Trường Ninh Đế Quân

Chương 947: Ta không phải kẻ ngốc

Đây không phải lần đầu tiên người Khương đến Trung Nguyên gây án, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Mấy năm trước Hạ Hầu Chi suất quân đến thảo nguyên đã từng làm quen với những người này, chẳng qua nhánh đó hơi khác với nhất mạch đạo nhân Thiên Môn Quán đất Khương cổ.
Thảo nguyên của Đại Ninh quá dài, miền tây thảo nguyên ở tây bắc Đại Ninh, có một bộ phận chính là đường biên cảnh Đại Ninh, chẳng qua là đồng cỏ tiếp giáp quốc cảnh cũng không quá lớn, từ vùng này đi xa hơn về phía tây bắc 600 – 700 dặm chính là đất Khương cổ. Sau khi bị Sở đánh bại người Khương tan đàn xẻ nghé, rồi sau nữa nơi này bị Hậu Khuyết quốc của Tây Vực chiếm cứ, nhưng cho dù là người của Hậu Khuyết quốc cũng không dám đi đất Khương cổ rêu rao. Nếu triệu tập đại quân đến đánh cũng không phải là không đánh lại, nhưng tổn thất tất nhiên sẽ thảm trọng, mất nhiều hơn được.
Nghe đồn bên đất Khương cổ kia nhiều cũng chỉ còn có một vạn, hai vạn người Khương, cũng chỉ có 2000 – 3000 hán tử tộc Khương ở độ tuổi trai tráng có thể đánh trận. Năm đó hoàng đế Hậu Khuyết quốc hạ lệnh cho tộc Khương cổ cung cấp ba ngàn chiến sĩ, nếu không thì sẽ tiêu diệt tộc Khương cổ, nhưng người Khương căn bản không thèm đếm xỉa đến, vì thế hoàng đế Hậu Khuyết quốc giận dữ hạ lệnh triệu tập đại quân hai vạn binh vào tiêu diệt người Khương.
Quân đội chính quy hai vạn người của Hậu Khuyết quốc bị 2000 – 3000 kỵ binh tộc Khương đánh tơi bời, cuối cùng chật vật chạy trốn sau khi tổn thất 4000 – 5000 người.
Nơi đó dễ thủ khó công, người Khương lại hung hãn, từ đó về sau Hậu Khuyết quốc cũng dứt khoát từ bỏ vùng đất đó, chẳng qua là một quận đất đai thôi, tấn công mất nhiều hơn được, dứt khoát để mặc cho tự nhiên.
Người Khương sinh sống ở vùng đất không lớn này giống như tường đồng vách sắt. Năm đó khả hãn của Hắc Sơn Hãn quốc từng phái người đi mời, đồng ý họa cắt ra một đồng cỏ lớn cho người Khương cữ trú, chỉ cần người Khương bằng lòng gia nhập kỵ binh của Hắc Sơn Hãn quốc là được, nhưng người Khương vẫn không quan tâm, bởi vì người của Hắc Sơn Hãn quốc không đáng tin.
Rồi sau này không biết bộ tộc phản loạn trên thảo nguyên đã thuyết phục người Khương như thế nào, lúc giết đại ai cân Vân Tang Đóa còn có bóng dáng của người Khương cổ ở trong đó.
Khi Thẩm Lãnh đuổi theo ra ngoài Trường An thì trời đã tối đen, hắn hỏi thăm ở cổng thành, xác định có một thiếu niên cầm độ thiếp của Tường Ninh Quán ra ngoài thành, theo quan đạo đi về hướng tây nam. Thẩm Lãnh thầm nghĩ ngươi đúng là kẻ ngu ngốc, người Khương làm sao có thể đi quan đạo.
Hắn cũng đành phải theo quan đạo đuổi theo hướng tây nam, đuổi theo khoảng hai mươi mấy dặm cũng không thấy tung tích, Thẩm Lãnh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra. Nếu sau khi Tiểu Trương chân nhân ra khỏi thành bỗng nhiên nghĩ đến người Khương không thể nào đi quan đạo, vậy thì nàng nhất định sẽ chuyển hướng đi tây bắc. Nhưng như vậy thì không có quan đạo để đi, sẽ đi đường mòn, đêm tối đã buông xuống, đêm 30 tết này, có lẽ Tiểu Trương chân nhân sẽ cuộn người trong khu đất hoang để qua đêm.
Thẩm Lãnh căn bản là không thể xác định có phải Tiểu Trương chân nhân đã đi tây bắc hay không. Việc tìm người này chính là phiền phức như vậy, nếu tiếp tục đuổi theo trên quan đạo, có thể sẽ đuổi kịp, cũng có thể có thể sẽ càng ngày càng xa, đuổi theo hướng tây bắc cũng thế.
Đêm xuống, trời giá rét.
Thẩm Lãnh cuộn chặt áo khoác trên người, thúc ngựa đi thẳng vào bãi đất hoang hướng tây bắc.
Ban ngày muốn tìm được người trong phạm vi lớn như vậy đã không khác gì mò kim đáy biển chứ huống chi là buổi tối, Thẩm Lãnh chỉ có thể dựa theo phỏng đoán của mình mà đi về phía trước, dùng sao trời để phân biệt phương hướng. Hắn đi vội vàng chỉ mang theo một thanh đao, ngay cả túi da hươu nhất định phải mang theo khi xuất chinh cũng không có. Ngoài ra trên người cũng chỉ còn một ống giữ lửa và một con dao săn nhỏ, cũng không có một miếng lương khô nào.
Đi đến một chỗ, nương theo ánh trăng Thẩm Lãnh nhìn thấy có cây, rút đao chém chạc cây làm một cây đuốc đơn giản đốt lên rồi đi, nhưng ngọn đuốc như vậy căn bản là không cháy được bao lâu, không bao lâu sau chung quanh lại chìm vào bóng tối.
Cảm giác không có phương hướng khiến người ta sợ hãi, nếu đổi lại là một người bình thường, cho dù là một hán tử tráng niên cũng sẽ sợ muốn chết. Thẩm Lãnh quanh năm lãnh binh tất nhiên biết làm sao để lợi dụng sao trời nhận biết phương hướng, nhưng nhận biết phương hướng thì nhận biết phương hướng, không nhất định chính là chọn phương hướng mà Tiểu Trương chân nhân lựa.
Có lẽ ngay cả ống giữ lửa nàng cũng không biết mang theo, cho nên trong đêm tối đen như vậy nếu Tiểu Trương chân nhân không phát ra âm thanh, hai người cách hơn mười trượng cũng có thể đi lướt qua nhau.
Cứ đi như vậy thêm khoảng hơn một canh giờ, một loạt âm thanh rất lạ lọt vào tai Thẩm Lãnh, hắn lập tức dừng lại nghiêng tai lắng nghe, nhưng một hồi lâu cũng không nghe thấy nữa, trong tai ngoài gió bắc rít gào thì không còn gì khác.
Mới giục ngựa đi thì thanh âm kia lại truyền tới, giống như là... tiếng kêu của ngựa.
Âm thanh ngắt quãng không liền mạch, Thẩm Lãnh xác định âm thanh từ hướng bắc truyền đến, không phải tây bắc cũng không phải chính bắc, mà là hướng đông bắc ở phía sau hắn một chút, cho nên Thẩm Lãnh ngây người ra, không phải là vượt qua rồi chứ?
Hắn lập tức xoay người trở lại hướng đông bắc. Sau khi hắn thay đổi phương hướng thanh âm kia vẫn không xuất hiện, Thẩm Lãnh chỉ có thể phân biệt đại khái phương hướng mà lần mò đi về phía trước, hứng gió bắc, trên mặt giống như bị dao rạch qua từng nhát từng nhát một.
Nhưng đối với Thẩm Lãnh mà nói gió như vậy, rét lạnh như vậy cũng không tính là gì, so với bắc cương thì gió này còn kém xa.
Lại đi thêm khoảng hai khắc nữa, Thẩm Lãnh lờ mờ nhìn thấy xa xa dường như có chút ánh lửa chập chờn. Hắn rút hắc tuyến đao ra, kéo khăn quàng cổ lên, đến gần chỗ ánh lửa hơn thì nhìn thấy một bóng người gầy gò nho nhỏ đi tới đi lui ở cạnh đống lửa. Hẳn là nàng cực kỳ sợ hãi, cực kỳ sợ bóng tối nên cực kỳ sợ đống lửa sẽ tắt, nhưng hẳn là trước đó không chuẩn bị đủ, củi đã không đủ dùng, nàng không ngừng lần mò ở chung quanh nhưng lại không dám rời khỏi đống lửa quá xa, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đống lửa càng lúc càng nhỏ, càng sốt ruột càng sợ, càng sợ càng sốt ruột.
Từ xa Thẩm Lãnh đã cảm nhận dược sự tuyệt vọng và bất lực đó của nàng.
Thẩm Lãnh biết lúc này nếu như mình lên tiếng cũng có thể dọa Tiểu Trương chân nhân vốn đã ở bên bờ vực sụp đổ chết khiếp, hắn trầm mặc một lúc sau đó quơ quơ ống giữ lửa. Ánh lửa yếu ớt xuất hiện, hắn hắng giọng một cái rồi nói: "Đừng sợ, ta là Thẩm Lãnh."
Bên cạnh đống lửa đã sắp tắt ở chỗ xa xa, Tiểu Trương chân nhân nghe thấy âm thanh rõ ràng sợ tới mức run lên, sau đó lại xoay phắt người lại.
"Thẩm... Thẩm tướng quân?"
Nàng đánh bạo hỏi một câu.
"Là ta, Tiểu Trương chân nhân ngươi đừng sợ, giờ ta sẽ qua đó."
Thẩm Lãnh lại quơ quơ ống giữ lửa trong tay: "Ngươi cứ ở bên cạnh đống lửa đừng đi lại."
Tiểu Trương chân nhân gật đầu thật mạnh, nước mắt lập tức trào ra. Nàng tưởng là mình có thể chống đỡ được đến lúc Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh mình, nhưng khi Thẩm Lãnh vẫn còn cách mấy trượng nàng đã không nhịn được bắt đầu chạy về phía trước, sau đó lao vào lòng Thẩm Lãnh khi hắn không kịp phòng bị.
Thẩm Lãnh lập tức dang hai cánh tay ra, do dự một chút rồi đưa tay phải vỗ vỗ lưng Tiểu Trương chân nhân: "Được rồi, bây giờ không sao rồi."
Tiểu Trương chân nhân ở trong lòng Thẩm Lãnh gật gật đầu. Nàng biết như vậy không thích hợp nhưng nàng không dám rời đi. Khoảng thời gian lúc nãy nàng nghi ngờ khắp nơi chung quanh đống lửa của mình đều là sói hoang với chó hoang, có lẽ còn có quỷ quái. Nàng bị bản thân dọa hết lần này đến này không dám quay đầu lại, cả lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, gió bắc thổi qua, trên lưng từ lạnh toát biến thành đau đỡn.
"Hà tất chứ?"
Thẩm Lãnh rất nhẹ nhàng nói một câu.
Tiểu Trương chân nhân lạnh run, có lẽ là run rẩy do đột nhiên được thả lỏng.
Thẩm Lãnh cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai Tiểu Trương chân nhân, kéo cánh tay Tiểu Trương chân nhân đi trở về chỗ đống lửa, lúc này đống lửa đã chỉ còn lại ngọn lửa lớn.
"Ngồi ở đây, đừng đi lung tung, ta đi tìm chút củi về."
"Ngươi đừng đi!"
Thẩm Lãnh vừa mới quay người đã bị Tiểu Trương chân nhân kéo lại, bàn tay nhỏ bé đã sợ đến mức trắng bệch nắm chặt góc áo của hắn.
"Ta có thể tìm được ngươi."
Thẩm Lãnh rút hắc tuyến đao ra, đâm xuống bên cạnh Tiểu Trương chân nhân phập một tiếng.
"Trên đời này không có quỷ quái, cho dù có thì đao của ta ở đây, thứ gì cũng không dám tới gần."
Thanh hắc tuyến đao này của Thẩm Lãnh đã giết bao nhiêu người?
Tiểu Trương chân nhân vẫn không chịu buông góc áo Thẩm Lãnh ra, Thẩm Lãnh bất đắc dĩ đành phải đưa nàng cùng đi tìm củi, cũng may trong khu đất hoang này cũng không ít củi, sau khi đi khoảng hơn mười trượng còn nhìn thấy một cánh rừng không lớn, Thẩm Lãnh quyết định đổi chỗ cắm trại ngoài trời sang chỗ này. Cánh rừng không lớn, cũng may là không quá thưa thớt, dù gì cũng có thể chắn gió.
Hắn lại dẫn Tiểu Trương chân nhân trở về, dắt ngựa của mình và của Tiểu Trương chân nhân cột vào cây. Thẩm Lãnh dùng hắc tuyến đao chặt không ít cành cây, lại dùng hắc tuyến đao đào một cái rãnh trên mặt đất. Đất đông cứng rắn chắc, dựa vào lực cánh tay của hắn và độ sắc bén hắc đường đao, khó khăn lắm mới cắm cành cây vào rãnh đất làm một cái hàng rào, tuy đơn sơ nhưng cũng có chút tác dụng chắn gió.
Sau đó Thẩm Lãnh lại trở về lấy một chút than củi vẫn chưa tắt trở lại, đốt một đống lửa trong rừng. Khi lửa cháy lên trong lòng Tiểu Trương chân nhân mới từ từ ấm lại.
"Tay trói gà không chặt, không lý trí một chút nào cả, bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Trương chân nhân một cái. Tay Tiểu Trương chân nhân vẫn còn đang cầm góc áo của Thẩm Lãnh, bất kể Thẩm Lãnh đi chỗ nào nàng liền theo tới chỗ đó, cứ như vậy chưa từng buông ra lần nào.
"Ta không muốn chịu thua."
Tiếng trả lời Tiểu Trương chân nhân rất khẽ nhưng lại bộc lộ ra một sự bướng bỉnh.
"Bởi vì ngươi là nữ nhân?"
Thẩm Lãnh bất đắc dĩ lắc đầu: "Muốn chứng minh mình không thua nam nhân thì có rất nhiều biện pháp, ngươi lại chọn cách mình không am hiểu nhất. Thời chân nhân đời thứ nhất cho dù không phải cao thủ đứng đầu giang hồ Đại Ninh thì cũng không kém bao nhiêu, ngươi thì sao? Ngươi từng cầm kiếm chưa?"
Tiểu Trương chân nhân đeo kiếm trên lưng nhưng nàng thật sự không giỏi dùng.
"Đại khái ta có thể đoán được ngươi đang nghĩ gì."
Thẩm Lãnh ngồi xuống dựa vào cây, tường rào không quá cao, cũng may là còn có cây, cuối cùng gió cũng nhỏ hơn một chút. Hắn vừa bỏ thêm củi vào đống lửa vừa nói: "Ngươi nghĩ không đuổi theo thì không xứng với danh hiệu chân nhân, cũng nghĩ không đuổi theo chính là mình yếu đuối, cho nên ngươi thà chết cũng phải giữ danh hiệu chân nhân. Lúc nãy ta cũng là bực bội nên nói vậy, ngươi đừng trách. Chỉ là ta giận ngươi chạy ra ngoài như vậy có khác gì đi nộp mạng... Danh hiệu chân nhân là lão chân nhân truyền cho ngươi, ngươi muốn chứng minh nữ nhân không thua nam nhân, lại càng không muốn để người ta nói lão chân nhân truyền vị cho ngươi là sai, không phải ngươi bảo vệ bản thân ngươi, mà là sư phụ ngươi."
Tiểu Trương chân nhân ngồi cạnh đống lửa, ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt nàng. Nàng vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, nàng bỗng ngẩng đầu lên lúc nghe thấy Thẩm Lãnh nói là ngươi sợ người khác nói sư phụ ngươi đã chọn sai người, trong ánh mắt ngập vẻ bi thương.
"Sư phụ chọn ta..."
"Sư phụ ngươi chọn ngươi thì hẳn là đã sớm chuẩn bị tinh thần bị người khác mắng, ngươi cũng có thể chuẩn bị sẵn. Có một câu có thể ngươi không thích nghe nhưng ta nghĩ nên nói thật, sư phụ ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng ngươi thì chưa."
Thẩm Lãnh nhìn lên bầu trời đêm, giơ tay chỉ lên trên: "Nếu ông ấy ở trên trời có thể nhìn thấy ngươi, cũng sẽ mắng ngươi một câu tên ngu ngốc này."
Tiểu Trương chân nhân nghe được hai chữ "ngu ngốc" bỗng không nhịn được lại cúi đầu khóc, khóc mà Thẩm Lãnh không kịp chuẩn bị. Thẩm Lãnh sợ nhất là nữ hài tử khóc, tuy rằng hắn cũng chưa từng thấy bao nhiêu lần. Còn lâu hắn mới khiến cho Trà gia khóc, vĩnh viễn sẽ không, nhưng nữ nhân khóc sẽ khiến hắn cảm thấy mình ăn nói vụng về, không biết nên khuyên như thế nào.
"Lúc ấy sư phụ cũng thường nói ta là kẻ ngốc."
Tiểu Trương chân nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn sao trời: "Có lẽ bây giờ sư phụ sẽ hối hận."
"Lão chân nhân không yếu ớt như ngươi nghĩ, người yếu ớt vẫn luôn là chính ngươi."
Thẩm Lãnh tháo bình nước xuống đưa cho Tiểu Trương chân nhân: "Người bị mắng không nhất định là người sai, nhưng tất cả những người lựa chọn lấy cái chết để chứng minh mình không sai thì chắc chắn đều sai. Dùng mạng của mình để chứng minh người khác sai, hà tất chứ?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Tiểu Trương chân nhân một cái: "Ngươi cũng không phải thật sự ngu ngốc, đương nhiên biết con đường mình lựa chọn nên đi như thế nào. Bây giờ ta nghĩ hai sự lựa chọn giúp ngươi, một là sáng sớm ngày mai ta đưa ngươi về Trường An, hai là sáng sớm ngày mai ngươi tự về Trường An."
Tiểu Trương chân nhân ngẩn ra: "Tại sao?"
"Bởi vì ta phải đi, ngươi không thể đi."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Cho dù ngươi không xuất thành thì ta cũng sẽ đi."
"Ta không về."
Tiểu Trương chân nhân hít một hơi thật dài: "Cho dù ngươi về thì ta cũng không về. Ngươi cho rằng ta dùng cái chết để chứng minh sư phụ đã lựa chọn đúng là ta sai, nhưng ta nhất định phải làm như vậy, bởi vì thật ra ta không yếu đuối như ngươi nghĩ, ta chỉ nghĩ một chuyện... ta là chân nhân Đạo tông núi Long Hổ. Ta cũng không có ngu ngốc như ngươi nghĩ. Trước khi ra khỏi thành ta đã nghĩ kỹ rồi, ta có lệnh bài quốc sư, ta có thể điều động đệ tử Đạo môn trong thiên hạ, chỉ là ta..."
Nàng nghiêng đầu đi không nhìn Thẩm Lãnh, giữ gìn chút tự tôn cuối cùng của mình: "Chỉ là ta... thật sợ tối."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên cười cười: "Thành Trường An cũng sợ ngươi tối."
Hắn vươn tay chỉ về hướng Trường An: "Ngươi xem, Trường An biết, cho nên Trường An cũng đang ở cùng ngươi."
Bên phía thành Trường An, pháo hoa rực rỡ, bầu trời đêm sáng lạn.
"Mừng năm mơi."
Thẩm Lãnh chắp tay.
Tiểu Trương chân nhân cười, khịt mũi.
"Mừng năm mới."
Hai người ngồi cạnh đống lửa, nhìn thành về hướng Trường An, nhìn đêm Trường An mà người Trường An không thấy được.
Thẩm Lãnh nhìn bình nước, giơ lên: "Dù gì cũng phải chúc mừng một chút."
Tiểu Trương chân nhân cũng tháo bình nước của mình hũ xuống cụng với Thẩm Lãnh một cái, hai người đồng thời ngửa cổ uống nước, sau đó đồng thời ngây người ra.
Nước đã đông cứng rồi.
Hai kẻ ngốc, giơ bình nước ngồi ở đó chờ nước nhỏ giọt xuống.
Nếu như là người bình thường hẳn là sẽ cười ha ha rồi đặt bình nước xuống nhưng hai người bọn họ đều không làm vậy, bọn họ vẫn giơ lên, nói là phải chúc mừng, một giọt cũng phải uống, một giọt cũng là chúc mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận