúng."
Nghĩ mà xem, quả thật là, cuộc sống hiện tại thế nào, cuộc sống trước kia thế nào?
"Bây giờ chúng ta đi làm gì?"
"Đưa đội ngũ còn lại của Canh Tự Doanh đến đây, ngoại trừ một vạn người của Dương Hận Thủy ra, phân chia thêm năm ngàn người lưu thủ thành Lộc Hồ và biên thành, đây là đường lui của chúng ta nên không thể làm mất. Tất cả năm vạn người còn lại đều tập trung ở Ma Sơn Quan, hạn định đến nơi trong vòng bảy ngày."
Thẩm Lãnh dừng chân lại: "Chúng ta sẽ sống chết cầm chân liên quân Tây Vực ở đây, kéo dài càng lâu, bên Đàm đại tướng quân sẽ có phần thắng càng lớn."
Thành Tây Giáp.
Đàm Cửu Châu ngồi ở chủ vị trong lều lớn trung quân, tất cả tướng lĩnh dưới trướng ông ta chia làm hai hàng đứng bên dưới. Tất cả mọi người đã đến đủ, Đàm Cửu Châu liếc nhìn mọi người, tất cả đều yên tĩnh. Mọi người đều biết thời điểm quyết chiến đã tới.
"An Quốc Công mang sáu vạn năm ngàn binh đi Thổ Phiên quốc, có thể các ngươi tưởng là thật sự đi Thổ Phiên quốc. Không phải, hắn đi là để san sẻ binh lực kẻ thù cho chúng ta. Ta vừa mới nhận được tin tức An Quốc Công phái người gửi về, hắn xác định hiện giờ liên quân Tây Vực ở Thổ Phiên quốc chờ quyết chiến với hắn ít nhất không kém năm trăm ngàn người. Nói cách khác, hắn dùng sáu vạn năm ngàn người phân tán ít nhất năm trăm ngàn kẻ thù giúp chúng ta."
Đàm Cửu Châu giơ tay chỉ ra bên ngoài: "Nếu trận chiến này chúng ta không thể đánh thắng số kẻ thù còn lại, các ngươi, ta, tất cả những người ở lại thành Tây Giáp, ta cảm thấy đều không có mặt mũi gặp lại An Quốc Công."
Ông ta đứng lên, ở chậm rãi đi lại trong lều lớn trung quân: "Từ khi chiến tranh bắt đầu, viện binh của triều đình điều đến đã không ngừng tới. Hiện giờ thành Tây Giáp này hội tụ binh lực ba mươi vạn chiến binh Đại Ninh. Ta sẽ nói cho các ngươi biết một tin, ba đến năm ngày sau, mười vạn lang kỵ thảo nguyên sẽ đến, chúng ta sẽ có bốn mươi vạn tinh nhuệ. Dùng bốn mươi vạn hổ lang phản công, không đánh thắng thì các ngươi cảm thấy có thể tha thứ không?"
"Không thể!"
Mọi người đồng thanh hô một tiếng.
"Không thể."
Đàm Cửu Châu chậm rãi thở ra một hơi: "Nếu chúng ta không đánh thắng, là phụ An Quốc Công, là phụ các tướng sĩ Canh Tự Doanh và Mậu Tự Doanh, cùng với Tân Tự Doanh chỉ còn lại hơn một ngàn người, chúng ta càng phụ bệ hạ..."
Ông ta đi trở lại chỗ bàn sách, cầm một phong thư lên mở ra: "Đây là thư của bệ hạ tự tay viết cho ta."
Ông ta mở thư ra, trên thư chỉ có một câu.
"Đánh cho tốt, trẫm tin tưởng khanh."
Đàm Cửu Châu giơ lên tay phải vỗ ngực: "Để tay lên ngực tự hỏi, trước đây chúng ta đánh có tốt không? Không tốt! Nhưng bệ hạ vẫn tín nhiệm chúng ta, vẫn cảm thấy chúng ta có thể bảo vệ tốt tây cương, chúng ta cũng có thể đánh bại kẻ thù xâm phạm Đại Ninh, nhưng như vậy không đủ. Nếu chúng ta không đánh lại, nếu không khiến kẻ thù cảm thấy đau, trận chiến này chúng ta đã thua. Chỉ là bảo vệ thành Tây Giáp thì ta cảm thấy đáng hổ thẹn, bản thân ta đáng hổ thẹn, các ngươi cũng đáng hổ thẹn."
Ông ta chỉ ra ngoài cửa: "Đánh lại, ai đánh đến đây thì chúng ta sẽ đánh lại!"
Đàm Cửu Châu đi tới cửa: "Người Hậu Khuyết, người Thổ Phiên, người Đại Chi, người Kim Tước... Nếu chúng ta không thể đánh lại, bọn họ sẽ cảm thấy Đại Ninh dễ ức hiếp. Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn bảo các ngươi đều ghi nhớ một câu... Đây là lần cuối cùng người Tây Vực dám đến xâm phạm biên cương Đại Ninh ta, sau trận chiến này, ta muốn khiến cả Tây Vực không còn người nào dám tới nữa!"
"Rõ!"
Trong lều lớn, tất cả các tướng quân đều đặt tay phải ở trước ngực.
"Khiến cho mỗi một kẻ địch đều đau không muốn sống nữa."
Đàm Cửu Châu chậm rãi thở ra một hơi: "Dùng đao của các ngươi."
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Đàm Cửu Châu gật đầu: "Chiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận