Trường Ninh Đế Quân

Chương 785: Không kính loạn thần tặc tử

Trần Nhiễm khó khăn nhét cái bánh bao vào miệng, còn phải cố gắng biểu hiện ra bộ dạng ngon đến mức phát khóc. Thật ra rất nhiều người đều cảm động rớt nước mắt cho nên Trần Nhiễm khóc cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bất thường, tuy rằng bộ dạng khóc không ra nước mắt đó thật khó nhìn.
"Tướng quân, nhìn ngài ăn chậm như vậy, là nuốt không trôi sao?"
Hai gã binh lính cấm quân lúc nãy phát bánh bao cho Trần Nhiễm nhìn gã với vẻ mặt áy náy, có chút ủy khuất mà vẫn phải dè dặt nói: "Tướng quân, có phải bánh bao của chúng ta làm thật ra không ngon không? Tướng quân ta đã nhìn ngài một lát rồi, mỗi một miếng ngài đều ăn rất khó khăn, giống như là khó có thể nuốt xuống, nếu chúng ta làm không ngon, xin lỗi tướng quân."
"Ngon!"
Trần Nhiễm giơ tay lên vỗ vai gã binh lính: "Tiểu huynh đệ, là ta không nỡ ăn thôi."
Gã binh lính kia ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt đều là sự vui mừng: "Thật sao?"
Trần Nhiễm vẻ mặt chân thành: "Thật! Đây là bánh bao ngon nhất ta từng ăn, thật sự không nỡ ăn hết nó. Thậm chí ta còn muốn mang bánh bao về, để dành mỗi ngày ăn một cái."
"Chỗ ta vẫn còn!"
Gã binh lính kia nhét mấy cái bánh bao còn lại trong giỏ cho Trần Nhiễm, vẻ mặt tha thiết và mong chờ: "Tướng quân ngài cứ việc ăn, nếu vẫn chưa đủ thì ta lại đi lấy thêm cho ngài."
Trần Nhiễm lại cảm động rớt nước mắt.
Cung Vị Ương.
Hoàng đế đi vào điện Bảo Cực, tất cả quần thần chờ trong đại điện đều đứng lên, đây không phải điện Thái Cực khi lên triều, mà là chỗ có Đông Noãn Các, quy mô nhỏ hơn điện Thái Cực nhưng chứa mấy trăm người cũng không phải là vấn đề.
Sau khi đi vào hoàng đế hạ áp tay xuống ra hiệu cho mọi người đừng hành lễ, bước nhanh đến trước mặt Thẩm Lãnh nhìn hắn một cái: "Làm tốt lắm."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Tạ bệ hạ."
Hoàng đế đi đến chính giữa ngồi xuống: "Hôm nay trẫm thiết yến ở trong điện Bảo Cực này, mở tiệc chiêu đãi tướng sĩ Đại Ninh vừa mới giành chiến thắng từ chiến trường nam cương trở về, trong các khanh có người nào trước khi đến mà không xin nghỉ phép với người nhà không? Nhân lúc này còn có thời gian mau chóng sắp xếp người trở về nói với phu nhân của các khanh một tiếng. Trẫm còn phải lo lắng cho sự hòa thuận của gia đình các khanh, thật mệt."
Quần thần bật cười, Lại Thành nghĩ bệ hạ người còn có mặt mũi mà nói chúng ta.
Hoàng đế nói: "Trẫm không thể nói chuyện với các khanh quá lâu, binh sĩ của trẫm còn đang chờ ở bên ngoài Thừa Thiên Môn, các khanh ở đây chờ trẫm trở lại, thuận tiện phái người về thông báo với người nhà một tiếng. Thẩm Lãnh, khanh và người của khanh cùng trẫm ra ngoài Thừa Thiên Môn."
Thẩm Lãnh vội vàng lên tiếng đáp lại, hoàng đế đứng lên đi nhanh ra ngoài: "Đi lên cùng trẫm, trẫm có chuyện muốn hỏi khanh."
Thẩm Lãnh bước nhanh hơn, tất cả những người khác đều cố ý đi chậm lại.
Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Trẫm biết khanh đi nam cương hai năm, chỉ dừng lại không quá một tháng ở một chỗ, cứ luôn bôn ba, cứ luôn chém giết, cứ luôn bình định phản loạn, xua đuổi kẻ thù bên ngoài cho Đại Ninh. Hai năm đối với người trong thành Trường An mà nói ngày ngày bình thường an ổn cho nên có vẻ trôi qua rất chậm, đối với đại bộ phận bách tính của Đại Ninh mà nói cũng như vậy, nhưng đối với khanh mà nói, mỗi một ngày đều không an toàn. Trẫm rất vui mừng, tuy rằng khanh còn trẻ nhưng không phụ sự hy vọng của trẫm đối với khanh, cũng không phụ lòng tín nhiệm của bách tính Đại Ninh đối với chiến binh."
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ, thần chỉ là tận sức làm tròn chức trách."
Hoàng đế nói: "Mỗi người đều biết nên tận sức làm tròn chức trách, nhưng không phải mỗi một người đều có thể làm được như vậy mỗi một ngày, con người thì sẽ lười biếng. Khanh rất tốt, tốt hơn so với đại bộ phận những người trẻ tuổi trẫm từng gặp."
Thẩm Lãnh: "Cảm..."
Không đợi hắn nói ra, hoàng đế đã nói: "Không phải là trẫm khen khanh, là trẫm cảm thấy mình nên có một chút tự hào."
Thẩm Lãnh: "Hả?"
Hoàng đế không giải thích, thầm nghĩ con là con trai của ta, con ưu tú chẳng lẽ không phải là được di truyền từ ta?
Hoàng đế nói: "Nói cho trẫm nghe chuyện người An Tức là thế nào? Khanh có đánh giá như thế nào về người An Tức?"
"Sói."
Thẩm Lãnh sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: "Một đàn sói thật sự. Bọn họ khác với Hắc Vũ. Hắc Vũ đối với Đại Ninh là thù hận, cũng là không phục nhiều hơn, Hắc Vũ cũng đã rất ít khuếch trương ra ngoài, lớn hơn nữa cũng không thống trị được. Hắc Vũ khuếch trương là để gia tăng cương vực và tăng thêm sự thống trị, người An Tức thì không phải, bọn họ chiến đấu là vì chiến đấu, giết người vì giết người. Bọn họ sẽ không suy nghĩ sau này thống trị như thế nào khi chiếm lĩnh được một nơi, bọn họ sẽ chỉ suy nghĩ sau khi chiếm lĩnh một nơi thì giết bao nhiêu người, cướp đi bao nhiêu đồ."
"Bất kể nơi nào bọn họ đánh chiếm được đều là một đống hỗn độn, càng khó khôi phục, con người không còn nữa thì cũng không có cách nào khôi phục. Bọn họ sẽ giết sạch tất cả mọi người của bộ tộc hoặc là quốc gia bị đánh bại. Người An Tức cho rằng như vậy sẽ không có mối lo về sau, về phần đất đai hoang phế thì bọn họ không quan tâm."
Hoàng đế hơi nhíu mày: "Chỉ là vì cướp đoạt."
"Đúng vậy."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Người An Tức xưa nay đều không cho rằng bất kỳ nơi nào mình đánh chiếm được chính là đất của bọn họ. Trong quan niệm của bọn họ chỉ có quê nhà mới là đất của bọn họ, cho nên dù không xa vạn dặm thì bọn họ cũng sẽ đưa nữ nhân và vật tư cướp đoạt được về An Tức quốc."
Hoàng đế nói: "Khanh nghĩ quân đội của An Tức như thế nào?"
"Rất mạnh, không thua người Hắc Vũ. Người An Tức vẫn luôn phát động chiến tranh, gần như trước giờ đều chưa từng dừng lại, người của bất kỳ một quần thể dân tộc nào cho dù trời sinh điều kiện thân thể yếu kém một chút, nhưng chiến đấu không ngừng nghỉ sẽ khiến bọn họ trở nên cường hãn. Người Hắc Vũ còn có rất nhiều quân đội chưa từng tham gia chiến tranh, nhưng người An Tức trước nay vẫn luôn đánh giặc, chỉ cần phát động chiến tranh là cả nước từ trên xuống dưới, tất cả nam nhân tráng niên đều sẽ biến thành binh lính, mỗi một lần người An Tức xuất chinh đều là như thế."
Hoàng đế gật đầu: "Vậy khanh cho rằng nên ứng đối như thế nào?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Đóng quân ở Nhật Lang quốc thường niên, thiết lập đô hộ phủ, huấn luyện người Nhật Lang, và còn cung cấp lượng binh khí trang bị và vật tư nhất định. Cũng may người Nhật Lang không thiếu tiền cho nên sự cung cấp này chỉ là để an lòng của bọn họ, số lượng không cần quá nhiều, bày tỏ thái độ là được. Từ Nhật Lang quốc trở về thần đã để Đỗ Uy Danh ở lại bên đó, nhưng bệ hạ cũng biết đó là thái độ của thần chứ không phải thái độ của bệ hạ, có thái độ của bệ hạ thì người Nhật Lang mới có thể thật sự kiên định, mới có thể thật sự tin tưởng là Đại Ninh sẽ không bỏ mặc bọn họ."
Hoàng đế quay đầu lại: "Lại Thành, khanh lại đây!"
Lại Thành bước nhanh hơn đi theo: "Bệ hạ có gì căn dặn?"
"Khanh đã nghe chuyện Thẩm Lãnh vừa nói chưa?"
"Thần nghe được một ít."
"Vậy khanh nghĩ như thế nào?"
"Thẩm tướng quân nói rất có lý. Bệ hạ có chỉ ý qua, và còn thiết lập một quan phủ, bất kể là cơ cấu gì thì đó đều là thái độ của Đại Ninh, cho nên người Nhật Lang sẽ an tâm. Thẩm tướng quân đã nói nếu nhất định sẽ xảy ra chiến tranh thì phải để cho chiến tranh xảy ra ở bên ngoài Đại Ninh, Nhật Lang quốc chính là chiến trường thích hợp nhất."
Hoàng đế gật đầu: "Đô hộ phủ... Trước giờ Đại Ninh đều chưa từng thiết lập đô hộ phủ. Khoảng cách quá xa, không có khả năng điều phái quá nhiều người qua đó, có thể để mấy ngàn binh lực ở lại bên đó gần như đã là cực hạn, cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là để cho người Nhật Lang đánh người An Tức. Như vậy đi, Nội các thương nghị một chút, định cấp bậc của đô hộ phủ như thế nào, định chức quyền như thế nào, sau khi thương nghị xong rồi thì mau chóng báo lên cho trẫm."
Lại Thành cúi đầu: "Thần lập tức đi sắp xếp ngay."
Thẩm Lãnh nói: "Đề nghị của thần là, cấp bậc của đô hộ phủ không thể quá thấp, hơn nữa quy định rõ ràng thừa nhận Nhật Lang vương và vương quyền của các tiểu quốc khác chung quanh, chỉ cần bọn họ xưng thần với Đại Ninh thì Đại Ninh sẽ cung cấp sự che chở. Đương nhiên đây chỉ là để an lòng bọn họ, đô hộ phủ hoàn toàn có thể phát huy tác dụng, lấy quốc lực hùng hậu của Đại Ninh làm chỗ dựa, xâu chuỗi tổ hợp lực lượng của những tiểu quốc kia lại, lấy ngoại tộc đối kháng với ngoại tộc."
"Lấy ngoại tộc đối kháng với ngoại tộc."
Hoàng đế trầm ngâm một chút, gật đầu: "Việc này phải mau chóng, cứ tạm định... An Lang đô hộ phủ. Đỗ Uy Danh người này khả năng như thế nào?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Người này tài không thua thần."
"Ừm." Hoàng đế lại hỏi: "Hiện tại quân chức của hắn là gì?"
"Chính ngũ phẩm."
"Quả thật hơi thấp, khó có thể khiến những tiểu vương ngoại tộc kia tin phục... Lại Thành, khanh xem có thể sai nhân thủ từ Lễ bộ và Lễ bộ qua hay không. Đỗ Uy Danh thì tạm thời quyết định đề bạt làm chính tứ phẩm... tòng tam phẩm đi, việc quân vụ đều do hắn quản, những chuyện khác thì thương nghị với quan viên Lễ bộ, Lại bộ phái qua mà làm, do hắn đứng đầu."
Lại Thành nói: "Trực tiếp nhấc lên đến tòng tam phẩm sợ là không quá thỏa đáng, chính tứ phẩm vẫn tốt hơn một chút. Bệ hạ, thần nghĩ chi bằng thêm tước cho Đỗ Uy Danh, cho thêm quyền tự quyết định khi cấp bách."
"Cũng được."
Hoàng đế gật đầu: "Nội các mau chóng thương nghị đưa ra quyết định."
Vừa nói vừa đi đã đến cửa cung Vị Ương, mọi người đứng chờ ở gần Thừa Thiên Môn vội vàng nhường ra một con đường chờ hoàng đế đi lên Thừa Thiên Môn. Hoàng đế dừng lại ở đó một chút, sau đó bước ra ngoài Thừa Thiên Môn: "Trẫm không đi lên, trẫm muốn tới bên cạnh các tướng sĩ."
Tuy rằng bệ hạ bảo quần thần chờ ở trong điện Bảo Cực là được nhưng bất cứ ai cũng không thể thật sự chờ ở đó. Bệ hạ đến bên ngoài Thừa Thiên Môn, tất cả mọi người đi theo ra ngoài. Trong đám người, Chung Thượng Lương mới nhậm chức Hình bộ thượng thư chưa được vài năm liếc mắt nhìn sang chỗ những đại nhân vật của Ngự sử đài, sắc mặt có chút khác thường. Y được đề bạt lên sau khi Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương bị giết, ở trong Hình bộ không có căn cơ gì, nhưng cũng may là y có năng lực rất mạnh cho nên rất nhanh chóng ổn định.
Y cố ý đi chậm lại, chờ người bên Ngự sử đài đi đến. Phó đô ngự sử của Ngự sử đài Công Xa Hữu biết y đang chờ mình, liếc mắt nhìn Chung Thượng Lương một cái: "Thượng thư đại nhân có chuyện muốn nói?"
Chung Thượng Lương nói: "Hôm nay bệ hạ rất vui vẻ."
Công Xa Hữu thản nhiên nói: "Nhưng chức trách của Ngự sử đài thường thường chính là làm cho bệ hạ không vui."
Chung Thượng Lương nói: "Nếu không thì vẫn thương lượng cùng đô ngự sử Lại đại nhân một chút đã?"
Công Xa Hữu lắc đầu: "Không được, Lại đại nhân... Ông ta đã không tính là người của Ngự sử đài rồi. Ông ta suy nghĩ quá nhiều, cân nhắc quá nhiều, cho nên rất nhiều chuyện đều không thể thật sự công chính vô tư. Lại đại nhân đã tạm thay quyền thủ phụ Nội các, việc ông ta phải suy nghĩ và việc người của Ngự sử đài phải suy nghĩ khác nhau. Nếu ta không làm, ta có lỗi với Đại Ninh, có lỗi với bệ hạ. Nếu ta đi tìm Lại đại nhân thương lượng, cũng là có lỗi với Đại Ninh, có lỗi với bệ hạ."
Chung Thượng Lương biết tính tình của Công Xa Hữu này, nếu không phải vừa thối lại vừa cứng thì làm sao có thể đức cao vọng trọng ở Ngự sử đài, ngay cả Lại Thành ngày bình thường cũng phải nhún nhường ông ta ba phần.
Chỗ xa xa bệ hạ còn đang nói chuyện với các tướng sĩ, từng tràng tiếng hoan hô truyền đến.
Chung Thượng Lương thở dài: "Ta chỉ biết hôm nay thật sự không nên nói."
Công Xa Hữu hừ một tiếng: "Làm việc vì bệ hạ, không đợi ngày mai."
Một canh giờ sau, điện Bảo Cực.
Hoàng đế mỉm cười nhìn quần thần ngồi vây quanh, hôm nay quả thật rất vui cho nên ông ta định uống thêm vài chén.
Hoàng đế bưng chén đứng lên, tất cả mọi người đều đứng lên. Hoàng đế cười nói: "Hôm nay trẫm cảm thấy chén rượu đầu tiên này vẫn nên kính Thẩm Lãnh, kính Tuần Hải Thủy Sư của Đại Ninh."
Mọi người đều nâng chén, Thẩm Lãnh và Vương Căn Đống bọn họ đều có chút căng thẳng, thậm chí là sợ hãi.
Đúng lúc này hoàng đế chú ý tới chỉ có phó đô ngự sử Ngự sử đài Công Xa Hữu vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, không nâng chén cũng không đứng dậy, mà nhìn chằm chằm về phía Thẩm Lãnh.
"Công Xa Hữu." Hoàng đế gọi một tiếng: "Khanh có chuyện muốn nói?"
Công Xa Hữu đứng lên lớn tiếng nói: "Hôm nay quần thần văn võ trong điện Bảo Cực này, bệ hạ bảo thần kính ai thần cũng bằng lòng, nhưng duy chỉ có Thẩm Lãnh không được. Chén rượu này, thần không dám kính loạn thần tặc tử kết bè kết cánh, có ý đồ mưu nghịch!"
Một câu nói khiến cả đại điện đều an tĩnh hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận