Trường Ninh Đế Quân

Chương 1512: Xin ngươi hãy tin ta

Anh Điều Liễu Ngạn rất bực bội, hết sức hết sức bực bội.
Trước khi rời Ninh quốc đã bực bội, chỉ muốn mau chóng trở lại Tang quốc, bây giờ về rồi nhưng lại càng bực bội, thậm chí nghĩ còn không bằng về Ninh quốc, đương nhiên sự bực bội này là có điều kiện...
Nếu người Ninh không đến, hắn ta sẽ ở Tang quốc chuyên tâm làm việc lớn đoạt quyền của mình. Thiên hạ này là phụ thân hắn ta Anh Điều Thái đánh hạ được, Cao Tỉnh Nguyên chiếm đoạt cho riêng mình, giang sơn là giang sơn của nhà hắn ta nhưng lại bị Cao Tỉnh Nguyên chiếm giữ, đương nhiên Anh Điều Liễu Ngạn sẽ không chấp nhận.
Nhưng mà bây giờ người Ninh đã đến, sự tình liền trở nên cực kỳ phức tạp.
Quân Ninh giương cờ hiệu trút giận thay hắn ta để tiến công quy mô lớn, điều này thì không nói, ngay từ đầu Anh Điều Liễu Ngạn cũng đã nhận, dù sao cũng có thể giúp hắn ta tăng thêm tự tin, nhưng hắn ta biết người Ninh tuyệt đối không phải đến để trút giận cho hắn ta.
Người Ninh hao phí vô số quân phí, chết binh lính như vậy để trút giận cho một người ngoài như hắn ta?
Cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không nghĩ lời người Ninh nói là thật, vậy nhưng lúc ban đầu Anh Điều Liễu Ngạn rất cần chỗ dựa vững chắc như thế này. Chính bởi vì có quân Ninh đứng đằng sau lưng nên mới có người nhiều như vậy chạy đến thề nguyện trung thành với hắn ta.
Nói thẳng hơn một chút nữa, Cao Tỉnh Nguyên soán vị, hắn ta trở lại thì thật sự có người nhiều như vậy chịu phục?
Giang sơn đúng là Anh Điều Thái đánh hạ được nhưng hắn ta thì sao? Hắn vẫn luôn bị nhốt ở Đại Ninh, thanh danh quả thật không hay ho gì.
Bây giờ càng bực bội hơn là Mạnh Trường An đã đến, đại quân mấy vạn đao binh đóng quân ở ngay bên ngoài quận thành Hải Dã. Mạnh Trường An phái người đến nói trong quân thiếu lương thảo tiếp tế nên bảo hắn ta bỏ ra, hắn ta không muốn, thật lòng không muốn bỏ ra.
Lương thảo trong quận Hải Dã cũng chỉ miễn cưỡng đủ tự cấp tự túc, sao hắn ta nỡ cho người Ninh được?
Có người mạo hiểm đưa tin tức từ Kinh Đô đến cho hắn ta, nói Cao Tỉnh Nguyên đã hạ chỉ phái tướng quân Đức Mục Xuyên đang giao thủ với người Ninh ở bắc cương đến đánh quận Hải Dã. Nếu Đức Mục Xuyên thật sự đến, Anh Điều Liễu Ngạn cũng không tin Mạnh Trường An sẽ giúp hắn ta ngăn chặn đại quân của Đức Mục Xuyên.
Người Ninh rất keo kiệt.
Nhưng nếu không cho?
Nếu thật sự không cho, có lẽ sau khi Đức Mục Xuyên đến sẽ không phải là cần đánh Anh Điều Liễu Ngạn, mà là Đại Ninh đông cương Đao Binh đã chiếm lĩnh được quận thành Hải Dã.
Nếu so sánh, Anh Điều Liễu Ngạn cảm thấy khả năng Mạnh Trường An tiến công quận thành Hải Dã còn lớn hơn Đức Mục Xuyên.
Đức Mục Xuyên là bộ hạ cũ của phụ thân hắn ta, tuy đã là người của Cao Tỉnh Nguyên nhưng hắn ta nghĩ chắc cũng vẫn phải nể chút tình cũ chứ.
Quận thành Hải Dã.
Chủ tướng quận thành Sảnh Thái Tụng cũng cực kỳ khó xử. Ông ta giống như Đức Mục Xuyên, đều là bộ hạ cũ của Anh Điều Thái, sau khi Tang quốc thống nhất ông ta được ủy thác trọng trách, trở thành người đứng đầu một quận, cho nên sau khi Anh Điều Liễu Ngạn viết thư cho ông ta, ông ta ngay lập tức tỏ thái độ sẽ đứng về phía Anh Điều Liễu Ngạn.
"Bệ hạ."
Sảnh Thái Tụng dè dặt nhìn sắc mặt của Anh Điều Liễu Ngạn. Hiện giờ ông ta đã được Anh Điều Liễu Ngạn phong làm đại nguyên soái binh mã toàn quốc, xem như là người chỉ đứng dưới hoàng đế, nhưng bản thân ông ta cũng biết chức đại nguyên soái này binh mã chỉ là giả, quá giả.
Trong quận Hải Dã tổng cộng chỉ có hơn hai vạn thủ quân, tuy rằng gần đây có không ít người tìm đến nhưng đều là đám ô hợp, những người này đều là bách tính phổ thông, ngay cả vũ khí cũng không có.
Bản thân ông ta cũng ngại nói với người khác về chức đại nguyên soái binh mã toàn quốc này, quả thật là quá giả.
Đương nhiên ông ta cũng hiểu đây là thái độ của Anh Điều Liễu Ngạn, chính là muốn nói với ông ta rằng ngươi là thần tử mà ta coi trọng nhất, ngươi chính là người chỉ đứng dưới ta.
Sau khi Sảnh Thái Tụng gọi một tiếng, Anh Điều Liễu Ngạn mới lấy lại tinh thần, nhìn ông ta một cái rồi hỏi: "Đại nguyên soái, khanh có chuyện gì muốn nói sao?"
Sảnh Thái Tụng thầm nghĩ bệ hạ của ta ơi, ngài đừng gọi đại nguyên soái đại nguyên soái nữa...
"Bệ hạ, Mạnh Trường An lại phái người đến nói đại doanh Đao Binh thiếu thốn lương thảo, đã khó có thể tiếp tục chống đỡ, nếu bệ hạ còn không đưa lương thảo tiếp tế qua, khả năng là Mạnh Trường An cũng không thể áp chế oán niệm của đám binh lính thủ hạ."
"Oán niệm?!"
Anh Điều Liễu Ngạn vừa nghe liền nổi giận, vỗ bàn bộp một tiếng.
"Hắn mà thiếu lương thảo mới lạ!"
Anh Điều Liễu Ngạn đứng dậy, tức giận đi tới đi lui ở trong phòng: "Hậu cần của Ninh quốc tiếp tế liên tục không ngừng, lương thực trong tay hắn còn nhiều hơn ta nữa, giờ lại xin ta lương thực? Nếu ta không cho hắn, chẳng lẽ hắn còn thật sự dám đánh quận thành?!"
Sảnh Thái Tụng: "Hắn... chắc là dám."
Anh Điều Liễu Ngạn ngây người ra, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Sảnh Thái Tụng một cái: "Chẳng lẽ ta không biết hắn thực sự dám? Ta nói vậy là vì đang tức giận, ta đang phát tiết, khanh có thể đừng nói không?"
"Vâng vâng vâng..."
Sảnh Thái Tụng vội vàng nói: "Thần nhớ rồi, lúc bệ hạ tức giận thì thần không nói."
Anh Điều Liễu Ngạn giận dữ ngồi xuống, im lặng một lát rồi nói: "Đương nhiên ta biết hắn thực sự dám đánh chứ... Đây không phải là muốn kéo dài một thời gian sao, hiện tại người Ninh đều nói như thế nào?"
"Bọn họ đánh vào, nói là giúp ta giành lại giang sơn, nói là đến trút giận thay ta, nếu lúc này ta không cho bọn họ lương thảo, bọn họ cũng có lý, sẽ nói là ta bội bạc..."
Hắn ta thở dài một hơi, lồng ngực cũng xẹp xuống.
"Ta thật sự nghĩ nếu không đến Ninh quốc thì thật tốt. Lúc đó phụ thân suất quân chinh chiến sợ ta bị liên lụy nên đưa ta đến Tứ Hải Các của Ninh quốc. Quả thật là ta thanh nhàn một thời gian, an toàn một thời gian, thế nhưng tin tức của phụ thân thống nhất Tang quốc vừa truyền đến Ninh quốc, ta đã lập tức bị nhốt lại..."
Lửa giận của hắn ta thật sự không phải tự dưng mà có, bởi vì hắn ta cảm thấy ngay từ đầu mình đã là quân cờ bị người khác lợi dụng.
"Đế quốc Đại Tang thống nhất, ta bị nhốt ở Ninh quốc, ta chính là quân cờ để Ninh quốc có thể áp chế phụ thân. Sau khi phụ thân qua đời, Cao Tỉnh Nguyên soán vị, ta lại thành quân cờ để người Ninh uy hiếp Cao Tỉnh Nguyên, bây giờ ta thành quân cờ để bọn họ xuất binh. Tương lai khi ta chết bọn họ sẽ còn lấy cớ báo thù cho ta để tiếp tục tiến công diệt Đại Tang ta, ta vẫn là quân cờ."
Hắn ta nhìn về phía Sảnh Thái Tụng: "Ta có phải là một người đáng thương không?"
Sảnh Thái Tụng không dám trả lời.
Anh Điều Liễu Ngạn nhìn về phía Sảnh Thái Tụng: "Khanh là thủ hạ đắc lực nhất của ta, là thần tử mà ta coi trọng nhất và cũng là bằng hữu của ta, khanh không thể nói sao?"
Sảnh Thái Tụng nói: "Thật ra.. thật ra quả thật thần đã suy nghĩ một chút, chỉ là không dám nói."
"Khanh cứ việc nói suy nghĩ của khanh, nói không đúng thì ta cũng không so đo."
"Vâng vâng vâng..."
Sảnh Thái Tụng lại hết sức cẩn thận nhìn sắc mặt Anh Điều Liễu Ngạn, sau đó dè dặt nói: "Nếu bệ hạ từ bỏ việc làm bệ hạ thì sao?"
"Khanh có ý gì?!"
Anh Điều Liễu Ngạn đứng phắt dậy.
Sảnh Thái Tụng vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Thần đáng chết."
Anh Điều Liễu Ngạn suy nghĩ, khoát tay: "Nói tiếp."
"Vâng vâng vâng... Quả thật là người Ninh lấy cớ vì bệ hạ để tiến công đế quốc Đại Tang, hơn nữa theo phỏng đoán của thần, đám người Cao Tỉnh Nguyên đó căn bản không thể nào chống đỡ được cuộc tiến công của quân Ninh. Hiện tại Đao Binh ở quận Hải Dã, đại quân thủy sư của Thẩm Lãnh hẳn là đang tấn công quận Kim Các, một đội quân Ninh khác biến mất không tung tích, có lẽ là muốn đi tấn công kho lương."
"Nếu ba chỗ này đều bị người Ninh công phá, đại quân Ninh quốc có thể tiến thẳng đến Kinh Kỳ đạo, tấn công thành Kinh Đô."
Sảnh Thái Tụng nói: "Nếu bệ hạ không chết... Nếu bệ hạ không chết thì bọn họ không có cớ để diệt Tang, cho nên bọn họ nhất định sẽ giết bệ hạ, mà trước khi giết bệ hạ thì sẽ ép khô bệ hạ đến chút giá trị lợi dụng cuối cùng, cho nên Mạnh Trường An mới đến, đòi lương thực đòi tiền. Nếu bệ hạ thỏa mãn hắn thì bệ hạ cũng không còn giá trị gì nữa."
Anh Điều Liễu Ngạn than thở một tiếng: "Đương nhiên ta biết."
"Nếu bệ hạ thật sự chịu hàng Ninh thì sao? Không làm bệ hạ nữa, dẫn đường cho quân Ninh để giữ mạng. Bệ hạ trực tiếp đi nói với Mạnh Trường An, nói với hắn là chờ sau khi diệt Cao Tỉnh Nguyên, bệ hạ lấy tự tôn của đế quốc Đại Tang hoàng đế tuyên bố từ nay về sau Tang quốc trở thành một bộ phận của Ninh quốc, không có Tang quốc nữa, sau này người Tang đều là người Ninh. Như vậy thì càng ôn hòa hơn so với bọn họ giết bệ hạ sau đó tiêu diệt Cao Tỉnh Nguyên."
"Ôn hòa cái con mẹ ngươi."
Anh Điều Liễu Ngạn chỉ hận không thể một cước đạp bay Sảnh Thái Tụng ra ngoài.
Nhưng hắn ta nghĩ lại thì quả thật là đạo như vậy lý.
Hiện tại trước mặt hắn ta chỉ có hai con đường, thứ nhất là tiếp tục kiên trì, hoặc là bị Cao Tỉnh Nguyên giết chết hoặc là bị quân Ninh giết chết. Thứ hai là làm tiên phong dẫn đường bị người đời thóa mạ, lịch sử Tang quốc sẽ vĩnh nhớ tên giặc bán nước là hắn ta.
"Bệ hạ..."
Sảnh Thái Tụng nói: "Nếu Hắc Vũ cường thịnh thì lúc này đã xuất binh tấn công bắc cương Ninh quốc để chia sẻ áp lực với đế quốc Đại Tang, nhưng mà bây giờ Hắc Vũ cũng ốc không mang nổi mình ốc, chúng ta không có viện binh."
"Ta biết!"
Anh Điều Liễu Ngạn nói to một tiếng.
Một lúc lâu sau hắn ta lại thở dài một hơi: "Muốn nói thì khanh đi nói với Mạnh Trường An. Ta là hoàng đế, hoàng đế của đế quốc Đại Tang, ta không thể mất mặt..."
Sảnh Thái Tụng vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, thần đi nói."
Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Muốn đi thì đi mau, trước khi ta cự tuyệt Mạnh Trường An. Không chừng gã đó đang nghĩ đối phó với ta như thế nào... Không phải ta sợ, ta là hoàng đế của đế quốc Đại Tang thì ta sợ cái gì? Là khanh sợ, ngươi vội vã đi gặp Mạnh Trường An thương lượng chuyệđầu hàng n, không liên quan đến ta."
Sảnh Thái Tụng nói: "Vâng vâng vâng, không liên quan đến bệ hạ, đều là thần nói."
Anh Điều Liễu Ngạn khoát tay: "Đi đi."
Sảnh Thái Tụng vội vàng đứng dậy: "Vậy thì thần sẽ đi sắp xếp trước."
Sau khi nói xong ông ta xoay người đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Anh Điều Liễu Ngạn ở sau lưng ông ta nói: "Khanh như vậy đâu có giống như là rất nóng ruột? Khanh vội vã mà chính khanh cũng không biết? Chạy đi!"
"Vâng vâng vâng... chạy."
Sảnh Thái Tụng chạy đi rất nhanh.
Hai canh giờ sau, đại doanh đông cương Đao Binh.
Mạnh Trường An nghe sứ giả do Sảnh Thái Tụng phái đến nói sơ qua một lần, gã cảm thấy không thoải mái lắm. Lúc nãy gã hoạt động một chút vì Anh Điều Liễu Ngạn từ chối cung cấp lương thảo tiếp tế cho quân Ninh, Anh Điều Liễu Ngạn sợ hãi, tay đã nhấc lên rồi nhưng lại không vung ra được, không thoải mái.
Mạnh Trường An hỏi: "Nếu Anh Điều Liễu Ngạn có ý này, hắn cũng phải thể hiện ra một chút thái độ chứ."
Sứ giả vội vàng nói: "Lương thảo đã đang chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa đến đại doanh."
Mạnh Trường An hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Bệ hạ sẽ chiêu cáo toàn quốc, là bệ hạ cầu xin hoàng đế bệ hạ Đại Ninh xuất binh Tang quốc, trăm cay ngàn đắng mới xin được."
Mạnh Trường An có chút hài lòng.
"Bệ hạ còn nói chỉ cần quân đội của Đại Ninh công phá Kinh Đô, giết chết Cao Tỉnh Nguyên, bệ hạ sẽ lập tức chiêu cáo toàn quốc nói là để báo ân, bằng lòng hiến dâng Tang quốc cho hoàng đế bệ hạ Đại Ninh..."
Mạnh Trường An cười cười: "Anh Điều Liễu Ngạn sợ ta giết hắn chứ gì."
Sứ giả lúng túng, không biết trả lời như thế nào.
"Gã này..."
Mạnh Trường An lẩm bẩm một câu: "Quả thật đưa ra nan đề cho ta, ta muốn làm khó hắn như thế nào cũng bị hắn ngăn chặn, không cần ta làm khó, hắn tự làm... Ô đệch, lần đầu tiên gặp được người quỳ thư thái như vậy, sao ta lại khó chịu như vậy chứ."
Chẳng qua nếu như Anh Điều Liễu Ngạn thật lòng thì đề nghị của hắn ta quả thật ôn hòa hơn một chút, sẽ khiến Đại Ninh giảm bớt một chút phiền toái sau này, trên danh nghĩa cũng dễ nghe hơn không ít.
"Như vậy đi."
Mạnh Trường An nói: "Ngươi về hỏi Anh Điều Liễu Ngạn xem có đồng ý để cho ta vào thành hay không? Sau khi ta Đao Binh vào thành phụ trách bảo vệ hắn, hắn ở cùng với ta. Nếu hắn bằng lòng thì những chuyện khác đều dễ nói."
"Vâng vâng vâng..."
Sứ giả vội vàng nói: "Chúng ta sẽ khuyên bệ hạ đồng ý."
Mạnh Trường An: "Hả?"
Sứ giả nói: "Xin đại tướng quân tin chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng."
Mạnh Trường An: "Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận