Trường Ninh Đế Quân

Chương 1369: Vụ án nam cương

Huyện An Thành.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn người bên cạnh, giống như hắn, đều có vẻ khá chật vật. Lần đầu tiên bọn họ bị đám đông bách tính vây công, vừa không thể ra tay nặng, vừa không thể quá kích, cho dù bọn họ đều là cao thủ nhưng đối mặt với cuộc vây công dày đặc như vậy vẫn có người bị thương, cũng may thương thế không quá nặng.
Huyện nha vẫn bị chặn căn bản có ai không ra được, Thẩm Lãnh bọn họ muốn về cũng không dễ, đây là lần đầu tiên trực quan khiến cho người ta phát hiện hóa ra sức ảnh hưởng của một người lại lớn như vậy.
Vũ Văn Tiểu Sách chỉ là một sư gia huyện nha của huyện An Thành mà thôi, sức ảnh hưởng của ông ta cũng chỉ ở huyện An Thành, nhưng như vậy đã đủ giúp ông ta chạy thoát.
Có lẽ khi bắt đầu làm những việc thiện chính ông ta cũng không ngờ sẽ có một ngày ông ta là dựa vào nhân phẩm mình tích lũy được để giữ mạng.
“Mẹ nó.”
Bạch Nha tức giận mắng một câu, sau đó thở mạnh một hơi: “Rất có cảm giác thất bại, vốn định hôm nay nhân lúc ngươi mời khách ăn cơm thì bắt hết tất cả bọn họ, kết quả là y xuất chiêu trước, chỉ sớm hơn chúng ta nửa ngày mà thôi.”
“Người này làm việc thật sự rất kín kẽ.”
Thẩm Lãnh tựa vào tường suy nghĩ, cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay.
“Đầu tiên y giả vờ ngồi xe rời khỏi huyện nha, phỏng chừng nếu y biết đông chủ của Đồng Tồn Hội đang theo dõi mình, y đột nhiên rời đi, người của Đồng Tồn Hội sẽ lập tức đi theo, mà y lại nhân cơ hội quay trở lại gặp Lục Vương.”
Thẩm Lãnh nói: “Nhưng y làm vậy không phải là vì giết Lục Vương, mà là để cho ta nhìn thấy Lục Vương, cũng để dụ ta đi.”
Diệp Lưu Vân gật đầu: “Hắn không những nhân cơ hội chạy trốn, còn sắp xếp sẵn cả bước tiếp theo sẽ làm gì... sắp xếp sẵn cho chúng ta.”
Thẩm Lãnh nói: “Đúng vậy... đã sắp xếp sẵn cho chúng ta. Ta đã nhìn thấy Lục Vương, ta báo hay là không báo? Thành thật báo lên, trong triều đình biết thì đây sẽ là một trò cười cực lớn, thậm chí là tin đồn xấu về hoàng tộc.”
Diệp Lưu Vân nói: “Hay là đừng báo lên vội, nhưng vấn đề ở chỗ chúng ta không báo, có lẽ có người sẽ báo.”
Bạch Nha nói: “Huyện lệnh Hồ Hoan bọn họ đều bị chặn ở trong huyện nha không ra được, bọn họ muốn báo lên cũng không báo nổi.”
“Chưa chắc.”
Thẩm Lãnh nói: “Như vậy đi, Bạch Nha ngươi cùng Đoạn, Xá, Ly lập tức chạy về Trường An. Nếu có tấu chương bí mật đưa lên thì sẽ phải đưa cho Nội các trước, tuy rằng Lại Thành Lại đại nhân chủ lý mọi việc ở Nội các nhưng tấu chương của một huyện lệnh dâng lên sẽ không trực tiếp giao đến trước mặt ông ấy, mặc kệ tấu chương đó rơi vào tay ai khác cũng có thể trở thành mầm họa được. Các ngươi mau chóng đi thông báo với Lại đại nhân, bảo ông ấy chuẩn bị trước.”
“Được.”
Bạch Nha gật đầu: “Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”
Lúc này Thẩm Lãnh bọn họ ở trong một nhà dân bỏ trống cách huyện nha khoảng hơn một dặm, Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái: “Bây giờ chúng ta đi gặp Lục Vương?”
Diệp Lưu Vân gật đầu: “Tạm thời không thể quay về huyện nha, vậy thì đi gặp Lục Vương. Nếu Lục Vương điện hạ ổn thỏa, hẳn là sẽ ở nguyên tại chỗ chờ chúng ta quay lại chứ không phải tiếp tục chạy loạn.”
Thẩm Lãnh thở dài: “Trời biết ông ta sẽ làm ra cái gì.”
Hai người ra khỏi căn nhà dân, dọc đường đi hết sức cẩn thận, sợ bị các bách tính vây chặn. Lần đầu tiên hai người cảm thấy mình đi trên đường giống như làm kẻ trộm vậy.
Cũng may, Lục Vương quả thật không bỏ đi, vẫn chờ ở trong tiểu viện đó.
Thẩm Lãnh vào trong, Lục Vương nhìn hắn rồi lại nhìn Diệp Lưu Vân, nhìn bộ dạng của hai người là biết cuối cùng vẫn không bắt được Vũ Văn Tiểu Sách.
“Lần này, chúng ta đều bị gài bẫy.”
Lục Vương áy náy nói: “Nếu không phải ta quá tham lam thì chuyện sẽ không trở thành như vậy.”
Ông ta lắc đầu, thò tay ra nhận lấy một vật từ trong tay Bạch Hoàng: “Thật ra ta đã sớm chuẩn bị xong thứ muốn đưa cho các ngươi, chỉ là ta muốn dựa vào năng lực của ta điều tra rõ ràng những mầm họa này hơn một chút.”
Thẩm Lãnh nhận đồ rồi nhìn, đó là một bản danh sách.
“Đây là danh sách của Đồng Tồn Hội, bên trong có rất nhiều chuyện có ích cho triều đình, các ngươi hãy trở về giao cho bệ hạ.”
Diệp Lưu Vân hỏi: “Vương gia thì sao?”
“Ta phải làm kẻ đào binh.”
Lục Vương nói: “Vương phi ở nam cương bệnh tình đã nguy kịch, hôm qua ta vừa mới nhận được tin báo, cho nên ta nhất định phải mau chóng đến nam cương. Nếu bệ hạ hỏi tới, làm phiền hai vị thay ta thỉnh tội với bệ hạ, nói với bệ hạ, ta... ta đi chuyến này sẽ không về nữa.”
Thẩm Lãnh cảm thấy ý định muốn chết của Lục Vương, nhưng giờ khắc này hắn cũng không thể làm gì được. Nếu như... nếu như đổi lại là hắn, có lẽ lựa chọn của hắn cũng sẽ giống như Lục Vương, thậm chí hắn cũng sẽ không về Trường An để làm những việc này. Hắn chỉ muốn cứu thê tử của mình, bất cứ chuyện gì khác cũng không quan trọng.
“Giúp ta chuyển lời đến bệ hạ.”
Lục Vương nói: “Ta cũng là người của Lý gia, ta là thân vương của Đại Ninh, ta cũng muốn làm một số việc cho Lý gia, muốn làm một số việc cho Đại Ninh, nhưng hiển nhiên ta đã thua. Nam nhân của Lý gia không biết nhận thua, ta cũng không muốn nhận thua, nhưng... bây giờ ta phải đi làm chuyện quan trọng hơn, ta có thể từ bỏ tất cả nhưng không từ bỏ thê tử của ta.”
Ông ta dừng lại một chút, ngữ khí rất trầm thấp: “Ta làm những việc này chỉ là muốn làm một đệ đệ xứng đáng với huynh ấy.”
Lục Vương chỉ Bạch Hoàng và Thanh Loan: “Ta sẽ để hai người bọn họ lại, họ đều biết rõ chuyện đã tra được trong mấy năm nay, hai người họ có thể giúp các ngươi, làm ít công to.”
Bạch Hoàng và Thanh Loan hai người đồng thời thay đổi sắc mặt nhưng chưa nói gì đã bị Lục Vương ngăn lại: “Ta đã nói sẽ tìm một đường ra cho các ngươi. Nếu như có thể, các ngươi hãy ở lại phủ Đình Úy làm việc, dùng hết khả năng của các ngươi giải quyết sạch sẽ Đồng Tồn Hội. Chuyện này là ta ta nhờ hai người các người, ta không thể đích thân tham dự, các ngươi hãy thay ta.”
“Nhưng đông chủ... hai người chúng ta đều ở lại, ai sẽ bảo vệ người?”
“Không cần.”
Lục Vương nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Có thể sắp xếp ta trở về bằng quân dịch trạm không, quân dịch trạm nhanh nhất.”
Cùng lúc đó, nam cương, Hồ Kiến đạo.
Đạo phủ Hồ Kiến đạo Trịnh Trực Chu vội vã ra khỏi thư phòng đi nhanh đến phòng khách, mấy người của phủ Đình Úy đã đợi ở đó, người dẫn đầu là thiên bạn Ngôn Kiến Hải của phân nha phủ Đình Úy ở Hồ Kiến đạo.
“Đại nhân.”
Thấy Trịnh Trực Chu ra, mọi người đều khom người cúi đầu.
“Chuyện gì mà gấp vậy?”
Trịnh Trực Chu hỏi một câu.
“Đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi.”
Ngôn Kiến Hải trầm giọng nói: “Số bạc cứu nạn của triều đình phát cho Hồ Kiến đạo vừa mới chuyển đến hôm nay, ti chức đích thân dẫn người đi đón thuyền, vốn định áp tải trở về nhưng khi dỡ xuống kiểm tra lại phát hiện, tất cả số bạc của cả một thuyền đã bị đổi thành đá.”
Trịnh Trực Chu trợn mắt: “Đá?!”
“Vâng... Để làm rõ ràng, ti chức định mở rương kiểm nghiệm, trên rương còn có giấy niêm phong của Hộ bộ, ti chức mở rương thứ nhất ra thì phát hiện bên trong căn bản không phải quan ngân mà là đá. Ti chức lập tức hạ lệnh mở tất cả rương bạc ra, đáng lẽ là một rương năm ngàn lượng, cả hai trăm rương, tất cả đều là đá.”
Vai của Trịnh Trực Chu cũng hơi run lên, ông ta biết rõ chuyện này đáng sợ cỡ nàođ. Đy là tiền cứu nạn mà triều đình phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới gom góp được, tuy rằng không một ai có thể xác định là bị người khác động tay chân ở Hồ Kiến đạo, nhưng sự tình được phát hiện ở Hồ Kiến đạo, thân là đạo phủ, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là “giờ thì có chuyện lớn rồi”.
Bệ hạ nổi giận, trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Ông ta còn chưa kịp nói gì, bên ngoài có một quan viên nha môn đạo phủ hớt hải chạy vào, thở hồng hộc, nhìn thấy Trịnh Trực Chu liền cúi người nói: “Đại nhân, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Trịnh Trực Chu cảm giác tim mình cũng siết lại, vội vàng hỏi: “Lại là chuyện gì nữa?”
Quan viên kia nói: “Ti chức phụng mệnh đi đón lương thực do Hộ bộ phát từ Giang Bắc tới, lô hàng vận chuyển bằng đường bộ, sau khi chở đến kho lương thì phát hiện... không có một hạt lương thực nào cả, đều là cát đá.”
Trịnh Trực Chu đau quặn lòng, nhất thời không tự chủ được liền lảo đảo người.
“Bao nhiêu?”
“Vốn dĩ phải là mười vạn cân lương thực, nhưng tất cả đều biến thành cát đá, cả mười vạn cân.”
Quan viên kia mặt tái nhợt trông rất đáng sợ: “Các nạn dân còn đang trông mong số lương thực này để giữ mạng sống đó.”
“Ta dẫn người đi xem thử.”
Ngôn Kiến Hải lập tức nói: “Bây giờ mời đại nhân lập tức phái người thông báo cho nam cương Lang Viên đại tướng quân Diệp Cảnh Thiên, mời ông ấy điều đại quân Lang Viên đến đây phong tỏa. Còn chuyện nữa là.. Hy vọng đại nhân mau chóng báo lên triều đình, chuyện này không thể che giấu, cho dù là trì hoãn cũng không được.”
Trịnh Trực Chu thở mạnh một hơi rồi nói: “Ta biết, giờ ta sẽ phái người đi gặp đại tướng quân ngay, đêm nay sẽ viết tấu chương gửi gấp đến Trường An.”
Ngôn Kiến Hải lên tiếng đáp lại, dẫn người của gã ta chạy ra ngoài.
Kho lương.
Ngôn Kiến Hải nhìn kia đội xe từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau như trường long, những người phụ trách áp tải cũng đều có vẻ mặt ngỡ ngàng và hoảng hốt, còn có ủy khuất, hết sức ủy khuất.
“Trong thời gian tra án, mọi người không được rời khỏi nơi này.”
Ngôn Kiến Hải nhảy lên một chiếc xe ngựa, nói to: “Ta biết, các vị thực sự vất vả vì gấp gáp vận chuyển lương thực tới đây cứu tế nạn dân, các ngươi đi suốt ngày suốt đêm, kết quả lương thực chở đến lại biến thành cát đá. Ta không nghi ngờ các ngươi nhưng vẫn mong thông cảm cho phủ Đình Úy tra án.”
Người dẫn đầu đội xe đi chắp tay nói: “Ngôn đại nhân yên tâm, người của chúng ta sẽ không có một ai rời khỏi kho lương, phối hợp với đại nhân tra án bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Ngôn Kiến Hải nhìn này khuôn mặt bụi bặm mệt mỏi này mà không khỏi có chút đau lòng, Trên khuôn mặt đó da thịt, môi đều khô nứt nẻ. Đây không phải lần đầu tiên gã ta gặp người này, cũng không phải lần đầu tiên gặp đội xe này, đây là lần thứ ba rồi. Vì vận chuyển lương thực vật tư cho khu vực gặp thiên tai ở nam cương, ít nhất đã hơn một năm bọn họ chưa trở về nhà, lần đầu tiên chở lương thực đến đây là từ bên Liên Sơn đạo, lần thứ hai là từ Đông Thục đạo đến, lần này xa hơn, là chở lương thực từ Giang Nam đạo đến.
Ai có thể ngờ được lần này xảy ra tai nạn lớn như vậy.
Đầu lĩnh đội xe cũng nhảy lên xe ngựa, nói lớn: “Từ hôm nay trở đi, mọi người không được rời khỏi kho lương, nếu như có người không phối hợp với phủ Đình Úy tra án, không những quốc pháp không tha thứ, gia quy của chúng ta cũng không chứa chấp.”
Sau khi nói xong, hắn ta nhìn về phía Ngôn Kiến Hải: “Đại nhân, ta...”
Hắn ta ngập ngừng, bộ dạng có vẻ cực kỳ khó xử.
Ngôn Kiến Hải vội vàng nói: “Ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói. Ta đã nói rồi, ta không nghi ngờ các ngươi. Người của Hồ Kiến đạo chúng ta còn có lương tâm, đã hơn một năm nay các ngươi đi đi lại lại ba lần, không cầm một đồng tiền nào của Hồ Kiến đạo chúng ta, tuy ta là thiên bạn phủ Đình Úy nhưng trước hết ta là một con người, mặc kệ có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói.”
Đầu lĩnh có chút ngại ngùng: “Chúng ta... Vì muốn mau chóng đưa lương thực đến nơi, từ đêm qua đến bây giờ đội ngũ không dừng nghỉ cho nên, cho nên đều chưa ăn cơm, nếu như thuận tiện, có thể phát cho chúng ta ít bánh màn thầu không?”
“Còn có ngựa của chúng ta nữa, ngựa của chúng ta cũng phải cho ăn”
Ngôn Kiến Hải lui về phía sau một bước, hành quân lễ bộp một tiếng. Ở phía sau gã ta, tất cả người của phủ Đình Úy cũng nghiêm túc hành lễ theo gã ta.
“Ngôn Kiến Hải ta, thay mặt cho các bách tính Hồ Kiến đạo, cảm ơn người của phiếu hào Thiên Cơ các ngươi!”
Gã ta xoay người lại nói lớn: “Đi chuẩn bị cơm!”
“Ngôn đại nhân đợi đã.”
Người trẻ tuổi dẫn đội nói: “Trong kho lương đều là lương thực cứu nạn, không thể tùy tiện động đến, hay là... Đạo phủ thành không gặp thiên tai, trên đường có không ít người bán bánh màn thầu, chúng ta mua đi.”
Đúng lúc này bên ngoài có người bước nhanh vào, là một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất gấp gáp.
“Đại chưởng quầy!”
Tất cả người của đội xe phiếu hào Thiên Cơ đều chỉnh tề hành lễ.
“Các ngươi, chịu khó ở lại đây trước đi.”
Đại chưởng quầy bước nhanh đi đến trước mặt Ngôn Kiến Hải: “Ta đã biết chuyện rồi, người của đội xe phiếu hào Thiên Cơ, người của phiếu hào, bất cứ lúc nào cũng bằng lòng phối hợp với phủ Đình Úy điều tra, nhưng... ta có thể sắp xếp cho người của ta ăn bữa cơm không? Bọn họ, bọn họ... quả thật rất mệt mỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận