Trường Ninh Đế Quân

Chương 1203: Cha nợ con trả

Thành Băng Nguyên.
Tẩm Sắc nắm tay Mạnh Vô Ly đi một vòng trong cung ngoài cung, tiểu Mạnh Vô Ly cũng không biết mẫu thân có ý gì, chỉ là cứ đi, nhưng nó rất thích như vậy, bởi vì rất ít khi được như vậy. Đi đến chỗ nào mẫu thân cũng sẽ dừng lại nhìn, sau đó nói cho nó biết nó chơi ở đây khi nào, chơi trò gì, vui vẻ cỡ nào.
Cung Băng Nguyên không phải nơi Mạnh Vô Ly sống lâu nhất, mà là trang viên hồ băng ngoài thành Cách Để, cho dù sau đó thời gian đi trên đường chinh chiến cũng nhiều hơn thời gian ở trong thành Băng Nguyên, nhưng khi đó Mạnh Vô Ly vẫn chưa có ký ức gì, nó có nhiều ký ức nhất chính là ở nơi này. Tuy rằng ở đây rất lạnh, tuy rằng rất trống trải, nhưng mỗi một căn phòng, mỗi một ngóc ngách nó đều từng đến, nơi này gần như chính là toàn bộ thế giới nho nhỏ của nó.
"Con nhìn bên kia xem."
Tẩm Sắc ngồi xổm xuống ôm Mạnh Vô Ly chỉ vào chỗ cách đó không xa: "Còn nhớ căn phòng kia không? Hồi nhỏ lần đầu tiên con chơi trốn tìm cùng ta. Con vừa mới biết chạy không bao lâu, lóng ngóng chạy giống như một con vịt con, mông còn lắc lắc nữa."
Mạnh Vô Ly cười hì hì: "Vậy con có trốn kỹ không?"
Dường như nó đã không còn nhớ nữa.
Tẩm Sắc cười, mắt hơi lóe sáng: "Trốn kỹ lắm, tên nhóc ngốc ngếch con tự chui vào trong cái tủ kia, làm ta sợ hãi, tìm con mãi mà không tìm được, gọi con nhưng con cũng không đáp lại ta, sau đó mới phát hiện con đang ngủ ở trong tủ, trên mặt toàn là bụi. Căn phòng này có rất ít người tới, cũng có rất ít người quét dọn, trên mũi con toàn là bụi, trông xấu lắm."
Mạnh Vô Ly cười nói: "Còn lâu con mới xấu nhé. Con giống mẫu thân như vậy, người lại đẹp như vậy, làm sao con có thể xấu được?"
"Chỉ có con nói ngọt xớt."
Tẩm Sắc vuốt trên Mạnh Vô Ly một cái, sau đó bỗng nhiên ôm lấy Mạnh Vô Ly, ôm hơi chặt.
Mạnh Vô Ly không hiểu được là tại sao, nhưng được mẫu thân ôm thì đương nhiên rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Thằng bé rất thích rất thích mùi trên người mẫu thân, rất thích rất thích được mẫu thân ôm vào lòng như vậy, nhưng mẫu thân rất ít khi ôm một nó như vậy. Mẫu thân luôn nói con trai phải mau chóng biết độc lập, phải khiến bản thân trở nên cường đại, cho nên từ rất sớm nó đã bắt đầu ngủ một mình, tuy nó không biết rằng sau khi nó ngủ, Tẩm Sắc đều sẽ nhẹ nhàng đi vào ở cùng nó.
Sau khi ôm một hồi lâu, Tẩm Sắc nắm tay Mạnh Vô Ly đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại, nàng ta nhìn thấy bức tượng bên ngoài cửa sổ.
Khi đó tiểu Mạnh Vô Ly hỏi nàng ta bức tượng này là gì, nàng ta trả lời là một loại thú cát tường của đế quốc Hắc Vũ, tên là Hàn Hổ. Trong truyền thuyết của đế quốc Hắc Vũ, Hàn Hổ là vật cưỡi của Nguyệt Thần, nơi nào nó xuất hiện thì các bách tính sẽ có cuộc sống giàu có, sẽ an ninh tường hòa. Nếu nơi nào có tai nạn, Hàn Hổ sẽ từ Nguyệt Cung giáng lâm đến nơi đó phóng thích thần huy của Nguyệt Thần, nếu có lũ lụt thì lũ lụt sẽ rút đi, nếu có hoả hoạn thì hoả hoạn sẽ tắt.
Đó là khi mới đến cung Băng Nguyên không bao lâu, nàng ta kể cho tiểu Mạnh Vô Ly nghe câu chuyện này. Mạnh Vô Ly bỗng nhiên cầm tay nàng ta nói rất nghiêm túc, mẫu thân, con chính là Hàn Hổ của người, sau này con nhất định sẽ là Hàn Hổ của người, chỉ cần người không vui là con sẽ bay đến bên cạnh người, người nhìn thấy con sẽ vui vẻ. Con lợi hại lắm, ta vừa kêu là tất cả chuyện không vui đều sợ hãi.
Ngày đó Tẩm Sắc ôm đứa trẻ khóc sướt mướt.
Ngày này, nhìn thấy bức tượng bên ngoài cung Băng Nguyên qua cửa sổ, nước mắt của Tẩm Sắc lại chảy xuống không ngăn được.
"Ngao..."
Mạnh Vô Ly nắm tay nàng ta kêu một tiếng, bộ dạng hung hãn non nớt.
"Không vui mau tránh ra!"
Mạnh Vô Ly kéo ngẩng đầu nhìn mặt mẫu thân, thật ra trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng, nhưng nó thật sự tin mình làm như vậy có thể xua tan sự không vui của mẫu thân. Nó chính là thần bảo vệ lợi hại nhất, lợi hại nhất của mẫu thân.
Tẩm Sắc giơ tay lên lau nước mắt, cố gắng khiến bản thân cười, sáng lạn giống như ánh nắng bên ngoài cung Băng Nguyên.
"Ngao..."
Nàng ta cũng bắt chước Mạnh Vô Ly kêu lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống giữ vai của Mạnh Vô Ly nói: "Con xem, con lợi hại cỡ nào, mẫu thân chỉ vừa mới không vui một chút, sự không vui này đã bị con tiểu Hàn Hổ là con dọa chạy mất rồi."
Mạnh Vô Ly nhìn vào mắt mẫu thân, đột nhiên hỏi một câu: "Mẫu thân, người làm sao vậy? Người đang sợ sao?"
Tẩm Sắc hơi thay đổi sắc mặt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
Ngay cách đây không lâu Tẩm Sắc bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, một chuyện có thể sẽ khiến Mạnh Vô Ly mất đi mẫu thân... Trước đó nàng ta chưa từng suy nghĩ nếu bạch kỵ đến sẽ những hậu quả gì, đại khái chỉ nghĩ là Tâm Phụng Nguyệt hận không thể lập tức bắt nàng ta trở về để khống chế nhiều hơn, nhưng đến tận lúc nãy nàng ta mới nghĩ đến một khả năng, Tâm Phụng Nguyệt vội vã bắt nàng ta về cũng có thể là không muốn để nàng ta chết.
Tâm Phụng Nguyệt có dục vọng khống chế mạnh như vậy, chỉ cần nàng ở Tinh Thành thì đương nhiên không thể nào chạy thoát, đương nhiên cũng không thể nào có người sẽ giết nàng ta ngay dưới mí mắt của Tâm Phụng Nguyệt. Thế nhưng hôm nay khi nàng ta nghe Thẩm Lãnh và những tướng lĩnh quân Ninh đó nghị sự, Thẩm Lãnh nói một câu khiến nàng ta suy nghĩ nhiều hơn. Thẩm Lãnh nói với những tướng lĩnh quân Ninh đó, không chỉ là Bồ Lạc Thiên Thủ đến, Thiết Nhan nhất định sẽ đến, Liêu Sát Lang cũng nhất định sẽ đến. Liêu Sát Lang và Tâm Phụng Nguyệt không phải một người, cũng không phải một lòng, nếu Liêu Sát Lang đến thì Tâm Phụng Nguyệt cũng nhất định sẽ đến.
Sau khi nghe câu nói này Tẩm Sắc cũng không biết làm sao lại nghĩ tới một khả năng, nếu Liêu Sát Lang đến đây thì nhất định sẽ nghĩ cách giết nàng ta. Nàng ta đã gặp Liêu Sát Lang, đó là người có dã tâm nặng nhất trong số những nam nhân nàng ta đã gặp, nặng đến mức có rất nhiều khi y không che giấu được.
Sau đó nàng ta nghĩ tới một chuyện khác. Nàng ta cũng không để ý đến chuyện Liêu Sát Lang muốn giết mình, thậm chí không coi là gì cả, nhưng mà nghĩ đến một khả năng khác thì lại không thể không nghĩ tới thái độ của người Ninh.
Nàng ta đã mất đi giá trị, cho nên đương nhiên người Ninh sẽ lựa chọn Liêu Sát Lang có giá trị hơn.
Nếu Liêu Sát Lang giết nàng ta rồi đẩy chuyện này cho Tâm Phụng Nguyệt, Liêu Sát Lang sẽ có đủ lý do khởi binh phản kháng Tâm Phụng Nguyệt, thậm chí sẽ phân tách Hắc Vũ. Mà đây không phải vừa đúng là chuyện người Ninh muốn nhìn thấy sao?
Một Liêu Sát Lang phản loạn, giá trị lớn hơn một nữ hoàng Hắc Vũ đã chỉ còn là trên danh nghĩa như nàng ta rất nhiều.
Cho nên nàng ta nghĩ có lẽ là mình sắp chết rồi, cho nên nàng ta mới nắm tay tiểu Mạnh Vô Ly đi trong cung Băng Nguyên này. Không phải nàng ta đang tìm lại ký ức hồi nhỏ cho tiểu Mạnh Vô Ly, mà là đang tìm những ký ức tốt đẹp đó cho bản thân nàng ta.
"Nếu mẫu thân không thể không rời khỏi nơi này vì có chuyện gấp, không thể không rời xa con, con hãy nhớ nhất định phải nắm lấy áo của tiểu di."
Tẩm Sắc giữ vai của Mạnh Vô Ly, nhìn vào mắt đứa trẻ và nghiêm túc nói: "Tiểu di là một người đối xử tốt với con, mẫu thân tin tưởng tiểu di, bất kể xảy ra chuyện gì thì tiểu di đều sẽ dốc hết sức lực đưa con đến bên cạnh cha con. Đến bên cạnh cha con, con cũng không cần sợ, hắn sẽ bảo vệ con, sẽ để con lớn lên khỏe mạnh, sẽ để con trở thành nam tử hán thật sự giống như hắn."
Mạnh Vô Ly gật đầu khá mạnh.
"Con biết rồi mẫu thân, vậy người sẽ nhanh trở lại tìm con chứ?"
"Ừ, rất nhanh."
Tẩm Sắc lau nước mắt của mình lên áo của Mạnh Vô Ly, sau đó cười như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Làm bẩn áo của con nè."
Mạnh Vô Ly nhìn cặp mắt đỏ ửng của Tẩm Sắc, hỏi: "Vậy con có thể đi cùng người không? Nếu không thì lúc người khóc sẽ để nước mắt ở đâu?"
"Không thể!"
Tẩm Sắc lập tức nói to một tiếng làm Mạnh Vô Ly giật mình.
"Đừng sợ, đừng sợ."
Tẩm Sắc vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Vô Ly an ủi: "Con chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, mẫu thân sẽ nhanh chóng trở về gặp con, cho dù nhất thời không thể về thì con cũng sẽ gặp ta ở trong mơ. Vô Ly... Con phải nhớ đó, phụ thân con là một nam nhân xuề xòa, hắn không giỏi chăm sóc trẻ con, cho nên con cũng phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng kén ăn, phụ thân cho con ăn cái gì thì con ăn cái đó, đừng khiến hắn tức giận, bởi vì hắn không chỉ có một đứa con là con. Nếu đứa trẻ khác biểu hiện ngoan hơn con, hiểu chuyện hơn con, nếu hắn không thích con thì làm sao? Cho nên con nhất định phải ngoan ngoãn, ăn uống đầy đủ, lớn lên khỏe mạnh... Nếu con cảm thấy sống bên cạnh phụ thân con không, không, không vui, vậy thì con hãy đi tìm tiểu di của con, nàng ấy sẽ đối tốt với con."
"Con..." Mạnh Vô Ly cầm tay Tẩm Sắc: "Con chỉ muốn ở cùng mẫu thân."
Tẩm Sắc nhịn không được nữa, ôm Mạnh Vô Ly mà khóc, nước mắt nhanh chóng làm ướt vai Mạnh Vô Ly.
"Mẫu thân cũng rất muốn rất muốn sống cùng con mãi mãi, mẫu thân không nỡ xa con dù chỉ một khắc, nhưng mẫu thân là người lớn, người lớn sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, cũng sẽ có lúc rời xa con... Mẫu thân tin con sẽ rất dũng cảm, cho dù lúc không có mẫu thân ở bên cạnh thì con cũng đừng sợ."
"Con biết rồi."
Mạnh Vô Ly bắt chước mẫu thân, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lên lưng mẫu thân.
"Lúc mẫu thân ra ngoài làm việc, con không ở bên cạnh cũng sẽ sợ phải không. Người cũng đừng sợ, con là tiểu Hàn Hổ của người đó."
"Ừm, mẹ biết, con là tiểu Hàn Hổ của mẹ, con kêu lên là tất cả chuyện không vui đều sẽ sợ hãi chạy mất."
"Ngao..."
Mạnh Vô Ly lắc cái đầu nhỏ lại kêu lên một tiếng.
Tẩm Sắc nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Ồ..."
Đúng lúc này phía sau Tẩm Sắc truyền đến một giọng nói rất uể oải, giọng nói đó hơi đáng ghét, bởi vì hình như hắn cảm thấy cảnh tượng như vậy không cần thiết lắm, khóc lóc như vậy không cần thiết lắm, thương cảm như vậy không cần thiết lắm.
Bởi vì hắn là Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nhưng không lạnh chút nào.
"Tiểu di của nó rất bận. Tiểu di của nó phải hầu hạ tiểu di phu của nó, tiểu di phu của nó lại rất dính người, thậm chí còn tranh giành với con của mình thì làm sao lại nhường cho nó nhiều thời gian như vậy? Tiểu di phu của nó cũng chẳng phải là người vĩ đại gì, chuyện bám dính nữ nhân thì từ trước đến nay đều không chịu nhường."
Thẩm Lãnh tựa vào vách tường trên hành lang, dựa nghiêng người, hai cánh tay khoanh lại, cho nên nhìn có chút cà lơ phất phơ, cũng có chút đáng ghét.
"Lúc nãy ngươi nói nhiều như vậy nhưng cũng không nhắc tới chuyện trả tiền, cho nên ta hơi khó chịu một chút xíu. Bảo tiểu di của nó chăm sóc nó thì cũng phải đưa tiền mới được, không có tiền đương nhiên sẽ không chăm sóc tận tâm tận lực, tùy tiện cho ăn, có lẽ là bánh màn thầu nguội, có lẽ là cơm thừa, dù sao thì làm sao tiết kiệm tiền được thì cứ làm... Nhưng cho dù là như vậy thì ta cũng cảm thấy thật phiền phức."
Thế là Thẩm Lãnh cười với Tẩm Sắc trông càng đáng ghét hơn.
"Cho nên hay là ngươi tự nuôi đi."
Tên kia đứng thẳng người lên, hoạt động giãn gân cốt vài cái sau đó xoay người đi về: "Nữ nhân đều thích nghĩ ngợi lung tung sao? Nghĩ ngợi lung tung đều rất bi quan sao? Nếu là như vậy, còn cần nam nhân có ích gì."
Dáng vẻ lắc mông của hắn lúc hoạt động giãn gân cốt hơi xấu, hơi buồn cười, cho nên tiểu Mạnh Vô Ly đã bị hắn chọc cười.
"Ta đang ở đây đấy."
Thẩm Lãnh bước đi về chỗ xa.
"Chỉ cần ta ở đây, ai cũng không được."
Tẩm Sắc sửng sốt nhìn bóng lưng kia.
"Mạnh Trường An là huynh đệ của ta, người khác nói huynh đệ có thể chỉ là nói suông, ta nói hắn là huynh đệ, không phải nói suông. Huống hồ tên khốn khiếp đó nợ ta rất nhiều rất nhiều tiền, hắn cũng không trả, ta chỉ có thể trông mong sau này hai mẹ con các ngươi về Đại Ninh kiếm tiền trả cho ta."
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Vô Ly: "Tiểu tử thối, cha nợ con trả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận