Trường Ninh Đế Quân

Chương 1069: Quả nhiên không dễ làm

Mạnh Trường An bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão nhân gia người ra tay đắt tiền, còn không phải là lão nhân gia ông tự định à."
"Ta?" Sở Kiếm Liên ngẩn ra: "Lão nhân gia?"
Ông ta hừ một tiếng, xoay người từ trên lương đình nhẹ nhàng bay xuống, cũng không liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái liền đi. Mạnh Trường An thầm nghĩ đây gọi là gì...
Nữ tử dùng trường tiên cười: "Người Ninh quả nhiên đều rất kỳ quái, tại sao không ở lại giúp đỡ ngươi vậy? Đáng tiếc là ngươi đẹp như vậy, một đánh ba, ta không nghĩ là ngươi có thể thắng."
Mạnh Trường An nhìn hắc tuyến đao đang ôm trong lòng có chút cảm khái: "Quả thật rất ít khi đánh ba người."
Nữ tử kia cười cười: "Vậy nếu không thì ngươi quỳ xuống liếm chân của ta, ta có thể giữ ngươi lại."
Không ngờ Mạnh Trường An lại gật đầu: "Được."
Sau đó cất bước về phía trước.
Gã đầu trọc dùng cự kiếm từ phía sau sải bước xông đến, khi người còn cách Mạnh Trường An có ít nhất 3 – 4 bước xa thì thanh cự kiếm kia đưa ngang lên. Kiếm này hơi quá dài nhưng vẫn không có khả năng dài tận 3 – 4 bước chân như vậy, nhưng y lia kiếm ra, sau khi kiếm tới vị trí nhất định bỗng nhiên giảm tốc độ, mà người của y thì bị cự kiếm kéo theo, người ở giữa không trung đạp mạnh hai chân về phía ngực Mạnh Trường An. Động tác này dứt khoát và nhanh nhẹn, hơn nữa trái với bình thưởng, kiếm khách sở dĩ là kiếm khách, đương nhiên là vì hắn ta dùng kiếm làm vũ khí, nhưng kiếm pháp của y lại là lấy mình làm vũ khí.
Bộp một tiếng.
Giây phút đôi chân kia sắp đạp vào ngực Mạnh Trường An, Mạnh Trường An mới nhìn có vẻ như bừng tỉnh đại ngộ mà di động một chút, nhưng vừa vặn tránh được đôi chân kia. Tay phải vẫn ôm đao của gã, tay trái vươn ra túm lấy một cổ chân của đầu trọc, một tiếng bộp nhỏ vang lên, cổ chân bị nắm cực kỳ chắc chắn.
Bịch!
Bịch bịch bịch...
Liên tiếp mấy tiếng trầm đục vang lên, hán tử đầu trọc bị Mạnh Trường An quăng qua quăng lại 4 – 5 lần trên mặt đất, hộp sọ cũng bị móp vào, trên mặt đất ở hai bên toàn là vết máu. Sau khi quật y 4 – 5 lần như vậy, Mạnh Trường An còn xách người lên nhìn, người nọ mềm nhũn ở trên tay gã đâu còn có sức sống nữa. Gã giống như cảm thấy không tin người kia lại chết như vậy, còn lắc lắc mấy cái.
Nam nhân đuôi sam và nữ tử váy dài lập tức lui về phía sau, hai người đồng thời thay đổi sắc mặt.
"Ồ." Mạnh Trường An tùy tay ném thi thể đi: "Bây giờ là một đánh hai, coi như cũng dễ đánh một chút."
Một tiếng vù vang lên, ctrường tiên kia bay về phía cổ Mạnh Trường An. Trường tiên này làm bằng kim loại, thoạt nhìn giống như một bộ xương rắn, hai bên roi đều sắc bén như dao, nếu bị cuốn vào cổ, chỉ cần nhẹ nhàng phát lực là có thể cắt đứt cổ người ta.
Khi roi bay tới Mạnh Trường An giơ tay nhấc hắc tuyến đao lên, bộp một tiếng, trường tiên quấn vào vỏ đao của gã chứ không thể quấn vào cổ. Nữ tử váy dài ngẩn người, lập tức xoay cổ tay muốn kéo trường tiên về, tay phải của Mạnh Trường An cầm vỏ đao kéo về phía sau, nữ tử váy dài lập tức lao về phía gã, bất đắc dĩ, nữ tử váy dài đành phải buông tay ra.
Ngay trong khoảnh khắc này, Mạnh Trường An không tiếp tục ra tay với nữ tử váy dài nữa mà lập tức xoay người, hắc tuyến đao trong tay tuốt ra khỏi vỏ, trong một khắc đó giống như thật sự có một tia sét lóe sáng trên bầu trời.
Gã đột nhiên xoay người về phía sau xuất đao, đao chém từ trên xuống, thế tựa cầu vồng.
Phập!
Đao từ đỉnh đầu cắt vào rồi từ dưới háng cắt ra ngoài, sáng lóe lên, ngay sau đó lại là một tiếng keng, đao bổ vào phiến đá lát mặt đất, trực tiếp chém vỡ phiến đá. Phiến đá có sức chịu lực khổng lồ, trong nháy mắt bị chém vỡ đó, đất bị ném dưới phiến đá bắn ra ngoài từ khe hở.
Đất bắn lên trên, máu trôi xuống dưới.
Nội tạng và máu lập tức rơi đầy mặt đất, máu me nhầy nhụa đến nỗi cũng không nhìn ra là thứ gì. Con người mặc kệ đẹp cỡ nào, nội tạng rơi đầy mặt đất cũng sẽ không đẹp.
Vẻ mặt của nam nhân đuôi sam mỗi tay cầm một thanh đoản kiếm đó đọng lại, hai mắt tuy càng lúc càng rời rạc nhưng biểu cảm trong ánh mắt giống y hệt nhau. Đao từ đỉnh đầu hắn ta xuống đến háng, trong khoảnh khắc đó người bị chia thành hai, hai khúc thi thể rơi xuống đất, máu từ triền núi chảy xuống, nhìn cực kỳ thảm khốc. Khoảnh khắc nữ nhân trường tiên ra tay, hắn ta liền vòng ra sau lưng Mạnh Trường An, nhưng đâu ngờ Mạnh Trường An lại ra tay nhanh như vậy, hung tàn như vậy.
Một đao bổ đôi nam nhân đuôi sam kia, Mạnh Trường An lại xoay người lần nữa, đúng lúc nữ tử váy dài trong tay đã không có binh khí kia lao đến trước mặt gã, gã lập tức bóp cổ ả ta nhấc người lên, một cánh tay giơ lên cao quá đỉnh đầu.
"Con người ta thích ngẩng đầu nhìn, không thích cúi đầu, cho nên không thể nào quỳ xuống liếm chân của ngươi."
Mạnh Trường An một cánh tay nhấc người lên đi về trước mấy bước, cúi người nhặt thanh cự kiếm dưới đất lên. Cự kiếm xoay nửa vòng trong tay trái của gã, sau đó gã buông tay ra đập mạnh xuống, chuôi kiếm quay tới cắm chặt vào phiến đá, đó không phải là mũi kiếm mà là chuôi kiếm. Chuôi kiếm của cự kiếm rất dài, hơn nữa còn to hơn nhiều chuôi kiếm của trường kiếm bình thường, thế mà lại đâm vào phiến đá giống như đâm vào đậu hũ vậy.
"Ta nhấc ngươi lên sẽ mệt, đổi thứ khác, ta đỡ ngươi."
Nói xong câu đó, Mạnh Trường An đặt nữ nhân ở trên cự kiếm hướng mũi kiếm lên, lưng chạm vào mũi kiếm, gã buông lỏng tay, nữ tử kia liền đau đớn kêu thảm một tiếng. Ả ta thật sự được tính là một nữ nhân rất đẹp, nhất là ở tư thế này, váy dài tách ra, cặp chân dài liền lộ rõ, trắng và còn đẹp, còn rất thon dài nữa. Khổ nỗi Mạnh Trường An dường như chính là một người vô tình, sau khi tay của gã buông ra, cự kiếm đâm xuyên qua lưng nữ nhân sau đó là trước ngực. Kiếm này rộng hơn một thước, thân thể của nữ nhân trượt xuống, kiếm lộ ra, cắt từ ngực đến bụng dưới.
Mạnh Trường An xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ ra nếu cứ đi như vậy thì chẳng phải là lỗ ư, vì thế gã lại lục lọi trên thi thể, quả nhiên lấy được không ít vàng bạc, vì thế cảm thấy có lời.
Nhưng nghĩ lại thấy chút tiền này quả thật kém xa mức giá để Sở Kiếm Liên ra tay, cho nên cũng không thấy vui vẻ nữa.
Cách nơi đây khoảng 4 – 5 dặm, ngay trong khách điếm cách nơi Trà gia ở chỉ hai con đường, có một nam nhân trẻ tuổi mặc trường sam buông thiên lý nhãn xuống sau đó thở dài một hơi: "Quả nhiên dùng ba kẻ ngu xuẩn đi dò xét trước là đúng."
Y đặt thiên lý nhãn ở bàn bên cạnh, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ: "Tới gần dễ, giết vào khó."
Quay lại liếc nhìn, có 4 – 5 cỗ thi thể nằm trong phòng, đó là người của phiếu hào Thiên Cơ. Canh phòng ở ngay bốn phía nơi Trà gia ở, nhưng hiển nhiên mấy người bọn họ còn chưa kịp cảnh báo đã bị giết rồi.
"Bây giờ chúng ta đi hẳn là còn kịp, hai cao thủ kia ở trên núi đối diện."
Một người khác thấp giọng nói: "Lúc này trong viện kia chỉ có Thẩm Trà Nhan và hai đứa trẻ."
"Ngươi đánh giá thấp bọn họ rồi."
Người trẻ tuổi cười nói: "Nếu Thẩm Trà Nhan dễ bị bắt hoặc là bị giết như vậy, ngươi không nghĩ hẳn là ả ta đã chết rất nhiều lần rồi sao? Người của chúng ta lẻn vào Ninh quốc đã bị phủ Đình Úy đả kích đến mức còn lại không được mấy người, mà người viết thư cho sư phụ vẫn có thể tìm được một trong số bọn họ chuẩn xác, đủ để chứng tỏ thật ra người của chúng ta gần như đều đã bại lộ tất cả, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của người Ninh. Người không nghiêm cẩn thì làm sao tra được nhiều người của chúng ta như vậy, cho nên gần đây tất nhiên còn có cao thủ, bọn họ làm việc không có qua loa như ngươi nghĩ đâu."
Người trẻ tuổi nói: "Dọn dẹp phòng một chút, không lâu sau sẽ có người đến thay ca, đừng để cho người ta dọn phòng, không lịch sự."
Một đám hắc y nhân dưới trướng y lập tức hoạt động, khiêng từng cỗ từng cỗ thi thể xuống dưới lầu. Dưới lầu một của khách điếm cũng đều là người chết nằm la liệt, bao gồm khách cư trú và cả nhà lão bản khách điếm, thi thể đều bị chồng chất ở tầng một, còn dùng khăn trải giường đắp kín. Những tên hắc y nhân này lại đi lấy nước rửa sạch cầu thang và sàn nhà một lượt. Nếu như là đi theo người khác thì đương nhiên bọn họ sẽ không làm việc thế này, nhưng đi theo người kia, bọn họ ngay cả một tia nghi ngờ cũng không dám có.
Đó là đệ tử được quốc sư thương yêu nhất, cũng là đệ tử quan môn của quốc sư, lại là người duy nhất được quốc sư điểm danh là người thừa kế chưởng giáo. Y không những đáng sợ, mà còn có chứng ưa sạch sẽ, những nơi y đi qua không thể có vết bẩn dính lên giày của y, trong phòng của y nhất định phải ngăn nắp không thể lộn xộn. Nếu nhìn thấy những thứ này là y sẽ khó chịu, lúc y khó chịu thì giết người sẽ rất hung tàn.
Y tên là Bộc Nguyệt, tên là do Tâm Phụng Nguyệt đặt cho.
"Đi thôi."
Bộc Nguyệt xoay người: "Từ bỏ, lần này không đi nữa."
Y đi ra ngoài khách điếm, quang minh chính đại đi ra ngoài giống như một vị khách, mà những người khác thì đều là lao ra ngoài từ cửa sổ phía sau. Sau khi ra ngoài cửa y bỗng nhiên có hứng thú, không đi ra phía sau tìm thủ hạ của mình hội hợp mà là đi tới con đường phía trước. Y chắp tay sau mông đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn sang hai bên, dường như y rất thích phong cảnh ở đây vậy.
Đi đến con đường phía trước thì rẽ hướng đến chỗ Trà gia ở, vẫn không đi nhanh, chậm rãi thong dong. Lúc sắp đến cửa thì nghe được tiếng nữ nhân và trẻ con, y không nhịn được mà có chút ảo giác, nữ nhân như vậy thật sự sẽ rất đáng sợ? Một nữ nhân bận bịu chăm sóc con cái, bận bịu những việc gia đình lặt vặt, làm sao có thể là một kiếm khách đáng sợ được.
Nhưng y sẽ không sơ suất.
Đi ngang qua cửa, y nhìn vào trong viện, sau đó nhìn thấy một nữ nhân rất đẹp rất đẹp cầm một cái gậy gỗ trong tay đang đuổi theo bọn trẻ, bộn trẻ chạy ở phía trước, một con hắc ngao khổng lồ đang yểm trợ cho bọn trẻ, tiếng cười nói vui vẻ.
Y dừng chân lại, hắc ngao cũng dừng chân lại, người nhìn vào trong viện, hắc ngao nhìn ra ngoài cửa.
Bộc Nguyệt áy náy cười cười với Trà gia, sau đó tiếp tục bước đi. Trà gia khẽ nhíu mày nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa đi qua kia, nhưng Bộc Nguyệt không dừng lại, vẫn vẫn giữ tốc độ bước đi giống như tham quan, vẫn chắp tay sau mông.
"Mẹ, đó là ai?"
Tiểu Thẩm Ninh chỉ ra bên ngoài hỏi một câu.
"Mẹ không biết."
Trà gia bé đứa trẻ lên, hắc ngao đã đến cửa, tai của nó dựng thẳng lên, trong ánh mắt là sự cảnh giác.
Đó là một người Ninh, ít nhất nhất là một người Trung Nguyên, tướng mạo, hình thể đều sẽ không sai.
Trà gia không nghĩ nhiều, nàng làm sao có thể nghĩ đến đệ tử quan môn của quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt sẽ là một người Trung Nguyên, mà ngay cả trong Hắc Vũ quốc cũng không có mấy người biết thân phận của Bộc Nguyệt. Sau khi y được Tâm Phụng Nguyệt nhận làm đệ tử thì vẫn luôn bế quan, từ lúc nhập môn đến lúc xuất quan tổng cộng tròn hai mươi năm. Hai mươi năm ngoại trừ gặp Tâm Phụng Nguyệt ra thì y chưa từng gặp bất cứ người nào.
Sau khi xuất quan mới biết Hắc Vũ đã đại biến, các sư huynh của y bị người Ninh giết không ít, cho nên y chỉ có thể đến Kiếm Môn làm việc trước. Bỗng nhiên có một ngày Tâm Phụng Nguyệt tìm y, bảo y đi Ninh quốc một chuyến, mang một nữ nhân tên là Thẩm Trà Nhan về Hắc Vũ, nhất định phải mang người còn sống về Hắc Vũ.
Rất đẹp.
Bộc Nguyệt vừa đi vừa nghĩ, đại khái là người xinh đẹp nhất trong tất cả các nữ nhân mà mình đã từng thấy. Tuy rằng nàng đã là mẫu thân của hai đứa con, tính ra chắc có lẽ sẽ không quá trẻ tuổi, nhưng vẫn có vẻ rất thanh xuân, thuần khiết giống như một tiểu nữ hài chưa có nhiều kinh nghiệm sống, thế nhưng lại có một tia ý nhị của nữ tử thành thục, cho nên khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, quan trọng nhất là trông nàng đẹp, rất đẹp.
Phía đối diện y có một nam nhân trung niên mặc trường sam vải đi tới, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng Bộc Nguyệt liếc mắt là nhìn ra đó không phải tuổi thật, trong ánh mắt nam nhân này có dấu vết của thời gian.
Y khẽ gật đầu cười, người phía đối diện cũng cười cười với y, hai người đi lướt qua nhau.
Ngay sau khi y đi tiếp mấy bước, nam nhân trung niên kia quay đầu lại: "Người Trung Nguyên?"
Bộc Nguyệt cũng quay đầu lại, gật đầu: "Người Ninh."
Nam nhân trung niên ừ một tiếng, xoay người đi.
Trong một khắc đó, Bộc Nguyệt đột nhiên có cảm giác mình cách cái chết rất gần.
Y nghĩ nếu không phải mình trả lời "người Ninh" mà là ba chữ "người Trung Nguyên", chắc hẳn là đã đánh nhau rồi, có lẽ sẽ bị thương.
Thiên hạ Đại Ninh này, ngoại trừ bản thân Sở Kiếm Liên còn nói mình là người Trung Nguyên chứ không nói là người Ninh ra, còn có ai nói mình là người Trung Nguyên nữa.
"Quả nhiên không dễ làm."
Bộc Nguyệt khẽ than một tiếng, cất bước rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận