Trường Ninh Đế Quân

Chương 435: Huynh đệ

Bão tuyết đến mạnh hơn so với dự đoán, tiếng gió thổi qua giống như là tất cả oan hồn từng chết trận trong cánh đồng băng tuyết này đều lao ra ngoài điên cuồng rít gào, bão tuyết che khuất bầu trời, tựa như thật sự có thể nhìn thấy từng hồn ma tàn khuyết phiêu đãng trong gió tuyết, người bọn họ mặc thiết giáp loang lổ vết gỉ, ánh mắt trống rỗng vô hồn, trong tay còn cầm binh khí đứt gãy, hướng tới phương hướng chính bọn họ cũng không nhìn rõ mà chém, tiếng gió như đao phá không, có lẽ chính là bởi vì bọn họ.
Dương Sĩ Đức bọn họ đã đào 7 – 8 cái hố tuyết rất lớn, đắp lên tường tuyết ngăn cản gió tuyết, chiến mã bởi vì sợ hãi mà bất an muốn lao ra ngoài chạy trốn, nhưng trong kiểu thời tiết này chiến mã cũng sẽ bị chết cóng rất nhanh.
Các kỵ sĩ đè chiến mã của mình xuống không cho chúng giãy giụa, người và ngựa ôm chặt lấy nhau, dựa vào nhiệt độ cơ thể của nhau mà cầu sinh tồn.
Đã không còn đoán bão tuyết như vậy còn diễn ra bao lâu, chỉ trông mong có thể vượt qua.
Hố tuyết dần dần bị phong bế biến thành hầm tuyết, trời liền trở nên càng tối tăm hơn.
Một tiếng cạch khẽ vang lên, trong hầm tuyết xuất hiện một tia ánh sáng.
Dương Sĩ Đức dùng hỏa chiết tử đốt thuốc, tay cầm tẩu run rẩy không còn nghe sai bảo, trên thực tế, để châm tẩu thuốc, y đã nhắm mấy lần cũng không thể châm được, tay run dữ dội, căn bản là không thể nào đốt lửa được.
Trong hầm tuyết khói lượn lờ, dường như đã mang đến một chút xíu hơi ấm.
"Đại nhân..."
Thủ hạ nhìn về phía Dương Sĩ Đức, phát hiện mặt đại nhân cũng đã không còn huyết sắc.
Trước đó một ít rượu còn lại đều chia cho các thủ hạ uống, y luôn nói mình vẫn còn một bình, cho đến lúc này đám thủ hạ mới hiểu được, đại nhân đâu còn rượu gì nữa.
Mỗi người chia ra một ngụm rượu đó có thể chống lạnh hay không thì cũng ai không biết, nhưng đó là hy vọng.
"Nếu chúng ta không trở về được."
Giọng nói của Dương Sĩ Đức có chút kỳ lạ, đó là bởi vì thật sự lạnh đến mức không chịu nổi, dường như ngay cả cổ họng cũng đông cứng rồi.
"Các ngươi có gì tiếc nuối không?" Y hỏi.
Thủ hạ nhỏ tuổi nhất tên là Trương Uy, một cái tên rất bình thường, cũng là một người rất bình thường, nhưng từ địa sau khi gã đi theo Dương Sĩ Đức đặt chân lên đất đai của người Hắc Vũ, chắc chắn gã sẽ không còn bình thường nữa.
"Muốn về thăm cha mẹ."
Trương Uy cúi đầu, khăn dày quấn trên cổ đều là băng, thế nên âm thanh phát ra bên dưới khăn quàng cổ có vẻ đều mơ hồ như vậy.
"Lúc ta rời đi, cha mẹ hỏi ta đi làm gì, ta nói đi buôn bán, cha hung hăng đánh cho ta một trận... Nhà ta là quân hộ, cha là giáo úy chiến binh, sau này mất một chân mới về nhà. Ông ấy cho ta kế thừa hắc tuyến đao của ông ấy, bảo ta mang đao tiếp tục đánh với người Hắc Vũ, nhưng khi đại nhân tìm đến ta, nói với ta rằng không được nói với bất kỳ người nào, ta liền trả lại hắc tuyến đao cho cha ta."
Gã giống như là thở dài một hơi, bên dưới khăn quàng cổ xuất hiện một luồng khí trắng.
"Cha đánh ta, đánh đến mức gậy của ông ấy cũng hỏng." Trương Uy ngẩng đầu nhìn về phía Dương Sĩ Đức: "Đại nhân, nếu ta trở về, cha ta hỏi đến, chúng ta không làm được gì cả... liệu ta sẽ còn bị đánh không?"
"Sao lại còn." Dương Sĩ Đức khó nhọc giơ tay lên vỗ vỗ vai Trương Uy: "Tuy rằng chúng ta không hoàn thành lời dặn của bệ hạ, nhưng chúng ta vẫn là anh hùng, lời này là ta nói, ngươi, ta, tất cả mọi người đều là anh hùng, những chuyện chúng ta làm trong 6 – 7 năm nay, còn nguy hiểm hơn so với đánh đao thật thương thật với người Hắc Vũ trên chiến trường. Các bách tính Đại Ninh không người nào biết sự hiện hữu của chúng ta, nếu không có gì bất ngờ, thậm chí ngay cả kẻ địch cũng không biết sự hiện hữu của chúng ta, chúng ta đã rất lợi hại rồi."
Trương Uy lại cúi đầu lần nữa: "Nhưng cha ta vẫn hy vọng ta mang hắc tuyến đao trở lại biên cương."
"Sẽ trở lại." Dương Sĩ Đức thở ra một hơi: "Ta nói vậy."
Tiếng bão tuyết bên ngoài dường như nhỏ hơn một chút, Dương Sĩ Đức nhích người lên phía trước, đẩy đống tuyết đọng chặn bên ngoài hầm tuyết ra, đống tuyết sụp xuống, ánh nắng bên ngoài lập tức chui vào, làm chói mắt mọi người.
Còn có bông tuyết lả tả bay xuống, nhưng mặt trời đã một lần nữa chiếu rọi trên vòm trời.
Dương Sĩ Đức không trực tiếp chui ra ngoài mà giống như một cóc nằm rạp trên mặt đất không ngừng hoạt động, duy trì như vậy khoảng gần nửa nén nhang mới bò ra bên ngoài hầm tuyết, nghiêng tai nghe ngóng, tiếng gió vẫn như đao, cũng chỉ có tiếng gió này.
Dương Sĩ Đức thở phào nhẹ nhõm, bão tuyết lớn như vậy, kỵ binh Hắc Vũ truy kích bọn họ nhất định cũng phải dừng lại tránh bão, sau bão tuyết che giấu dấu vết của bọn họ để lại trước đó, đối với bọn họ mà nói đây là tình huống tốt nhất hiện giờ rồi.
Trong hầm tuyết lục tục có người đi ra, nhưng khi mọi người tụ lại với nhau mới phát hiện, thiếu mất 6 – 7 người, 4 – 5 con chiến mã chết cóng.
"Chôn đi."
Dương Sĩ Đức thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, nếu sau này hùng sư của Đại Ninh đạp vỡ Hắc Vũ, chắc chắn sẽ đón các ngươi về nhà.
Đẩy đổ tường tuyết vùi thi thể trong hầm tuyết, có lẽ rất nhiều năm sau khuôn mặt của bọn họ trông vẫn rất sống động.
Người còn sống nhất định phải xốc lại tinh thần, khoảng cách an toàn vẫn còn phải đi quãng đường rất xa rất xa.
"Đi về hướng nam." Dương Sĩ Đức sải bước lên chiến mã, chỉ về phía nam: "Nhà của chúng ta."
Đội ngũ lại chuẩn bị xuất phát lần nữa, rời khỏi rừng bạch dương, lại trở về cánh đồng băng tuyết, ngựa hí vang, tựa hồ là đang trút ra nỗi sợ hãi trước đó.
Ở cách bọn họ hơn mười dặm, ở một bên khác của rừng bạch dương, mấy trăm kỵ binh Hắc Vũ chui ra từ trong lớp tuyết. Tướng quân Hắc Vũ cầm đầu lắc lắc cổ: "Đám người Dương Sĩ Đức đó nhất định sẽ tránh bão tuyết ở trong rừng bạch dương này, truyền lệnh xuống, phân tán đội ngũ ra đi thẳng về hướng đông nam, từ trong rừng bạch dương đi xuyên qua, ai phát hiện dấu chân liền thổi tù và."
Hắn ta căn dặn một tiếng sau đó lên ngựa: "Bọn chúng một người mới có một con ngựa, chúng ta một người ba con ngựa, không tin là không đuổi kịp."
"Tướng quân Triết Biệt." Có người khó hiểu hỏi: "Tại sao những người Lâm Việt này chạy thẳng về hướng đông nam? Bên đó là địa bàn của người Bột Hải, dựa vào tính khí của người Bột Hải, nhìn thấy bọn họ là người ngoài còn không ăn sống nuốt tươi bọn họ à."
"Bọn chúng không có chỗ để đi."
Tướng quân Hắc Vũ Triết Biệt là một người trẻ hai mươi mấy tuổi, hắn ta là thân đệ đệ của tướng quân biên quân nam cương Hắc Vũ quốc Liêu Sát Lang.
"Lại không dám đi biên quan của chúng ta, chỉ có thể chạy sang bên người Bột Hải tìm vận may. Bệ hạ nói bọn chúng không phải người Lâm Việt, bây giờ xem ra, cũng thực sự có khả năng là gian tế người Ninh."
"Thật sự sẽ là người Ninh?" Thân binh cảm thấy khó tin: "Lúc Dương Sĩ Đức ở cạnh bệ hạ... ở bên cạnh tiên hoàng được sủng ái như vậy, bởi vì hắn, tiên hoàng đã giết không ít người, chẳng lẽ tiên hoàng không nhìn ra hắn là người Lâm Việt giả?"
"Ai đã nhìn ra?" Triết Biệt giục ngựa đi về phía trước: "Đã không quan trọng nữa rồi, quan trọng là nếu ta để cho bọn chúng về, bệ hạ sẽ không nghe ta giải thích những người đó giảo hoạt cỡ nào, sẽ chỉ nói ta bất tài."
"Đi!"
Sau một tiếng hét lớn, đội ngũ kỵ binh ùn ùn tiến lên, sau khi chạy ra một đoạn đội ngũ phân tách ra, mấy trăm người kéo thành một đường ngang cùng di chuyển về phía trước. Rừng bạch dương chỉ có rộng như vậy, giữa mấy trăm người vẫn duy trì khoảng cách có thể nhìn thấy nhau, bất cứ dấu vết gì trong rừng bạch dương đều sẽ không bị bỏ qua, cuối cùng đã nhìn thấy dấu vết đám người Dương Sĩ Đức để lại ở ngoài rìa phía nam rừng bạch dương, sau khi ra khỏi rừng bạch dương lại nhìn thấy dấu vó ngựa trên cánh đồng tuyết.
Nếu không phải bọn họ đi vào trong rừng bạch dương, vừa rồi trực tiếp ra khỏi rừng bạch dương đuổi theo trên cánh đồng tuyết mênh mông mờ mịt, chỉ có thể làm mất dấu người cần đuổi theo, đừng nói quá xa, ánh sáng mặt trời chiếu lên cánh đồng tuyết, ngoài trăm mét cũng không thấy rõ dấu vó ngựa để lại kia.
Nếu bỏ lỡ, không chừng sẽ lệch khỏi quỹ đạo rất xa.
Kỵ binh người Hắc Vũ tăng tốc đuổi theo, giống như một mảng mây đen sà xuống đất.
Đông cương Đại Ninh.
Hàn Hoán Chi vội vã lên xe ngựa, thuận tay cũng kéo Mạnh Trường An lên: "Xe ngựa của ngươi quá chậm, lên xe của ta, cùng ta đi Bạch Sơn Quan."
Ước chừng hơn hai trăm hắc kỵ, hai vị thiên bạn Cảnh San và Phương Bạch Kính, sáu thương tướng của Mạnh Trường An cộng thêm một trăm hai mươi thân binh của Thiết Lưu Lê, cộng thêm cả mấy trăm chiến binh thủy sư do Thẩm Lãnh tuyển chọn ra, còn có một Dương Thất Bảo vạn nhân địch.
Phối trí của đội ngũ này đã rất cao rồi, đội ngũ gần ngàn người rời khỏi thành Triêu Dương với tốc độ nhanh nhất, đi về hướng tây bắc.
Lần này ở thành Triêu Dương, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tổng cộng cũng không với nhau được mấy câu.
Trước khi lên xe, Thẩm Lãnh nhìn nhìn cái chân bị thương của Mạnh Trường An, bĩu môi: "Năm đó tiên sinh của thư viện cũng không thể đánh gãy chân ngươi, nhưng ngươi lại để cho người Hắc Vũ đánh gãy chân, mất mặt không?"
Mạnh Trường An cũng bĩu môi: "Chẳng lẽ ngươi không để cho người Cầu Lập đánh thủng lỗ cả người? Nói ra thì, người Cầu Lập còn không bằng người Hắc Vũ."
Thẩm Lãnh: "Chân ta không què, ba cái chân đều không què."
Mạnh Trường An: "Ba cái chân?"
Cái gã bình thường lạnh nhạt dửng dưng này mất một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, hừ một tiếng: "Lưu manh."
Thẩm Lãnh xách một cái tay nải ném cho Mạnh Trường An: "Cho ngươi thuê, một ngày một trăm lượng bạc."
Mạnh Trường An tiếp được: "Thứ gì đây?"
"Tặng ngươi một cái cái yếm đỏ, mặc bó sát người, có thể xoa bóp cơ ngực." Thẩm Lãnh cười ha ha, sau đó khoát tay: "Đi nhanh lên, đừng làm lỡ việc, ở Bạch Sơn Quan sau khi chân đứng vững ta đến tìm ngươi uống rượu, không đứng vững ta sẽ không đến, sợ bị ngươi làm liên lụy, đến lúc đó vào cổng thành nhắc đến tên của ngươi lại bị người ta loạn đao chém chết."
Mạnh Trường An phất tay: "Cút."
Thẩm Lãnh: "Mau cút."
Trong xe ngựa, Mạnh Trường An mở tay nải Thẩm Lãnh cho gã ra nhìn nhìn, bên trong một bộ giáp xích nhìn có vẻ cực kỳ tinh xảo cũng cực kỳ chắc chắn.
Hàn Hoán Chi nheo mắt nhìn nhìn, không nhịn được có chút ngưỡng mộ: "Ở tây cương hắn tước một con đại hắc mã của thân vương Thổ Phiên, đã cho ngươi rồi... Bộ giáp xích này là lột từ trên người thân vương Cầu Lập xuống, lại cho ngươi."
Mạnh Trường An: "Hắn ăn mì của nhà ta lớn lên."
Cúi đầu nhìn bộ giáp xích kia: "Mặc dù không ăn được mấy miếng."
Hàn Hoán Chi cười lắc đầu, quan hệ giữa hai tên này, vững chắc không thể phá vỡ.
Mạnh Trường An cởi trường sam bên ngoài ra, mặc giáp xích lên người, vỗ vỗ: "Vừa người."
Hàn Hoán Chi: "Có phải còn có hơi ấm của Thẩm Lãnh hay không?"
Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi với vẻ khó tin: "Lưu manh..."
Hàn Hoán Chi cười ha ha, che giấu sự lo lắng trong ánh mắt mình, ngoại trừ bệ hạ ra, không ai lo lắng hơn ông ta, chỉ là khi chưa đón được người về thì ông ta không thể biểu hiện gì ra ngoài, cũng không thể tiết lộ thân phận của người kia. Lúc trước khi người kia rời khỏi Đại Ninh đến Hắc Vũ, chỉ có hai người Hàn Hoán Chi và bệ hạ cải trang xuất cung đưa tiễn. Cổng thành Trường An, ông ta nói bảo trọng, bệ hạ nói tất cả phải cẩn thận, người kia cười cười nói chờ ngày ta trở lại, chuẩn bị sẵn đồ, chắc hẳn ta rất muốn ăn lẩu, còn muốn ăn sủi cảo nữa.
Mạnh Trường An là huynh đệ của Thẩm Lãnh, người đó là huynh đệ của ông ta.
Người đó không phải tên là Nguyên Thành Lâm, cũng không phải tên là Dương Sĩ Đức, y tên là Diệp Vân Tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận